Những Ngày Tháng Yêu Thầm

Chương 108: Chương 108: Chương 30




Chiều mùng 1 Tết, chị hắn gọi tôi đến nhà ăn bữa cơm thân mật. Đương nhiên là sẽ có Lưu Giai, điều khiến tôi ngạc nhiên và không bao giờ nghĩ đến là có cả Bang Khánh và Kỳ Kỳ nữa. Gặp lại họ khiến tôi nhớ lại những ngày tháng đã trải qua ở Tô Châu. Nhớ đến cái chết của Tiểu Huy, nhớ đến cặp tình nhân xuyên lục địa Âu Dương Chính và Jack. Đôi khi tôi cũng tự hỏi chính bản thân mình “tình yêu” là trò khốn kiếp gì? Khi gặp Bang Khánh và Kỳ Kỳ tôi lại không biết nên nói gì nữa. Trên thế gian này, vẫn còn những người yêu nhau say đắm, luôn hạnh phúc vui vẻ đến thế sao?

“À... Âu Dương Chính lại trốn khỏi nhà rồi, nghe nói là đi Châu Âu, không biết có tìm được Jack hay không?” Kỳ Kỳ nhìn tôi và tiếp lời: “Hm... hy vọng anh ta sẽ tìm được!”

“Anh sao vậy? sắc mặt anh không được tốt lắm!”

“Không sao cả! có lẽ tối qua thức khuya quá. 2 người đến Bắc Kinh lúc nào vậy?”

“Tôi và Bang Khánh định mở lớp dạy âm nhạc!” Cô ta đưa tay làm động tác kéo violin, tôi vừa quay người lại, Trương Nhuệ và Lưu Giai đang thân mật với nhau không biết từ khi nào! Cả 2 đang trong bếp vây lấy Trương Sở, Trương Nhuệ thỉnh thoảng lại ghé lại gần bên 2 người đó không biết thì thầm điều gì, 3 người họ thỉnh thoảng lại cười to, xem ra tựa như là người một nhà đã quay quần bên nhau, sống bên nhau từ rất lâu rồi.

“Anh thấy sao? Bạn gái của Trương Nhuệ xinh đẹp không? xem ra họ rất xứng đôi!”

“Vậy sao?” Đột nhiên tôi cảm thấy bực mình, bởi vì tôi nhận thấy rằng khi hắn ở bên cạnh Lưu Giai trên khuôn mặt chưa bao giờ tắt nụ cười. Hơn nữa, thì ra khi ở nhà của chính mình, hắn lại khác nhau đến vậy, con người tỏ ra nhanh nhẹn hẳn, ngay cả thuốc cũng không hút, lại còn vừa cười vừa nói loay hoay bận bịu việc bếp núc, hoàn toàn ngược lại với con người của hắn khi ở nhà tôi. Hắn khi ở bên cạnh tôi, cẩu thả như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Cuối cùng đâu mới là con người thật sự của hắn? hay là, con người nào mới thật sự là hắn thích thể hiện? giây phút như thế này là hạnh phúc, hay những ngày tháng ở bên cạnh tôi hạnh phúc hơn? Tôi dường như bị mê man, nhưng lại gặp phải ánh mắt thăm dò của Kỳ Kỳ, tôi cười nói:

“Chúc phúc cho họ sẽ có một cuộc tình tốt đẹp!”

Ôi! tôi sao giả tạo quá! Trong lòng tôi chưa bao giờ thật sự muốn chúc phúc cho tình cảm của họ. Với Lưu Giai, ngay từ ban đầu, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta sẽ được hạnh phúc vô tư, thậm chí tôi càng đê tiện hơn là giả vờ tỏ ra cao thượng và vĩ đại, tôi mới chính là kẻ ích kỷ và ti tiện nhất trên đời. Hay là tôi chình là kẻ thứ 3 phá hoại hạnh phúc của họ? Hay là Trương Nhuệ là đồng phạm của tôi, cùng nhau lường gạt một cô gái lúc nào cũng mơ ước vươn đến một hạnh phúc hoàn hảo. Nhưng... có lẽ trong lòng tôi nghĩ rằng, tình yêu của tôi và hắn, chỉ có thể duy trì tồn tại mỹ mãn đằng sau những lời giả dối, dèm pha và ngụy tạo này chăng?

Bang Khánh và Kỳ Kỳ đang chụm đầu lại nhau xem album ảnh của Trương Nhuệ, tôi quan sát thật kỹ 2 người này và luôn thắc mắc tại sao họ lại kết hợp có vẻ hài hoà và gắn bó nhau đến thế chứ? Dường như con tim của 2 người đó có thể thấu hiểu đối phương, người khác thì cần thông qua ánh mắt và cử chỉ nhưng 2 người này lại tuyệt đối không cần điều đó. Tôi ngưỡng mộ sự hạnh phúc của 2 người này mà trong lòng phát sinh sự đố kỵ. Lại quay sang nhìn vào hắn trong bếp, không biết từ lúc nào tay đã đặt lên vai Lưu Giai rồi, tôi liền quay sang bên khác không nhìn tiếp nữa, nhắm mắt lại tự mình gặm nhấm sự lạc lõng của chính mình!

Mọi người đều vây xung quanh bàn ăn, trao nhau lời chúc Tết tốt đẹp, Trương Sở nhìn em trai mình, rồi quay sang nhìn Lưu Giai, lại nhìn Bang Khánh và Kỳ Kỳ, khuôn mặt lộ rõ nụ cười mãn nguyện. Cuối cùng ánh mặt dừng lại vào tôi: “Đúng rồi! Tiểu Hải! Chị nghe Lưu Giai nói về cô bạn gái của em, sao không dẫn theo cô ta đến đây?”

Tôi nhìn Lưu Giai, rồi quay sang nhìn Bang Khánh và không biết trả lời thế nào mới đúng, lại sợ chị ta phát hiện ra điều gì đó, bèn cười nói: “Cô ấy ở Tô Châu, không đến đây được...”

Bữa cơm này tôi ăn hoàn toàn không thấy vui chút nào cả. Trương Sở tỏ ra rất vui mừng, luôn mở miệng khen Lưu Giai nức nở cứ như là em dâu mình vậy. Tôi và Trương Nhuệ bề ngoài cười nói rất vô tư, còn đấu khẩu nhau nữa, chúng tôi đang ngụy trang trong vai 2 người đồng nghiệp rất thân thiết. Trong khoãng thời gian dài như vậy, trong giây phút này tôi mới cảm nhận được bức màn ngăn cách giữa tôi và hắn. Từ khi tôi bước chân vào ngôi nhà này, hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào mặt tôi, lúc nào cũng né tránh ánh mắt tôi. Tôi không thể chịu đựng nỗi ánh mắt hắn đang ngồi giữa 2 người phụ nữ và đang nhìn Lưu Giai và Trương Sở, trong khoảnh khắc này, tôi và hắn dường như đã trở về giai đoạn “tình bạn“. Ánh mắt của cặp tình nhân Bang Khánh dán vào người tôi khiến tôi cũng không được thoải mái.

Vừa dùng bữa xong, tôi liền đòi về, tôi không thể nào tiếp tục chịu đựng tình trạng này nữa, tôi có cảm giác như thức ăn đang kẹt cứng trong cổ họng tôi và có cảm giác nghẹt thở. Khi tôi bước ra khỏi cửa, Trương Nhuệ nắm tay Lưu Giai ra tiễn tôi, tôi như muốn khóc, nhưng tại sao lại làm vậy chứ! Tôi nghĩ trong lòng, nếu quả thật Trương Nhuệ anh muốn chia tay với tôi, vậy tại sao lại gọi tôi lên đây để sĩ nhục tôi? Hay là, ngay tại giây phút chia tay này, còn định dắt theo bạn gái, còn muốn tuyên bố hùng hồn với tôi rằng anh đã tìm được người càng thích hợp hơn tôi chăng?

“Tiểu Hải! Anh sao vậy?” là giọng nói của Lưu Giai: “Hình như hôm nay anh không được vui?”

“Không có gì! mấy bữa nay tôi thấy mệt trong người, có lẽ là do Tết chăng!”

Tôi không nhìn hắn, quay sang nói chuyện với Lưu Giai, dường như Lưu Giai đã phát hiện ra điều gì đó, trong giây phút này, cô ta dường như muốn nói với tôi điều gì đó. Nhưng lại quay sang nhìn Trương Nhuệ, lời nói vừa định buột miệng nói ra lại rút lại. Tôi cười và nói với cô ta:

“Chúc mừng nhé! xem ra quan hệ của 2 người lại tiến triển thêm bước nữa rồi!”

Nghe xong câu này, hắn tỏ ra rất do dự, liền dừng bước, tôi và Lưu Giai đều quay lại nhìn hắn, hắn cũng nhìn chúng tôi. Trong lúc này cả 3 đều ngây người nhìn nhau. Tiếp theo đó, hắn lại làm những điều mà tôi không thể nào ngờ đến. Đột nhiên hắn cười thật dịu dàng, bước chân chậm lại, không còn nhìn tôi nữa, chuyển toàn bộ ánh mắt sang Lưu Giai!

Hắn nắm lấy tay Lưu Giai và nhìn cô ta với ánh mắt trìu mến: “Em tên cảm ơn Tiểu Hải, phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.