Một mình trong đêm khuya thanh vắng, có lẽ đây là sự bắt đầu của một đêm thức trắng. Đêm khuya của Tô Châu yên tĩnh đến nổi bạn có thể cảm nhận được từng nhịp đập của chính con tim mình. Khẽ buông hơi thở dài ngao ngán và khẽ trở mình, vùi đầu vào chăn, tôi như con chim đà điểu đang vùi đầu trong bãi cát của sa mạc. Dường như có cảm giác gì đó đang bay bỗng dẫn đường cho tôi quay trở về những ngày tháng đã qua. Có lẽ tình cảm vốn dĩ là một giống thực vật tầm gửi ký sinh trên thân thể người khác, nó không chỉ vọn vẻn ngủ yên trong con tim mình. Phải thừa nhận rằng những lời nói của Trương Nhuệ thật sự khiến tôi không thể kiềm chế bản thân mình, nhớ lại lần đánh nhau ở Thẩm Quyến, hắn đã từng nói:
“Cuộc sống không có những phút giây bồng bột sẽ không đặc sắc, đôi khi chúng ta cần vọn vẻn chỉ một lần hành động nông nổi!”
Thật ra, bồng bột mới phản ảnh sự chân thật nhất của con người, cách suy nghĩ mang đậm bản sắc nhất của con người. Chính vì nó mà rất nhiều công trình không cần qua sự điêu khắc gọt giũa, mà xuất phát từ chính bản năng con người. Nhưng tôi lại là một người bình tĩnh thái quá, điều này rất tương phản với cá tính của Trương Nhuệ. Với hắn, tình cảm một khi đã bộc phát ra thì không thể nào thu hồi. Cho nên, dưới góc độ nhìn nhận của hắn, tình cảm của tôi mang sự kiềm chế thái quá dường như tỏ ra không được chân thành. Hay là hắn cho rằng tình yêu của tôi không đủ mạnh liệt, thiếu sự sâu sắc... Tôi biết trong thời gian qua tôi đã mang đến không ít đau khổ cho hắn, vừa nghĩ đến đây, tôi có cảm giác mình như đang nổ tung!
Có lẽ, tôi thật sự cần một lần nông nổi, chỉ cần một lần phóng túng để tôi có thể nắm bắt được khát vọng của cuộc sống mà không cần toan tính được - mất!
Những ngày nghĩ phép dường như là một cực hình đối với một kẻ cô đơn như tôi, rất nhiều lần tôi cầm điện thoại và muốn gọi hắn, nhưng lại do dự và từ bỏ ý định. Càng ngày tôi càng căm ghét chính bản thân mình vì tính do dự bất quyết.
Hôm sau, Âu Dương đến trong khi tôi đang nằm trên giường phì phèo khói thuốc, chiếc gạt tàn bên đầu giường chứa đầy đầu thuốc, có lẽ giờ đây tôi xuất hiện trong mắt anh ta là một tấm thân thân tàn ma dại, quần áo sộc sệt vì tôi bị dày vò bởi chính mình. Âu Dương khẽ lắc đầu cười cợt:
“Anh biết không! nhìn bộ dạng bây giờ của anh khiến người khác rất muốn nổi điên!”
Tôi khẽ cười và ngồi dậy: “Chuyện gì vậy? tâm trạng anh không tốt à?”
Anh ta với tay lấy điếu thuốc đặt lên môi, nhìn tôi và nói: “Tiểu Hải! anh biết không, bây giờ tôi rất hối hận... thật đấy! hối hận đến chết...” mắt anh ta dần chuyển sang đỏ, bỗng nhiên không khí căn phòng trở nên ngột ngạt, tôi không quen với không khí như vậy, bèn cắt ngang:
“Được rồi! đừng suy nghĩ nhiều nữa, rất nhiều chuyện cho dù có suy nghĩ cũng chẳng được kết quả gì...”
Anh ta nhã một vòng khói: “Anh đúng là tên ngốc khốn kiếp!”
Tôi lắc đầu nhưng lại gật đầu: “Anh nói rất đúng! Tôi đúng là tên ngốc!”
“Tiểu Hải! Anh sẽ hối hận!”
Tôi gượng cười. Hối hận? Ai nói tôi không hối hận? Bắt đầu từ khi tôi đặt chân lên đất Tô Châu này thì tôi đã cảm nhận rõ sự hối hận sâu sắc! Rời xa tựa như đang nếm thử mùi vị của mất mát, mất đi thì tự khắc sẽ hối hận, tôi nghĩ tôi chỉ có thể an ủi bản thân mình như vậy mà thôi! Từ khi trưởng thành tôi luôn bị tổn thương, nhờ đó khiến tôi thấu hiểu rất nhiều đạo lý. Có lẽ, tôi cứ ngỡ rằng vừa quay lưng thì có thể dễ dàng yêu người khác, tình đến tình đi sẽ không cần mất nhiều thương đau.
“Ai là người quay lưng yêu người khác trước?”
Câu hỏi này do Lưu Khải hỏi tôi trước khi cúp máy anh gọi tôi mấy ngày trước. Lúc đó tôi chỉ biết gượng cười, câu hỏi như vậy tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến! Trong ý thức, tôi chính là người bị bỏ rơi, vốn dĩ đang oán trách, đã từng không cam lòng, luôn ôm khư khư quá khứ không chịu buông xuôi.
Một mặt thì nghiến chặt răng nguyền rũa, một mặt vẫn ôm khư khư những niềm hạnh phúc dù chỉ là nhỏ nhoi. Do đó, lại càng khôn thể nào quên, càng khiến nó trở thành cái gai độc đâm ngay tim, nó khiến bạn đau, nhưng nó lúc nào cũng nhắc nhở sự tồi tại của nó. Không lâu sau, nó sẽ bị nhiễm trùng, chảy mũ và cuối cùng nó sẽ trở thành bứu độc luôn che khuất tầm nhìn bạn, khiến bạn không thể nào nhận ra những tình cảm khác có thể thay thế ở xung quanh bạn!
Có lẽ, Trương Nhuệ đối với tôi thật sự rất thần kỳ. Khi lần đầu gặp hắn, tôi đã từng không thể vùng vẫy thoát khỏi những đau thương do Lưu Khải gây nên. Chính hắn khiến tôi hiểu rằng tình cảm một khi đã quay lưng, người mà bạn luôn khư khư giữ mãi trong lòng, lúc đó trong con tim bạn đã không thể nào tìm thấy một góc khuất nào đó để lưu giữ lại. Cho nên, được gặp hắn, tôi chính là người may mắn nhất. Tìm được một người yêu mới, một lần nữa được nếm thử mật ngọt của hạnh phúc, nhanh chóng quên đi những lời thề non hẹn biển và những đau thương do người đàn ông mang tên Lưu Khải gây nên. Khi tình cảm vỡ tan, người thì vùng vẫy tìm lối thoát, người còn lại sẽ ngồi lại gặm nhấm quá khứ. Và tất nhiên sẽ có một bên muốn duy trì mối quan hệ, như vậy đối với cả hai phía thì sẽ không có khả năng quay lưng yêu người khác. Vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên nỗi buồn vu vơ lại ập đến. Hiện nay, tôi và Trương Nhuệ, ai đang vùng vẫy tìm lối thoát, ai là người muốn tiếp tục duy trì đây? Có lẽ, tiếp theo đó, tôi và hắn, ai sẽ là người quay lưng đây?
Âu Dương đột nhiên cựa quậy, vô tình đụng vào chiếc gạt tàn và rơi xuống đất, tiếng thủy tinh vỡ thanh thúy khiến tôi chợt bừng tĩnh và mang chút ít kích động.
Có người nói rằng, bồng một mang theo ma lực. Tôi nghĩ, lúc này tôi thật sự đã trúng phải lời nguyền của ma quỷ. Cầm điện thoại lên, nhanh chóng ấn những con số trên bàn phím, và ấn phím gọi...