Những Người Tình Cô Đơn Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 30: Chương 30




Tôi nán lại ở trong phòng, lắng nghe tiếng đá rơi xuống cái hố rỗng bên trong mình. Nó ở đâu đó trong khoang bụng của tôi. Nếu lắng nghe kỹ cũng thấy nó có nhịp điệu riêng. Chúng lao xuống, cô đơn và lo lắng. Những âm vang của chúng va vào nhau khiến chúng cứ vọng mãi, vọng mãi. Tôi mặc kệ mình với những viên đá đang rơi. Chỉ một lúc thôi, mình sẽ lại có thể tới gặp Chi Ngắn để đòi lại Tee.

10 giờ tối. Khi gã lái taxi gõ cửa phòng, tôi lặng lẽ đứng dậy đi theo hắn.

Dù sao cũng phải về nhà.

Tôi với tay bật đèn. Căn bếp sáng choang. Mùi quen thuộc của nó luồn vào lỗ mũi tôi. Từ ngày Tee bỏ đi, nó có mùi của sự cô đơn. Con Chinbu luồn qua chân tôi, cất tiếng kêu nũng nịu. Cô nàng đói. Tôi đi cả ngày mà quên không đổ thức ăn cho nó. Mình cũng chưa ăn gì, tôi nghĩ khi nghiêng gói thức ăn đổ vào đĩa cho cô nàng. Tạm thời thì không cần ăn. Bên trong mình nặng trịch toàn những đá.

Không biết làm gì cho hết buổi tối, tôi bật tivi, chuyển sang kênh MTV, rồi mặc kệ cho mấy gã ca sĩ đầu bù tóc rối, đánh mắt đen ngòm gào thét. Tôi cởi bỏ quần áo, chúng khiến tôi thấy khó thở, rồi quấn cái chăn dày quanh người, ngồi thu lu ở góc giường, mang theo cái điện thoại màu trắng.

- Tốt nhất là gọi điện thoại trước. Có muốn cũng không biết tìm gặp anh ta ở đâu. Tôi tự nói với mình, rồi ấn mấy con số quen thuộc.

Vẫn là tiếng trả lời có cái kiểu luyến láy vô cảm của tổng đài.

Anh ta đã đổi số điện thoại. Tôi cay đắng nghĩ.

- Đừng cố liên lạc. Nếu muốn, họ sẽ liên lạc với em.

Vậy ư? Tôi nghĩ. Mình cần bình tĩnh lại. Tôi nhắm mắt. Sao lúc rối bời thế này lại có thể tưởng tượng ra giọng nói của anh ta nhỉ? Thứ âm điệu trìu mến này. Điệu La Paloma buồn bã lướt nhẹ qua trái tim tôi, mềm như một cái lông vũ.

- Anh đang nói với em đấy.

Tôi quay về phía có tiếng nói, chạm phải ánh mắt của anh. Tôi khẽ co người lại. Không thể cảm thấy thoải mái với thứ ánh mắt mạnh mẽ khắc nghiệt ấy. Taurus đang đứng dựa lưng cạnh cánh cửa ra vào, hai cánh tay khoanh trước ngực. Trông anh không khác lắm so với lần gặp trước. Khi đứng thế này mới nhận thấy anh khá cao. Dáng vẻ hơi gầy của anh được giấu kín đáo trong bộ cánh điệu đà đắt tiền. Trông chúng giống mấy bộ sưu tập cho đàn ông trên tạp chí với những anh chàng người mẫu cao gầy mặt lạnh băng. Mái tóc có vẻ dài hơn một chút, được vuốt keo cẩn thận. Chẳng hiểu mỗi sáng anh mất bao lâu cho cái đầu kì công ấy. Dù có thích mấy anh chàng chải chuốt đến đâu thì tôi cũng chẳng thích bất cứ thứ chải chuốt nào trên người anh. Chúng lạnh lẽo một cách khó hiểu.

Tôi đần mặt ra thêm vài phút.

- Em không khóa cửa. Gọi mãi cũng có thấy ra mở cửa đâu.

Taurus cằn nhằn rồi lừ lừ đi vào phòng. Anh ta không cởi giày, cứ thế dẫm đôi giày bóng lộn lên sàn nhà bằng gỗ. Âm thanh lộp cộp của nó khiến căn phòng trở nên trống trải. Chân tay của tôi không chịu cử động. Chúng cứng đơ. Nếu chúng có thể cử động được thì đằng nào mình cũng vẫn phải ngồi im. Chẳng thể chui ra khỏi chăn khi không có thứ gì trên người. Tôi ngán ngẩm nghĩ đến tính đãng trí của mình. Mình chẳng thể nhớ nổi là mình có khóa cửa hay không. Cơ thể tội nghiệp của tôi run lên lẩy bẩy dưới lớp chăn mỏng.

Taurus đứng giữa phòng, ngay phía trước cái giường, cách tôi chỉ khoảng một mét, liếc mắt nhìn quanh. Trong phòng không có ghế. Tôi đã mang hết ghế trong phòng xuống bếp từ tối hôm trước.

Tôi yên lặng. Cái điệu bộ tự tin và tự nhiên quá đà của Taurus. Cả điều đó cũng khiến tôi không thoải mái. Nhưng khi soi mói cảm giác của mình, tôi không bới đâu ra chút khó chịu lẽ ra nên có. Anh ta đến đây làm gì? Nếu cơ mặt không cứng đơ thế này, có lẽ tôi sẽ thở dài.

- Mấy cái ghế ở đây biến đi đâu cả rồi? Anh ngồi được không? Taurus vừa hỏi vừa ngồi xuống mép giường, cách tôi chỉ vài chục phân. Mùi nước hoa thoang thoảng lăn xuống ga giường. Anh ngồi quay lưng lại với tôi.

Cổ họng tôi khô khốc. Nhưng cũng không cần phải trả lời. Anh ta đã tự động ngồi xuống rồi. Tôi thấy tim mình trùng xuống. Nỗi buồn vô cớ đè lên nó. Hơi thở nóng ran tan chảy trong lồng ngực. Hơi nóng của nó khiến sống mũi tôi cay cay.

Tôi và Taurus…

Anh ta muốn gì?

Cuối cùng thì, anh ta muốn gì? Không cần thiết phải đùa cợt một cách vô lý như thế này.

- Anh xin lỗi.

Taurus cất tiếng nói. Nghe thật lạ. Như thể nó bay đến từ một nơi khác, rất xa. Giọng nói của anh, nó kéo vài đám mây mù vào trong căn phòng của Tee.

Tôi yên lặng. Mấy ngón chân của tôi bắt đầu cử động được, tôi di di chúng trên cái ga giường. Tất cả đều bình thản, ngoại trừ trái tim tôi.

- Anh có lý do riêng của mình.

Taurus tiếp tục nói. Mắt hướng về phía tivi.

- Có lý do nào hợp lý cho yêu cầu của anh hôm trước không. Tôi hỏi.

- Có. Taurus trả lời mà không giải thích gì thêm.

Vậy phân trần để làm gì?

Chúng tôi ngồi yên lặng một lúc lâu. Tôi chẳng biết bắt đầu một câu chuyện mới như thế nào cho hợp lý khi anh cứ im lặng như thế. Tôi tì cằm mình xuống đầu gối, ngắm nhìn tấm lưng của anh, lặng lẽ tận hưởng cảm giác run rẩy của trái tim. Không phải lúc nào nó cũng có thể đầy chặt hạnh phúc và lo lắng như thế. Thật chẳng thể định nghĩa nổi cuộc gặp gỡ kiểu này. Làm thế nào anh biết nơi tôi ở? Anh có ý định gì khi tới đây, nói lời xin lỗi nhưng cũng không định giải thích thêm điều gì với tôi. Tôi gặm nhấm suy nghĩ của mình, lòng tự hỏi, không hiểu anh đang nghĩ gì. Cho đến khi chương trình về rock trên tivi kết thúc. Taurus đứng dậy, tắt tivi, rồi đi thẳng ra cửa.

- Em ngủ đi. Đừng có bật nhạc cả đêm nữa.

Taurus tắt đèn. Âm điệu dịu dàng trong giọng nói của anh lan nhẹ trong bóng tối mờ mờ. Anh tiến lại phía tôi, nhẹ nhàng.

Anh ta định làm gì? Tôi rủa thầm, cố gặng cựa quậy mấy ngón tay của mình.

Taurus lại gần. Anh đứng ngay sát tôi, cúi người xuống nhẹ nhàng chạm một nụ hôn lên trán. Tôi nhắm mắt lại, nín thở nghe thứ mùi vị ngọt ngào xòa cánh, lan mãi, lan mãi như một con sóng, cho tới khi nó xô vào trái tim mình.

- Và, đừng có cởi đồ lung tung nếu không muốn bị anh nhìn thấy. Tốt nhất là tắt đèn đi.

Taurus ra khỏi phòng. Tôi nghe thấy tiếng cười của anh, rồi tiếng cửa lách cách.

Tôi hít một hơi dài. Mình đang run. Không khí lành lạnh tràn vào lồng ngực. Những khớp xương của tôi giãn ra. Tôi thử duỗi chân ra. Chẳng có dấu hiệu nào khiến tôi có thể tin rằng vài phút trước nó còn cứng đơ không cử động nổi. Mọi việc cứ không ngừng rối tung lên. Mình cần tỉnh táo hơn. Tôi mở mắt, rồi vẫn quấn cái chăn quanh người, tôi đứng dậy, bật đèn rồi đi ra cửa kiểm tra.

Cửa ngoài vẫn khóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.