Những Người Tình Cô Đơn Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 47: Chương 47




Khi còn lại một mình, trong căn bếp nhỏ vẫn còn vương mùi trà, tôi đã không còn chống cự nổi với chính bản thân mình. Tôi quỳ sụp xuống sàn nhà, bắt đầu khóc nức nở. Thật mỉa mai khi vài phút trước tôi còn bình tĩnh như thể mọi việc đã có thể xong xuôi.

Nước mắt có một nhiệm vụ tuyệt vời. Nó đẩy vô số những đá tảng đang đè nặng lên trái tim ra ngoài. Tựa như những khối đá nặng nề ấy có thể tan dần theo từng giọt nước mắt. Xong xuôi, chỉ còn lại sự trống rỗng.

Tôi lặng lẽ rửa mặt bên cái lavabo trong nhà vệ sinh rồi kéo áo xuống khỏi vai để kiểm tra. Một vết hằn hình tròn, nhỏ bằng đồng xu màu tím sẫm xuất hiện trên bầu ngực trái của tôi.

Đó là con dấu của Taurus.

Tôi luôn cảm thấy sự có mặt của nó. Từ khi vùng chạy ra khỏi căn phòng đó.

Tôi thử chạm nhẹ vào nó, chăm chú xem xét cẩn thận. Con dấu ăn sâu vào da, như một hình xăm.

Khi những đầu ngón tay chạm vào nó, thứ mong muốn đầu hàng tất cả bắt rễ sâu kín trong tôi bỗng chốc vươn dài, quấn chặt lấy sự chống cự yếu đuối của tôi.

Tôi quay trở lại phòng của Tee, nằm xuống giường khi cơn đau dữ dội trong lồng ngực bắt đầu gào thét. Tôi để đèn sáng, quan sát sự phát triển nhanh chóng của cái đồng xu nhỏ trên ngực mình. Nó lan rất nhanh, bám chặt những cái chân nhỏ bé của mình vào trong những mạch máu phập phồng dưới làn da vàng vọt của tôi.

Lớp da trên cánh tay tôi phồng lên như bị bỏng. Tôi để cái gối xốp khá to phía sau lưng, dựa vào nó trong hơi thở hổn hển vì đau, rồi giơ hai tay ra trước mặt. Có vẻ như không chỉ có một lớp da đang bong ra. Mồ hôi chảy thành từng giọt từ cằm trượt xuống gối.

Tôi quyết định chạm vào chúng. Có ít nhất vài ba lớp da như thế, chúng đều khá dày, dính khá chặt vào lớp thịt bên trong. Tôi bắt đầu với lớp thứ nhất. Thứ da mỏng mỏng màu vàng sẫm như thể vừa bị đốt. Lột nó ra khá dễ dàng. Cơn đau rát khiến tôi cắn chặt môi dưới của mình một lúc lâu. Rất đau nhưng tôi chắc chắn mình cần lột bỏ chúng.

Những lỗ chân lông lấm tấm rỉ máu, vài cái vảy cứng màu vàng ánh kim bắt đầu xuất hiện, thay thế cho những lớp da cũ. Chúng mọc ra từ bên trong, xuyên qua da.

Gần sáng, lớp vảy màu vàng đã trùm kín cơ thể. Tôi tắt đèn, ngồi trên giường, trong góc phải tính từ cửa ra vào để chờ Madame J.

Trời sáng, Madame J không tới. Cũng chẳng có con thằn lằn nào xuất hiện.

Tôi xuống bếp. Tự nấu cho mình bữa sáng. Rồi gọi điện đến chỗ làm thêm buổi chiều xin nghỉ. Sau Tết, tôi không phải tới trường mà ở nhà làm luận án tốt nghiệp. Nhưng trong hoàn cảnh này, luận án cũng phải để xử lý sau vậy. Tôi quyết định nghe ngóng thêm vài hôm. Mấy cái vảy này, tôi nhìn xuống cánh tay mình, nhất định có một ý nghĩa nào đó.

Khi nắng tắt, tôi đóng cửa sổ, kéo rèm và tắt nốt điện. Bóng tối nuốt chửng căn phòng. Xong xuôi, tôi chui vào chăn, ngồi thẳng lưng. Lại tiếp tục công việc chờ đợi.

Trời khá lạnh nhưng tôi bắt đầu toát mồ hôi. Có thể do cái chăn quá dày. Tôi hất cái chăn ra một bên. Mồ hôi vẫn tiếp tục túa ra. Người tôi nóng rực. Tôi lột bỏ bộ quần áo nỉ trên người, chỉ để lại duy nhất một cái váy ngủ bằng lụa mỏng. Trong bóng đêm, lớp vảy vàng trên cơ thể tôi lấp lánh. Tôi nín thở. Sắp tới lúc rồi.

Tiếng nhạc khe khẽ vang lên. Không rõ nó bắt đầu từ lúc nào. Sự xuất hiện của thứ âm thanh ấy tự nhiên và lặng lẽ tới mức tôi chắc chắn rằng mình đã nghe thấy tiếng nhạc trước khi nhận ra sự có mặt của nó. Thế nhưng vẫn không có ai khác trong phòng ngoài tôi. Bóng của những đồ đạc trong phòng hắt lên tường những hình khối có màu sẫm hơn cả bóng tối. Tôi thấy cô đơn!

Từ khoảnh khắc cái tôi nhỏ bé lấp lánh chấp nhận bị khóa kín. Tôi càng lúc càng đơn độc. Dù tôi vẫn khá hài lòng với vẻ tự tin ngạo mạn mới của mình.

Sau vài tiếng chờ đợi, tôi phát hiện ra có cái gì đó đang chuyển động. Trái với chờ đợi của tôi, vẫn không có con thằn lằn nào cả. Bức tường ở phía đối diện tôi bắt đầu di chuyển. Thực ra là những cái bóng của đồ đạc trong phòng in trên tường đang nhảy múa. Trong khi bản thân chủ nhân những chiếc bóng ấy vẫn câm lặng. Tôi nhắm mắt lại trong vài giây rồi lại mở mắt kiểm tra lại.

Đúng là chúng đang uốn éo, rất nhịp nhàng. Sau vài phút, tôi phát hiện ra những chuyển động ấy không phải là ngẫu nhiên. Chúng di chuyển theo nhịp điệu của bản nhạc vẫn tồn tại trong phòng. Tôi chăm chú quan sát những gì đang diễn ra. Vũ điệu này giống như một nghi thức cổ xưa nào đó, khi người ta tin rằng bằng việc nhảy nhót có thể giúp con người giao tiếp với thần linh.

Đám bóng đen kịt ấy đột ngột dừng lại. Chúng tụ dần về phía trung tâm của bức tường, nơi vừa xuất hiện một cái hố nhỏ. Những cái bóng lần lượt trườn vào trong cái hố nhỏ có đường kính khoảng một gang tay ấy. Trên bức tường, ngoài cái hố mới xuất hiện, không còn một cái bóng nào. Tôi liếc nhìn đám đồ đạc trong phòng. Chúng vẫn câm lặng. Nhưng bây giờ, chúng không hề có bóng.

Tôi rời khỏi giường. Chầm chậm tiến lại phía bức tường. Ánh sáng màu vàng kim từ đám vảy trên người giúp tôi nhìn rõ mọi thứ mà không cần phải bật đèn. Và cũng không nên bật đèn vào lúc này. Mọi chuyện sẽ hỏng bét. Tôi tiến dần về phía bức tường. Cái hố đang phình ra. Khi tôi cách bức tường nửa mét. Cái hố đột ngột biến mất. Tôi dừng lại, nhắm mắt rồi tiếp tục mở mắt.

Đúng là nó đã biến mất.

Tôi mạnh dạn tiến sát lại bức tường, chạm tay lên vị trí trước đó là cái hố đen. Bức tường âm ấm. Không có cảm giác giống như khi chạm vào một bức tường thông thường. Khi chạm phải một cái gờ nho nhỏ nhô ra khỏi bề mặt nhẵn nhụi của bức tường, tôi vội rụt tay lại.

Có một cánh cửa bằng gỗ màu nâu sẫm, chiều cao chỉ khoảng một mét, thế chỗ cho cái hố đen vừa biến mất. Mặt gỗ nhẵn nhụi, bóng, có nhiều vân gỗ nhưng không hề có nắm cửa trên đó. Tôi đi xuyên qua cánh cửa. Phía bên kia, là một căn phòng khác.

Căn phòng nhỏ, tối om. Ánh sáng từ những cái vảy trên người tôi tắt ngấm. Tôi đành phải đứng yên, đợi cho mắt có thể quen với bóng tối. Ngoại trừ lối vào thông qua cánh cửa gỗ có thể đi xuyên thấu vừa dẫn tôi vào đây, căn phòng chẳng có bất cứ cánh cửa nào khác, cho dù là cửa sổ. Ba bức tường còn lại trống trơn, im lìm. Trong phòng không có đồ đạc, chỉ có một cái ghế bành lớn đặt sát bức tường đối diện cánh cửa gỗ màu nâu.

Có người ở trong phòng. Khi nhìn thấy cái bóng đen ngồi bắt chéo chân trên cái ghế bành, tôi bất giác lùi lại một bước. Nhưng ngay lập tức lấy lại được bình tĩnh. Đây không phải lần đầu tiên tôi bước chân vào một căn phòng như thế này. Bóng người ngồi trên ghế sofa động đậy.

- Chào mừng em!

Là giọng nói ấm áp quen thuộc của anh.

Nhưng tại sao lại là anh? Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc gặp gỡ khác. Đây rõ ràng không phải lúc thích hợp. Tôi nhìn xuống thân thể đầy vảy của mình.

- Em không hỏi tại sao anh kéo em tới đây?

- Lẽ ra anh không nên làm thế.

Tôi trả lời. Thoáng ngạc nhiên trước vẻ cáu giận của mình. Tôi không còn cảm thấy sự gần gũi thân thuộc với con người đang ngồi cách tôi chưa đầy hai mét. Không say mê, không run rẩy, và cơ thể cũng hoàn toàn không có chút phản ứng nào. Có lẽ là do mình đang trong quá trình biến đổi. Tôi tự trấn an rồi liếc mắt quanh phòng tìm kiếm, hy vọng còn một cái ghế khác hoặc bất cứ chỗ nào có thể ngồi.

- Tại sao? Taurus hỏi, giọng ranh mãnh. Anh ta thừa biết mục đích của tôi. Nếu em muốn ngồi, thì có một cái ghế khác bên trái của em, cách hai bước.

Tôi không trả lời, quay sang trái tìm cái ghế. Quả thực có một cái ghế sofa to không kém ngay bên trái tôi. Có vẻ nó vừa mới xuất hiện.

Tôi ngồi xuống ghế. Cái ghế khá êm.

- Lúc bước vào không có cái ghế này.

Tôi nhận xét.

- Đây là căn phòng của anh. Khi đã quen với căn phòng của mình, em có thể làm mọi việc em muốn.

- Kể cả việc gọi bản thể tinh thần của người khác tới?

- Phải. Taurus cười lớn.

- Được rồi. Anh kéo em tới đây làm gì? Em cần quay về, thực hiện nốt...

Tôi bỏ lửng câu nói của mình, nhìn xuống đám vảy trên cánh tay của mình. Chúng thôi không còn phát sáng. Liệu có phải là một dấu hiệu đáng lo ngại cho quá trình biến đổi của tôi?

- Em cần quay về. Tôi nhắc lại.

- Madame J sẽ không tới. Cũng sẽ không có con thằn lằn nào xuất hiện cả.

Taurus nói, rành rọt. Tay phải anh ta cầm một ly rượu. Bây giờ tôi mới có thể nhìn thấy rõ ràng. Những đường nét trên khuôn mặt Taurus dần hiện ra rõ nét. Tôi vẫn không cảm thấy chút rung cảm nào với khuôn mặt đối diện.

- Được rồi. Đâu cần bí mật như thế. Tại sao?

- Anh sẽ thực hiện nghi thức ấy. Nếu em muốn.

Taurus trả lời.

- Anh ư? Tại sao? Tôi lặp lại câu hỏi.

- Một kiểu trao quyền tạm thời. Taurus trả lời. Rồi yên lặng.

Tôi không nói gì. Không khí trong phòng đặc quánh. Tại sao đột nhiên tôi có thể trở nên vô cảm đến thế trước người đàn ông này? Rốt cuộc, tôi chấp nhận biến đổi thành là để làm gì nếu không phải để được ở bên cạnh anh? Cái tôi nhỏ bé bị giam cầm trong đáy sâu trái tim, tôi có thể cảm nhận được nỗi đau của nó. Cứ để dành đau đớn cho nó. Tôi không thấy đau, nhưng tôi băn khoăn.

- Một lần nữa, tại sao? Madame J đâu? Tôi hỏi, đan hai tay vào nhau, đặt trước bụng.

- Có thể bà ta đã chán quyền lực. Mấy tuần gần đây không ai nhìn thấy Madame J nữa. Bà ta biến mất.

- Biến mất ư? Tôi thoáng ngạc nhiên. Hình ảnh căn biệt thự trắng trong những ngày hè oi nồng bấu chặt lấy trái tim tôi. Cái tôi nhỏ bé của tôi. Nó đang khóc.

- Chúng ta không ở vào vị trí của Madame J. Nên khó có thể phán xét. Nhưng người tiền nhiệm trước Madame J, cũng biến mất như thế.

Taurus nhún vai.

- Có thể, cô ấy quay về biệt thự trắng. Tôi lẩm bẩm. Cái tôi nhỏ bé cứng đầu bị nhốt chặt kia bắt đầu nổi loạn. Nó gào thét đến khó chịu.

- Em không hiểu rồi. Biến mất hoàn toàn. Bọn anh không thể nào cảm thấy sự tồn tại của Madame J nữa.

- Nghĩa là sao? Tôi bấm móng tay lên mấy cái vảy trên bàn tay mình.

- Điều này nằm ngoài hiểu biết của anh.

Tôi yên lặng.

- Anh định làm gì khi gọi em đến đây? Tôi hỏi. Lẽ ra nghi thức phải được tiến hành trong căn phòng của em.

- Khi ở vị trí này, anh thích thay đổi vài thứ.

Taurus cười nhạt. Anh đứng dậy, tiến về phía tôi.

- Thay đổi thế nào?

Taurus đứng trước mặt tôi. Tôi không thể cảm nhận được cơ thể ấm áp của anh, hay thứ mùi nước hoa lẫn với mùi mồ hôi quen thuộc. Dường như kẻ đứng trước mặt tôi không hề có thân nhiệt và mùi cơ thể. Taurus chạm tay vào cằm của tôi, và nâng nó lên. Ở khoảng cách gần thế này, tôi có thể nhìn rõ nét mặt của anh. Khuôn mặt mà cách đây vài giờ đồng hồ tôi còn vật vã trong nhớ nhung.

- Em đã quyết định đi tới tận đây. Không phải là muốn gặp anh sao? Không cần đám thằn lằn rách việc làm gì.Chúng ta có thể làm nốt vài việc còn dang dở.

Taurus cúi xuống, thì thầm bên tai trái của tôi.

- Dù sao thì bà ta cũng biến mất rồi, đúng không?

Tôi gạt tay Taurus ra khỏi cằm của mình. Nếu cứ thế này, có thể anh ta sẽ hôn tôi đến nơi. Tôi không muốn. Rõ ràng là không hề muốn.

- Anh muốn gì?

- Chúng ta có thể vui vẻ một chút.

Taurus vẫn giữ nguyên tư thế cúi xuống của mình khi nói. Khuôn mặt của anh chỉ cách tôi vài centimet.

- Tôi đến đây không phải vì anh. Anh ấy đâu?

Tôi chợt cảm thấy đớn đau bung ra từ trong những lớp khóa dày nơi trái tim, lan đi khắp cơ thể. Cái tôi bị khóa kín đã không còn muốn thỏa hiệp.

Tôi lặp lại, sống mũi cay cay. Anh ấy đâu?

Ánh mắt của Taurus thoáng ngạc nhiên. Anh ta nhìn chăm chăm vào cơ thể tôi. Tôi cúi xuống xem xét. Những cái vảy vàng đang le lói sáng trở lại. Một vài cái ở cánh tay của tôi đang nhạt dần.

- Cuối cùng thì… Taurus đứng thẳng dậy, hai tay ôm ngực.

- Anh ấy đâu? Căn phòng này là của anh ấy. Không phải chỗ của anh.

Tôi quan sát phản ứng của Taurus. Ánh sáng nhàn nhạt trên cơ thể tôi giúp tôi nhìn rõ ràng hơn.

- Hắn ở đây. Taurus chỉ vào ngực trái của mình. Lộ rõ vẻ đau đớn.

Mọi thứ dần dần trở nên nhạt nhòa. Đầu tiên là những đường viền quanh Taurus, quanh cái ghế sofa phía sau lưng anh, và cuối cùng là những bức tường.

Vài phút sau, căn phòng của Taurus biến mất. Tôi quay trở lại căn phòng của chính mình.

- Xin em, đừng tiếp tục như thế.

Một vòng tay xiết lấy phần eo của tôi từ phía sau.

Thứ mùi hương ấm áp này.

Tôi xoay người lại, ôm chặt lấy anh.

- Anh xin lỗi. Thứ âm thanh trầm ấm ấy có vẻ buồn bã. Tôi ngẩng mặt lên khỏi bờ vai rộng của anh.

Lẽ ra anh không nên tìm gặp em. Anh thì thầm, buông tôi ra, rồi ngồi xuống cái giường ngay phía sau lưng mình, hai tay buông thõng.

Tôi lại gần, ngồi xuống, rồi cẩn thận chạm nhẹ vào cánh tay anh. Tôi thật sự sợ rằng anh sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

- Nhưng anh đã đi tìm em.

Khuôn mặt nhìn nghiêng của Taurus trở nên yếu đuối.

Anh giữ yên lặng, vẫn hướng ánh mắt xa xăm của mình về phía bức tường đối diện. Nơi vài phút trước vẫn còn cánh cửa gỗ dẫn đến căn phòng của anh.

- Tất cả bắt đầu khi đã quá muộn. Anh đã không còn nhiều chỗ trong chính bản thân mình khi gặp em.

- Em hiểu. Ngay thời khắc nhìn thấy hắn trong căn phòng của anh. Em đã hiểu. Về sự tồn tại của hắn, về lý do vì sao hắn có thể kéo em tới căn phòng ấy.

Tôi nhìn xuống hai cánh tay. Nhưng cái vảy vàng đã biến mất gần hết.

- Nhưng điều đáng buồn là, khi chấp nhận biến đổi, em cũng phải nhường chỗ cho một cái tôi khác. Rõ ràng là cả cái tôi ấy của em lẫn hắn đều không yêu thích đối phương cho lắm.

Tôi dừng lại, đặt tay lên ngực trái của anh.

- Khi chấp nhận bị nhốt ở nơi này, đều là lựa chọn của chúng ta, đúng không?

Taurus lặng lẽ gật đầu.

- Em đã có thể quay trở lại.

Tôi nói. Cố ngắm nhìn lại hy vọng mong manh của mình.

Taurus quay lại. Đôi mắt buồn bã đầy ắp bóng tối của anh phủ lấy tôi.

- Anh đã ở quá xa em rồi.

Hai cánh tay ấm áp của anh ôm choàng lấy tôi. Tôi nhắm mắt. Tì nhẹ má của mình vào vai anh. Buồn đau vỗ về tôi trong nhịp điệu âm thầm của nó.

Anh thì thầm, ở rất gần.

- Thứ duy nhất đón chào em ở bên kia ranh giới, chỉ có hắn.

Tôi thấy mình đang khóc.

Taurus vẫn thì thầm.

- Đừng đi tìm anh nữa.

Anh nhẹ nhàng buông tôi ra khỏi vòng tay của mình và đặt một nụ hôn lên trán. Trong khoảnh khắc ấy, vài sợi dây mỏng và sáng xuất hiện, vắt ngang trong khoảng không giữa chúng tôi.

- Nếu một ngày nào đó, nếu anh và hắn lại hoán đổi vị trí, anh sẽ đi tìm em. Anh hứa! Tạm biệt em!

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh. Đẹp đẽ, lấp lánh, mỏng manh và trong suốt. Anh tan biến trước mắt tôi theo cách đẹp nhất. Như một tinh cầu nổ tung thành từng hạt bụi nhỏ li ti. Rực rỡ rồi lụi tàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.