Ba tháng qua đi, kể từ sau khi vụ việc kia xảy ra, Mạnh Nghiêm thay đổi hoàn toàn, cả một người khi trước đã lạnh lùng bây giờ lại càng lạnh lùng hơn, suốt ngày chỉ lầm lầm lì lì, mẹ anh cho dù có gặng hỏi gì cũng chỉ nhận lại được một câu từ duy nhất
- Mặc kệ con đi
Anh thay đổi thật sự rất nhiều, hút thuốc, uống rượu bia không thiếu cái nào. Buổi sáng vẫn đến trường học như mọi khi, nhưng về đêm lại rượu bia bê tha không thể tưởng, mặc cho ông nội mình dùng gậy đánh cho một trận, để cho cha dùng vệ sĩ bắt nhốt mình, anh vẫn như vậy sáng thì băng lãnh, tối thì vì một người mà uống đến điên loạn
Những người không ở trong cuộc có biết tâm anh đau như thế nào không? Tình yêu anh cố gắng giữ, một lòng chỉ vì nhóc con ấy!! Nhưng rồi anh lại nhận được gì, phản bội, đau thương đều có. Nhớ những lời ngày đó cậu nói, anh cảm thấy như có hàng ngàn mũi dao đâm gục anh. Tiểu Thiên của anh!! Bảo bối nhỏ anh từng nâng niu trên tay bây giờ mất rồi
Ngồi ở trên ghế sofa phòng khách, làn khói từ thuốc lá phả ra bầu không khí xung quanh, Mạnh Nghiêm cười nhếch mép, thì thầm
-Thiên
Khang Đông chống gậy đi tới, ngồi đối diện với đứa cháu trai của mình, vẫn là khuôn mặt dù trời có sập xuống cũng không sợ, uống một ngụm trà, ông nói
- Ta không biết cháu với người yêu cháu ra sao. Nhưng đã chia tay thì cũng tốt, nhà họ Giang muốn giới thiệu con gái của họ cho cháu. Con bé đó tính tình dễ thương, lại giỏi trong chuyện kinh doanh, cháu cưới nó về sẽ rất có lợi cho việc làm ăn sau này
Mạnh Nghiêm không hiểu sao đối với ông nội mình từng kính trọng một thời, bây giờ lại đâm ra khó chịu đến thế này, dập điều thuốc vào tàn gạt, anh đứng dậy đi lên phòng, trước khi đi còn không quên nói
- Ông thích thì có thể tự cưới cô gái đó, dạo này gái trẻ quen người già đang là xu hướng đó. Cháu không có hứng thú đâu, thất lễ với ông rồi, nhưng mà cháu nói rồi, đừng ép cháu theo sự sắp đặt của ông nữa. Bởi vì bây giờ cháu là một kẻ điên rồi, người điên thì không khống chế được suy nghĩ đâu
- Ai dạy cháu cách ăn nói như vậy???
Bỏ mặc Khang Đông đang tức giận ở đó, Mạnh Nghiêm đút tay vào túi quần rồi đi thẳng lên lầu, khuôn miệng lẩm bẩm
- Đúng mình điên rồi, vì một người mà mình điên rồi
------------*****--------
Lục Tiểu Thiên dạo này cũng khác hẳn xưa, nỗi đau xâm chiếm cậu. Cười cũng không được, khóc cũng không xong, ai sai gì làm cái đấy. Không khác gì cái xác không có hồn
Mẹ Trân nhiều lần ôm con trai mình vào lòng, nói rằng muốn khóc thì cứ khóc to lên, đừng sợ cha mẹ buồn hay gì cả, đừng cố gắng mạnh mẽ, hãy cứ là con. Nhưng mỗi lần như vậy, cậu chỉ cười nhẹ với mẹ mình mà nói
- Con không sao nữa mẹ à. Chỉ là nước mắt không thể rơi được nữa rồi
Chỉ một câu thôi, cũng đã hiểu trong lòng Lục Tiểu Thiên bị cào xé đến như thế nào!! Tháng năm của thanh xuân vườn trường, cậu đều tham lam giữ lấy, những món đồ anh tặng cậu. Từng cái từng cái được Lục Tiểu Thiên cất giữ cẩn thận, xem nó như một phần của tình yêu cậu cố gắng níu kéo
Lục Tiểu Thiên bỏ thi đại học,tìm được công việc giao báo vào mỗi buổi sáng để có thêm tiền phụ giúp cha mẹ, nhìn con mình dùng công việc làm lớp vỏ bọc để quên đi nỗi buồn. Ông bà Lục càng nhìn càng chua xót không thôi
----------------********----------
Buổi tối bà Lan Trân nhờ Tiểu Thiên đi giao hàng giúp bà. Ôm bao đồ trong lòng, lại nghĩ rằng nhà của khách hàng cũng gần nhà mình,cậu không nghĩ ngợi nhiều mà chậm rãi cước bộ đến đó, xem như vừa tập thể dục vừa đi dạo cho giải khuây đi!!
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, con đường đi đến nhà của vị khách phải đi ngang qua trường đại học của anh. Cậu cứ nghĩ rằng buổi tối sẽ không có sinh viên nào ở trong trường, nên không nghĩ ngợi gì sâu xa, vẫn cứ là bình thản đi qua
Sự thật thường rất trở trêu, hôm nay anh có một số việc phải ở lại trường giải quyết đến tối mới về, khoảnh khắc vừa bước ra khỏi trường học, định bụng sẽ lái xe đi uống vài li rượu thì bất ngờ anh đụng phải một người. Vừa định nhìn xem người này có bị sao không, lại không thể ngờ rằng mình lại bắt gặp cậu nhóc anh nhớ thương mấy tháng nay
- Lục Tiểu Thiên
-------------*******--------
Thôi rồi lượm ơi gặp nữa rồi :v