Mạnh Nghiêm mặt lạnh băng đóng cửa lại, sau đó vẫn là hai tay vẫn là vòng ở trước ngực, chậm rãi tiến lại gần cậu
- Tiểu Thiên... Anh quên nói cho em biết một điều này nha...Đó là em nói dối rất tệ đó! Cưng nghĩ anh dễ bị vài lời nói đó của em mà ăn quả lừa hả??
Đến lúc này cậu vẫn còn ở trạng thái ngạc nhiên nhìn anh, miệng lắp bắp
- Anh...tại...sao..anh biết được em đang nói dối?
Mạnh Nghiêm buông lỏng hai tay xuống chổng ở chiếc giường, cả người đều sát gần lại cậu, hơi thở ám muội nhẹ nhàng phả vào mặt cậu mà trả lời
- Vừa nói dối, vừa nắm chặt hai bàn tay lại như muốn mình mạnh mẽ hơn. Cả khuôn mặt vì kìm nén bi thương mà đỏ ửng, nhìn vào là thấy hai chữ “ nói dối” hiện lên trên trán em rồi Tiểu Thiên à!?
Cậu sau một hồi cuống quýt thì đã lấy lại được bình tĩnh, lau vài giọt nước mắt còn dính trên mặt mình, cậu cắn răng hướng anh nói
- Dù.. Anh muốn nói gì thì em vẫn muốn chia tay anh
- Hửm... Vậy anh đây cũng không đồng ý lời chia tay này
Thái độ dửng dưng của anh khiến cậu cảm thấy hết lời để nói, chỉ vụng về lặp lại vài từ vừa xoẹt qua đầu
- Anh..anh tại sao lại không đồng ý chứ?
Mạnh Nghiêm cũng không nhiều lời, trực tiếp ôm bế cậu lên trên người mình, nâng mông cậu như đang ẵm một đứa con nít, sau đó không thủ hạ lưu tình mà dùng tay phải vỗ ba ba vào mông nhỏ đáng thương của cậu
- Em nghĩ sau khi nghe những lời em đã nói kia, anh sẽ chấp nhận chia tay sao. Tiểu Thiên, anh nhớ là anh cho em uống rất nhiều sữa tốt mà, sao lại không bao giờ thông minh lên chút nào hết, nếu đã như thế, vậy mai anh bảo người ta mua loại sữa tốt hơn cho em
Cậu bị anh vừa đánh vừa nói, ấm ức cùng tủi thân trong lòng đều trào ra, đôi mắt sưng to tủi hờn mà khóc lóc, càng ôm chặt anh mà kể lể
- Anh...Em ghét bản thân mình lắm. Hu hu, cả người chỉ toàn là yếu đuối thôi, lúc nào cũng phải để anh lo lắng. Anh vì muốn tốt cho em mà luôn luôn để ý từng chút một, vì em mà bị làm xấu đi trong mắt mọi người. Âm thầm ở phía sau che chở cho em. Còn bản thân em, ngay cả một bữa cơm căn tin trường cũng không thể lo cho nổi cho mình, lắm lúc nhìn các nữ sinh kia tặng anh những món quà, rồi lại nhìn về số tiền của mình, ngay cả người yêu mà cũng không bằng người ngoài, khiến em thấy tủi thân lắm. Anh..Hu hu em buồn lắm
Lục Tiểu Thiên như trẻ lên ba mà ôm cổ Mạnh Nghiêm nói hết lời của bản thân mình
- Em không có khả năng giúp anh được việc gì, hức hức cho nên em mới muốn chia tay anh, quen em anh sẽ khổ đó. Em là một tiểu quỷ không ra gì mà....hic hic
Mạnh Nghiêm nhìn tâm can bảo bối đang ôm cổ mình mà khóc đến không thấy cả bầu trời. Trong lòng đều mềm nhũn không thôi, cận thận ôm cậu vào lòng, bước đến giường ngủ mà chậm rãi ngồi xuống, anh hôn cái má vẫn còn nước mắt của cậu rồi dỗ dành
-Anh đã từng nói, tiền không quan trọng bằng em, chỉ cần em cười. Chỉ cần Thiên Thiên của anh ngoan đã là điều anh cảm thấy hạnh phúc lắm rồi, em không cần phải quan tâm những món quà của đám ngoài kia, chỉ cần gởi trái tim của em cho anh, đã khiến anh cảm thấy vô giá rồi. Thiên! Em đừng bao giờ nghĩ mình vô dụng, đừng bao giờ chán ghét bản thân mình. Bởi vì anh rất yêu con người thuần khiết như em
Nỗi lòng được nói rõ, lời chia tay cũng tan biến. Lần đầu tiên Tiểu Thiên ôm chặt anh mà khóc lóc làm nũng
- Nghiêm Nghiêm, em sau này sẽ ngoan ngoãn, em quyết định rồ,i dù sau này anh có hết yêu em, em vẫn sẽ tìm cách khiến tình yêu đó bốc cháy lần nữa. Nếu anh chán ghét em, em liền cắn anh đó, em sẽ tập sống ích kỉ cho bản thân mình một lần
Nhìn con người trong lòng bây giờ lại đổ ngược hờn giận sang người mình. Mạnh Nghiêm bật cười mà vuốt lưng cậu
- Được.. Anh đây khi yêu ai sẽ không bao giờ buông bỏ cả. Nhóc con không ngoan của anh, nếu sau này có chuyện gì cũng phải nói với anh, đừng để xảy ra chuyện như ngày hôm nay có biết không. Bởi vì Mạnh Nghiêm anh cũng biết đau
Tiểu Thiên dụi nước mắt nước mũi lên áo người kia, rồi lại gật đầu xem như đồng ý, Mạnh Nghiêm bế cậu vào phòng vệ sinh, rửa đi khuôn mặt bẩn hề hề của cậu
- Khóc đủ rồi thì xuống ăn cơm, buổi trưa đã nhịn đói rồi. Hôm nay ăn hai suất bù cho anh
- Anh à! Em không ăn nỗi đâu ●△●
- Đừng nhiều lời, nhịn đói là phải phạt, phạm nhân không được kì kèo
Tiểu Thiên nhìn con người mới vừa ôn nhu với mình ban nãy, bây giờ thì lại thay đổi tích cách nghiêm nghị quản lí mình, trong lòng đau khổ không thôi.
- Bình thường ăn cơm, đợi anh ấy lơ là liền vớt bớt cơm sang cho anh Đông và anh Hoàng ăn dùm , bây giờ hai suất. Muốn làm cậu bể bụng sao
Tiểu Thiên của chúng ta lại bắt đầu năng nỉ người yêu mình giảm bớt hình phạt nha. Chậc chậc
----------***-------
Màn kịch nhỏ
Tiểu Thiên: Anh!! Có người bảo anh là đồ nhà giàu, đập điện thoại làm bọn họ tiếc muốn chết ⊙﹏⊙
Mạnh Nghiêm:→_→ Còn không phải tại em hại anh phung phí, nhưng không sao, chỉ là một cái điện thoại thôi mà, số tiền đó đáng là gì, xem như xả giận vì không muốn đánh mông em đi, lát nữa Tử Hoàng lại mang đến cái mới cho anh
Tiểu Thiên: Tại anh không kìm chế mà, sao lại đổ thừa em!!_(._.)_
Mạnh Nghiêm: ( ̄- ̄) Còn dám chối, phạt em ăn luôn ba suất cơm
Tiểu Thiên: ~T_T~ Anh à!! Em sai rồi mà!!
------------*****---------
Cỏ: Đừng bao giờ cãi lời chồng nha con, nó có tiền thì cứ để nó phí một chút cũng không sao:v xem như dọn dẹp ví tiền của nó cho nhẹ bớt đi:v