Những Tháng Năm Hổ Phách

Chương 41: Q.1 - Chương 41




Sau kỳ nghỉ hè, lớp mười hai chính thức bắt đầu. Tuy còn hơn một năm nữa mới vào kỳ thi đại học nhưng đối với tất cả các lớp cuối cấp, các thầy cô giáo đã hướng học sinh vào trạng thái trực chiến. Mỗi ngày đều có vô số bài tập làm không xuể, luôn bị vây khốn bởi các loại đề thi. Giáo viên yêu cầu học sinh làm nhiều dạng bài tập để nắm được kĩ thuật giải bài, làm nhiều đến khi thật quen tay mới thôi.

Trái với học sinh lớp mười hai mải miết khổ học, học sinh lớp mười, mười một nhẹ nhàng hơn nhiều. Trường sắp tổ chức lễ kỷ niệm năm mươi năm ngày Quốc khánh, mới đầu học kỳ các lớp đã hăm hở chuẩn bị văn nghệ chào mừng Quốc khánh. Những hoạt động này học sinh lớp mười hai không tham gia nữa, dành hết thời gian quý giá để học hành, ôn luyện. Giờ đây, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn các em ngày ngày luyện đàn, hát, múa, chuẩn bị nhạc cụ, còn bản thân ngoài bài thi ra thì cũng chỉ còn bài thi.

Cũng may, ngày mùng Một tháng Mười[1] nhà trường vẫn khoan dung cho học sinh lớp mười hai được nghỉ một ngày nhưng buổi tối vẫn phải lên lớp tự học. Trước giờ tự học hôm nay, các nhóm túm năm tụm ba cùng nhau trao đổi về màn duyệt binh chào mừng Quốc khánh xem lúc sáng.

[1] Ngày Quốc khánh Trung Quốc.

Lễ mừng năm mươi năm ngày Quốc khánh khiến thanh niên sôi sục nhiệt huyết, đặc biệt là màn duyệt binh diễu hành. Các chiến sĩ hải, lục, không quân trang bị vũ khí tân tiến ngẩng cao đầu đều bước, thể hiện tinh thần hùng tráng “quyết giương cao oai nghiêm quân ta, thể hiện oai phong nước ta” làm người xem không khỏi rung động và tán thưởng.

Trong lễ duyệt binh mừng Quốc khánh, quân đội nhân dân thể hiện tinh thần vô cùng xuất sắc khiến nam nữ sinh cảm thấy đi bộ đội cũng là chuyện rất tốt. Rất nhiều nam sinh còn xoa tay nửa đùa nửa thật: “Sau này thi không đỗ đại học thì mình đi bộ đội!”

Rất nhiều nữ sinh bạo dạn thẳng thừng: “Sau này mình kiếm bạn trai là quân nhân.”

Lại có người đùa lại: “Tào Dục Ninh, tốt nghiệp xong Mộc Mộc đi bộ đội đấy, cậu có muốn đặt gạch anh quân nhân tương lai này không?”

Tào Dục Ninh phe phẩy cột tóc đuôi ngựa, cười hì hì. “Mộc Mộc còn có người cậu ấy thích, đến phiên mình chắc!”

Có lẽ trong lớp chỉ mình Tần Chiêu Chiêu không hứng thú với lễ Quốc khánh. Trước giờ cô không quan tâm chuyện quốc gia đại sự, ba mẹ không quan tâm nên cô cũng chẳng mấy khi để ý. Những chuyện quốc gia đại sự mà vợ chồng Tần gia quan tâm chỉ có những thứ liên quan tới đời sống nhân dân như giá hàng hóa, tiền bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội, chính sách phúc lợi cho công nhân giảm biên chế… Lễ mừng năm mươi năm Quốc khánh với họ cũng chỉ là màn biểu diễn đẹp mắt, chẳng hơi đâu chú ý.

Suốt ngày mùng Một tháng Mười, Tần Chiêu Chiêu không động tới ti vi mà ngủ một giấc ngon lành từ sáng đến trưa. Bình thường ngày nào cũng phải dậy sớm đi học, luôn luôn trong tình trạng thiếu ngủ, hôm nay có dịp nhất định phải ngủ bù cho thật đã. Vì không xem đại lễ mừng Quốc khánh nên giờ nghe các bạn bình luận cô cũng chẳng biết nên nói gì, ngồi nghe lõm bõm câu được câu chăng. Thật không ngờ mọi người nói qua nói lại, cuối cùng bỗng chuyển đề tài, cô chỉ sợ họ lại lôi luôn chuyện “Chiêu Chiêu Mộc Mộc” vào. Cũng may, Lâm Sâm hình như không để ý, chỉ xôn xao bàn tán chuyện chiến đấu cơ bay lượn trên cổng Thiên An Môn, kéo mọi người trở lại đề tài duyệt binh, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ ngày khai giảng, Tần Chiêu Chiêu cơ hồ chưa nói với Lâm Sâm một câu, đến một chữ cũng không nói. Cậu ta cũng không chủ động tìm cô, đôi khi vô tình gặp mặt, cậu ta làm ngơ coi như không biết, chỉ nhìn thẳng rồi đi mất. Hai tháng nghỉ hè có vẻ đã giúp làm nhạt đi tình cảm của cậu ta, tới giờ cậu ta không còn hứng thú với cô nữa. Giống như Diệp Thanh trước kia, hai người họ tuyệt giao, cùng học chung một lớp nhưng hệt như không quen biết, không qua lại với nhau.

Tần Chiêu Chiêu cảm thấy nếu mình cũng được như vậy là tốt nhất.

Vào lớp mười hai, Tần Chiêu Chiêu và Đàm Hiểu Yến càng ít gặp mặt, thư từ qua lại cũng thưa thớt dần. Trước kia một tuần ít nhất cũng viết một bức thư, tới giờ nửa tháng cũng không có bức nào, cô thật sự không có nhiều thời gian. Đàm Hiểu Yến vẫn theo lệ cũ, hằng tuần đều đặn gửi thư cho cô, còn đặc biệt dặn dò không cần viết thư lại. Cuối tháng Mười sinh nhật Tần Chiêu Chiêu, Đàm Hiểu Yến chạy tới mang cho cô một con chó bông rất đáng yêu.

Món quà này khiến cô vui sướng ngoài sức tưởng tượng. Đàm Hiểu Yến và cô biết rõ gia cảnh nhà nhau nên sinh nhật thường không bày vẽ phô trương lãng phí, chỉ tặng một tấm thiệp mừng sinh nhật chúc phúc là đủ, coi như lễ nhẹ mà tình sâu. Sinh nhật Đàm Hiểu Yến hồi hè cô cũng chỉ tặng một tấm thiệp như mọi năm, thật không ngờ tới sinh nhật cô Đàm Hiểu Yến lại mang tới một con cún bông đẹp như vậy. Chó bông lông trắng muốt, mềm mại như tơ, hai con mắt trong veo, đen tuyền, mặc váy hai dây vô cùng xinh xắn.

Cô không yên tâm. “Hiểu Yến, con chó này hẳn là đắt lắm.”

Đàm Hiểu Yến bảo cô cũng không biết giá, là đồ Cao Dương cho cô. Con cún này vốn đi thành một cặp, còn một con mặc vest nữa, cô đem “chia loan rẽ thúy”, mình giữ cậu cún kia còn cô cún này tặng cho Tần Chiêu Chiêu, sau đó cười tươi. “Mình biết cậu nhất định sẽ thích mà.”

Phàm có thứ gì tốt Hiểu Yến đều chia sẻ với Tần Chiêu Chiêu, tình cảm của hai người họ không phải như chị em thông thường mà vượt xa tình cảm chị em nhiều.

Quả thật Tần Chiêu Chiêu rất thích, đặt con cún xinh đẹp ở đầu giường. Bạn bè cùng phòng đều khen chú cún thật dễ thương, người này sờ người kia vuốt, cô có phần hơi xót… Vậy là cuối tuần liền mang con vật về nhà, cất kĩ trong tủ ba ngăn, tránh để nó bắt bụi.

Cuộc sống lớp mười hai cứ ngày ngày trôi qua, cả ngày Tần Chiêu Chiêu chỉ quanh quẩn từ phòng học tới nhà ăn rồi ký túc xá, bạn bè cũng chỉ có sách giáo khoa và bài thi.

Vào lớp mười hai, đa số học sinh trường trung học trọng điểm đều hiểu thời gian và học tập là chuyện vô cùng quan trọng, ai nấy đều vì mục tiêu đỗ đại học mà dốc sức vùi đầu vào bài vở, chỉ có một số học sinh thành tích kém, luôn tự biết mình vô duyên với đại học là có thể tàng tàng nhàn nhã. Giáo viên cũng không đặt hy vọng vào họ, dồn hết tinh lực lên những học sinh có triển vọng.

Trong mắt giáo viên, Tần Chiêu Chiêu là kiểu học sinh ngoan luôn biết cố gắng, có thể chịu đựng khổ cực để học tập, thành tích học tập bậc trung nhưng vẫn có thể tiến bộ. Bản thân cô cũng không bằng lòng với kết quả hiện tại, luôn cố gắng gấp bội để vượt lên.

Còn Lâm Sâm là học sinh hư, thiếu lý tưởng số một trong mắt giáo viên, lên lớp bài vở đã coi như “đèn lồng đỏ treo cao” không màng tới, giờ học thì lăn ra ngủ, nói không phải, sau này có đào ngũ cũng chẳng lạ. Có hôm cậu ta quay lại chơi tú lơ khơ với Chu Minh Vũ phía sau, giáo viên Toán nổi giận lôi đình đuổi cả hai ra ngoài. “Hai trò không muốn học thì đừng lên lớp, cũng đừng ở trong lớp quấy không cho ai học!”

Chu Minh Vũ rõ ràng muốn ra ngoài chơi cho thoải mái nhưng Lâm Sâm nhất định không chịu đi, cậu ta đúng tình hợp lý nói mình đóng học phí đương nhiên có quyền ở trong lớp học hành. Giáo viên Toán hôm ấy tâm trạng không tốt, bị cậu ta chọc tức liền nổi giận cầm giẻ lau bảng ném thẳng về phía cậu ta, miếng giẻ lau đập bốp vào trán nữ sinh ngồi trên Lâm Sâm trước khi an toàn “tiếp đất” khiến trán cô xanh tím một mảng, lấm tấm máu. Chu Minh Vũ hét ầm ĩ: “Ái chà! Cô giáo đả thương nhầm người rồi!” khiến giáo viên Toán xấu hổ vô cùng. Rõ ràng muốn dạy dỗ học sinh hư, không ngờ lại ngộ thương học sinh ngoan, trước hết đành bỏ qua chuyện Lâm Sâm, đưa nữ sinh đáng thương kia xuống phòng y tế cầm máu.

Sau chuyện này, giáo viên bộ môn nhất trí với nhau những học sinh không có mục tiêu vào đại học như Chu Minh Vũ với Lâm Sâm rất khó quản, vì thế không nên uổng phí tâm sức mà chẳng thu lại gì, chi bằng cứ mặc kệ họ để tiết kiệm sức mình. Chỉ cần trên lớp họ ngoan ngoãn, không gây chuyện quá đáng thì sẽ không ai quan tâm; nếu gây rối quá giáo viên cũng chỉ nhẹ nhàng nói vài câu để họ trật tự, không ảnh hưởng tới các bạn khác là được. Mấy cậu học trò như họ cũng không hư hỏng đến nỗi cần đuổi khỏi lớp, cũng không thể hơi chút là đuổi khỏi lớp được, họ đóng học phí đương nhiên có quyền ngồi trong lớp, nghe hay không nghe là chuyện khác.

Một hôm, tan học chiều xong, Tần Chiêu Chiêu ăn cơm tối rồi quay lại ký túc xá, vừa cầm phích chuẩn bị rót nước uống, ai ngờ chiếc bình cũ đột nhiên đổ bụp một tiếng, nước nóng trong phích chảy tràn xuống hai chân, phút chốc cô cảm thấy cơn đau siết chặt toàn thân, la lên một tiếng thảm thiết.

Hai chân Tần Chiêu Chiêu bị bỏng nặng, dọc cổ chân tới bàn chân bị sưng đỏ, nổi lên một đám mụn nước trong suốt. Bạn cùng phòng nghe tiếng hét của cô liền vây lại, vừa dùng nước lạnh cố giảm bớt cảm giác đâu rát vừa mồm năm miệng mười nói tìm xem cái gì bôi lên có thể giảm đau nhanh nhất, có người bảo dùng kem đánh răng, người khác nói xát xà phòng… Ký túc xá trưởng phản đối các biện pháp này, đề nghị Tần Chiêu Chiêu mau chóng tới bệnh viện khám.

Ban đầu Tần Chiêu Chiêu còn cố kéo dài, nhịn đau một chút, hy vọng vết bỏng sẽ từ từ dịu xuống, nhưng vết bỏng thật sự rất đau, chẳng mấy chốc cô không thể chịu đựng hơn được nữa. Cảm giác đau đớn rất mãnh liệt, khó có thể dùng lời để hình dung, giống như bị lửa đỏ thiêu đốt da thịt. Đau đến nỗi nước mắt lã chã tuôn rơi, cô không thể chống chịu được nữa, quyết định đi bệnh viện.

Cô nhờ ký túc xá trưởng gọi điện về nhà thông báo cho ba mẹ tới đưa mình đi bệnh viện. Ký túc xá trưởng vốn muốn đưa cô đi, nhưng học sinh lớp mười hai đang trong giai đoạn vô cùng cấp bách, ký túc xá trưởng cũng là học sinh ngoan luôn muốn tranh thủ từng giây từng phút, cô ngại làm chuyện này sẽ ảnh hưởng tới thời gian quý giá của mình.

Tần ba vẫn còn ở xưởng chưa về, Tần mẹ nhận được điện thoại liền chạy ngay tới trường đưa con đi bệnh viện. Vài người đang xếp hàng chờ trước phòng cấp cứu, cô đành chịu đau đớn, nước mắt nước mũi sụt sùi ngồi chờ, mãi mới tới lượt. Bác sĩ xử lý xong vết bỏng, kê một đơn bao gồm cả thuốc uống, thuốc bôi lẫn thuốc tiêm; cẩn thận dặn dò nhất định không để vết thương dính nước, phải ở nhà tĩnh dưỡng vài hôm cho khỏi hẳn. Nếu không, chẳng những bệnh lâu khỏi mà còn có thể lưu lại sẹo.

Tần mẹ đi nộp tiền lấy thuốc, Tần Chiêu Chiêu im lặng ngồi một mình ở sảnh chờ. Hai chân bị băng kín rất đau, thuốc mỡ bác sĩ bôi khi nãy mang tới cảm giác mát lạnh, có tác dụng giảm đau, bớt cảm giác đau rát đến chảy nước mắt ban nãy. Cũng may phích nước nóng rót từ trưa đã nguội bớt, nếu nước mới rót lúc chiều thật không biết cô sẽ ra nông nỗi nào nữa.

Chạng vạng tối, người đợi khám ở sảnh không còn mấy ai, người qua lại đa số chỉ có y tá, bác sĩ khoác áo blouse trắng. Đột nhiên một bóng người mặc áo thể thao màu xanh xẹt qua trước mặt – là đồng phục trường trung học thực nghiệm. Tần Chiêu Chiêu theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thấy Lâm Sâm mồ hôi nhễ nhại vừa xông tới. Cậu ta không thấy cô đang ngồi ở góc, vội vàng chạy về phía phòng cấp cứu.

Giờ đã vào tiết tự học rồi, sao cậu ta còn vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện thế nhỉ? Câu hỏi vừa lóe lên trong lòng, Tần Chiêu Chiêu lập tức hiểu ra.

… Không phải cậu ta biết tin cô bị bỏng nên mới chạy tới chứ?

… Không, không, không thể nào, cậu ta đã tuyệt giao với cô rồi mà. Cậu ta đến bệnh viện nhất định là có chuyện khác. Có thể là tới tìm thím làm ở bệnh viện, có thể bản thân không khỏe nên tới tìm bác sĩ, cũng có thể…

Tần Chiêu Chiêu gắng sức nghĩ ra hàng loạt giả thiết để triệt tiêu cái suy nghĩ ban đầu. Tim cô rối loạn, lòng bối rối cực độ, không hiểu vì sao lại cảm thấy căng thẳng. Cô muốn rời bệnh viện ngay lập tức, tuyệt đối không muốn gặp lại Lâm Sâm. Lúc này mẹ cô đã mang thuốc lại, chuẩn bị đưa cô đi tiêm. Đi tiêm cũng tốt, miễn là khi cậu ta từ phòng cấp cứu ra không còn thấy cô ngồi ở sảnh nữa.

Từ phòng tiêm ra, Tần Chiêu Chiêu chuẩn bị xuống lầu vẫn gặp Lâm Sâm. Mặt đối mặt, không cách nào né tránh.

Lâm Sâm loăng quăng hết phòng cấp cứu tới hiệu thuốc, nơi nộp viện phí… Bác sĩ trực phòng cấp cứu nói có một nữ sinh bị bỏng tới khám, được kê đơn đi lấy thuốc tiêm rồi. Cậu chạy một vòng tìm, cuối cùng gặp được Tần Chiêu Chiêu ở ngoài phòng tiêm. Lúc tìm không được chỉ biết chạy khắp nơi kiếm tìm, đến khi tìm thấy rồi lại lúng túng không biết làm sao.

Tần mẹ là người đầu tiên lên tiếng: “A, Lâm Sâm, sao cháu cũng ở đây?”

“Cháu… cháu có việc tới tìm thím, thím cháu làm ở đây.”

Lâm Sâm tùy tiện viện ra một cái cớ. Việc cậu đến bệnh viện không liên quan gì tới Tần Chiêu Chiêu, vừa nói vừa đi lên tầng trên, cố ý không hỏi vì sao cô đến bệnh viện. Bước vài bước lên tầng, cậu mới nhẹ nhàng lùi lại, đứng ở cầu thang lén trông xuống. Tần Chiêu Chiêu vịn vào mẹ từ từ xuống lầu, đi từng bước thật khó nhọc. Thấy hai chân cô quấn băng trắng lốp, hai mắt đỏ hoe, tim cậu thắt lại, đau điếng như vừa bị búa tạ đập vào… Đau đến tận đáy lòng.

Tần Chiêu Chiêu bước xuống, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại ngẩng đầu nhìn lên, vừa thấy Lâm Sâm đang đứng trên cầu thang nhìn xuống hai người họ. Hai ánh mắt rọi nhau, hai bên cùng ngẩn người, đỏ mặt.

Lâm Sâm đỏ bừng mặt, lùi lại, chạy như bay. Tần Chiêu Chiêu nghe tiếng bước chân rộn trên đầu, tim cũng loạn nhịp. Tim cô rối bời theo tiếng bước chân chạy xa dần. Vừa rồi cậu lướt qua cô như không có chuyện gì, cô đã cảm thấy rất an tâm… Cậu không tới bệnh viện vì cô, cậu chỉ tới tìm thím thôi. Vậy thì tốt, nếu không, cô sao có thể đảm đương nổi sự quan tâm của cậu. Có điều… trái tim vừa an định đã lại rối bời như liễu lay trong gió, xào xạc bất định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.