Những Tháng Năm Hổ Phách

Chương 48: Q.1 - Chương 48




Sau kỳ thi vào đại học một tháng, kết quả đã được công bố, Tần Chiêu Chiêu đỗ nguyện vọng một vào một trường đại học ở Thượng Hải, chỉ còn chờ giấy báo trúng tuyển.

Tháng tám, giấy báo trúng tuyển đại học lần lượt được chuyển tới, rất nhiều gia đình làm cơm cảm ơn giáo viên, mừng con đi học. Tần ba cũng cao hứng đặt mấy mâm cỗ ở nhà hàng Trường Cơ, mời bạn bè thân thích tới chia vui.

Trong bữa tiệc, Tần Chiêu Chiêu vô tình nghe được các thím bàn bên nói đây là tiệc mừng đỗ đại học thứ ba trong tháng này của bà, sắp tới còn phải tới nhà hàng Milano ăn một bữa nữa.

“Nhà hàng Milano à, cỗ sang quá nhỉ nhà ai mà bày tiệc chỗ xa hoa thế?”

“Phó giám đốc Kiều kia ấy, con trai ông ấy đỗ vào Học viện Âm nhạc Thượng Hải đấy.”

Ký ức của tất cả những công nhân viên chức ở Trường Cơ về cậu nhóc Thượng Hải năm xưa vẫn còn như mới. Ai cũng tấm tắc khen ngợi, mới mấy tuổi đầu mà đánh đàn hay ơi là hay. Giờ thấy không, cậu đã vào được Học viện Âm nhạc trọng điểm rồi đấy. Lại có người nói, chẳng qua nhà cậu khá giả, có điều kiện cho cậu đi học đàn, chứ sinh ra trong gia đình công nhân bình thường, không có tiền đóng học phí thì có là thần đồng âm nhạc cũng tàn lụi mà thôi.

Tin mấy ngày nữa nhà Kiều Mục sẽ mở tiệc ở nhà hàng Milano khiến Tần Chiêu Chiêu vừa bất ngờ vừa vui mừng vô cùng, Kiều Mục là nhân vật chính, nhất định sẽ về đây. Xem ra không cần chờ tới lúc đi Thượng Hải, cô đã có thể gặp cậu rồi.

Thật là khéo, ngày kia nhà Vu Thiến cũng mở tiệc mừng con gái đỗ đại học ở nhà hàng Milano, hôm qua cô mới gọi điện mời Tần Chiêu Chiêu tới dùng cơm. Cơ bản Tần Chiêu Chiêu cũng muốn mời cô hôm nay tới nhà mình ăn mừng nhưng nghĩ một chút lại thôi. Nhà hàng Milano và nhà hàng nhỏ ở Trường Cơ đẳng cấp khác hẳn nhau, bất tất phải bắt cô chạy từ nội thành đến chốn quê mùa này ăn một bữa cơm.

Ngày Vu Thiến mở tiệc, Tần Chiêu Chiêu cố tình đến sớm, hỏi thăm lễ tân ở sảnh xem mấy ngày nữa có ai họ Kiều mở tiệc mừng con đỗ đại học ở đây hay không, được nhà hàng khẳng định: “Thưa có, trưa mai có một vị Kiều tiên sinh mở tiệc.”

Tần Chiêu Chiêu mừng rỡ, như vậy đến mai cô có thể tới nhà hàng này để gặp Kiều Mục rồi.

Vu Thiến mời tám, chín người bạn thân thiết tới dùng cơm, ngồi thành một bàn tròn. Diệp Thanh và Cung Tâm Khiết cũng tới, vừa ngồi xuống đã cười cười nói mai lại được tới đây ăn mừng Kiều Mục.

Tần Chiêu Chiêu nghe xong, có chút thất vọng và mất mát, Diệp Thanh và Cung Tâm Khiết đều được mời, chỉ có cô là không. Có lẽ Kiều Mục đã không còn nhớ tới người bạn học như cô nữa rồi, vậy mà cô lại trăm phương ngàn kế tính cách hỏi thăm về cậu.

Lâm Sâm tới muộn nhất, cậu vừa tới thì một người bạn đang ngồi cạnh Tần Chiêu Chiêu đứng bật dậy, cười khì khì. “Mộc Mộc, nhường cho cậu chỗ của mình này.”

Các bạn đều vô tình hay cố ý tạo cơ hội cho Lâm Sâm. Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt, Lâm Sâm lại vô cùng thoải mái ngồi xuống, miệng cười tươi. “Cảm ơn!”

Vu Thiến hỏi: “Mộc Mộc, sao tới muộn thế?”

“Đừng nhắc tới nữa, mình vừa mới ra khỏi cửa thì bị ba gọi lại, kêu mang đồ tới nhà ông nội, nếu không đã không đến muộn thế này!”

Giải thích chuyện đến muộn xong, Lâm Sâm liền một lòng một dạ quay sang nói chuyện với Tần Chiêu Chiêu, hỏi cô giấy báo trúng tuyển đã gửi về chưa? Khi nào thì đi Thượng Hải? Có ai đưa đi không? Thậm chí cậu còn xung phong nhận việc. “Nếu không, để mình đi cùng cậu đi, ba mình có một chiến hữu ở Thượng Hải, trước kia hai người thân nhau lắm. Mình đưa cậu tới nhà bác ấy giới thiệu, sau này cậu ở Thượng Hải có gì có thể nhờ bác ấy.”

Tần Chiêu Chiêu liều mạng xua tay. Sao có thể để cậu ta đưa đi chứ, còn đi gặp người quen nhà cậu ta ở Thượng Hải nhờ người ta chiếu cố. Dựa vào cái gì đây? Cô có là gì của cậu ta đâu, hình như Lâm Sâm lại hiểu nhầm gì rồi.

Sau khi thi vào đại học, cậu ta cứ ba ngày gọi điện cho cô hai lần, muốn rủ cô đi Quế Lâm chơi. “Nhiều người đi lắm đấy, đi chơi cho vui, đỡ phải ở nhà khổ sở chờ kết quả. Cậu cũng đi cùng đi!”

Đúng là những ngày tháng ngồi chờ kết quả rất khó chịu, nhưng Tần Chiêu Chiêu không đồng ý đi Quế Lâm với cậu ta, cô muốn đi Hổ Môn, cô đã hứa với Đàm Hiểu Yến từ lâu, nghỉ hè sẽ đi Hổ Môn ngắm biển rồi.

Đó là lần đầu tiên Tần Chiêu Chiêu đi xa một mình, thấy vừa mới lạ vừa sợ hãi. Trên đường đi gặp bao nhiêu điều mới mẻ, thú vị nhưng có ai bắt chuyện cô đều cúi không dám đáp lại. Ba mẹ đã dặn đi dặn lại lúc tiễn cô lên tàu: “Không có chuyện gì tuyệt đối đừng đáp lời người lạ, cẩn thận mấy kẻ buôn người dùng lời ngon tiếng ngọt. Trên xe lửa có chuyện gì cứ hỏi nhân viên nhà ga, đừng tùy tiện tin người khác.”

Thật ra cô đi lần này cũng không có gì gọi là phiêu lưu, ba mẹ đưa cô tới nhà ga, Đàm Hiểu Yến chờ ở ga Quảng Châu đón cô. Lên tàu xuống xe đều có người đưa đón, cô được chiếu cố rất cẩn thận. Tới ga cuối, cô vừa liếc mắt đã thấy Đàm Hiểu Yến đứng chờ ở nhà ga. Xa cách đã lâu mới được gặp lại, hai người phấn chấn ôm nhau thật lâu.

Đàm Hiểu Yến đã bỏ việc ở xưởng may, giờ đang làm phục vụ tại một khách sạn. Ký túc xá cũng không tốt, cô và mấy người bạn thuê một ngôi nhà hai phòng ở ngoài, Tần Chiêu Chiêu tới đây không cần lo chỗ ở.

Tần Chiêu Chiêu nghe tin này thấy vô cùng đáng tiếc, dù sao Đàm Hiểu Yến cũng mất ba năm học thiết kế thời trang, đến giờ lại đi làm phục vụ, không phải uổng phí chuyên môn sao?

Đàm Hiểu Yến lại coi như không, cô nói bỏ là bỏ. Dù sao học tiếp cũng chỉ đến thế, các nhà thiết kế ở xưởng ấy đều tốt nghiệp thiết kế thời trang chính quy, những học sinh học trung cấp nghề như cô thì có thể trở thành thợ may mà thôi. Cô thật sự không muốn ngày ngày ở trong xưởng đạp máy may nữa, bèn bỏ sang làm thuê cho khách sạn. Khách sạn tốt hơn ở trong xưởng may, công việc thoải mái mà tiền lương cao hơn nhiều.

Hôm sau, Đàm Hiểu Yến đưa Tần Chiêu Chiêu đi thăm cầu Hổ Môn và pháo đài Uy Viễn. Lần đầu tiên được thấy biển, Tần Chiêu Chiêu rung động, biển khơi trước mặt cô mang một màu xanh lam trong veo. Biển xanh thăm thẳm, trời xanh nhàn nhạt, hai sắc xanh đậm nhạt hòa làm một cuối đường chân trời khiến cô chợt nhớ tới một câu thơ tuyệt bút: “Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc[1].” Quả thật, cô cảm thấy lưu luyến không muốn về.

[1] Nước thu cùng trời xa một màu.

Ở Hổ Môn được nửa tháng, Tần Chiêu Chiêu có điểm thi đại học, điểm cao hơn cô dự đoán rất nhiều. Ba mẹ gọi điện tới báo điểm khiến cô rất vui vẻ, Đàm Hiểu Yến cũng mừng cho cô. “Chiêu Chiêu, giờ cậu thành sinh viên rồi nhé! Bốn năm chăm chỉ nữa, sau này có kiếm được việc tốt nhất định phải nhớ tới cô bạn cũ này đấy!”

Ngày cô rời Hổ Môn, Đàm Hiểu Yến đặc biệt xin nghỉ một ngày đưa cô tới ga Quảng Châu. Lúc đến có thể không biết nhưng lúc về thì hiểu rất rõ Đàm Hiểu Yến đưa đón cô mất bao nhiêu công sức. Đầu tiên phải bắt xe từ Hổ Môn tới Đông Quản, sau đó bắt xe đường dài tới Quảng Châu, đi đường cũng mất ba, bốn tiếng. Cô vô cùng cảm kích. “Hiểu Yến, mình đến chơi làm phiền cậu quá!”

“Thế này có là gì! Cậu lần đầu ra ngoài làm sao biết đổi xe như thế nào chứ, mình không đến đón thì cậu còn lúng túng chán. Cậu cứ an tâm, sau này học đại học ở Thượng Hải mà mình tới chơi cũng sẽ làm phiền cậu thôi.”

“Được, bao giờ tới Thượng Hải nhất định phải tìm mình đấy!”

Lúc trước Tần Chiêu Chiêu thoái thác không đi Quế Lâm với Lâm Sâm, giờ lại không muốn để cậu đi Thượng Hải cùng khiến Lâm Sâm có vẻ buồn bực. “Tần Chiêu Chiêu, có phải giờ cậu trở thành sinh viên rồi nên khinh cái đứa thi trượt này đúng không?”

Lâm Sâm không thể không nghĩ như vây. Trước kia còn đi học, cô muốn làm học sinh ngoan nên giữ khoảng cách với cậu, cậu có thể hiểu được, nhưng giờ cô đã thành sinh viên rồi, còn gì phải lăn tăn nữa, vì sao vẫn hững hờ với cậu? Chẳng lẽ vì giờ cô đỗ đại học nên thấy ngứa mắt với đứa thi trượt như cậu? Có thể cô đã sớm biết thành tích của cậu không tốt rồi.

Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng giải thích: “Không phải thế, làm sao tôi lại khinh thường cậu chứ? Ngoài đại học vẫn còn rất nhiều con đường khác, đâu nhất thiết cứ phải học đại học.”

“Cậu không khinh thường tôi là được rồi, khi nào đi Thượng Hải nhớ viết thư cho tôi nhé! Phải rồi, đây là địa chỉ nhà tôi.”

Lâm Sâm viết địa chỉ cho cô, cô không từ chối, nhưng biết chắc sẽ không bao giờ dùng tới, vì cô sẽ không viết thư cho cậu ta. Chút hiểu lầm không thể giải thích rõ ràng, cú để thời gian và khoảng cách lặng lẽ xóa mờ hết thảy.

Hôm nay nhà Kiều Mục mở tiệc, Tần Chiêu Chiêu tới nhà hàng Milano rất sớm nhưng không vào mà đứng ở đối diện nhìn vào. Cô không phải khách mời, làm sao mà vào được chứ? Hôm nay Kiều gia bao hết toàn bộ nhà hàng, đặt ba, bốn mươi bàn tiệc, cô muốn giả làm khách vãng lai cũng không được. Dù sao cũng chỉ muốn được thấy lại Kiều Mục xa cách đã lâu, cứ đứng ngoài chờ cậu đến là được rồi.

Mười một giờ, Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn cùng đạp xe tới.

Nhìn Kiều Mục đi cùng Lăng Minh Mẫn, Tần Chiêu Chiêu hơi bất ngờ. Mấy tháng trước, biết tin Lăng Minh Mẫn đăng ký thi trường Năng khiếu nghệ thuật Thượng Hải, cô chỉ biết hai người họ rất giống nhau, đều vì một người mà cố chấp tới một nơi – “Người bảo ta mến Trường An, kỳ thực ta mến người Trường An.”

Chẳng qua Lăng Minh Mẫn cố chấp ngoài sáng, còn cô âm thầm trong bóng tối mà thôi.

Cách một ngã tư người xe giăng như mắc cửi, Tần Chiêu Chiêu cố gắng nắm bắt bóng dáng Kiều Mục ở nhà hàng đối diện. Vẫn là bóng người cô đã thoáng gặp trong đêm mưa Tết năm ngoái, hôm ấy trời tối, trong đêm đen không thể nhìn rõ hình dáng, diện mạo của cậu. Giờ đây, dưới ánh mặt trời trong suốt, giọng nói, nụ cười của cậu đều thu hết vào tầm mắt Tần Chiêu Chiêu, tim cô nhất thời đập loạn.

Xa cách bao lâu mới được gặp lại, ngoại trừ thân hình đã cao hơn, cậu không thay đổi bao nhiêu, vẫn áo trắng, quần xanh, gương mặt sáng bừng như năm xưa. Chẳng biết cậu đang nói gì với Lăng Minh Mẫn, nói xong liền nhoẻn miệng cười – nụ cười rạng rỡ, thuần khiết như ánh mặt trời sáng rội tầng mây. Tần Chiêu Chiêu nhìn không chớp mắt, chỉ hận không thể khắc nụ cười của cậu vào lòng.

“Tần Chiêu Chiêu, cậu đang nhìn cái gì đấy?”

Một âm thanh sắc bén cắt đứt hình ảnh nhìn chăm chăm của cô, quay đầu nhìn, cô thấy Diệp Thanh và Cung Tâm Khiết đang đứng đó, vẻ mặt hai người đầy ngạc nhiên. Hai người họ tới lúc nào, sao cô không hề hay biết?

“Mình… không có gì. Mình đang… chờ xe bus.”

Tần Chiêu Chiêu lắp bắp trả lời, may mà lúc ấy một chiếc xe bus tới gần cho cô một cái cớ. Diệp Thanh cười. “Cậu đứng đây chờ xe bus? MÌnh với Cung Tâm Khiết đi xe bus tới đây, người lên người xuống có thấy cậu để ý ai đâu. Rõ ràng không phải cậu đang chờ xe bus mà nhìn chằm chằm sang bên kia đường. Cậu… rõ ràng đang nhìn trộm Kiều Mục phải không?”

Diệp Thanh đi xe bus đến, thấy Tần Chiêu Chiêu đang chăm chăm nhìn sang bên đường nên tò mò nhìn theo. Nhìn sang nhà hàng đối diện chỉ thấy một cặp thiếu niên rực rỡ – Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn. Tần Chiêu Chiêu chăm chú nhìn ai, không nói cũng rõ.

Câu hỏi ngắn gọn khiến Tần Chiêu Chiêu vừa thẹn vừa lúng túng. Cô cúi đầu chán nản, đã nghĩ nếu đứng trước cửa hàng chờ nhỡ gặp người quen thì chẳng biết làm thế nào nên mới tránh sang đường, ai ngờ Diệp Thanh và Cung Tâm Khiết lại đi xe bus tới nhà hàng chứ! Ba năm học trung học không ai biết cô thầm thích Kiều Mục, tời giờ tốt nghiệp rồi lại bị phát hiện.

Vẻ mặt ngượng ngùng và lúng túng của cô xác nhận phán đoán của Diệp Thanh. Cô không phải kẻ ngốc, rất nhanh nhớ lại những chuyện trước kia. “Tần Chiêu Chiêu, lúc trước trong mộng cậu cũng lẩm nhẩm “Chiêu Chiêu Mộc Mộc”, căn bản không phải chữ “Mộc” trong tên Lâm Sâm mà chứ “Mục” trong tên Kiều Mục phải không?”

Tần Chiêu Chiêu càng thêm bối rối, đỏ mặt tía tai không nói nên lời. Diệp Thanh cực kỳ bực bội. “Xem ra bị mình nói trúng tim đen rồi chứ gì? Cậu không hề thích Lâm Sâm, người cậu thích là Kiều Mục. Thật không ngờ bấy lâu nay cậu thầm thích Kiều Mục, thế mà Mộc Mộc ngốc nghếch còn tưởng cậu nằm mơ cũng thấy cậu ta. Cậu ta bị giỡn đến thảm rồi!”

Tần Chiêu Chiêu không thể không giải thích: “Mình không đùa giỡn gì với Lâm Sâm, mình cũng chưa từng nói thích cậu ấy, tự mọi người trong lớp đồn đoán rồi cậu ấy hiểu nhầm.”

“Cậu ấy hiểu nhầm sao cậu không giải thích cho rõ ràng? Nếu cậu nói cho rõ người cậu thích là “Mục Mục”, không phải là “Mộc Mộc”, cậu ấy sẽ không ngây ngốc tới tận giờ vẫn tin cậu có ý với mình. Giờ tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng vẫn đối xử với cậu như bạn gái. Cung Tâm Khiết, cậu nói xem, hôm qua Lâm Sâm tìm cậu hỏi cái gì?”

Cung Tâm Khiết đứng cạnh sửng sốt nửa ngày, đến lúc Diệp Thanh đẩy cô, cô mới lấy lại tinh thần. “Tần Chiêu Chiêu, còn nhớ hôm qua cậu khen cái ba lô hình cún con của mình rất đẹp không? Lúc sau Lâm Sâm lặng lẽ hỏi mình mua ở đâu, cậu ấy cũng muốn mua tặng cậu một cái. Mình nói ba lô này ba mình đi công tác Thâm Quyến mua cho, ở đây không bán, cậu ấy liền bám lấy mình, bảo mình bán lại cho cậu ấy.”

Chiếc ba lô Cung Tâm Khiết mang theo hôm qua thật sự rất độc đáo, Tần Chiêu Chiêu trước sau luôn miệng khen đẹp. Cô không biết mình cứ khen mãi như vậy khiến Lâm Sâm để tâm muốn mua cho cô. Tình cảm sâu nặng của cậu khiến cô có phần ngượng ngùng.

“Cậu ấy à, không thích người ta thì mau đi nói rõ cho rõ ràng, đừng có để cái cậu đầu gỗ kia cứ ngây ngốc mãi thế!”

Diệp Thanh nổi giận đùng đùng ném lại mấy lời rồi kéo Cung Tâm Khiết đi. Tần Chiêu Chiêu ở lại, lòng rối như tơ vò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.