Cả ngày Tuấn gọi cho Hạ cũng không được , nhắn tin thì không chả lời. Tuấn lo lắng nên sáng hôm sau liền đến trước cửa nhà Hạ từ sớm
'Hạ...' Tuấn gọi
'Cậu đến đây làm gì' Hạ trả lời lạnh nhạt
'mk đến đón cậu đi học'
'Vậy cậu định lai tớ kiểu gì' Hạ đã để ý thấy Trang ngồi sau xe máy của Tuấn
'Chúng ta đi cùng nhau không được sao'
'Lai ba hả. Không được đâu công an bắt đấy'
'Ừ thì có sao đâu'
'Xin lỗi nhưng mk đã xin nghỉ tiết đầu rồi' nói xong Hạ lạnh lùng quay đi
'Sao lại nghỉ tiết đầu'
'Cậu thật sự không nhớ hôm nay là ngày gì sao' Hạ để ý thấy ánh mắt cả Tuấn có sự trống rỗng Hạ liền quay người bước đi 'đúng là không nhớ rồi'.
'Không lẽ h....ôm nay... là ngày...' Tuấn thấy Hạ đã đi được một đoạn đường khá xa rồi mới chợt nhận ra hôm nay Hạ mặc quần vải đen, áo trắng đeo giày thể thao tóc buông trông cô dịu dàng hơn mọi ngày.
Hạ sách một ít hoa quả và một bó hoa cúc trắng đi đến nghĩa trang cô tiến đến ba ngôi mộ gần nhau. Ngôi mộ ở giữa là bố hai ngôi mộ hai bên là của mẹ cả và mẹ hai. Cô dọn dẹp quanh ba ngôi mộ, cắm hoa vào từng lo, bày hoa quả ra, cô ngồi đối diện vs ba ngôi mộ.
'Bố mẹ cả, mẹ hai. Đã ba năm kể từ ngày đó rồi. Hai người đã rời xa con ba năm và mẹ cả đã rời xa con mười bảy năm rồi. Nhưng con vẫn không thể quên được cái ngày đó ngày mà con mất tất cả'. Hạ vừa nói vừa chắt từng chén rượu và chén nước ra.
'Con ko biết chọn con đường nào cả. Con đường con đang đi nó có đúng ko nữa' giọng của Hạ hơi run run nươc mắt cũng sắp trào ra
'17 năm trước, con bị bắt cóc mẹ đã đi tìm con rồi ra đi ngay trước mắt con. 13 Năm sau, bố và mẹ hai cũng từ biệt con mà đi. Con đã tự hỏi nhiều lần tại sao ba người lại ra đi cùng ngày cùng tháng chứ, liệu có phải trùng hợp ko hay là do một ai đó sắp đặt. Cho dù mọi người có không đồng ý thì con cũng phải làm rõ việc này con phải tim ra người đứng sau chuyện này' Hạ nắm chặt tay ghì mạnh xuống đất nhưng giọt nước mắt hận thù lăn dài trên má cô.
'muộn rồi con phải về đây', nói xong Hạ thu dọn đồ đạc rồi quay trở lại trường.
Tóc lại buộc đuôi ngựa đội mũ kết. Vừa bước vào lớp học liền có một vài đứa con trai xúm lại chỗ cô
'Chị Hạ có người bắt nạt em em phải làm sao'
'nếu vậy thì cho nó ...tạch ..' vừa nói vừa làm hành động cắt cổ.
'vào trại thì chết'
'sợ à. Nếu vậy thì đây hết cách'
'Hạ' Tuấn tiến lại gần khoác vai Hạ. 'mấy cậu đùng có mà nhờ vả cô ấy, nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì tôi sẽ không tha cho mấy cậu đâu' Nghe xong câu này của Tuấn Hạ nhếch mép cười rồi theo Tuấn về chỗ ngồi.
Có lẽ nhiều người sẽ nghĩ rằng Hạ đã bỏ bê học hành bỏ cả thi đại học vì cú sốc đó, nhưng không Hạ đã cố gắng học và thi đỗ vào trường Kinh tế.
Ngồi trong tầm năm phút thì Trang lên tiếng kéo Hạ đi ra một chỗ khuất của dãy nhà học.
'Tôi muốn cậu buông tha cho Tuấn' Trang nói.
'Cậu là ai vậy, là mẹ tôi hay là bố tôi, mà dám ra lệnh cho tôi' Hạ nhìn Trang vs vẻ mặt kinh thường
'Tôi...dù gì thì cậu cũng phải rời xa Tuấn. Nếu cậu rời xa Tuấn tôi sẽ cho cậu mọi thứ cậu muốn' Trang
'Thật chứ.' Trang gật đầu. Hạ tiến sát lại gần Trang nói nhỏ vào tai 'tớ muốn thứ quý giá nhất của cậu'. Hạ nghĩ rằng Trang sẽ hốt hoảng và tát cho Hạ một cái nhưng ai ngờ rằng cô ấy lại tươi cười và tháo hết toàn bộ nữ trang trên người đưa cho Hạ.
'Đây cho cậu'
Hạ mở to mắt nhìn rồi bật cười 'Trang ạ. Cậu quá ngây thơ rồi'.
'Vẫn chưa đủ sao' Trang rút thêm chiếc nhẫn kim cương trên tay ra đưa cho Hạ 'Đây thêm cái này nữa'
'...'
'Chỗ này đủ cho cậu học hết mấy năm đại học đấy'
'Mấy cái này ...'. 'Tôi không cần'. Hạ ném mạnh toàn bộ đồ lữ trang xuống đất . Tiến lại sát tai của Trang nói 'Cái tôi cần là thứ quý giá nhất của người con gái không phải mấy cái này'.
Trang hốt hoảng lùi lại vài bước rồi giơ tay đánh Hạ nhưng bị Hạ giữ lại và đẩy ngã xuống đất.
'Tôi không ngờ cái quý giá nhất của cậu lại chỉ bằng số lữ trang ở đây thôi đấy'. Hạ bóp chặt cằm của Trang nói.
'Hạ. Cô làm cái gì vậy' Tuấn từ xa chạy đến
Hạ đứng dậy ngắm nghía lại bàn tay vừa bóp cằm của Trang. Tuấn đỡ Trang đứng dậy kéo Trang đứng sau lưng mình.
'tại sao cậu lại đánh cô ấy' Tuấn hỏi Hạ
'Tại vì cô ấy đồng ý đổi cái quý giá nhất của cô ấy lấy tình cảm của cậu. Liệu cậu có thấy cô ấy đáng đánh không'.Hạ lạnh lùng nói
'Sao cậu lại trở nên thích đánh người như vậy hả'
'tại sao hả... cứ từ từ còn nhiều điều cậu chưa biết đâu'. Nói xong Hạ quay người bước đi.
So với 3 năm trước Hạ bây giờ lạnh lùng và ít nói, nụ cười cũng chẳng còn thấy vào đó là những điệu cười đi sau những câu nói nham hiểm.
Hạ đi vào lớp cố gắng nghe nốt bài giảng của thầy, Năm phút cuối Hạ bấm máy gọi cho một ai đó
'Tao cho chúng mày 10 phút đến đón tao tự lo liệu đi'
Câu nói không to nên thầy giáo không thể nghe thấy nhưng những người ngồi xung quanh Hạ vẫn có thể nghe thấy