Nhược Thủy Cửu Khanh

Chương 23: Chương 23: Đánh giá Lôi Nhân . . .




Cũng may mắn, đây cũng coi như là một tấm hình bình thường, bốn người trong phòng xếp hàng ngắn, nhưng điểm chính là hình nền ở phía sau, nhà vệ sinh trong phòng ngủ, 囧.

Trái tim nhỏ của Lạc Thủy bình tĩnh trở lại.

Lạc Thủy quay qua an ủi Tây Môn: “Cái này là vì tốt cho anh thôi, để tránh cho anh coi xong thì sợ hãi quá độ.”

Tây Môn Trái Chủ: “Tính gạt ai hả? A Nam nói là người đẹp mà.” Hắc hắc, dù sao ánh mắt của A Nam cũng nói cho anh ta biết đó là một người đẹp, cũng như nhau cả thôi.

Trái tim nhỏ của Lạc Thủy lại bắt đầu làm việc không có quy tắc, bất chợt lên cao, rồi xuống thấp, rất kịch liệt nha.

Có phải đại thần nhìn lộn người hay không ha? Phải biết rằng Tiết Diễm Yến mới được công nhận là người đẹp mà.

Chuyện này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ như quả thật đại thần nhìn sai người, lại ôm ảo tưởng không thực tế đối với cô, vậy thì phải làm sao bây giờ? Cô vỗ đầu một cái, cũng có khả năng đại thần cảm thấy cô là người đẹp thì sao? Độ cong nơi khóe miệng của cô không thể khống chế nâng lên, trong lòng giống như có móng vuốt của con mèo nhỏ đang cào loạn xạ.

Trước khi Lạc Thủy bị mất khống chế, Nam Cửu Khanh bình tĩnh nói sang chuyện khác: “Nhìn trên diễn đàn.”

Đông Phong Phá: “Thịnh Thế lại gạt tiền rồi.”

Thịnh Thế là công ty đưa trò chơi này vào hoạt đông.

Thì ra bọn họ cũng vừa đi phó bản vừa dạo diễn đàn? Trong lòng Lạc Thủy không ổn định, vì vậy cũng dạo diễn đàn.

Vừa mở ra trang mạng chính thức của diễn đàn, đã thấy mấy chữ to màu hồng rất bắt mắt: Hãy nhìn xem cuộc đời thăng trầm của người nào làm chủ giang hồ này.

Lạc Thủy mở thiệp ra, nhanh chóng đọc một lần. Thiếu chút nữa là bị sấm sét đánh trúng, vốn dĩ trong trò chơi có một ‘Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nữ’, hoạt động bầu chọn đã rất sôi nổi rồi, lần này còn có thêm cái gì mà ‘Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nam’, ‘Giang Hồ Đệ Nhất Thoại’, ‘Giang Hồ Đệ Nhất Tài Tử’, ‘Giang Hồ Đệ Nhất Giai Nhân’, ‘Giang Hồ Đệ Nhất Cao Thủ’ cũng được bầu chọn.

Nhưng mà nếu chỉ nhìn sơ qua thì quả thật phần thường rất hấp dẫn người ta, hạng nhất có thể lấy được đạo cụ hay vũ khí cực phẩm tương ứng với danh hiệu.

Bắc Viên Phẩn la hét: “Tôi đi tham gia danh hiệu ‘Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nam’ gì đó mới được.”

Nam Cửu Khanh: “Cậu có chuyện gì?”

Tây Môn Trái Chủ: “A Nam cũng không đi, cậu lại có mặt hả?”

Ngay lập tức, Bắc Viên Phẩn tức sùi bọt mép, mài đao sèn soẹt, đáng tiếc ở bên trong phó bản không thể đánh được, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ chạy đến chỗ nào đó sau lưng Nam Cửu Khanh và Tây Môn Trái Chủ để âm thầm phỉ nhổ. Nói thầm trong lòng: bạo cúc hoa cậu, bạo cúc hoa cậu.

Tây Môn Trái Chủ: “Nhược Thủy MM, em đi tham gia ‘Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nữ’ đi.”

Phải biết đây là lần đầu tiên anh ta nghe được hai chữ như vậy từ trong miệng A Nam.

Nam Cửu Khanh: “Không đi.”

Tây Môn Trái Chủ: “Nam địa chủ! Cậu là MM hả?”

Nam Cửu Khanh: “Trí thông minh của cậu đã thoái hóa đến nỗi ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được rồi hả?”

Tây Môn Trái Chủ: “Nam độc tài, Nam phong kiến!”

Nam Cửu Khanh khí định thần nhàn trả lời: “Quá khen.”

Sau đó Tây Môn Trái Chủ đánh đòn phủ đầu, muốn dùng võ lực để giải quyết vấn đề, kết quả bị giải quyết như thường lệ.

Lạc Thủy không khỏi không cảm khái trong lòng, quả thật im lặng là vàng.

Đông Phong Phá làm như không thấy: “Ta thấy bầu chọn ‘Giang Hồ Đệ Nhất Tài Tử’ rất thú vị nha.”

Lạc Thủy coi kỹ lại, quả thật cũng không tệ lắm.

Bình chọn của ‘Giang Hồ Đệ Nhất Tài Tử’ và ‘Giang Hồ Đệ Nhất Giai Nhân’ gần giống nhau, giống nhau đều có điểm qua cửa trò chơi, người về đích nhanh nhất sẽ được danh hiệu này. Trong thiệp nói rõ đề mục kết hợp giữa kiến thức văn học, số học, am hiểu về thiên văn cùng với nhau, nội dung vô cùng phong phú và rất có tính thử thách.

Đông Phong Phá: “Tất cả mọi người đều tham gia đi.”

Nhược Thủy Tam Thiên: “Được, nhưng hai ngày nữa mới bắt đầu ghi danh.”

Một đám người cãi nhau, cũng đánh xong phó bản.

Lạc Thủy nhận được tin nhắn nói chuyện riêng của Nam Cửu Khanh, hỏi cô có muốn đi làm nhiệm vụ tọa kỵ hay không?

Có một tọa kỵ, chỉ đi một bước đã bằng mười bước của cô rồi, tất nhiên cô rất muốn đi, chỉ có điều cô không muốn tốn tiền trong trò chơi, không muốn phải mua nhiều tại liệu như vậy.

Dường như Nam Cửu Khanh biết cô chú ý đến chuyện này, cho nên nói: “A Tây có rất nhiều tại liệu dùng trong nhiệm vụ tọa kỵ, để đó không dùng tới.”

Lạc Thủy hiểu ý tốt của anh, nhưng nói đi phải nói lại, cho dù đó là đồ dư thừa của người ta, nhưng cũng phải dùng tiền để mua, da mặt của cô cũng không dày đến nỗi có thể đi lấy đồ của người ta như vậy. Nếu như cô từ chối thì có phải là không biết điều hay không đây?

Vì vậy.

Cô cắn răng một cái, lấy cái thẻ trong tủ ở đầu giường ra, mở trang web Thịnh Thế ra, nạp vào đó 200 đồng.

Đánh vào khung nói chuyện: “Tôi có tài liệu.”

Nam Cửu Khanh dừng một chút, cô bé ngốc này, thở dài: “Ài, ngày mai có online không?”

Nhược Thủy Tam Thiên: “Tối mai có.”

Nam Cửu Khanh: “Vậy tôi hy sinh nhan sắc một chút, đi theo người đẹp làm nhiệm vụ tọa kỵ vậy.”

Ngụ ý là anh sẽ đi theo cô làm nhiệm vụ, dĩ nhiên cô đồng ý rồi.

Nhược Thủy Tam Thiên: “O(∩_∩)O cám ơn.”

Lạc Thủy 囧, nhưng tại sao là nhan sắc?

Tác giả có lời muốn nói: chương này hơi ngắn.

Trong lúc viết thì một chương phải cỡ 1000 chữ, nhưng không viết tiếp được, vì vậy chương này được viết ra riêng rẽ.

Xin lỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.