Edit: quynhle2207—diễn đàn
Bốn mắt nhìn nhau, Lạc Thủy nhìn anh ngây ngẩn, tiếng mưa rơi lúc nhẹ lúc nặng tạo thành một điệu khúc riêng, đường cong nhu hòa trên gương mặt anh, từ từ khắc sâu vào trong đôi mắt cô.
Giống như bị mê hoặc, trong nháy mắt, cô nghe được giọng nói kiên định rõ ràng của bản thân mình: “Được.”
Đứng giữa trời đất, trong mắt bọn họ chỉ còn có nhau.
Lạc Thủy chỉ cảm thấy ngang hông mình ấm áp, cả người bị kéo xoay tròn.
Cây dù lặng lẽ rơi xuống đất, còn có Tiết Diễm Yến nghẹn họng, nhìn chăm chú như muốn khắc sâu hình ành này vào trong mắt mình.
Không còn kịp suy nghĩ nữa, nhẹ nhàng mềm mại theo đúng nhịp, khẽ nhón chân lên, làn váy như gợn sóng đang trải rộng ra, anh dùng sức mạnh hơn kéo cả người cô linh hoạt xoay vòng.
Lạc Thủy cảm thấy tất cả những chuyện này giống như một giấc mộng của bản thân mình, nhẹ nhàng đung đưa, xoay người, nghiêng qua, lại xoay tròn, bàn tay mạnh mẽ có lực đang nâng eo nhỏ của cô.
Mưa càng lúc càng lớn, tí tách tí tách rơi vào trong hồ nước, tạo ra từng vòng sóng nước lay động, như một đóa sen đang nở, hết sức xinh đẹp động lòng người, cả người của cô cũng chuyển động theo điệu nhảy càng lúc càng nhanh. Những hạt mưa bụi xuyên qua kẽ hở, lưu luyến uyển chuyển, làn váy tung bay.
Cô cũng không cố ý chuẩn bị, chỉ đúng dịp mặc một chiếc váy dài bằng voan màu trắng của Ba Tây, làn váy xếp chồng lên nhau rũ xuống hết sức tự nhiên, lúc khiêu vũ, làn váy tung bay, gợn lên thật lớn.
Gương mặt của anh thỉnh thoảng lại gần trong gang tấc, khóe mắt mỉm cười, chứa đựng sự hấp dẫn vô tận.
Lạc Thủy biết khiêu vũ.
Lúc học đại học năm nhất, cô theo Tiết Diễm Yến chọn một lớp học nhảy, chỉ muốn học chơi với Diễm Yến mà thôi.
Giờ khắc này, theo từng cử động của anh, thì cô cũng có thể phối hợp bước chân mình để nhảy theo anh, lúc thì linh động tinh tế, lúc thì mềm mại, lúc thì phóng khoáng không gò bó.
Không lo lắng mình sẽ không theo kịp anh, <le.quy.don.quynh.le.2207> cũng không lo lắng anh không thể nhảy tiếp được.
Cho đến giờ phút này, Lạc Thủy mới xác định dược lòng của mình, ánh mắt sáng lên.
Không để ý tới người bên cạnh.
Cũng không sợ những lời đồn đại, những lời khích bác ly gián.
Trong đôi mắt của Lam Khanh chứa đầy hình bóng của cô, tỏa ra ánh sáng chói lọi như một vì sao trên trời, muốn nói lại thôi, lưu quang phi vũ, xinh đẹp đến nỗi dường như không hề để ý tới khói lửa của nhân gian. Eo của cô vừa mềm mại, lại nhẹ nhàng, sự ấm áp cuốn lấy người ta, dán chặt vào cánh tay của anh, không đủ một vòng ôm.
Bỗng nhiên, tiếng vỗ tay như sấm vang lên bốn phía.
Sau khi xoay tròn một vòng, Lạc Thủy mới bất ngờ phát hiện ra là bọn họ đứng ở giữa quảng trường, không để ý tới ai, cứ lâng lâng theo điệu nhảy, say mê trầm luân trong đó, cả quảng trường đã bị vây kín tới nổi nước cũng không chảy lọt.
Tiếng khen, tiếng bàn tán xôn xao, tiếng huýt sáo vang lên bên tai không dứt.
Đột nhiên nhịp tim bất ngờ tăng nhanh, Lạc Thủy đỏ mặt, bối rối, xấu hổ muốn chết, nắm làn váy chạy khỏi chỗ đó.
“Lạc Thủy, Lạc Thủy, chờ mình với.” Diễm Yến thấy Lạc Thủy nhanh chóng chạy đi, gọi với theo.
“Dẫn Lạc Thủy đến chờ trong phòng thay quần áo ở sảnh lớn một chút, trang phục sẽ đưa tới ngay.” Lam Khanh dặn dò ở phía sau. Bây giờ nghĩ lại, quả thật có hơi kích động rồi, vốn dĩ mưa thu đã lạnh, còn có gió thu, quả thật rất lạnh.
Thịnh Thế nằm trong khu vực khai thác kinh tế, chung quanh đều là những công ty khác, nếu lái xe đi mua chỉ sợ Lạc Thủy sẽ bị cảm.
Điện thoại di động bị ướt nhem từ lâu rồi, không thể làm gì khác hơn là cố gắng chen lấn trong đám người, chạy thẳng tới trước khán đài của Thịnh Thế, mượn điện thoại di động, bấm vào một dãy số gọi đi.
Chỉ một lát sau, một người đẹp đúng nghĩa đang bước từ trong thang máy ra ngoài ở sảnh lớn bên kia, mái tóc búi cao, khuôn mặt xinh đẹp, là một yêu tinh điển hình.
Lôi Thanh Thanh nhận được điện thoại của Lam Khanh, vui mừng một lúc, nhanh chóng bỏ qua mọi chuyện đang làm, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng anh tuấn kia, dưới ánh đèn thủy tinh càng làm nổi bật thêm vẻ đẹp hoàn mỹ vô khuyết đó.
Chờ đến khi tới gần mới nhìn thấy toàn thân anh ướt nhẹp, nhưng vẫn không hề làm tổn hại đến sự tuấn lãng bất phàm của anh một chút nào, phong thái thật linh động.
Lôi Thanh Thanh có chút kinh ngạc thoáng qua, hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Lam Khanh hơi gật đầu tỏ ý chào hỏi, chỉ nói: “Có thể cho tôi mượn một bộ quần áo phụ nữ được không?”
“Dĩ nhiên là được rồi, tôi đi lấy cho anh.” Trong lòng Lôi Thanh Thanh cảm thấy kỳ quái, nhưng trên mặt lại không có bất cứ biểu hiện gì.
“Cám ơn, giúp tôi giữ lại một phòng thay quần áo nữ đi.”
Vĩnh viễn đều là giọng điệu khách sáo và xa cách giống như vậy, /quynh/le/2207// Lôi Thanh Thanh bất đắc dĩ nhìn anh một cái, xoay người. Cô đã qua cái lứa tuổi tin tưởng vào tình yêu từ lâu rồi, mặc dù đã từng động lòng, nhưng cũng không làm gì cả, mọi chuyện đều dừng lại đúng giới hạn, anh cũng vô tình trở về đúng vị trí của mình.
Cô còn nhớ rõ tình cảnh gặp anh lần đầu tiên đến Thịnh Thế.
Là do cô tiếp đón, từ đầu tới cuối anh đều rất ít lời, nhưng câu nào câu nấy đều đúng ngay trọng tâm, chỉ cần vài lời đã nói rõ lai lịch, ý kiến rõ ràng phải hợp tác thế nào, không thể bắt bẻ, giống như anh mới chính là nhân viên của Thịnh Thế.
Tình hình thay đổi phía sau trò chơi cũng là do bọn họ bàn bạc để hoàn thành, phối hợp ăn ý, hợp tác vui vẻ.
Nhưng chỉ giới hạn như vậy.
Gò má của anh vẫn vĩnh viễn hoàn mỹ, nụ cười như không cười, ôn hòa lễ phép, cũng vĩnh viễn giữ một khoảng cách thích hợp cùng người khác phái, không gần cũng không xa, không thể nhìn thấu.
Đại khái cũng bởi vì vậy mà Lôi Thanh Thanh không có cách nào không hiếu kỳ về một người đàn ông ưu tú thần bí như vậy, theo trực giác muốn đi tiếp cận, đã từng cố tình làm một vài thủ đoạn, mập mờ đùa giỡn, vô tình hay cố ý dụ dỗ anh, nhưng chung quy chỉ cần vài ba câu nói tới lui đã bị cản lại.
Gặp lại vẫn là sự lễ phép xa cách, không cách nào đến gần.
Cơ hồ Lôi Thanh Thanh đã quên mất tuổi của anh, một sinh viên năm thứ tư có thể trầm ổn đến vậy, quả thật làm người ta khiếp sợ.
Cô ta đã leo lên đến vị trí hiện tại, có loại đàn ông nào mà chưa từng thấy qua, chưa từng tiếp xúc qua, háo sắc, tham lam, có quyền lực, mê cờ bạc, hay ăn chơi, đều có một nhược điểm rõ ràng.
Nhưng anh......
Vậy mà cô chỉ có thể giống như một cô nữ sinh nhỏ, bởi vì một cái nhăn mày hay một nụ cười của anh mà kích động không thôi, lúc nhìn thấy anh thì tim đập dữ dội, cứ lặng yên ảo tưởng rằng có một ngày anh sẽ quay đầu lại và phát hiện ra cô ta.
“Quản lý Lôi, quản lý Lôi, mới vừa rồi ở trên quảng trường, chúng tôi thấy Lam thiếu gia khiêu vũ với một nữ sinh, thật sự quá đẹp trai, quá xuất sắc rồi.” Người trợ lý nhỏ chạy vào, kích động khoa tay múa chân, vẻ mặt ngọt ngào kia có thể làm người ta chết ngấy được, giống như cô ta mới là người cùng khiêu vũ với Lam thiếu gia.
Lôi Thanh Thanh đang sắp xếp lại bộ quần áo chuẩn bị sẵn trong phòng làm việc của mình, cùng với bộ quần áo mới vừa mượn được của một động sự nam ở phòng làm việc bên cạnh, bỏ vào trong túi giấy, nghe được câu này, bàn tay không tự chủ dùng sức mạnh hơn, túi giấy bị xé rách.
“Quản lý?” Trợ lý nhỏ thấy người lãnh đạo trực tiếp của mình mất hồn mất vía, vô cùng hối hận vì mình nhất thời xúc động nói ra.
“Đẹp lắm hả? Tôi không biết bây giờ đã tới giờ tan việc rồi.” Trong lời nói không tự chủ mang theo một chút hung dữ.
Trợ lý nhỏ ảo não, không ngừng nói xin lỗi, sau đó chạy đi.
Lôi Thanh Thanh cầm túi giấy bất động, ngồi trên ghế sa lon, một lúc lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Không biết chuyện gì thì cô ta còn có thể đứng ở vị trí của mình, mơ mộng một chút, [le/quy/don/quynh.le.2207] nhưng hiện giờ lại bị phá vỡ dễ dàng như vậy.
Khó trách toàn thân Lam Khanh ướt đẫm xuất hiện trong sảnh lớn.
Khó trách Lam Khanh mượn cô ta quần áo phụ nữ.
Rất lãng mạn.
Vậy còn cô ta thì sao?
A, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao.
Cô ta nhanh chóng trang điểm lại, sửa sang xong mọi thứ, kêu trợ lý đưa xuống.
Tiết Diễm Yến trong vai trò phụ tá ở bên cạnh, đưa tay nhận lấy quần áo trong tay trợ lý, đưa cho Lạc Thủy, nhìn bóng lưng cô gái cho dù có đi dép bằng cũng sinh ra tư thái xinh đẹp của người mang đôi giày cao gót mười cm mà cảm khái, cuộc sống này không giống nhau nha, khí chất như vậy, khí thế tới cỡ nào.
Lạc Thủy nhanh chóng cởi xuống quần áo bị ướt, yên tâm cầm lấy quần áo được đưa tới thay lên.
Sau khi mặc vào, mới phát hiện hình như bộ quần áo này hơi thiếu vải một chút, kiểu dáng tinh xảo, chất vải rất tốt, Lạc Thủy cúi đầu nhìn nhìn nút cài, phía trên in hai chữ C dấu hiệu kinh điển của Chanel.
À, không lẽ đại thần mua quần áo sao? Theo thói quen, cô siết chặt túi tiền nhỏ của mình, cô không mua nổi quần áo Chanel nha.
Lạc Thủy bước ra khỏi phòng thay quần áo, đứng ở trước mặt Diễm Yến, đôi tay mất tự nhiên nâng váy, hỏi cô ấy: “Nhìn thế nào?”
Một chiếc váy hoa vàng nhạt dài tới mắt cá chân, vòng eo xinh đẹp được buộc lại, theo sự chuyển động của Lạc Thủy, làn váy lụa mỏng cũng khẽ dao động theo, mang đến một loại cảm giác tỏa sáng, xinh đẹp, thu hút người khác.
Một bên vai lệch xuống, lộ ra bờ vai, cổ chữ V, lộ ra xương quai xanh ưu nhã quyến rũ. Một lọn tóc nhỏ bị ướt dính vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn, càng tăng thêm vẻ xinh đẹp, vốn nhìn qua là một bộ quần áo thành thục, nhưng mặc trên người Lạc Thủy lại biểu hiện ra vẻ phong tình vạn chủng như vậy, sặc sỡ loá mắt như vậy. Giống như một đóa U Lan nở rộ trong đêm tối, trắng muốt, tỏa sáng, thu hút ngàn vạn ánh mắt của mọi người.
Tiết Diễm Yến há miệng không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng vẫn là không thể nói nên lời.
Lạc Thủy nâng váy lên, nhìn vẻ mặt quỷ dị của Tiết Diễm Yến, không khỏi có chút nhục chí: “Hình như không được thích hợp lắm.”
Tiết Diễm Yến: “Thích hợp, thích hợp, hoàn toàn thích hợp mà.”
“Thật sao?” Lạc Thủy nắm váy, tìm được tấm gương, vẫn còn có chút không thể tin nổi, vậy tại sao có cảm giác không giống bản thân cô vậy chứ?
Tiết Diễm Yến ghen tỵ đến rơi lệ đầy mặt: “Mình nói thích hợp thì chính là thích hợp, đi thôi, đi thôi.”
Lạc Thủy bị Diễm Yến lôi kéo, đành phải nửa tin nửa ngờ đi ra ngoài.
Điện thoại di động đã bị nước mưa làm cho ướt nhem,!lequydon/quynh.le..2207! chỉ sợ điện thoại di dộng cũng hư luôn rồi, Lạc Thủy đành tắt máy.
Đi từ phòng thay quần áo đến đại sảnh phải qua một đoạn hành lang, hai bên hành lang đều là những gian phòng nhỏ, có lẽ là phòng dùng để nghỉ ngơi, ánh sáng trong hành lang dài không được sáng lắm, nhưng hai người vẫn có thể nhìn được mấy bóng dáng.
Trong sảnh lớn rất náo nhiệt, từ xa đã nghe được tiếng nhạc cùng tiếng trống vang trời, hiện trường đã náo nhiệt hẳn lên, không biết có người nào trong bang phái tới chưa nữa?
Hai người đi nhanh hơn.
Vì có tập võ, cho nên phản ứng của Lạc Thủy nhanh hơn so với người bình thường, không biết vì sao lại có cảm giác có gì đó ở sau lưng. Lạc Thủy quay đầu đưa mắt nhìn, không có gì cả.
Thật quái lạ.
“Diễm Yến, cho mình mượn điện thoại di động xài đỡ đi.”
Diễm Yến lấy điện thoại di động ra đưa cho Lạc Thủy.
Vừa đúng lúc, điện thoại di động của Tiết Diễm Yến có máy quay phim sắc nét, còn có thể chuyển động qua lại, sau khi Lạc Thủy mở ra, chỉnh máy quay phim đối diện mặt của mình, giống như đang tự chụp mình vậy.
Quả nhiên, trong máy quay phim có bóng người thoáng qua rất nhanh.
Một giây kế tiếp, điện thoại di động rơi xuống đất.
Bóng người phi nhanh tới, một người trong đó cả gan dùng sức che miệng của Tiết Diễm Yến, kéo cô ấy về phía phòng nghỉ ngơi bên cạnh. Một người khác lại muốn dùng phương pháp giống như vậy với Lạc Thủy, thế nhưng hiển nhiên là không ngờ được Lạc Thủy xoay người một vòng tránh qua.
Hắn ta đưa mắt nhìn người kia, tay vẫn còn dừng lại giữa không trung, thân thể đang tiến về phía trước cũng không dám bước thêm nữa, khoảng cách của bọn họ quá ngắn, tay chân hắn ta không thoải mái hoạt động được, gần thêm nữa thì sẽ ở trong tình trạng bị động.
Ở trong nháy mắt hắn ta ngẩn người, chiêu thức bén nhọn đã tấn công tới.
Trước đó, hắn ta không biết cô gái này có thể ra tay như vậy, hắn chỉ là lấy tiền người ta thì giúp người ta trừ tai họa mà thôi, không ngờ đụng phải một cô gái rất giỏi võ. Cô gái kia gần trong gang tấc, một đôi mắt như gió lốc thổi qua vù vù nhìn thẳng hắn ta, tràn đầy tức giận.
Cái quỷ gì vậy, thật sự coi bọn họ là sát thủ xã hội đen à? Thật ra bọn họ cũng chỉ là đám du côn đường phố thôi, không ngờ còn phải diễn đánh nhau ở tại chỗ này nữa.
Váy quá dài, Lạc Thủy hoàn toàn không nảo hoạt động chân tay thoải mái được, phải nhanh chóng đá bay giày cao gót, cô phải đánh nhanh thắng nhanh, *quynhle2207*le*quy*don* nếu như Tiết Diễm Yến có chuyện gì, cô không thể nào tha thứ cho mình được.
Chưa bao giờ cô lại cảm thấy may mắn vì mình đã học Karate như vậy, nếu như không có học thì sao đây? Kết quả hiện giờ sẽ như thế nào? Cô không dám nghĩ tới.
Âm nhạc bên ngoài quá vang dội, đoán chừng hoàn toàn không thể nghe được tình huống bên trong, cho dù có la bể cổ họng cũng không có ích gì, phải tự cứu mình thôi.
Cô không biết mục đích của bọn họ là gì, nhưng mấu chốt chính là phải đánh ngã được người trước mắt này cái đã.
Lạc Thủy cắn răng một cái, xé rách phần váy bên dưới, đá giày cao gót qua một bên.