Edit: quynhle2207—diễn đàn
Chuyện này......
Mặc dù A Tây rất xinh đẹp, nhưng cũng chưa đến mức là nhân yêu mà.
Diễm Yến cố gắng trừng lớn hai mắt, trong đó ánh lên vẻ nhộn nhạo vì gian kế thực hiện được, gõ gõ cạnh giường Liễu Oanh, thâm trầm nói: “Chuyện của A Tây này...... Làm con gái cũng không dễ dàng gì, hơn nữa bây giờ cậu ấy còn thích một cô gái, phải làm sao mới tốt đây?”
Cái vấn đề này......
Liễu Oanh lâm vào suy nghĩ sâu xa, sau khi bật thốt lên mới cảm thấy hối hận vô cùng, thật không ngờ lại dạng này. Vậy phải làm sao mới tốt bây giờ, nhân yêu yêu phụ nữ, cô phải suy nghĩ thật kĩ mới được. Mặc dù cô ấy với A Tây không có quen biết gì nhiều, nhưng vẫn rất có cảm tình, đứa nhỏ này số thật khổ mà, Liễu Oanh lâm vào vở bi kịch sếnh súa vì tình này mà không thể nào thoát ra được.
Lạc Thủy cảm giác sâu sắc được có gì đó không ổn, vén sợi tóc trên mặt, quyết định chỉ mang theo một đôi giày, ngay lập tức lặp lại trật tự: “Là A Tây giả gái á..., Tiểu Oanh à, không phải câu tưởng thật chứ?”
Một cái gối với tư thế hết sức xinh đẹp đập ngay vào gương mặt nhỏ bé của Diễm Yến, Liễu Oanh lấy ra từ trong túi một cái bánh bơ nhỏ, nắm trong lòng bàn tay, một tiếng ‘rắc’, bóp nát: “Gạt mình, hậu quả của việc gạt mình là như vậy đó.”
Diễm Yến chống nạnh cười điên cuồng, ai bảo mới vừa rồi cô ấy chọc ghẹo mình làm gì, đây chính là báo ứng.
“Thật sự muốn thấy được phản ứng của đám đàn ông ở khu 9 khi biết được em gái Tây Tây chính là Tây Môn Trái Chủ sẽ như thế nào?” Diễm Yến chép miệng, như đang hồi tưởng lại ánh mắt dâm đãng của đám người khu 9 lúc đó.
Liễu Oanh không đành lòng thở dài: “Đáng thương cho A Tây, chắc bây giờ mặt đã đỏ bừng vì nhảy mũi rồi. Tại sao anh ta lại chịu làm như vậy?”
Diễm Yến nhìn Lạc Thủy một cái nói: “A Bắc nói là do khoản nợ mà anh ta đã đánh cuộc với đại thần lúc trước.”
Liễu Oanh: “Thật ra thì...... có phải anh ta đã thiếu nợ từ kiếp trước hay không vậy?”
Lạc Thủy chồng hai cái khăn lông lên, tay không tự chủ run rẩy, (quynhle2207//) sắc mặt cứng đờ: “Ngày mai trời có mưa không đây?”
“Yosi, ngày mai hai người có đôi có cặp đi Thượng Hải hả?” Diễm Yến đã kịp nhớ ra còn có chuyến du lịch về nguồn kia nữa.
Lạc Thủy: “Không sai!”
“Oanh tử à, làm thế nào hả? Trong lòng mình đang vô cùng thiếu cân bằng nha, bọn họ thì có đôi có cặp, địa điểm còn là Thượng Hải mà Tiểu Thủy ngày nhớ đêm mong muốn tới, không lẽ có vị lãnh đạo nào bị động kinh cho nên mới phê chuẩn chuyến đi du lịch về nguồn ở Thượng Hải hả?!!” Hình ảnh một Diễm Yến phát điên.
Liễu Oanh kéo chăn che kín đầu: “Mình cũng đã đi Thượng Hải rồi, hẹn gặp lại các bạn thân yêu nha.” Hao phí sức lực làm gì, nằm mơ cũng tốt mà, nhẹ nhàng khoan khoái không áp lực, ngay lập tức có thể tới nơi.
Diễm Yến nổi nóng ném cái gối qua: “Mẹ nó, mình không muốn sống nữa rồi!”
Lạc Thủy chuẩn bị đồ đạc xong, đứng lên, dùng bàn tay đang bẩn sờ Diễm Yến: “Không muốn sống cũng không sao, đừng nhớ mình là được rồi.”
“Tránh ra, tránh ra đi, chị đây đang phiền lắm.” Đột nhiên Diễm Yến chuyển qua trò chơi: “Đúng rồi, danh hiệu giang hồ đệ nhất gì đó của các cậu không tiếp tục thi nữa à?”
Danh hiệu......
Là mây trôi. Đúng vậy. Lạc Thủy âm thầm nắm chặt tay.
Có cơ hội khi mất đi thì sẽ không trở lại, có chuyện cho dù chỉ một chút cơ hội cũng không có, hơn nữa không biết vì sao đột nhiên cảm thấy trò chơi cũng không thật sự quan trong như mình nghĩ, cũng không đến nỗi không thể dứt bỏ.
Hai người cùng đi Thượng Hải vạn tuế! Lạc Thủy thầm lặng hoan hô, hoàn toàn bỏ qua ý nghĩa thật sự của từ ngữ ‘hai người’ là như thế nào. Sau khi trở về từ chuyến du lịch về nguồn đúng vào tháng chạy đua cho kỳ thi cuối kỳ rồi, cũng phải giảm bớt thời gian chơi trò chơi lại.
Lạc Thủy: “Không thể tiếp tục được rồi.”
Diễm Yến rảnh rỗi không có việc gì làm đành mở trò chơi lên, coi thông báo, Thịnh Thế nhàm chán, vậy mà không có công bố giải thưởng thi đua hồi chiều, làm cô ấy cứ ngơ ngẩn chờ ở đó cả nửa ngày, muốn mời nhà chơi đi tham quan một vòng Thịnh Thế, công ty rách nát này có gì tốt để tham qua chứ, thật sự có thể đi tham quan ra được gì nữa sao?
Tìm được danh sách thông báo, mặc dù không có khả năng thấy được tên của mình, nhưng nhìn một chút cũng vui mà, vấn đề ở đây chính là muốn biết được Thịnh Thế sẽ chọn người nào làm người phát ngôn cho trò chơi này, không phải là em gái Tây Tây đó chứ? Thịnh Thế à, người có mắt đều sẽ chọn em gái Tây Tây nha.
——— —————— —————— —————— —————— —————
Cho đến ngày hôm sau, khi ngồi trên xe lửa đi Thượng Hải, Lạc Thủy vẫn còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, người được Thịnh Thế chọn chính là cô và Lam Khanh, cái đó, khụ khụ, mặc dù biết nhân vật quan trọng thường xuất hiện sau cùng, nhưng được sắp xếp là người thi cuối cùng như vậy, đơn giản chỉ là trùng hợp sao?!
Nhớ tới lời tiên đoán của Diễm Yến vào tối qua, Lạc Thủy không kiềm được mà khẽ run rẩy, ngoài ý muốn nha, là chuyện ngoài ý muốn, thật sự cô không muốn giành lấy danh tiếng của em gái Tây Tây đâu.
Lúc sáng sớm nhận được điện thoại của Thịnh Thế, <lequydon/quynh/le/2207> đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là từ chối hết sức lịch sự, mặc dù Thịnh Thế đưa ra điều kiện rất mê người, nhưng hiện giờ Lạc Thủy không có hứng thú, làm người phát ngôn cảm giác giống như gia nhập vào giới giải trí, một người bình thường như cô không có chí hướng vĩ đại như vậy.
Đại khái người của Thịnh Thế thấy cô không đồng ý, đã đề nghị cô cứ suy nghĩ thật kỹ. Lạc Thủy có nghĩ qua, hay là hỏi ý Lam Khanh một chút vậy.
Có vẻ như chuyện này không phải là chuyện của một mình cô.
Vậy mà lại không có cơ hội.
Không biết bên trường học sắp xếp thế nào, rõ ràng là nói hoạt động giao lưu, thế nhưng lại tách ra để đi Thượng Hải, lấy lý do cũng chính đáng là vì an toàn. Buổi sáng, lúc Lam Khanh gọi điện thoại nói cho cô biết, cô còn tưởng anh đang nói chơi nữa.
Từ thành phố X đến Thượng Hải mất tổng cộng hai giờ đi xe, đã vậy đoạn đường này phải ngừng lại nhường cho xe khác di chuyển không biết bao nhiêu lần cho nên rất chậm.
Lạc Thủy cầm điện thoại di động, mở từng cái tin nhắn ra xem, lơ đãng nhận được một cái tin nhắn mới: phu nhân nhỏ à, chừng nào em mới đến? Bọn anh đều đang ở trong khách sạn nè. Cô không khỏi bật cười, từ lúc nào thì cô đã trở thành phu nhân nhỏ vậy hả?
Trong mắt lóe lên ánh sáng, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động đầy vẻ xấu xa, mười ngón tay lướt như bay trả lời tin nhắn: “Anh còn chưa rời khỏi giường à? Heo mập lớn đầu rồi còn ngủ nướng, nhớ ăn cơm đúng giờ đó, yêu nhiều.”
Lạc Thủy kiểm tra lại hai lần, thấy không có vấn đề gì, giọng điệu rất thân mật, giống như chỉ gửi đi một tin nhắn nhắc nhở, Lạc Thủy hài lòng nhấn nút xác định gửi đi.
Thật chờ mong phản ứng của anh, không biết có nổi nóng không nữa? Bộ dạng nổi nóng của đại thần...... Lạc Thủy náo nức, rốt cuộc là có tức giận mắng cô lẳng lơ hay không, hay là sẽ uyển chuyển nói tạm biệt, cũng có thể trực tiếp cho cô vào danh sách đen cũng không chừng?
Kết quả, cả nửa ngày điện thoại cũng không có động tĩnh gì.
Lạc Thủy mở phần tin nhắn ra, kiểm tra lại thời gian gửi tin nhắn kia đi, đã hơn nửa tiếng đồng hồ rôi, vì vậy cô bắt đầu lo lắng, đại thần sẽ không thật sự cho là cô có người đàn ông khác chứ? Không thể nào đâu? Không đến nỗi như vậy chứ?
Qua thật lâu, vẫn không có động tĩnh gì.
Lạc Thủy đứng không ngồi yên, vuốt tóc, suy nghĩ hay là giải thích với anh vậy, nhưng phải nói thế nào? Gõ gõ nhấn nhấn lòi ra được mấy chữ: em gửi lộn rồi, phi, phi, anh mới lộn, cô không có lộn, chỉ muốn chọc anh thôi. Xóa bỏ, lại gõ ra mấy chữ khác: em không có đàn ông khác đâu. Cứ thấy kỳ cục thế nào đó, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như đang che giấu ngụy biện vậy. Không được, không được, lại đổi thành: mới vừa rồi em chỉ giỡn chơi thôi.
Vẫn giống như đang nguỵ biện!
Lạc Thủy buồn bực suy nghĩ gõ điện thoại di động, cô thật đáng chết, làm chuyện vớ vẩn gì không biết.
Cứ gõ gõ rồi xóa xóa tin nhắn, nghĩ kiểu gì cũng không tìm được một lý do thích hợp, càng nhìn càng giống như đang giải thích, nhưng cô lại không có can đảm gọi điện thoại cho anh, cái này được gọi là chột dạ, ngay cả chính bản thân cô cũng bắt đầu nghi ngờ có thật sự cô đã trở thành đầu heo rồi hay không?
Ai thử nói xem, tại sao chỗ ngồi trên xe lửa lại chật như vậy, chỉ duỗi chân một cái cũng đã đụng trúng người ta, đừng nói chi đến xoay cổ hay trở mình,:quynh*le/quy/don*le2207: Lạc Thủy buồn bực suy nghĩ, bây giờ cả người cô đều không thoải mái, trong khoang xe vừa buồn chán, vừa nóng nực, các loại tiếng động lách ca lách cách cứ xen lẫn với nhau.
Rối rắm, quá rối rắm, Lạc Thủy rơi lệ đầy mặt.
Trên loa truyền tới giọng nói thật lớn: xin các hành khách chú ý, bây giờ đoàn xe sẽ dừng ở trạm Gia Hưng phía trước, đoàn xe sẽ dừng trong 4 phút. Xin các hành khách muốn xuống xe chuẩn bị sẵn sàng. Sân ga của trạm xe lửa Gia Hưng nằm phía bên phải của đoàn tàu.
Trạm kế tiếp chính là Thượng Hải.
Lạc Thủy mệt mỏi tựa vào trên cửa sổ, hối hận đến nỗi tím cả ruột gan, gõ vào cửa sổ, gõ cho bể này, gõ cho bể nát luôn.
“Lạc Thủy.”
Vừa nghe được giọng nói này, theo bản năng, Lạc Thủy cảm nhận thấy nguy cơ, thận trọng bỏ tay xuống, quay mặt qua, nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn: “Thầy Mao.”
Thầy Mao gật đầu, đưa tay chỉ cửa ra vào của khoan xe.
Lạc Thủy nhìn ra ngoài một chút, nhân viên vẫn còn đang đứng ở đó để duy trì trật tự, người muốn xuống xe đã xuống hết cả rồi, vì vậy, có liên quan gì đến cô hả? Cô không hiểu quay đầu lại nhìn thầy Mao, kết quả, thầy Mão vẫn chỉ về hướng đó.
Lạc Thủy do dự đứng lên đi về phía cửa, bên ngoài sân ga chỉ có một quầy bán đồ lặt vặt, đang bán một chồng bánh chưng khí thế ngất trời, bên cạnh là những người qua đường đang đi lại, căn bản không có gì mà, chẳng lẽ...... thầy Mao muốn kêu cô mua mấy cái bánh chưng hả?
Vừa nghĩ như vậy, đã chuẩn bị xuống xe, đi tới bậc thang cuối cùng, còn chưa ngẩng đầu lên đã bị một bàn tay vươn tới kéo đi.
Chờ tới lúc Lạc Thủy thấy rõ được người chủ của bàn tay thì hết sức kinh hãi.
Lam Khanh?!
Không phải anh đã tới Thượng Hải rồi hả?
Anh, anh...... Không phải tới tìm cô để tính sổ chứ? Kéo cô đi nhanh như vậy làm gì? Gió thổi qua hai bên tai soàn soạt, Lạc Thủy cúi thấp đầu xuống, không dám thở mạnh, chỉ có thể chạy theo anh, lúc này làm sao mà giải thích gì được nữa, nói không chừng là đại thần đang nổi nóng nè, tình huống không ổn nha, Không biết bây giờ cô có nên gọi cho Diễm Yến báo một tiếng không? Xe lửa chỉ dừng lại ở trạm này có bốn phút thôi.
Dư quang thay đổi liên tục lướt qua nơi khóe mắt, đúng như ý nghĩ trong đầu cô vào lúc này, chỉ cần nghĩ qua một chút, thì vô số những ý nghĩ khác cũng tuôn ra không xuể.
Băng qua một con đường, chạy vào một con hẻm nhỏ, ở đầu ngõ rất vắng vẻ nha, không biết ra sao, trái tim của Lạc Thủy cũng đập liên hồi, cô, cô, cô không có lả lơi, không có bắt cá hai tay nha.
Một tiếng ‘tít’, đèn xe trước mặt lóe lên một cái.
Lam Khanh dừng lại, xoay người, mở cửa xe, ý bảo Lạc Thủy ngồi vào trong.
Lạc Thủy không biết chuyện gì, nhìn chăm chú vào mặt anh, không thể làm gì khác hơn là cứ ngồi vào trước đi đã, rồi một chút nửa giải thích rõ ràng cũng được.
Lam Khanh cũng ngồi vào xe, tiện tay đóng cửa xe lại.
Thế giới yên tĩnh.
Hai người cùng nhau chạy nhanh, hít thở có chút nặng nề, liên hồi, nếu cẩn thận lắng nghe thì có thể phát hiện được hai người hít thở rất đều nhau.
Đôi mắt sáng lấp lánh của Lạc Thủy nhìn anh, tay chân luống cuống, đầu óc có hơi bất ngờ,!dđlêquýđôn,quynh,le2207! cô đang ở trên xe, còn anh đang ở Thượng Hải, làm sao đột nhiên lại cùng nhau xuất hiện trên xe ở cái hẻm nhỏ này.
Trong xe còn có nhàn nhạt mùi ghế da, vừa rồi mới liếc mắt nhìn, hình như là Lincoln, rõ ràng không phải xe của anh, khóe miệng Lạc Thủy nhếch lên có chút cứng ngắc, không phải anh lấy cắp xe người ta chứ? Bậy bạ, đại thần sao có thể làm loại chuyện như vậy chứ.
Lạc Thủy từ từ thả lỏng tâm tình, quét sạch mấy ý nghĩ ngổn ngang trong đầu kia, sau đó cười gượng điều chỉnh lại tư thế, chuẩn bị lời thăm hỏi dạo đầu mà bình thường không có chuyện gì vẫn hay nói nhảm, sau đó mới có thể vào vấn đề chính: “Ừm, anh......”
Tác giả có lời muốn nói: Éc. Buổi trưa có chuyện, đăng lên sớm vậy ~~~sorry.