wattpad @keoxoaingotngao
Kiều Lạc Du mấy ngày hôm trước nghe Lâm Ngô nói qua, học viện truyền thông cùng học viện văn học trải qua bốn lần chém giết, tiến vào trận chung kết “Cúp Mộ Thanh”, cuối tuần tranh đoạt quán quân.
“Là trận chung kết sau trận biểu diễn thi đấu sao?”
“Đúng vậy, hôm đó tôi sẽ lên sân khấu.” Lâm Kiến Ngộ trực tiếp báo thời gian cùng địa điểm: “Thứ hai buổi chiều hai giờ, ở hội trường.”
Kiều Lạc Du tính toán này, cách lễ tốt nghiệp còn có tám ngày, cách vòng loại “Cúp Thanh niên” còn nửa tháng, cô nên trở về trường.
“Tôi sẽ đến xem anh thi đấu.”
Ngữ điệu của anh nhu hòa, chậm rãi rõ ràng như là ở bên tai: “Chờ em.”
Thừa dịp hai ngày này, Kiều Lạc Du lên mạng tìm hiểu về hùng biện, thuận tiện nhớ kỹ những đoạn quan trọng.
Mỗi năm đều có không ít cuộc thi hùng biện quy mô lớn, mời các trường đại học lớn tham gia, nhưng trong đó nổi tiếng nhất là “ Cúp Thanh niên”, lúc trước là “Cuộc thi dành cho đội thiếu niên quốc tế”, Năm 1993 là năm đầu tiên, năm 2010 thì dừng lại. Về sau xuất hiện “Cúp Thanh niên”, cho tới bây giờ đã tổ chức được năm lần. Quán quân mùa hai cùng mùa ba đều do đại học Học Nghệ lấy mất, xem như nổi bật trong các trường đại học.
Cô nhìn nhìn bỗng nhiên nghĩ tới Lâm Kiến Ngộ, anh nho nhã ôn nhu như vậy. Nhìn thế nào cũng cảm thấy không dính dáng tới hùng biện, căn bản không có khí thế áp đảo đối thủ.
Không biết khi anh tham gia hùng biện sẽ như thế nào?
Kiều Lạc Du tìm kiếm tên Lâm Kiến Ngộ liền nhanh chóng hiện ra những tìm kiếm nổi bật, Lâm Kiến Ngộ radio, Lâm Kiến Ngộ đại học Ôn Lâm, Lâm Kiến Ngộ Thường Vu Hàn.
Hai cái đầu chẳng có gì lạ, đều là công việc của anh. Còn cái tên Thường Vu Hàn cô đã từng nghe những người khác nhắc tới, là huấn luyện viên đội hùng biện đại học Học Nghệ, năm đó ở “Cúp Thanh niên” thi đấu với Lâm Kiến Ngộ, đánh chẳng phân biệt trên dưới. Cuối cùng một người thắng giải thí sinh hùng biện tốt nhất, một người cầm cúp quán quân.
Kiều Lạc Du gõ thêm từ hùng biện phía sau, xuất hiện video thi đấu “Cúp Thanh niên” ba năm trước, cô mở trong số đó, trực tiếp kéo tới khúc tuyển thủ vào bàn.
Hình ảnh rất kém, chỉnh đến mức cao nhất mới có thể miễn cưỡng xem, ba năm trước đây Lâm Kiến Ngộ cùng hiện tại không khác nhau mấy, đứng bên cạnh Bùi Trạch một thân tây trang màu đen. Nhìn anh lại càng thêm ôn nhuận hiền lành.
Cô đem âm lượng mở lớn, vẫn nghe không rõ. Bấm vào video khác, vẫn không rõ ràng lắm, tiếp tục đổi, như cũ nghe không rõ.
Kiều Lạc Du có chút bất mãn nhíu mày, mở hết tất cả video trận chung kết. Nếu không phải hình ảnh không rõ ràng, thì cũng là âm thanh không rõ ràng lắm.
Ngẫm nghĩ dù sao thứ hai có thể xem trực tiếp.
Cô tắt giao diện, ngồi trở lại bên cửa sổ ghế, tiếp tục vẽ.
Kiều Lạc Du vì buổi trình diễn tốt nghiệp mà chuẩn bị bốn bộ, ba bộ nữ sinh, một bộ nam sinh. Cô tìm Lâm Ngô cùng hai người bạn học làm người mẫu, nam sinh cuối cùng quyết định chọn Tề Thần.
Thứ hai vừa ra cửa, cô gửi tin nhắn cho Tề Thần.
Kiều Lạc Du: Cậu đang ở phòng huấn luyện sao, chị đem quần áo sang cho cậu.
Tề Thần: Buổi chiều có thi đấu, mọi người đều ở phòng huấn luyện viết bản thảo.
Lâm Kiến Ngộ cũng ở đó sao?
Kiều Lạc Du gõ mấy chữ này lại cảm thấy có điểm không ổn, xoá đi, gõ một tin khác.
Kiều Lạc Du: Chị cũng mang theo đồng phục của đội, các huấn luyện viên cũng đang ở đó chứ?
Tề Thần: Chỉ có anh Bùi Trạch cùng chị Nguyễn Hạ, anh Kiến Ngộ phải đi thu âm radio rồi.
Kiều Lạc Du: Không phải buổi chiều thi đấu sao?
Sao lại đi thu âm radio trước khi thi chứ?
Tề Thần: Đúng vậy, anh Kiến Ngộ đã thức suốt ba đêm viết bản thảo, hôm nay mới có thể dành ra thời gian đi thu radio.
Tề Thần: Chừng nào thì chị tới?
Kiều Lạc Du với các đội viên đội hùng biện...... Nói như thế nào nhỉ, đang trong quá trình dần dần thân thiết, cảm thấy Lâm Kiến Ngộ không ở phòng huấn luyện, cô một mình đi qua có chút xấu hổ.
Buổi chiều hai giờ thi đấu, vậy một giờ cô sẽ ghé qua.
Kiều Lạc Du: Một giờ chị sẽ qua.
Tề Thần: Anh Kiến Ngộ đã trở lại, vừa trở về.
Hai tin nhắn đồng thời xuất hiện trên màn hình, Kiều Lạc Du tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng thu hồi tin nhắn.
Kiều Lạc Du: Nhắn nhầm, giờ chị qua.
Tề Thần: Tốt.
Kiều Lạc Du: Các cậu ăn cơm chưa?
Tề Thần: Tụi em vẫn chưa ăn.
Kiều Lạc Du: Phòng huấn luyện có mấy người? Chị đem qua cho mọi người.
Tề Thần nhận được tin nhắn, ngẩng đầu đếm nhân số, thuận tiện mở miệng thông báo: “Trưa nay không cần gọi cơm, chị Lạc Du mang cơm cho chúng ta.”
Các đội viên hoan hô, rồi lại tiếp tục cúi đầu phân tích biện đề.
Lâm Kiến Ngộ đang cùng Tưởng Dĩ Hướng thảo luận luận cứ, nghe được lời này không khỏi nhìn qua, hơi nhíu mày.
Anh biết Kiều Lạc Du hôm nay muốn đến đây, nhưng cô không nói cho anh biết muốn mang đồ ăn đến, ngược lại lại đi nói với Tề Thần?
“Anh Kiến Ngộ.” Tưởng Dĩ Hướng hô một tiếng.
Lâm Kiến Ngộ ngăn chặn cảm xúc trong lòng, thần sắc như thường thu hồi tầm mắt, tiếp tục bàn luận.
Kiều Lạc Du trong tay cầm vài bộ quần áo, thấy không tiện mang hết đến phòng huấn luyện, nhanh chóng quay về phòng ngủ.
Gần tốt nghiệp nên phòng ký túc đã dọn đi gần hết, mỗi người chỉ chừa hai bộ mùa hè cùng vài món đồ vệ sinh ở bên này.
Tháng năm gần ba mươi độ, Kiều Lạc Du mồ hôi nhễ nhại cực kỳ không thoải mái. Cô thấy thời gian còn sớm, vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay bộ Hán phục còn để ở trường.
Mới từ trong nhà vệ sinh bước ra, Nguyễn Mộng Ngữ liền xách theo túi chạy lại gần cô.
“Sao hôm nay cậu quay lại trường vậy?”
Kiều Lạc Du thuận miệng đáp: “Đi cổ vũ bạn thi hùng biện.”
“Mình gần như quên mất chuyện này.” Nguyễn Mộng Ngữ không hề hứng thú với hùng biện, không hề hiểu biết. Nhưng nếu có Lâm Kiến Ngộ, cô cực kỳ vui vẻ đi xem.
Trầm mặc một lát, cô trong giọng nói thêm một tia tò mò: “Mấy ngày trước mình có lên diễn đàn, nghe nói trợ lý của đội hùng biện giúp bọn họ thiết kế logo mới cùng với đồng phục của đội......”
Kiều Lạc Du sao có thể nghe không hiểu ý tứ bên trong, trực tiếp đánh gãy lời đối phương, dứt khoát thừa nhận: “Là mình.”
“***, thật sự sao?” Nguyễn Mộng Ngữ có chút kích động, “Vận khí của cậu cũng tốt quá nha, có thể tiếp xúc gần gũi cùng đàn anh Kiến Ngộ! Ở ngoài anh ấy ra sao, có phải đặc biệt ôn nhu đặc biệt dễ gần hay không? Có bạn gái chưa, người theo đuổi anh ấy khẳng định rất nhiều đi?”
Kiều Lạc Du ngừng lại động tác buộc tóc.
Lâm Kiến Ngộ quả thật dễ gần, bạn gái...... Khẳng định không có.
“Vẫn còn độc thân.”
“Vậy thì bà đây phải đi trang điểm!” Nguyễn Mộng Ngữ ngồi vào ghế, vừa chải đầu vừa nói: “Nghe nữ sinh truyền thông nói, học kỳ này chỉ cần là tiết của Lâm Kiến Ngộ, tất cả đều sẽ trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, nghe giảng không hề phân tâm.”
Kiều Lạc Du cảm thấy quá khoa trương, lắc đầu cười, chợt trông thấy chính mình trong gương, chỉ đơn giản đánh nền, bởi vì tối hôm qua không ngủ ngon, khí sắc thoạt nhìn có điểm không tốt lắm.
Chậc......
Cô sửa lại bím tóc, đem đồ trang điểm trong túi ra, nhanh chóng trang điểm lại.
Tề Thần nói phòng huấn luyện có tám người, ba vị huấn luyện viên. Kiều Lạc Du mua thịt nướng, gà rán, hamburger, pizza, lại cho một nhân viên nam thêm nam mươi tệ, nhờ người ta đem qua giúp.
“Đi tới phòng huấn luyện hùng biện sao?”
Kiều Lạc Du cười đáp lại: “Bọn họ buổi chiều thi đấu, tôi mua chút đồ ăn cho bọn họ.”
“Tôi cũng nghe nói buổi chiều có hai đàn anh thi đấu.” Nhân viên ấy lại nói: “Tôi cũng học ở đây, sau giờ học có thời gian rảnh nên đến tiệm làm.”
Các tiệm trong trường phần lớn đều là sinh viên, vừa học vừa làm, việc này không lạ.
“Nếu đưa cơm hộp trong trường thì tôi không lấy tiền.”
“A?” Kiều Lạc Du không nghĩ tới đối phương bỗng nhiên như vậy, theo bản năng mà lắc đầu, “Kia không được, vẫn nên trả cho cậu.”
“Không cần không cần, đem cho anh Kiến Ngộ thì không lấy tiền, nếu cô nói trước là giao cho đội hùng biện, tôi cũng sẽ không lấy tiền pizza.”
......Fanboy của Lâm Kiến Ngộ sao?
Quả thực không thể tưởng tượng.
Nam sinh vẫn đưa đến cửa phòng huấn luyện, Kiều Lạc Du duỗi tay gõ cửa, bên trong liền có người ra tới.
Lâm Kiến Ngộ không gần cửa nhất, nhưng qua mười hai giờ, tâm tư của anh đã không ở trong bản thảo đang cầm trên tay. Vừa nghe có tiếng gõ cửa, lập tức đứng dậy từ ghế dựa phía sau vòng qua.
Đáng tiếc, so với anh, Ngải Tử Hàng cùng Đinh Quý càng gần cửa hơn, đến trước một bước mở cửa. Những người khác biết đồ ăn tới, cũng đều tụ tập.
Xuyên qua đám người, Lâm Kiến Ngộ nhìn đến nam sinh đứng kế bên cô. Ngay sau đó trông thấy nam sinh trong tay xách theo đồ vật, đoán được là tới giúp, lúc này mới buông lỏng cảnh giác, tầm mắt hơi di chuyển, rơi xuống trên mặt Kiều Lạc Du.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô trang điểm như vậy ở trường, các thành viên trong đội hùng biện cũng vậy. Sôi nổi khoa trương “Oa” một tiếng, cô có chút ngượng ngùng, hơi hơi cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp đầy ý cười, khí chất dịu dàng.
“Mau cầm đồ vào, cậu ấy còn phải về làm việc.” Kiều Lạc Du dời ánh mắt, nhìn về phía đồ ăn trong tay.
“Đúng đúng đúng.”
Ngải Tử Hàng cùng các thành viên tiếp nhận sáu cái túi trong tay, để lên bàn dài, Tưởng Dĩ Hưỡng duỗi tay muốn lấy túi trong tay Kiều Lạc Du, bị cô ngăn lại.
“Cái này không phải của mọi người.”
Kiều Lạc Du không để ý lời nói của nam sinh kia, nhét năm mươi tệ vào túi người đó, đi vào phòng huấn luyện, đem túi đưa cho Tề Thần.
Tề Thần tự nhiên nhận lấy, để ở phía sau bàn mình. Mặt khác các thành viên cho rằng đây là Kiều Lạc Du đặc biệt ưa ái cậu, lại bắt đầu “Ai da ai da” ồn ào, làm cho hai người không hiểu ra sao.
“Nháo cái gì.”
Lâm Kiến Ngộ đánh gãy lời bọn họ, đi đến bàn dài, “Ăn cơm trước, chờ lát nữa tiếp tục sửa bản thảo.”
Các thành viên cực kỳ nghe lời đáp một tiếng, mau chóng đem lực chú ý thả lại trên đồ ăn, náo nhiệt đến không được.
Tề Thần mới vừa mang bao tay, chuẩn bị ăn pizza trước mắt, Lâm Kiến Ngộ kéo ghế dựa đến bên cạnh cậu.
Một lát sau, cậu nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc.
“Cô ấy mang cho cậu cái gì?”
Tề Thần trong miệng đầy đồ ăn, mơ hồ không rõ mà ừ một tiếng, không rõ ý anh.
Lâm Kiến Ngộ nâng cằm, ngó mắt về phía cái túi.
“Cái này sao?” Tề Thần dùng một cái tay khác đem túi mở ra, “Đàn chị sắp phải trình diễn tốt nghiệp, tìm không thấy người mẫu thích hợp, nên nhờ em hỗ trợ, đây là quần áo.”
Lâm Kiến Ngộ nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn chút.
____
Tác giả có lời muốn nói: Cúp Thanh niên là dựa trên cuộc thi Thế Cẩm. Tên các trường đại học cũng đều là hư cấu, không cần dò, ta cũng không có ý kiến gì. Vĩnh viễn yêu nhất đại học Vũ Hán.
Bản nhân chính là như vậy tùy hứng thích những thứ có liên quan đến giọng nói.