wattpad @keoxoaingotngao
Kiều Lạc Du dùng dao cắt bánh mì, thì thầm: “Tôi đã thiết kế cho anh rồi.”
Trí nhớ Lâm Kiến Ngộ từ trước đến nay rất tốt, sẽ không nhớ nhầm, nhận ra bốn tháng qua cô đã thiết kế cho Lâm Ngô, cho Hoa Lê, thậm chí cho đội hùng biện......
Anh đột nhiên hiểu ý của cô.
Nếu không phải vì anh, tôi sẽ không thiết kế đồng phục cho đội hùng biện.
“Tạm thời tính vậy đi.” Lâm Kiến Ngộ gật nhẹ, nói ẩn ý: “Chờ từ Bắc Kinh trở về, chúng ta bàn tiếp.”
Kiều Lạc Du nghe hiểu ý tứ trong lời nói, mặt nóng tới lợi hại, may là trong tiệm mở điều hòa, chưa kịp đỏ mặt đã được thổi bay, cô rũ mắt, làm bộ bình tĩnh tiếp tục ăn bánh mì.
Lâm Kiến Ngộ không thích ăn đồ ngọt, nhưng nhìn người đối diện ăn vui vẻ, ăn uống cũng ngon hơn, ăn một chút bánh mì với bánh kem.
“Em còn muốn ăn gì không?”
Kiều Lạc Du sờ soạng bụng, lắc đầu, “Tôi đã ăn no rồi.”
Anh đứng dậy đi đến chỗ tính tiền, cô cũng cầm theo túi đi sau anh. Lại bắt gặp ánh mắt của cô gái kia.
“Chị ơi.” Cô gái kia bỗng gọi cô: “Cho tôi hỏi có phải bạn đã mua bộ Hán phục này ở cửa hàng xxx đúng không?”
Kiều Lạc Du cười lắc đầu, “Không phải, cửa hàng tôi mua tên là yyy.”
“Ồ ồ.” Cô gái ngập ngừng, vài giây sau mới hỏi: “Vậy thì tôi có thể giá của bộ cô đang mặc được không?”
“Bộ này tôi mua hơn bốn trăm.”
“A, đắt quá,...” Cô gái còn chưa nói hết lời.
Lâm Kiến Ngộ thanh toán xong bước tới, cô gái nhìn thấy cũng không hỏi nữa, lịch sự nói “Cảm ơn”, Kiều Lạc Du khẽ gật đầu rồi xoay người bước ra khỏi quán cùng anh.
Sau khi ra khỏi tiệm, Lâm Kiến Ngộ hỏi cô: “Cô ấy hỏi em việc gì vậy? Sao thấy anh đến lại không nói nữa.”
“Cô ấy hỏi tôi mua bộ quần áo này ở đâu.” Kiều Lạc Dư thở dài bất lực: “Cô gái chắc là đã mua đồ nhái lại không biết đó là đồ nhái, lại bị cửa hàng lừa, thấy anh tới chắc cô ấy thấy xấu hổ nên không hỏi nữa.”
“Xem ra anh tới không đúng lúc, nếu không em có thể nói chuyện với cô ấy nhiều hơn.”
“Không cần. Tôi đã nói cho cô ấy biết tên cửa hàng. Nếu cô ấy muốn mua hàng chính hãng, cô ấy sẽ tìm hiểu kỹ hơn, nếu cô ấy muốn tiếp tục mua đồ nhái, thì tôi cũng không quản được.”
Người tiêu dùng không có nhiệm vụ nói không với hàng nhái. Cô ấy không thể ôm đầu người khác và ép họ mua sản phẩm chính hãng. Đó là điều mà chỉ có kẻ thần kinh mới làm.
Hai người xuống lầu trở lại trong xe. Kiều Lạc Du đi kế bên anh, trừ phút đầu tiên ra khỏi hành lang, cả đoạn đường đều không có nắng.
Lâm Kiến Ngộ cài dây an toàn, mở điều hòa, trong xe dần dần mát mẻ.
Kiều Lạc Du đặc biệt sợ nóng, thời tiết Bắc Kinh còn nóng hơn nơi này hai độ, cô nhìn váy dài đang mặc trên người, cảm thấy ở Bắc Kinh trừ áo ngắn tay quần đùi váy ngắn, tất cả còn lại đều không mặc được.
Ở giao lộ chờ đèn xanh đèn đỏ, Lâm Kiến Ngộ nghiêng đầu nhìn cô, như là đoán được suy nghĩ của cô, cười nói: “Xuống máy bay sẽ có xe tới đón, khách sạn thì ở bên cạnh hội trường, trong hội trường cũng có điều hòa, em có thể mang theo quần áo em thích.”
Kiều Lạc Du nghe thấy lời này, gật đầu bật cười, “Em vốn chỉ là đi xem, thuận tiện kết hợp với du lịch.”
Lần trước đi Bắc Kinh là vào năm hai trung học, trong chớp mắt đã năm năm trôi qua. Đương nhiên cô sẽ quý trọng cơ hội này, tranh thủ đến tham quan Cố cung với viện bảo tàng.
Kiều Lạc Du rời khỏi trang dự báo thời tiết, thói quen mở WeChat, xem vòng bạn bè.
Vừa lướt xuống, thấy Lâm Kiến Ngộ chia sẻ video tuyên truyền Cúp Thanh niên lúc hai tiếng trước. Cô thuận tay bấm thích. Lướt xuống chút nữa lại thấy có người chia sẻ cái này video, là Ngải Tử Hàng cùng Tưởng Dĩ Hướng.
“Video tuyên truyền có mặt các anh không?”
“Không có, chỉ giới thiệu giám khảo cùng nơi thi đấu.”
Nghe vậy cô cũng không mở ra xem.
Cô bấm thích cả hai bài chia sẻ, tốc độ lướt càng lúc càng nhanh, sau đó lại thấy video lần nữa.
Là Ninh Trì.
Anh ta cũng thích hùng biện sao? Cũng đi tham gia thi hùng biện?
Kiều Lạc Du chưa kịp nghĩ nhiều, đã nhận được tin nhắn từ Ninh Trì.
Ninh Trì: Cô biết Lâm Kiến Ngộ sao?
Kiều Lạc Du: Vâng...... Tôi có biết.
Ninh Trì: Tuyển thủ của Đại học Ôn Lâm?
Cô nhìn này mấy chữ này hơi kinh ngạc, nghĩ đến tên WeChat của anh ta, trong lòng bỗng nhiên có suy đoán, ở Baidu tìm tòi “Tuyển thủ hùng biện Ninh Trì“.
Ninh Trì, tốt nghiệp đại học Lạc Cùng, quán quân “Thế Cẩm” mùa hai, toàn bộ đều tốt, thi đậu thạc sĩ đại học Morley, về sau đại diện đại học Morley tham gia “Thế giới hùng biện tiếng Hoa”, đạt được hai giải thưởng tốt nhất...... Hiện là huấn luyện viên mà đại học Lạc Cùng đặc biệt mời về.
Đại học Lạc Cùng lần này được mọi người đánh giá là đội mạnh nhất.
Kiều Lạc Du thoát màn hình, quay đầu hỏi Lâm Kiến Ngộ: “Anh đã từng cùng Ninh Trì của đại học Lạc Cùng thi đấu chưa? Tôi thấy trên mạng anh ta rất nổi tiếng.”
“Từng đấu với nhau hai lần.” Anh ngừng xe ở dưới lầu nhà cô, đưa mắt nhìn sang, biểu tình tự nhiên, “Đều thua cả.”
Ba chữ cuối cùng anh nói ra rất bình tĩnh, lọt vào tai lại làm cho người nghe có chút khó chịu không giải thích được.
Kiều Lạc Du không có nói linh tinh an ủi “Năm nay thắng kẻ kia đi”, thi hùng biện là thi đấu tập thể. Vì một lần thi đấu không chỉ là công sức của bốn đội viên đứng ở trên đài, còn có đoàn huấn luyện viên, thậm chí là lãnh đạo trường học. Không có thể nhìn chằm chằm mỗi một người hoặc là một đội.
“Nhưng là thi đấu, thì cũng có tính nhất định, thắng thua đều là chuyện thường.” Lâm Kiến Ngộ không thèm để ý cười cười: “Đi lên đi, ngày hai mươi bốn anh đến đón em.”
“Nếu có yêu cầu hỗ trợ anh cứ nói với tôi.” Cô mở cửa xuống xe, qua cửa sổ xe vẫy tay với anh, “Ngày hai mươi bốn gặp.”
Kiều Lạc Du cầm điện thoại đi vào bên trong, lúc này mới trả lời tin nhắn Ninh Trì.
Kiều Lạc Du: Tôi không phải.
Ninh Trì: Tôi đã biết.
Biết cái gì?
Kiều Lạc Du dấu chấm hỏi còn chưa gửi, anh ta lại thêm tin nhắn.
Ninh Trì: Thực chờ mong thi đấu cùng các cô, gặp nhau ở Bắc Kinh.
......
Sáng ngày hai mươi bốn, Lâm Kiến Ngộ lái xe chở Kiều Lạc Du đến sân bay, thuận tiện đem Hoa Lê đưa về nhà.
Từ đây bay đi Bắc Kinh chỉ mất hai giờ đồng hồ, Kiều Lạc Du tối hôm qua không ngủ ngon, vừa lên máy bay đã ngủ, lúc máy bay hạ cánh mới tỉnh lại.
Ngồi bên cạnh cô là Lâm Kiến Ngộ với Bùi Trạch, hai người đều cúi đầu đọc sách. Ngải Tử Hàng ngồi ở dãy bên phải cũng cầm một quyển sách.
Tình huống này ở trên máy bay thật khó thấy được.
“Tỉnh?” Lâm Kiến Ngộ nghiêng đầu hướng cô cười một cái, đóng sách lại, “Lập tức sẽ đến thôi, về khách sạn lại ngủ tiếp.”
Kiều Lạc Du gật đầu, thấy được bìa sách của anh —— Atlas Shrugged.
(Atlas Shrugged là một truyện tiểu thuyết của Ayn Rand, xuất bản lần đầu vào năm 1957 tại Hoa Kỳ.)
Tiêu đề thật đặc biệt.
“Muốn đọc?”
Bên tai truyền đến giọng nói dò hỏi, tiếng nói mang theo ý cười như có như không, Lâm Kiến Ngộ đem sách đưa cho cô.
Kiều Lạc Du lúc này mới ý thức được, chính mình tò mò đến nỗi chồm qua cả ghế của anh, hơi hơi cong môi cười, đưa tay nhận lấy.
Cô ngày thường ở nhà ngẫu nhiên cũng sẽ đọc sách, ngoại trừ vẽ tranh, cảm thấy việc cô cảm thấy thú vị khác chính là đọc sách.
Mười phút sau, máy bay hạ cánh hoàn toàn.
Lâm Kiến Ngộ cầm túi của hai người, lại cầm quyển sách trên tay cô bỏ vào túi của anh, “Mười hai trang, chờ đến khi tới lại đưa cho em.”
“Được thôi.” Kiều Lạc Du cười cười, đeo túi nhỏ giữ kĩ, đi theo đoàn xuống máy bay.
Trong lúc lấy vali từ sân bay đi ra ngoài, nhân viên công tác của ban tổ chức đã tới rồi, nhanh chóng lái xe đưa bọn họ đến khách sạn.
Buổi tối ngày mai mới là lễ khai mạc cùng tiệc khai mạc, có đội còn chưa tới. Lầu 4 khách sạn trống trải, Kiều Lạc Du ở phòng đối diện Lâm Kiến Ngộ. Bởi vì lần này trong đội không có cô gái nào, cho nên cô một mình một phòng.
“Đàn anh, chúng ta đi tập luyện một chút chứ?” Ngải Tử Hàng vừa mở cửa vừa hỏi.
“Các cậu không buồn ngủ sao?”
Sáu người tham gia có bốn vị là lần đầu tiên tham gia “Cúp Thanh niên”, hưng phấn không chịu được, “Không hề buồn ngủ, cực kỳ có tinh thần.”
“Tốt, vậy mười phút sau tập hợp.”
“Không thành vấn đề!”
Kiều Lạc Du tối qua ngủ trễ, hôm nay lại dậy sớm lên máy bay, căn bản không ngủ được bao lâu. Tinh thần cũng không tốt như bọn họ, trở lại phòng ngủ thêm hai tiếng. Rời giường thắt lại bím tóc, chuẩn bị xuống lầu kiếm chút đồ ăn.
Lâm Kiến Ngộ gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô đã rời giường chưa, đã gửi nửa giờ trước.
Kiều Lạc Du: Mới vừa dậy.
Tin nhắn vừa gửi đi, không lâu sau chuông cửa liền vang lên.
Kiều Lạc Du mở cửa, thấy Lâm Kiến Ngộ đang đứng ở bên ngoài, trong tay xách theo hộp cơm, cong môi cười nói: “Kiều tiểu thư, cơm cô gọi tới rồi.”
Cô sửng sốt, lúc sau lại không khỏi bật cười.
“Em muốn ăn ở phòng hay là ở phòng huấn luyện?”
“Đi phòng huấn luyện đi.” Kiều Lạc Du nói xong, bỗng nhiên ý thức được có điểm không ổn, cô cái gì cũng không thể giúp, còn qua bên kia ăn làm gì cái gì.
Tạm dừng vài giây, cô sửa lại: “Thôi, tôi sẽ ăn ở trong phòng, kẻo lại làm phiền mọi người.”
Vừa nói vừa duỗi tay muốn nhận túi trong tay Lâm Kiến Ngộ.
“Đi thôi.” Lâm Kiến Ngộ rụt lại cánh tay đang xách đồ, “Em không đi mới quấy rầy anh.”
“Kia...... Anh từ từ đã.”
Kiều Lạc Du cắn cắn môi dưới, chạy về phòng, cầm theo 《 Atlas Shrugged》 Lâm Kiến Ngộ đưa cho cô.
Phòng huấn luyện không lớn, nhưng cũng cũng đủ cho Kiều Lạc Du một chỗ ăn cơm, cô tính ăn xong ở phòng huấn luyện đọc sách. Kết quả mới vừa đọc được vài trang, các đội viên muốn lên sân khấu đấu vòng loại đã bị đơn độc tách ra, sáu người còn lại đứng ở lập trường đối phương phản bác.
Lại là 1v6.
Kiều Lạc Du bị hấp dẫn bởi lời nói cùng thanh âm, buông sách nhìn qua.
Lâm Kiến Ngộ và Bùi Trạch ngồi ở bên cạnh giúp bọn họ chỉ điểm. Bảng trắng tràn ngập luận điểm, xoá đi lại viết, nhanh chóng tràn ngập, lặp đi lặp lại.
Thẳng đến mười giờ tối, Bùi Trạch thấy mọi người đều mệt mỏi, mới tuyên bố huấn luyện kết thúc,cho các thành viên nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tám giờ lại tập hợp.
Lâm Kiến Ngộ lực chú ý đều đặt ở đề tài hùng biện, cho rằng Kiều Lạc Du đã sớm đi rồi, đứng dậy quay đầu lại thấy cô đang ngẩn ra một chút, ngay sau đó trên mặt nở ý cười.
“Đi thôi, lên lầu.”
Lâm Ngô biết Kiều Lạc Du muốn đi theo đội đến Bắc Kinh, cố ý dặn dò anh trai, nói cô buổi tối ngủ không ngon, lại thường xuyên gặp ác mộng, dặn dò anh buổi sáng không nên làm phiền cô.
Thang máy lên đến lầu bốn, Lâm Kiến Ngộ bảo cô đứng ở cửa chờ một chút.
Kiều Lạc Du cầm thẻ phòng đứng chờ anh ngoài hành lang.
Lâm Kiến Ngộ mau chóng từ trong phòng bước ra, trong tay cầm cái túi nhỏ, đưa cho cô, “Cái này cho em, để ở đầu giường, có thể giúp ngủ ngon.”
“Cảm ơn.” Kiều Lạc Du cười tiếp nhận, loáng thoáng có thể ngửi được một hương thơm nhè nhẹ.
Lâm Kiến Ngộ đưa đôi mắt đen nhánh nhìn cô chăm chú, âm thanh trầm thấp ôn nhu: “Đêm nay ngủ ngon, nếu gặp ác mộng thì gọi điện thoại cho anh.”