Nhường Nàng Ba Phần

Chương 19: Chương 19: Nhường nàng chín điểm: Cô ấy là người nhà của tôi




Wattpad @keoxoaingotngao

Kiều Lạc Du nghiêng đầu, mơ hồ đáp: “Nói chuyện không hợp.”

Lâm Kiến Ngộ bốn năm không gặp Ninh Trì, nhưng hôm nay tiếp xúc ngắn ngủi có thể cảm giác được, tính cách và tính tình của anh ta hoàn toàn không thay đổi.

Giới hùng biện không lớn nên nhiều tuyển thủ có quan hệ rất tốt với nhau. Tựa như anh và Thường Vu Hàn, mỗi khi đến thành phố của đối phương sẽ cùng nhau ăn cơm, mười hai năm làm đối thủ cũng là mười hai năm làm bạn.

Mà Ninh Trì không phải người như vậy. Anh ta không cần chuẩn bị cũng có thể đĩnh đạc mà nói, lại không thích giao lưu với ai khác, đặt nặng thắng bại, bạn bè rất ít.

Mấy ngày nay anh điều tra quá trình Ninh Trì ở Úc đạt được giải thưởng như thế nào, kín cả một trang giấy. Dù đội thắng hay thua thì anh ta cũng là tuyển thủ tốt nhất. Có thể vinh dự nhưng không nên kiêu ngạo.

“Anh biết rồi.” Lâm Kiến Ngộ khẽ cười, tiếng nói tựa gió nhẹ xẹt qua bên tai, tê tê dại dại, Kiều Lạc Du nghe được liền quay đầu vào trong.

“Đinh.”

Thang máy tới lầu bốn.

Rất nhiều người đi ra, Lâm Kiến Ngộ buông Kiều Lạc Du ra, nghiêng người đi theo phía sau bọn họ.

Các đội viên của các trường đại học đều ở lầu bốn này. Lâm Kiến Ngộ vừa bước ra thang máy, liền có người nhận ra.

“Đàn anh Kiến Ngộ.” Một nam sinh gào to, làm cho những người khác cũng quay đầu nhìn lại đây, sôi nổi lễ phép chào hỏi anh, trên mặt đều là kính nể. Đây là không quan hệ giữa các đội thi đấu với nhau, mà là sự kính nể đối với một đối thủ mạnh.

“Chào các cậu.”

Anh câu môi cười cười, hơi gật đầu, nhớ chính xác ba người trong đó, không chờ bọn họ lộ ra kinh hỉ, lại nói: “Các cậu dự định sẽ rời đi sau khi thi xong Cúp Thanh niên sao?”

Ba người tức khắc cứng họng, vẻ mặt phức tạp.

Bọn họ là thành viên chủ lực của đội, có thiên phú hùng biện, kinh nghiệm thi đấu so với những người khác cũng phong phú hơn, đây cũng là nguyên nhân Lâm Kiến Ngộ biết tới ba người bọn họ.

Nhưng theo hiểu biết của bọn họ, đội hùng biện của đại học Ôn Lâm có hai người nổi tiếng nhất là Ngải Tử Hàng cùng với Tưởng Dĩ Hướng sẽ không rời đi trong hai năm này. Đàn anh Kiến Ngộ đây là vì sao lại chuẩn bị thi đấu?

Tưởng đi lâu lắm!

Kiều Lạc Du lần đầu chứng kiến Lâm Kiến Ngộ “độc miệng”, ở bên cạnh nhìn cười xem náo nhiệt.

Vài người hoà hoãn, ho nhẹ một tiếng, có chút tò mò hỏi: “Đàn anh sẽ tham gia Công Khai cuối năm nay sao?”

Cuộc thi Công Khai không giới hạn khu vực, tuổi tác, thân phận, trường học, được tự do tổ hợp báo danh tham gia. Nhưng bởi vì hai lần trước ít được nhắc tới, uy tín cũng không cao, cho nên bọn họ vẫn cho là nhiều đàn anh chưa để ý tới.

Lâm Kiến Ngộ không trả lời, nhìn ba người trước mắt, cười hỏi lại: “Các cậu muốn chung đội với tôi sao?”

“......”

“Hoặc là muốn cho tôi, Thường Vu Hàn, Ninh Trì một đội đấu với các cậu?”

“......”

“Đàn anh Kiến Ngộ quay lại rồi đây!”

Ba người kia nghe được lời này thật sự chịu không nổi, chuẩn bị chuồn. Những người khác vừa thấy cũng xoay người bước nhanh đi về trước.

Lâm Kiến Ngộ vẫn ôn hòa, trên mặt nhàn nhạt cười, nhìn theo bóng dáng bọn họ không nhanh không chậm mà nói: “Thay tôi hỏi thăm Kỷ Bác, Chương Nhạc, Đồng Hoa Thanh.”

Vài người ngừng lại, sau đó bay nhanh vào phòng mình.

Kiều Lạc Du chờ đến trên hành lang hoàn toàn không còn người, mới nghiêng đầu hỏi anh: “Chương Nhạc và Đồng Hoa Thanh là ai vậy?”

“Thầy giáo và huấn luyện viên của đại học Hoa Nam.” Lâm Kiến Ngộ lắc đầu, cười bất đắc dĩ: “Nhờ bọn họ chuyển lời tới huấn luyện viên cùng đàn anh.”

Nghe như vậy, Kiều Lạc Du không khỏi cũng tò mò, đè thấp giọng hỏi: “Vậy rốt cuộc anh có tham gia hay không?”

“Tham gia.” Lâm Kiến Ngộ gật gật đầu, giải thích với cô: “Năm nay Công Khai cho các bậc thầy (đại sư) tham gia, quy cách cũng được nâng cao không ít. Uy tín chỉ sau Cúp Thanh niên với Thế Cẩm.”

“Vậy anh sẽ tham gia cùng người nào trong đội?”

“Nếu là để giành quán quân thì lý tưởng nhất đương nhiên là cùng với Bùi Trạch, Thường Vu Hàn và Ninh Trì.”

Kiều Lạc Du cảm thấy nếu thật sự là đội hình này, đừng nói một cái quán quân, Công Khai có khả năng sẽ không tổ chức nữa.

Cô lại hỏi tiếp: “Vậy đội hình như thế nào gọi là không lý tưởng?”

“Anh cùng với Bùi Trạch... Người khác tạm thời chưa tính đến.” Lâm Kiến Ngộ mỉm cười thở dài: “Anh càng hy vọng đại học Ôn Lâm có thể giành được quán quân một lần hơn là bản thân anh giành được quán quân.”

Trong suốt mùa một và mùa hai của Cúp Thanh niên thì Lâm Kiến Ngộ luôn là thí sinh tốt nhất. Anh đã tham gia năm mùa, thậm chí còn tham gia Thế Cẩm, toàn bộ hành trình đều là tuyển thủ tốt nhất.

Điều này đối với anh, vinh dự cũng đủ rồi, không cần lại cố theo đuổi để được khen ngợi cùng chức quán quân. Ngược lại đại học Ôn Lâm từ năm 2001 trở về sau, không còn trong đội hình tranh giành chức quán quân.

“Có thể.” Kiều Lạc Du trong giọng nói mang theo cổ vũ cùng hy vọng: “Bằng không thì sao ann lại trở về chứ?”

“Cũng đúng.” Anh khẽ cười, cực kỳ đồng ý với câu nói kia của cô.

Buổi chiều trở lại phòng huấn luyện, lại là huấn luyện liên tục năm tiếng, Kiều Lạc Du sợ nóng nên không ra ngoài đi dạo, vẫn luôn giúp bọn họ tra tư liệu.

Buổi tối tổ chức lễ khai mạc còn có dự tiệc khai mạc, Lâm Kiến Ngộ cùng các đội viên cũng tham dự, ban đêm ở Bắc Kinh có hơi lạnh. Chờ sau khi kết thúc huấn luyện Kiều Lạc Du trở về phòng thay quần áo, ở trên điện thoại tìm nhà hàng gần đó được đánh giá cao giải quyết bữa tối, thuận tiện mua bánh kem ăn khuya.

Cùng lúc đó, đại sảnh thông báo nghi thức khai mạc đã bắt đầu, hai mươi bốn đội tập trung ở Bắc Kinh, những trận quyết đấu sắp mở màn.

Đại học Ôn Lâm với đại học Tây Chính sẽ tham gia vào vòng loại đầu tiên của bảng A, thời gian thi đấu là ngày 26 lúc tám giờ rưỡi sáng đến mười giờ, Kiều Lạc Du đặt năm cái báo thức, sợ bản thân ngủ quên.

Cô dọn dẹp xong mới đến phòng huấn luyện, đã thấy bốn người tham gia đã ăn mặc chỉnh tề, cầm bản thảo đi đi lại lại trong phòng chờ tới giờ thi.

Kiều Lạc Du đẩy cửa đã chú ý tới Lâm Kiến Ngộ, một thân thân tây trang màu đen giày da, bên trong là sơ mi trắng, cực kỳ nghiêm túc, làm cho anh thêm phần cứng rắn, trầm ổn mà không mất đi sự dễ gần.

“Đi thôi.” Lâm Kiến Ngộ nhìn cô, buông quyển sách trên tay, từ phía sau phòng huấn luyện đi tới, nghiêng người nói vào bên trong: “Chúng tôi đi trước, các cậu cứ chuẩn bị, không cần khẩn trương, phát huy như bình thường.”

Bùi Trạch đứng bên cạnh bàn, đầu cũng không ngẩng, đưa tay ra dấu OK, so với các đội viên còn khẩn trương, kích động hơn.

Sau hai năm, đại học Ôn Lâm mới lần nữa đạt được cơ hội tham gia Cúp Thanh Niên, anh không thể không bình tĩnh, hận không thể nghĩ ra tất cả luận điểm đối phương sở hữu.

Sân khấu rất lớn, đằng trước là một loạt giám khảo, phía dưới là đội viên cùng với huấn luyện viên nhóm. Kiều Lạc Du đi theo Lâm Kiến Ngộ ngồi xuống vị trí đã được sắp xếp.

“Đại học Ôn Lâm lần này gặp đối thủ không tồi, liệu có nắm chắc phần thắng hay không?” Hàng phía sau truyền đến giọng nói của nữ sinh.

Tề Thần thấp giọng nói: “Hùng biện sao có thể nói chuẩn.”

Thi hùng biện không đoán trước được, không sợ đối thủ chuẩn bị đầy đủ, cũng có khi sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Cũng có thể nói đây là điểm thu hút nhất của hùng biện.

Nữ sinh nói giỡn: “Đây chính là không tin tưởng sao?”

“Có nha.” Tề Thần nói: “Dựa trên các phương diện, chúng ta có phần thắng khá lớn, nhưng là......”

Đinh Quý ở bên cạnh kịp thời cắm một câu: “Thi đấu không phải chỉ cần có tin tưởng là sẽ thắng.”

Xung quanh có rất nhiều người thảo luận về đại học Ôn Lâm và đại học Tây Chính. Bị bầu không khí này ảnh hưởng, Lâm Kiến Ngộ cũng hơi cau mày, ngón tay có tiết tấu mà nhịp nhịp trên đùi, cảm xúc bất an.

Kiều Lạc Du ghé mắt nhìn Lâm Kiến Ngộ, duỗi tay đặt lên bàn tay kia, lại nhẹ nhàng vỗ hai cái, hai mắt sáng ngời tràn đầy ý trấn an.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Kiến Ngộ nhàn nhạt cong khóe môi, trên mặt rốt cuộc cũng xuất hiện ý cười, lật tay lại cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, lạnh lẽo ở lòng bàn tay chậm rãi biến mất.

Tám giờ rưỡi, chính thức bắt đầu.

Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, giới thiệu ban tổ chức, đề tài hùng biện cùng với giám khảo, ngay sau đó đội viên hai bên vào bàn tự giới thiệu bản thân.

Vòng loại chọn dùng hình thức tính điểm, hai mươi bốn đội chia làm tám nhóm, thay phiên quyết đấu, đội nào có điểm tổng cao nhất sẽ tiến vào đấu bán kết.

Kết quả tốt nhất chính là thắng liên hồi.

“Hy vọng các cậu có thể thắng.”

Bên trái truyền đến nói trầm thấp thanh âm.

Kiều Lạc Du vẫn luôn chuyên chú xem thi đấu, không biết Ninh Trì ngồi xuống bên cạnh khi nào.

“Như vậy anh muốn thi với đại học Ôn Lâm sao?” Giọng nói của cô bất mãn: “Trước kia không phải dã thắng qua hai lần sao, như thế nào, thắng ba lần mới vừa lòng?”

Ninh Trì điềm đạm: “Thắng đại học Ôn Lâm tính cái gì, thắng Lâm Kiến Ngộ mới ý nghĩa.”

Kiều Lạc Du rất bênh vực người mình, huống chi người bị nhằm vào chính là Lâm Kiến Ngộ, lập tức phản kích nói: “Vậy đoán là đời này anh sẽ sống không được thú vị.”

“......”

Ninh Trì hơi động khóe môi không nói tiếp, tiếp tục xem thi đấu, chờ đến sau khi kết thúc tự do hùng biện, anh ta lại kết luận: “Đại học Ôn Lâm sẽ thắng.”

“Gì cơ?”

Kiều Lạc Du nghe xong toàn bộ trận đầu, cảm thấy hai bên đều nói khá tốt, thắng bại khó phân.

Cô kinh ngạc nhìn nhìn hắn, không biết từ đâu lại đưa kết luận, lại nghiêng đầu Lâm Kiến Ngộ bên phải, nhìn mặt anh mang ý cười, lúc này rốt cuộc mới tin tưởng.

Người trong nghề xem chuyên môn, người ngoài nghề xem náo nhiệt.

Từ từ tiếp xúc, rồi có thể xem hiểu.

Hai mươi phút sau, kết quả thi đấu ra lò, quả nhiên là đại học Ôn Lâm thắng, điểm số 6:3.

Bùi Trạch thở phào một hơi, ngồi ở trên ghế, “Cám ơn trời đất.”

“Hiện tại cảm tạ cái gì, ngày mai còn có một trận nữa.” Lâm Kiến Ngộ nhắc nhở.

“Đúng vậy, không thể thả lỏng.” Bùi Trạch nghe vậy lại lần nữa ngồi thẳng lưng, chuẩn bị xem đại học Lạc Cùng và đại học Thanh Thành thi đấu tiếp theo.

Thành tích vòng loại so với tưởng tượng của Lâm Kiến Ngộ tốt hơn, lại lần nữa thắng đại học Đông Ngô, điểm số 8:2, đại học Ôn Lâm đạt được 14 điểm đứng nhất bảng A, thuận lợi tiến vào vòng bán kết.

“Đi thôi, về phòng nghỉ ngơi.” Lâm Kiến Ngộ nghiêng đầu cười với Kiều Lạc Du.

Kiều Lạc Du cầm theo túi nhỏ, đi theo sau anh.

Cuối cùng cũng đến lượt đại học Học Nghệ thi đấu, trên đường đến thang máy đụng phải Thường Vu Hàn, anh ta mặt đầy tự tin, cười hì hì với Lâm Kiến Ngộ nhếch lông mày, “Tôi còn tưởng rằng cô ấy là đòn sát thủ của các cậu, hoá ra lại là người nhà.”

Nói xong, anh ta hướng Kiều Lạc Du hô một tiếng “Chào em gái”, hai tay nhét túi quần, đi ra sân.

Kiều Lạc Du còn vẫn chưa kịp phản ứng, nhân viên công tác ban tổ chức đã chạy đến trước mặt ngăn bọn họ: “Thầy Lâm Kiến Ngộ, xin chào, chúng tôi được yêu cầu thực hiện phỏng vấn, không biết chúng tôi có thể hỏi anh một vài câu hỏi được không?”

Sau khi thắng hai trận, Lâm Kiến Ngộ vừa lúc tâm tình không tệ, không chút do dự, nhanh chóng đồng ý.

Nhân viên công tác gật gật đầu, nhìn về phía Kiều Lạc Du đứng ở bên cạnh.

Cô lấy lại tinh thần, tự giác nói: “Tôi về trước, mọi người ở lại phỏng vấn.”

“Không cần.” Lâm Kiến Ngộ nhấp khóe miệng cười khẽ, trong lời nói mang ý trêu chọc, cực kỳ thẳng thắn giới thiệu cùng nhân viên công tác: “Cô ấy là người nhà của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.