Thành phố Tây An, Trường An năm xưa, là kinh đô của mười ba triều đại, sở hữu ba ngàn năm văn minh, ẩn chứa vô số di tích bí mật.
Bước ra từ cửa hàng nấu thịt dê, trên bầu trời có vài bông tuyết li ti, phủ kín lá khô trên mái hiên, đem lại một chút cảm giác cổ xưa.
Tây An vừa có tuyết vào tuần trước, Kiều Lạc Du tưởng rằng lần này không có dịp ngắm “Tuyết lạc Trường An”, ai ngờ ông trời tác hợp, thỏa mãn tâm nguyện của người con gái phương nam cô đây.
Cô ngẩng đầu, vô thức vươn tay ra, bông tuyết ở lòng bàn tay dừng lại một hồi lâu mới hóa thành nước. Không như thành phố Hàn, tuyết không quá lâu nhưng lại đẹp đến mức nói không nên lời.
Bên đường có không ít người nhìn cô, còn có cô gái lấy điện thoại lén chụp cô, Kiều Lạc Du cong môi cười cười, quấn chặt cổ áo hơn một chút, ở bên đường ngăn một chiếc taxi.
“Cho tôi tới viện bảo tàng Tây An.”
Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thấy cô, sửng sốt một chút, rồi mới lái xe đi.
Kiều Lạc Du lấy điện thoại từ trong túi ra, xem tin nhắn trả lời của bạn tốt Lâm Ngô.
Lâm Ngô: Keng keng keng, lô hàng đầu tiên đã xuất kho dưới sự giám sát của mình, không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, các mẫu xuân hè này chờ cậu trở về nha!
Kiều Lạc Du: Tốt, cuối tháng mình sẽ trở về.
Lâm Ngô: OK.
Lâm Ngô: Ở Trường An chơi thế nào nha ~~~
Kiều Lạc Du ngẫm nghĩ, gõ ra tám chữ ——
Chỉ thấy Tây An, không thấy Trường An.
“Cô gái trẻ, cô tới đây du lịch một mình sao?” Tài xế taxi hỏi cô.
“Vâng”
“Viện bảo tàng Tây An và chùa Ngỗng Hoang kế bên, nếu cô xuất trình chứng minh thư là có thể miễn phí vào cổng tham quan. Chỉ là hiện tại bên ngoài trời tuyết, cô mặc Hán phục e là không tiện.”
Kiều Lạc Du nghe được tài xế nói hai chữ “Hán phục”, trong lòng có chút kinh ngạc. Đến đây vài ngày, có người hỏi cô có phải là ca sĩ không, có người hỏi cô có phải là diễn viên đóng phim hay không, còn những người khác hỏi có phải cô đang cosplay hay không... Đây là lần đầu có người nhận ra quần áo trên người mình.
Cô lập tức nhếch môi cười nhẹ, cất điện thoại nói: “Không sao, trời tuyết không quá lớn.”
“Mấy năm trước thời tiết ấm lại, Tây An cũng không có tuyết rơi nhiều, năm nay vậy mà lại có hai trận. Cô thật sự may mắn đó nha.”
“Nhìn thật đẹp.” Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những tòa nhà cao tầng xen lẫn những lầu các nặng nề, thật tiếc khi vẻ đẹp của thành phố hiện đại lại đẹp hơn vẻ đẹp cổ xưa của lịch sử.
Tài xế dừng xe ở phòng vé của chùa Ngỗng Hoang, Kiều Lạc Du dùng chứng minh thư nhận vé vào cửa miễn phí, rẽ vào ngã ba đi vào bên trong, thấy trước tháp có tấm biển viết bốn chữ “Đang tu sửa“.
Ý nghĩa lớn nhất của du lịch chính là tiếc nuối, có tiếc nuối mới có mong muốn đi lần thứ hai.
Gần đó có một cặp vợ chồng luôn miệng xì xào thật xui xẻo, Kiều Lạc Du không cảm thấy khó chịu đối với việc tu sửa này, bởi vì cô nhất định sẽ lại đến Tây An.
Từ chùa Ngỗng Hoang đến viện bảo tàng Tây An chỉ mất mười phút. Trên đường cũng không có nhiều người.
“Meo meo” Bỗng có tiếng mèo kêu lẫn trong tiếng chuông cầu nguyện.
Kiều Lạc Du nghe được tiếng kêu lập tức bước nhanh hơn về phía trước. Có một con mèo con đang ở trên ghế đá cạnh gốc cây.
Cô đang chuẩn bị đi qua, đã có người đến trước một bước, khom lưng ngồi xổm bên cạnh mèo con, duỗi tay sờ sờ đầu nó.
Mèo con rất ngoan ngoãn, đôi mắt nheo lại hưởng thụ từng cái vuốt ve, khẽ kêu hai tiếng “meo meo”, bộ dáng thoải mái.
Người đàn ông tay trái cầm ô, mặc áo khoác đen, vạt áo chạm đất, dính một ít bụi, nhưng anh ta không quan tâm, chỉ mỉm cười trêu chọc chú mèo con trước mặt.
“Meo meo ~“.
Anh ta học theo mèo con kêu meo một tiếng. Mèo con dùng chân cào cào mặt và đáp lại bằng một tiếng “meo meo” dài, đáng yêu cực kỳ.
Kiều Lạc Du che môi, đứng cách đó không xa khẽ cười trộm, đang định đợi người đàn ông ấy rời đi mới đi qua chỗ con mèo.
“Đi thôi, con ở nhà còn chơi với vật nhỏ kia còn không đủ hay sao.” Người phụ nữ bên cạnh nói, hẳn là mẹ anh ta.
“Vâng.” Anh đứng lên, hơi cúi xuống, dùng ngón trỏ mảnh khảnh xoa nhẹ đầu mèo con rồi hoà nhã nói: “Anh đi đây, hẹn gặp lại lần sau“.
Giọng nói sạch sẽ và mềm mại, lộ ra ý cưng chiều.
Thích mèo, có giọng nói hay, lại còn đưa mẹ đi du lịch. Kiều Lạc Du không thể không thấy thiện cảm đối với người đàn ông xa lạ này.
Người đàn ông liếc nhìn mèo con lần cuối, đút tay vào túi rồi đi về phía bảo tàng, ngay lúc anh ta nghiêng đầu, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Kiều Lạc Du. Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung. Cô nghĩ chắc có lẽ là do cách ăn mặc của mình thật lạ, anh ngây người vài giây rồi khẽ gật đầu, nở một nụ cười, trong đôi mắt đen chứa đựng sự ấm áp khó tả.
Anh ta cũng không nán lại quá lâu, đút hai tay vào túi rồi đi sau lưng người phụ nữ. Ngay sau khi hai người vừa rời đi, Kiều Lạc Dư liền nhấc chân tiến về phía trước, đến bên cạnh mèo con, sờ cằm của nó.
Cô đã nghĩ đến việc nuôi một con mèo từ lâu, nhưng cứ bị trì hoãn bởi các chuyện lộn xộn, hơn nữa ở nhà còn có quá nhiều vải vóc cùng Hán phục, cũng sợ tổ tông làm loạn.
Chơi với con mèo con hơn mười phút, cho đến khi người khách tiếp theo đến, Kiều Lạc Du mới miễn cưỡng đi đến bảo tàng.
Khác với Bảo tàng Lịch sử Thiểm Tây, Bảo tàng Tây An có quy mô nhỏ, ít người lui tới nên rất yên tĩnh.
Kiều Lạc Du vội vàng đi đến xem các bộ sưu tập, đi vào bên trong, hỏi nhân viên bảo vệ: “Xin chào, cho tôi hỏi con ngựa Sancai ở đâu?”
“Bỏ qua tầng 1, đến sảnh 2.”
“Cảm ơn bạn.“.
Tham quan viện bảo tàng chính là cách tiếp thu kiến thức tuyệt vời, đòi hỏi kiến thức uyên thâm mới có thể nếm trải được. Kiều Lạc Du chưa có khả năng đọc hiểu những câu chuyện đằng sau mỗi di tích văn hóa, vì vậy cô chỉ có thể đi ngắm một số ít theo sở thích của mình.
Đi xuống cầu thang, ánh sáng bên dưới càng tối hơn, Kiều Lạc Dư trực tiếp đi tới phòng triển lãm 2. Vừa vào cửa liền thấy con ngựa Sancai, xung quanh không có ai.
Cô từ từ đi xung quanh phòng trưng bày, quan sát nó từ mọi góc độ, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt.
Cảm giác khi xem những bức tranh trên mạng khác với việc tận mắt nhìn thấy nó, tại sao nó lại như thế này và nó có đóng góp gì cho lịch sử. Tận mắt nhìn thấy, có cảm giác như trở lại ngàn năm trước.
Thành phố Trường An phồn hoa không gì bằng.
Cách ăn mặc của Kiều Lạc Du thật hấp dẫn, huống chi đang trong viện bảo tàng. Lâm Kiến Ngộ đã nhìn thấy cô khi anh chuẩn bị ra ngoài sau khi tham quan phòng triển lãm 2. Anh dừng lại một lúc rồi bước tới không chút do dự.
Chưa đến gần thì thấy cậu bé phía trước đã giơ máy ảnh lên và chĩa theo hướng của Kiều Lạc Du. Anh nhanh chóng bước tới, đưa tay chặn ống kính trước khi cậu bé bấm nút chụp.
“Đèn flash chưa tắt.”
Bật đèn flash trong bảo tàng là điều cấm kỵ. Cậu bé đáp lại “Ồ ồ” rồi tắt đèn flash.
Khi giơ máy lên lần nữa, trong ống kính đã xuất hiện thêm một bóng người. Cậu lắc đầu thở dài, bỏ đi nơi khác.
Kiều Lạc Du thất thần, cũng không để ý bên cạnh đã có người từ lúc nào. Cho đến khi bên tai truyền ra một giọng nói trầm thấp, âm điệu nhẹ nhàng êm ái, giống như một cơn gió ấm, trong chớp mắt liền xúc động lòng người.
“Thích lịch sử?”
Kiều Lạc Du quay đầu nhìn anh, liền nhận ra người đàn ông vừa gặp ở chùa Ngỗng Hoang, vẻ mặt ôn hòa, ánh sáng từ trên cao chiếu vào làm cho đôi mắt đen láy càng thêm sáng ngời.
Cô mỉm cười gật đầu, cũng không để ý lắm, quay đầu nhìn trang phục cung nữ phía sau. Một lúc sau người đàn ông đó cũng đi tới, hai người đứng cạnh nhau phía trước tủ trưng bày mà không nói thêm câu nào.
Nhìn chằm chằm những trang phục của người hầu gái này một lúc lâu, trong đầu Kiều Lạc Du tràn ngập phong cách mùa xuân mới lạ. Mùa đông cô cho ra mắt bộ váy lấy ý tưởng từ nhà Minh, mẫu xuân hè này cô còn đang do dự kiểu váy sơ mi, thật không uổng một chuyến đến Trường An.
“Làm sao họ có thể búi tóc cao như vậy?” Mẹ của người đàn ông trầm giọng hỏi khi tìm thấy anh.
“Họ dùng tóc giả.”
“Tóc giả? Thời cổ đại có tóc giả thật ư?”
“Vâng, nó được làm bằng tóc mà các quốc gia khác cống nạp, được gọi là búi tóc.”
Người phụ nữ ấy hỏi hết câu này đến câu khác, nhưng đều không làm khó tới anh. Anh giải thích nhẹ nhàng và kiên nhẫn, giọng nói không ồn ào, từ tốn.
Kiều Lạc Du giả vờ ngắm di tích văn hóa, nhưng lại đặt sự tập trung vào người bên cạnh, chăm chú nghe anh giải thích.
Nếu các hướng dẫn viên đều có tiếng nói thế này, bảo tàng có thể sớm kín người.
Sau khi người đàn ông nói xong, Kiều Lạc Dư lùi lại một bước, chuẩn bị tiếp tục đi thăm bên trong.
“Cô bé, đồ cô đang mặc là Hán phục đúng không?” Người phụ nữ đột nhiên hỏi cô.
Kiều Lạc Du xoay người lại, ừ một tiếng.
“Nhìn thật đẹp, đây là...”
“Thời nhà Minh.”
Khóe miệng cong lên, cô lễ phép gật đầu với bọn họ, trâm cài tóc rơi sau tai.
Phía sau lại truyền đến giọng nói của người đàn ông. Kiều Lạc Du loáng thoáng nghe thấy anh ta nói “Tay áo Pipa, váy hình mặt ngựa”
Có lẽ, anh ta đang giải thích về trang phục của Minh triều cho mẹ mình.
Bây giờ không có nhiều chàng trai biết đến Hán phục, những người có thể hiểu được lại càng hiếm.
Ngoại hình và khí chất của anh ấy khá phù hợp để mặc Hán phục. Không biết có phải đã từng thấy hình ảnh của anh ấy ở cửa hàng Hán phục nào không nhỉ?
Quên đi, chỉ một người xa lạ, suy nghĩ nhiều làm gì
Kiều Lạc Du lắc đầu, bỏ những suy nghĩ này ra sau, và tập trung vào việc chiêm ngưỡng bảo vật quốc gia.
Ở trong viện bảo tàng gần hai tiếng, khi ra ngoài tuyết đã ngừng rơi, cô lấy điện thoại di động trong túi ra đọc tin nhắn của Lâm Ngô.
Lâm Ngô: Không có giống phố cổ hay sao? A a a, làm cho tớ không chờ mong vào Tây An chút nào.
Kiều Lạc Du: Không đâu, nên tới nơi đây. Lần sau dẫn cậu đi cùng.
Lâm Ngô: Tốt! Anh trai cùng dì của mình gần đây cũng đi Tây An. Mình lại có bài kiểm tra cuối cùng, lại lần nữa bỏ lỡ 【 khóc lớn gif】
Kiều Lạc Du: Là người anh trai mà cậu thường xuyên nhắc tới sao?
Lâm Ngô: Đúng vậy, là người làm việc ở đài phát thanh.
Kiều Lạc Du có chút ấn tượng đối với người anh trai này. Lâm Ngô có quan hệ rất tốt với người anh trai ấy, ở vòng bạn bè rất hay chia sẻ tiết mục của anh. Bất quá cô đối với điều này cũng không hứng thú, chưa bao giờ bấm vào nghe. Mỗi lần bấm like xong liền lướt qua.
Lâm Ngô: Mình đi ôn tập đã, buổi chiều học môn giao tiếp rất khó.
Kiều Lạc Du gửi một tấm ảnh Conan.
Kiều Lạc Du: Treo máy bày tỏ sự kính trọng.
Ban đêm, nhiệt độ ở Tây An rất thấp, sức khoẻ cô không tốt, sợ bị cảm. Bữa tối tìm đến nhà hàng ăn mì biangbiang, ăn xong liền trở về khách sạn.
Nhà nghỉ mà Kiều Lạc Du ở ngay cạnh tháp đồng hồ. Căn phòng nhỏ trên tầng cao, từ cửa sổ có thể nhìn thấy toàn cảnh Tây An, thành phố cổ kính về đêm rực rỡ, rực rỡ và đẹp mắt.
Hệ thống sưởi ở phía bắc tốt, căn phòng trở nên ấm áp ngay lập tức, cô mặc bộ đồ ngủ dài tay ngồi trên bậc cửa sổ một lúc, kéo rèm rồi nằm trên giường.
Lần này ngoài việc đi du lịch Tây An, cô còn được mời làm người mẫu ảnh Hán phục. Hán phục là phong cách thu đông vừa rồi của cô, nhân chuyến đi này cô cũng đã quảng bá cho cửa hàng của mình.
Kiều Lạc Du yêu thích Hán phục từ khi học cấp hai, sau này lại học thiết kế thời trang. Năm ngoái, cô đã mở một cửa hàng Hán phục cùng với Lâm Ngô, đặt tên là “Người đẹp say rượu“. Sau hơn bốn tháng nghiên cứu, thành lập đoàn đội cũng như thiết kế, sản phẩm cuối cùng đã được tung ra thị trường. Vào tháng mười một, hoàn thành lô hàng đầu tiên và sẽ xuất xưởng vào tháng một.
Sau khi cửa hàng mới khai trương, Kiều Lạc Du khẩn trương mấy ngày đều ngủ không ngon. May mà doanh thu không tồi, không bị lỗ, sau khi hỏi ý kiến chủ xưởng và Lâm Ngô, cô liền an tâm chạy đến Tây An du lịch một chuyến.
Mở Weibo ra xem, số lượng người hâm mộ đã tăng thêm một nghìn người. Blog chính thức của “Người đẹp say rượu” hiện tại đã có bảy nghìn người theo dõi, cửa hàng Taobao cũng đạt tới con số hai vạn người theo dõi. Tổng doanh thu vượt một vạn, cô mỉm cười, chuyển sang tài khoản Weibo của mình.
Kiều Lạc Du từng là người mẫu Hán phục lại đóng qua nhiều phim bộ. Năm trước, lượt theo dõi của cô cũng đã chạm mốc một vạn.
Cẩn Du Mỹ Nhân: Ai biết chỗ bán món bánh kẹp thịt ở Tây An ngon không?
Sau khi đăng trạng thái, người hâm mộ đã nhanh chóng phản hồi, giới thiệu rất nhiều tên đường và tên cửa hàng.
Nói với Kiến Ngộ: Nhà hàng Viên nhớ cũng không tệ lắm, không xa tháp đồng hồ.
Hai phút sau, bình luận được chứng nhận V này đã đứng đầu. Các bình luận bên dưới đều giống như “Chụp ảnh với Kiến Ngộ”, “Chà, tôi đã gặp và biết cá vàng tỷ tỷ rồi nha”, “Thế kỷ này là gì trong cùng một khung hình”,...
Kiều Lạc Du nhớ lại, nhưng thực sự không nhớ rõ người ấy là ai. Cô tò mò nhấp vào Weibo, hiện lên [Tê Ngô Mỹ Nhân] mà cô đang theo dõi cũng đã theo dõi cô.
Là anh trai của Lâm Ngô, Lâm Kiến Ngộ.
____
(trích phần liên quan tới tác phẩm)
Tác giả có lời muốn nói:
Chương 1 linh cảm nơi phát ra với ở chùa Ngỗng Hoang cùng viện bảo tàng nhiều lần đụng phải một vị tiểu ca ca, nhưng mà ta thực túng không dám đi xin wechat ( kỳ thật ta vẫn luôn đang đợi hắn trước mở miệng, kết quả hoàn mỹ bỏ lỡ......)
Ta đã trở về, năm nay tranh thủ viết ba truyện về thanh khống.
Truyện đề cập đến Hán phục / phát thanh / biện luận, khó chịu bỏ văn, không cần cho nhau thương tổn.
Về Hán phục ý tưởng ta đăng Weibo, về biện luận ý tưởng viết xong này sẽ bàn lại, cuối cùng trộm mà nói một câu, âm thánh của phát thanh lão sư thật sự dễ nghe, ít nhất ta hiện tại đụng tới hơn mười vị lão sư, vô luận nam nữ, tất cả đều không kém.