Wattpad @keoxoaingotngao
Kiều Lạc Du nhanh chóng thu lại vẻ kinh ngạc, lễ phép gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Lâm Ngô còn chưa rời giường, chúng ta đi lên nhà ngồi một lát đi.”
Lâm Kiến Ngộ đi theo sau cô, trước sau vẫn duy trì khoảng cách một bước, rẽ qua hai hành lang mới tới cửa thang máy.
Hiện tại không phải thời gian bận rộn, thang máy đúng lúc dừng lại. Kiều Lạc Du cất bước đi vào, ấn tầng nhà cô. Thang máy đang chuẩn bị đóng cửa thì nghe thấy Lâm Kiến Ngộ nói câu “Từ từ”, ngón tay thon dài đè nút giữ cửa.
“Phía sau có một người già.”
“A?”
Cô đi phía trước anh, căn bản không thấy ai trên hành lang này. Nếu không phải xác định vị bên cạnh là người sống, cô cảm thấy như gặp quỷ.
“Tôi nghe được tiếng bước chân.”
“......” Kiều Lạc Du cảm thấy càng khủng bố.
Lâm Kiến Ngộ nhếch môi cười cười, nghiêng người dựa đến bên này, một tay cầm túi, tay còn lại bấm nút giữ cửa, hiển nhiên là một bộ dạng tự tin vào phán đoán của chính mình.
Cả toà nhà này chỉ có một thang máy. Nếu bỏ lỡ sẽ phải đợi rất lâu. Kiều Lạc Du nghĩ đến điều này cũng nhẫn nại đôi phần, ở trong lòng yên lặng đếm số.
“A thang máy vẫn chưa đi.” Đếm tới tiếng thứ mười ba thì có một bà lão tay xách đồ ăn bước vào chầm chậm, cười với bọn họ: “Cảm ơn mấy đứa nha, còn cố ý chờ ta.”
“Vâng ạ.” Lâm Kiến Ngộ trên mặt không có chút nào không kiên nhẫn, lại hỏi bà lão lên lầu nào, chờ nghe được câu trả lời thì cửa thang máy cũng đóng lại.
Đến lầu hai khi bà lão đi ra ngoài, thang máy chỉ còn lại hai người. Đại khái là bởi vì Lâm Kiến Ngộ khiến người ta cảm giác thoải mái, nên Kiều Lạc Du cũng không thấy xấu hổ, tùy ý cùng anh nói vài câu:
“Anh nghe tiếng bước chân nhanh chậm mà có thể đoán ra đó là người già sao?”
Anh gật nhẹ đầu, giọng nói vẫn hòa hoãn như cũ: “Người già đi đường sẽ có chút phết đất, người trẻ tuổi bước chân sẽ tương đối uyển chuyển nhẹ nhàng, hoặc là căn bản không có quy luật.”
“Như thế nào gọi là không có quy luật?”
“Vừa đi đường vừa chơi di động.”
Kiều Lạc Du bừng tỉnh, nhớ tới chính mình ngày thường đi đường chơi di động, xác thật lúc nhanh lúc chậm.
“Tai anh thính thật đó.” Cô tự cảm giác thính lực của mình cũng trở nên tốt hơn. So sánh với Lâm Kiến Ngộ, quả thực là gặp sư phụ.
Anh nhấp khóe miệng cười một cái.
Thang máy tới tầng lầu nhà cô, Lâm Kiến Ngộ duỗi tay ngăn cửa đóng lại, ngoái đầu nhìn Kiều Lạc Du, ý bảo cô đi ra ngoài trước.
Kiều Lạc Du ngây người hai giây, vội vàng bước nhanh ra thang máy, đi đến cửa phòng, dùng vân tay mở khóa.
Vừa mở cửa ra, Hoa Lê liền chạy tới, nhìn thấy Lâm Kiến Ngộ phía sau cô, hưng phấn chạy đến, đôi mắt màu lam lập tức sáng lên, nhắm thẳng hướng anh mà chạy tới.
Lâm Kiến Ngộ đóng lại cửa phòng, hơi hơi cong lưng, đem nó ôm vào trong lòng, xoa nhẹ cái đầu nhỏ, Hoa Lê nheo đôi mắt vẻ mặt hưởng thụ, tiếng kêu cũng trở nên ngọt ngào.
Kiều Lạc Du nửa tháng cùng Hoa Lê ở cùng vô cùng vui vẻ, vốn dĩ rất luyến tiếc nó. Lúc này thấy bộ dạng này của nó, mặt tức khắc đen lại.
Thật trở mặt vô tình mà!
“Anh ngồi đây nhé, tôi đi xem Lâm Ngô một chút.” Kiều Lạc Du chỉ chỉ sô pha, đi vào trong phòng.
Lâm Ngô thật ra cũng biết tự giác, đã thay xong quần áo, đang ngồi ở trước bàn trang điểm.
“Cùng anh trai đi ra ngoài ăn cơm cậu còn trang điểm làm gì?”
“Cậu cũng nên làm vậy.” Lâm Ngô đánh xong mắt, nghiêng đầu ngó cô liếc mắt một cái, “Trang điểm như vậy cũng thường thôi, cứ xem như là đi xem mắt.”
“Mình ngày thường cũng là như thế này nha.” Kiều Lạc Du vỗ vỗ đầu cô nàng, đem cái chăn lộn xộn trải ngay ngắn trên giường, “Anh trai cậu đang ở bên ngoài chờ, cậu nhanh tay một chút.”
“Thêm hai phút nữa thôi!”
Lâm Kiến Ngộ dù sao cũng coi như là khách, Kiều Lạc Du không thấy tốt lắm khi để anh ngồi ngoài một mình, nghĩ vậy liền đi ra ngoài.
“Lâm Ngô đang trang điểm, lập tức xong ngay.”
Lâm Kiến Ngộ lên tiếng đáp lại, ánh mắt hơi động, rơi xuống giá vẽ, “Cô đang vẽ Hoa Lê sao?”
“Buổi sáng không có chuyện gì làm, tùy tay vẽ một bức thôi.” Kiều Lạc Du từ bàn trà đi vòng qua, đứng bên cạnh giá vẽ, gỡ xuống tờ giấy vẽ kia, đưa cho anh.
Lâm Kiến Ngộ sợ móng vuốt của Hoa Lê cào hỏng bức vẽ, nhẹ vỗ lưng nó. Chờ nó nhảy ra khỏi lòng mình mới đưa tay nhận lấy.
“Cô vẽ nhìn thật sinh động.” Anh cẩn thận ngắm, đem giấy vẽ trả lại cho cô, nhẹ giọng hỏi: “Cô đã từng nghĩ tới việc thiết kế quần áo cho chó mèo sao?”
Có thể là bởi vì trước kia không có chăm sóc thú cưng, Kiều Lạc Du chưa từng nghĩ đến phương diện này. Hiện tại nghe được anh nói những lời này, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, “Tôi có thể thiết kế Hán phục cho chúng nó!”
Lâm Ngô đúng lúc từ trong phòng đi ra, “Cậu thiết kế Hán phục cho ai chứ?”
“Hoa Lê.”
“Hoa Lê? Không dễ làm nha.”
“Buổi tối mình sẽ nghiên cứu.”
“Cũng được, cậu cứ việc thoải mái nghiên cứu, dù sao nhiếp ảnh cùng hậu kỳ mình lo.” Lâm Ngô ngồi xổm xuống, ghé vào cái đệm cùng Hoa Lê nói: “Đến lúc đó ngươi đến làm người mẫu cho ta.”
Hoa Lê “meo” kêu một tiếng, đem đầu quay đi.
“Nó chê kỹ thuật của em kém.” Lâm Kiến Ngộ phiên dịch thẳng thừng.
“Anh câm miệng! Một chút mặt mũi đều không cho em.”
Lâm Kiến Ngộ cúi đầu cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Lạc Du bên cửa sổ. Ngữ khí vẫn nhu hòa: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Cất giấu ý cười vừa xẹt qua bên tai, Kiều Lạc Du nghe rõ tiếng tim đập bắt đầu loạn nhịp. Tiếng “Chúng ta” ở trong đầu lặp đi lặp lại, mãi vẫn không tiêu tan.
Hiện tại giới radio trên mạng thích phân loại các nhóm nổi trội. Lâm Kiến Ngộ ngay từ đầu đã được xếp vào loại “chữa lành”, cùng hai vị khác cạnh tranh.
Kiều Du nghe được điều này, cảm thấy không phải cạnh tranh, anh nên là người đứng đầu mới đúng.
Ba người đi đến nhà hàng bên cạnh tiểu khu, Kiều Lạc Du ngồi đối diện Lâm Kiến Ngộ, cảm thấy thật khó khi không chú ý đến anh.
Ánh đèn ấm áp chiếu lên mặt, làm cho mặt anh thêm vẻ nhu hoà. Ngón tay thon dài trắng nõn cầm đũa, móng tay được cắt tỉa đặc biệt sạch sẽ. Ăn cơm uống nước không nhanh không chậm, cùng Lâm Ngô hoàn toàn tương phản.
Kiều Lạc Du nhịn không được khẽ bật cười.
“Cậu cười cái gì?” Lâm Ngô cắn chiếc đũa hỏi.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu cùng anh trai một chút cũng không giống nhau.”
“Kia đương nhiên không giống rồi,“ Lâm Ngô chớp chớp mắt, liếc mắt nhìn qua người anh trai kế bên mở miệng: “Mình lớn lên cùng anh ấy sao?”
Lâm Kiến Ngộ nghe vậy nhẹ cong môi, trong mắt nhàn nhạt ý cười, hỏi: “ Khi nào các em khai giảng?”
“Qua tết Nguyên Tiêu mới có thông báo, hình như là ngày hai mươi bảy, hai mươi tám gì đó.” Lâm Ngô chọt cánh tay Kiều Lạc Du, “Cậu chẳng phải muốn tới trường sớm một chút hay sao?”
“Mùng bảy mình sẽ đến.”
“Có cần anh đưa đi không?”
Lâm Ngô nghĩ đến học kỳ này anh nhập chức, đoán chừng có rất nhiều việc, liền nói: “Không cần, em tự gọi xe được.”
Lâm Kiến Ngộ chuyển mắt nhìn về phía Kiều Lạc Du, thấy cô cúi thấp đầu, một bộ dạng không liên quan mình, dương môi cười cười, nhấc ly sứ trong tay, nhấp một ngụm trà.
Sau bữa cơm, Lâm Kiến Ngộ mang Hoa Lê về nhà, Lâm Ngô ở lại giúp cô.
Các cô đêm nay chuẩn bị phát bài tuyên truyền, ngày mai 10 giờ rưỡi đăng bài. Mùng năm đón thần tài, các vị đại gia cầm tiền mừng tuổi, đúng lúc nên đăng bài trên taobao.
“Cậu cho chữ lên hình đi, mình viết bài, 8 giờ sẽ đăng Weibo.” Kiều Lạc Du sắp xếp.
“OK, hiện tại học sinh nghỉ, mỗi ngày đều có thể lên mạng, lần này tuyên truyền hẳn là sẽ tốt hơn so lần trước.”
Kiều Lạc Du là nhà thiết kế cũng như người mẫu của cửa hàng Hán phục Người Đẹp Say Rượu, Lâm Ngô phụ trách việc nhiếp ảnh và chăm sóc khách. Dù sao cũng là tự mở cửa hàng, hai người lại chưa tốt nghiệp, không có tiền tài cơ sở, tạm thời không mời nổi người mẫu và nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chỉ có thể tự mình làm.
Mới vừa ngồi vào trên sô pha mở ra máy tính, chuông cửa “Leng keng” vang lên hai tiếng.
“Cậu gọi cơm hộp sao?”
“Không có a.” Kiều Lạc Du đem máy tính trên đùi để lên bàn trà, “Mình đi xem thử.”
Cô bước ra mở cửa, thấy Lâm Kiến Ngộ mới rời đi không lâu, hơi hơi rũ con ngươi, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, khí chất phá lệ an tĩnh, chỉ là đứng như vậy cũng tạo nên cảnh đẹp ý vui.
Anh ho nhẹ, trên mặt chậm rãi lộ ra nét cười, đưa hai túi đồ ăn vặt thật lớn trong tay cho cô, “Vừa mới đi siêu thị, nhớ tới Lâm Ngô nói các em hôm nay muốn thức đêm, thuận tay mua chút.”
Kiều Lạc Du nghĩ đến đêm nay muốn thức đến rạng sáng, nên không có ý thoái thác, nói câu “Cảm ơn”, duỗi tay tiếp nhận túi đồ.
Cô thoải mái nhận làm cho Lâm Kiến Ngộ có chút ngoài ý muốn, anh còn tưởng cô sẽ khách sáo vài câu.
Không nghĩ tới Kiều Lạc Du không thích việc nói không rõ. Cô cảm thấy trong lòng rõ ràng muốn, ngoài miệng lại cự tuyệt vài lần, đẩy tới đẩy lui cuối cùng vẫn phải đáp ứng, lãng phí miệng lưỡi.
Người với người chính là có qua có lại, hôm nay cầm đồ của người ta, về sau dù ở nơi khác vẫn nhớ tới ân tình này là được.
“Không cần quá vất vả, đi nghỉ sớm một chút.” Anh nhẹ giọng dặn dò.
“Vâng.” Kiều Lạc Du nhìn quầng thâm phía dưới đôi mắt anh, nói nhiều thêm một câu: “Anh cũng vậy.”
Lâm Kiến Ngộ hơi hơi gật đầu, lại mở miệng, trong giọng nói mang theo một tia sung sướng: “Đương nhiên rồi.”
Nói xong, anh xoay người đi chờ thang máy, Kiều Lạc Du nhìn chằm chằm bóng dáng anh vài giây, nhẹ nhàng đóng cửa lại, xách theo đồ ăn vặt vào phòng.
“Anh trai mình đưa tới sao?” Lâm Ngô tiếp nhận túi trong tay cô, để trên bàn trà, nhìn bên trong đồ ăn vặt, “Quả nhiên đều là món mình thích ăn.”
Kiều Lạc Du cong môi cười một cái, ngồi trở lại trên sô pha, đặt máy tính để lên trên đùi, bắt đầu làm việc.
Lần này cô thiết kế ba mẫu xuân hạ. Chờ Lâm Ngô đem ảnh chụp chỉnh sửa xong cô đăng nhập vào tài khoản đăng liên tục bốn bài. Mỗi bài đều là hình ảnh cùng nội dung theo từng mẫu.
Cửa hàng Hán phục Người Đẹp Say Rượu: Ngày 12 tháng 2 lúc 10 giờ 30 tối sẽ công bố mẫu mới, đơn hàng đầu tiên sẽ được giao vào đầu tháng sau, chú ý thông báo chuyển phát, toàn bộ mẫu mới sẽ được giao đến các vị tiểu khả ái nha.
Sau khi đăng được mười phút, bài đăng được chia sẻ hơn trăm lượt. Kiều Lạc Du cùng Lâm Ngô đăng bài trên tài khoản cá nhân, canh trước máy tính chờ bài đăng vượt hơn một ngàn.
Lâm Ngô nhìn chằm chằm màn hình, không ngừng nhắc mãi: “Vượt vượt vượt vượt vượt vượt......”
Kiều Lạc Du cách vài phút liền tải lại trang một lần, rất nhiều nhiếp ảnh cùng người mẫu chia sẻ giúp cô, lại đổi mới khi, bỗng nhiên ở trang đầu thấy được một người không ngờ tới.
Nói với Kiến Ngộ: Xinh đẹp. //@ Cẩn Du Mỹ Nhân: Mẫu xuân hè mới sắp ra mắt!
“Này anh trai mình lại giúp chúng ta chia sẻ?” Lâm Ngô cũng nhanh chóng thấy được, vỗ vỗ đầu chính mình, “Đúng rồi ha, sao mình lại quên mất anh ấy nhỉ?”
Lâm Kiến Ngộ có hai mươi tám vạn người theo dõi, cô và Lâm Ngô cùng với tài khoản của cửa hàng cộng lại mới đến số đuôi của anh.
Kiều Lạc Du cùng Lâm Ngô đồng thời đọc bình luận dưới bài chia sẻ của Lâm Kiến Ngộ, tất cả đều là nữ sinh ở phía dưới kêu muốn mua.
“Dựa vào anh ấy cũng tốt, kiếm được kiếm được.” Lâm Ngô cười đến dừng không được, chụp đùi Kiều Lạc Du, “Lần này doanh số khẳng định không thấp.”
“Hy vọng vậy.”
Kiều Lạc Du cũng cong cong mắt, tiếp tục nhìn bình luận, sau đó thấy được một cái bình luận đặc biệt——
NJ A Triết: Ai da, lần đầu tiên thấy ngươi chuyển phát quảng cáo nha, lặng lẽ nói cho ta tình huống như thế nào ~/ cười xấu xa
Nói với Kiến Ngộ trả lời NJ A Triết: Tin những gì mắt thấy.
________
Mình có đôi điều muốn nói: thật sự thì truyện bị đem đi là truyện không thể tránh khỏi, cũng có nhiều bạn không tiện lên wattpad thì mấy bạn có thể lên đó, không sao cả.
nhưng đây là bộ đầu tiên mình edit nên có những từ mình không rõ cũng như edit không hay thì mong mọi người bỏ qua cho mình.
có gì mng góp ý trên wattpad @keoxoaingotngaocho mình nha.
chúc mọi người mỗi ngày vui vẻ.