Nhượng Xuân Quang

Chương 41: Chương 41: Chặt đứt vẻ chày cán bột đi




Editor: Zorba, June

Thốn Bôn với Dương Đào không có chỗ để đi, đành ở một khách điếm hẻo lánh uống trà.

Một đôi nam nữ vẻ ngoài hơn người, chưởng quầy, tiểu nhị đi qua, đều không tránh được mà ngoái lại nhìn vài lần.

Hai người thờ ơ, cũng không nói chuyện, chỉ uống trà của chính mình.

Chưởng quầy khách điếm tặng hai người một đĩa đậu phộng rang, cả hai đều không động tới.

Tiểu nhị đi qua châm trà, cúi người hỏi: “Khách quan, là đậu phộng không hợp khẩu vị sao?”

Thốn Bôn cùng Dương Đào không nói gì, mỗi người gắp một hạt đậu phộng.

“Ngon.” Thốn Bôn nói xong cũng không ăn thêm hạt nào nữa.

Mặt trời đỏ lặn xuống phía tây, ráng chiều bao phủ cả Tiên Thành.

Thốn Bôn để lại bạc trên bàn, rời khỏi chỗ đi ra ngoài.

Dương Đào không nói tiếng nào mà đi ở phía sau.

Hai người đi xa rồi, chưởng quầy khách điếm mới nói: “Ban đầu còn tưởng là phu thê, lúc sau lại cảm thấy như kẻ thù. Đi rồi mới biết, hóa ra lại là chủ tớ.”

Đến hiệu thuốc.

Thốn Bôn đưa mắt nhìn Dương Đào. Nàng dù sao cũng là cô nương gia, một mình đi mua thuốc tránh thai cũng không thích hợp. Hắn nói: “Ngươi chờ ở đây.”

“Vâng.” Hộ vệ cũng có giai cấp. Dương Đào chỉ là một ám vệ. Nói cách khác, Thốn Bôn chính là chủ tử của nàng.

Thốn Bôn đi vào bốc thuốc, chưa đầy một lát đã ra. Hắn đưa cho Dương Đào, “Trở về khách điếm sắc cho Nhị Thập cô nương.”

Dương Đào cung kính nhận lấy: “Vâng.”

Nhị công tử tạm thời chưa định có con nối dõi. Huyết mạch hoàng thất lại càng phải thận trọng. Trước khi đi, Nhị công tử đã đặc biệt dặn dò Thốn Bôn, đừng quên mua canh tránh thai cho Nhị Thập.

Bên này, Mộ Cẩm cùng Nhị Thập đang ở trên giường nghỉ ngơi một chút.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền đến tai Mộ Cẩm. Hắn xuống giường, mặc xiêm y rồi ra khỏi phòng. Hắn nói với Dương Đào: “Đi phòng bếp của khách điếm nấu thuốc, hầu hạ nàng uống.”

“Vâng.” Chỉ có lúc nói chuyện với Nhị Thập, Dương Đào mới giống một nha hoàn thoải mái bình thường. Ngày thường, nàng chính là một ám vệ nghiêm túc.

Non sông Lĩnh Châu tươi đẹp, Mộ Cẩm lại không có hứng thú. “Thốn Bôn, thu xếp một con thuyền, sáng mai đi Hướng Dương Thành.”

“Vâng.” Thốn Bôn lĩnh mệnh đi.

Sau một hồi vất vả, Nhị Thập vừa mệt vừa buồn ngủ, không đi nghe kịch được.

Mộ Cẩm ở trong phòng nàng, vòng qua người nàng giống như ôm một con mèo. “Ngươi chỉ có cái thân thể này là được.” Bởi vì yếu đuối, bởi vì mong manh. Hắn mỗi khi ở cùng nàng đều phải khắc chế, cực kì khó nhịn.

Nhị Thập mệt rã rời, vùi mình trong lồng ngực hắn.

Hắn không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên cảm thán, “Tâm ta đúng là quá lương thiện.”

Nghe xong lời này, mí mắt Nhị Thập cũng lười nhấc lên. Chuyện mây mưa tuy rằng tuyệt diệu, thế nhưng, nếu không phải hao phí thể lực thế này thì sẽ càng tuyệt hơn.

Mộ Cẩm rất có tinh thần, vỗ vỗ lưng nàng nói, “Cho ngươi một cơ hội ôm ta ngủ.”

Không muốn có được không? Chắc là không được rồi. Nhị Thập vòng tay qua. Đang muốn chìm vào giấc ngủ lại bị hắn vỗ tỉnh.

“Ôm chặt một chút.” Ôm lỏng lẻo như vậy, giống như hắn cưỡng bách nàng ôm vậy.

Thế là nàng hung hăng ôm lấy hắn.

Mộ Cẩm lại nói: “Ngươi không phải mỹ nhân khuynh thành. Ta thương ngươi như vậy, ngươi nên tạ ơn ta mới phải.”

Nàng gật đầu cảm tạ, mơ mơ màng màng.

Hắn lúc này mới vừa lòng, “Ngủ đi.”

Những lời Thốn Bôn nói hôm nay đều có lý.

Đương kim Hoàng Hậu là nữ nhi của Thái Phó, trong triều căn cơ thâm hậu. Tiêu Triển lên làm Thái Tử, người của Chiêm Sự Phủ cũng trở thành người của bà ta.

Đương kim Hoàng Hậu trong lòng luôn có bất mãn. Khi bà ta còn là Quý Phi, xưng là Hiền phi.

Bà ta hiền thì đã tốt.

Tiên Hoàng Hậu qua đời, Hoàng Thượng trong lòng đối với Hiền phi có khoảng cách, tuy rằng lập bà ta làm hậu, lại chậm chạp không lập Thái Tử.

Mấy năm nay, Tiêu Triển cố gắng mượn sức của quần thần. Tới tuổi thành niên, trăm thần khuyên ngăn. Hoàng Thượng mới sắc phong Thái Tử.

Hoàng Thượng đa nghi, Tiêu Triển cũng vậy, ở giữa hai cha con có rất nhiều nghi kỵ. Nếu như Tiêu Triển biết Tứ hoàng tử vẫn còn sống. Chỉ sợ, lại sẽ nổi lên một trận sóng gió.

Mộ Cẩm sớm đã quên mất diện mạo của Tiêu Triển, hai người xưa nay không hợp. Mộ Cẩm khi nhỏ tuổi đi qua Quỷ Môn Quan, không thể không nhờ đến quỷ kế của Hiền phi.

Tình cảm huynh đệ trong hoàng thất, còn không bằng tình cảm giữa Mộ Cẩm với Mộ Chiêu. Mộ Cẩm quý trọng cuộc sống của “Mộ nhị công tử“.

Mộ Cẩm vỗ nhẹ lưng của Nhị Thập. Hắn nhớ rõ, trước kia mẫu thân ru hắn ngủ như vậy.

Thiên hạ thái bình, sủng nàng được thì sủng.

Tương lai ngộ nhỡ có chuyện gì, thì là lúc nên vứt bỏ.

- ---

Sương mù quấn quanh Lĩnh Châu, mịt mù mờ ảo, không thấy mặt trời.

Cũng vì vậy mà Nhị Thập mơ mơ màng màng, ở khoang thuyền ngủ liền một mạch.

Mãi đến khi cập bờ ở bến tàu Hướng Dương Thành.

Có buồn bã ỉu xìu, Nhị Thập cũng nhớ rõ, nhất định không được để té ngã.

Vạn dặm trong trẻo, ngày hè trong vắt. Đây chính là Hướng Dương Thành. Bên đường không xa, có hai cây cổ thụ Tử Kinh cao lớn, hoa đã tàn gần hết. Lá non xanh biếc phủ đầy thân.

Nhị Thập xuống thuyền, thoáng cái trở nên có tinh thần.

Hướng Dương Thành là nơi nổi tiếng về hí khúc, mỗi năm xuân hạ đều tổ chức hai hội thi đấu hí khúc.

Gia đình giàu có nghe diễn, chính là mời đoàn hát kịch về thi đấu biểu diễn.

Nhị Thập đối với du sơn ngoạn thủy không hứng thú lắm, ngược lại lại thích nghe các loại chuyện giang hồ tranh đấu, vì thế, Mộ Cẩm thay đổi tuyến đường đến đây.

Hí kịch Hướng Dương Thành phát triển mạnh mẽ, người kể chuyện, múa rối bóng, múa rối nổi danh ở chốn này.

Chợ ở đây so với chợ kinh thành không giống nhau. Chủ yếu là bán nhiều các loại trang phục hóa trang, con rối, mặt nạ. Thật thích hợp cho các cô nương Yểm Nhật Lâu chơi đùa.

Nhị Thập cũng là mới lạ, đi ba bước dừng một bước. Sợ theo không kịp Mộ Cẩm nên không dám xem nhiều, chậm chạp đi về phía trước.

Mộ Cẩm như thế nào lại không biết tiểu tâm tư của nàng, đôi mắt nàng ngừng ở trên một con rối nhỏ, lưu luyến bịn rịn. Hắn tiến lên kéo nàng, “Đang đi mà ngươi lại cứ nhìn ngó mấy thứ này.”

Nàng lập tức đuổi kịp hắn.

Một đoạn dài bên bờ sông Thặng Giang, có một đám hí kịch, thổi sáo đàn hát, rất náo nhiệt.

Đại Tễ đông tây nam bắc tấu nhạc đủ loại. Giang Nam bi tình, Tễ Đông tươi đẹp, Tây Bắc thì cao vút lảnh lót.

Đi qua mấy cái hí đài, Mộ Cẩm bên tai nghe đến phát đau. Nghe một vở diễn thì được, chứ cứ nghe liên tiếp như vậy, thật sự ồn ào. Hắn không kiên nhẫn hỏi Nhị Thập: “Muốn nghe vở diễn nào?”

(*Hí đài: sân khấu biểu diễn kịch)

Nhị Thập cũng ngây ngốc.

Bốn người lại đi một đoạn về phía trước, đột nhiên, Nhị Thập nghe thấy giọng Tây Phụ Quan, nàng ngẩng đầu nhìn phía trước.

Cạnh cây liễu bên bờ, có một hí đài nhỏ. Điệu Tây Phụ Quan có trống, có huân. So với một chiến nhạc, vở diễn này lại có thêm đàn tỳ bà, nhịp điệu càng phong tình.

(*Huân: một nhạc cụ để thổi làm bằng đất nung đỏ, có nhiều lỗ)

Mộ Cẩm xoay tròn hạ quạt xuống, nói: “Qua bên kia.”

Nơi này đã trình diễn hơn phân nửa.

Bốn người ngồi xuống, cẩn thận nghe mới biết, trên đài diễn chính là màn năm đó La Sát tướng quân cùng Hoàng Thượng ở Tây Phụ Quan đại chiến Bách Tùy.

Người đóng vai Hoàng Thượng thời trẻ, hóa trang môi hồng răng trắng, cực kỳ tuấn diễm, xướng nói: “Giang sơn Đại Tễ, tứ phương xin dâng tặng...”

Đây là hí kịch về phụ thân của Nhị công tử. Nhị Thập như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than.

Phiến quạt Mộ Cẩm phẩy nhẹ, ý cười nhợt nhạt.

Thốn Bôn đưa mắt nhìn Mộ Cẩm.

Dương Đào không biết rõ về thân thế Mộ Cẩm, chỉ lo nghe diễn.

Nhị Thập lớn lên ở Tây Phụ Quan, hiển nhiên đã nghe qua đoạn chiến sử này.

Hoàng Thượng tuổi trẻ tràn đầy khí thế, La Sát tướng quân dũng mãnh thiện chiến. Thế nhưng đóng quân mấy trăm ngày, quân lương đã hết mà không có tri viện.

Dân chúng Tây Phụ Quan vì nước mà quyên gạo quyên lương, lúc này mới có được chiến thắng.

Lúc này, trên đài diễn tới màn Hoàng Thượng khom lưng hướng dân chúng.

Mộ Cẩm đảo mắt, đánh giá từng người của đoàn kịch. Cuối cùng, đem ánh mắt dừng trên người tiểu cô nương đánh đàn tỳ bà.

Trong một cái nháy mắt, tiểu cô nương nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó lại nhanh chóng dời đi.

Hí đài này ở phía cuối, rất nhiều người bị những tấu nhạc phía trước thu hút nên không đi đến nơi này. Hơn nữa, điệu Tây Phụ Quan đều là chiến nhạc, không thu hút bằng hí khúc du dương hoa mỹ. Chỉ có bảy người ngồi nghe ở đây.

Hạ màn xong.

Chủ đoàn kịch lên đài hô: “Buổi chiều chính là diễn màn gặp gỡ tình cờ giữa đương kim Thánh Thượng cùng tiên Hoàng Hậu. Mời các vị tiếp tục đến cổ vũ, xin cảm tạ.”

Nhị Thập cúi đầu, không dám nhìn Mộ Cẩm phía bên kia.

Buổi sáng, cha hắn bị đem thành vai diễn. Buổi chiều, đến cả mẫu thân hắn cũng biến thành nhân vật trong vở kịch. Nhị Thập không biết, Mộ Cẩm có tức giận hay không.

Chủ đoàn kịch xuống đài đáp tạ. Tới trước mặt bốn người, chắp tay thi lễ nói: “Chúng ta từ Tây Phụ Quan đến, hát chính là khúc chiến nhạc của quê hương. Đa tạ bốn vị cổ vũ, đa tạ, đa tạ.”

Mộ Cẩm hướng chỗ hí đài nhìn thoáng qua, hỏi: “Đoàn kịch của các vị, đều đến từ Tây Phụ Quan?”

Chủ đoàn kịch gật đầu, nói: “Đúng vậy, chúng tôi đây đều vừa tới Hướng Dương Thành. Nơi này không thích chiến nhạc, chẳng có mấy đoàn kịch của Tây Phụ Quan.” Nói đến đây, chủ đoàn kịch ngại ngùng cười cười.

Hiếm khi gặp được đồng hương. Nhị Thập nhìn về phía đoàn kịch, đôi mắt chớp chớp.

Một màn này, vừa lúc bị Mộ Cẩm nhìn thấy. Nếu chỉ có hai người một chỗ, hắn thật muốn véo khóe miệng nàng. Ngón tay hắn khẽ động đậy, phải cố gắng khắc chế.

Tiểu cô nương đánh đàn tỳ bà cũng đi tới, hành lễ, nói: “Cuộc gặp gỡ tình cờ giữa Hoàng Thượng cùng tiên Hoàng Hậu năm xưa được nhiều cô nương gia yêu thích. Mời cô nương buổi chiều đến cổ vũ.”

Có đến hay không, còn tùy Nhị công tử quyết định. Rốt cuộc thì đây cũng là chuyện cũ của cha mẹ hắn.

Mộ Cẩm nhìn mặt của tiểu cô nương, nói với Nhị Thập: “Ta cho rằng Tây Phụ Quan chỉ có ngươi là nhỏ bé như vậy. Không nghĩ tới, cũng có cô nương khác không cao lớn, cường tráng.”

Tiểu cô nương đứng giữa những nữ tử to lớn ở Tây Phụ Quan, càng thêm nhỏ nhắn, xinh xắn.

Nàng nghe được lời Mộ Cẩm nói, mặt ửng hồng lên. Cúi đầu, nhìn về phía Nhị Thập hỏi: “Hóa ra cô cũng là người Tây Phụ Quan.”

Nhị Thập gật đầu.

Chủ đoàn kịch cười: “Thật trùng hợp. Thật trùng hợp. Các vị buổi chiều phải đến cổ vũ đấy.”

Cô nương đàn tỳ bà cười rộ lên, nói: “Đúng vậy, cô nương, buổi chiều tới đây nghe một chút. Tiên Hoàng Hậu cũng là người Tây Phụ Quan, chúng ta ở chỗ đó, nơi nơi đều có truyền thuyết về nàng, thật là thần kỳ.”

Mộ Cẩm nhếch nhếch khóe miệng. Không phải là gả cho Hoàng Thượng thôi sao? Có cái gì mà thần kỳ.

Cô nương đàn tỳ bà nói: “Ta với tiên Hoàng Hậu ở cùng một huyện, từ lúc nhỏ, ta chính là nghe chuyện của bà mà lớn lên.”

Mộ Cẩm nhìn nàng.

Nàng tựa hồ nhận thấy được ánh mắt của hắn, nghiêng đầu đưa mắt lên nhìn hắn, lại nhanh chóng cúi đầu. Trên mặt ửng đỏ chưa tan, không biết lại vừa mới đỏ mặt hay vừa nãy đỏ mặt chưa hết.

Mộ Cẩm nhàn nhạt hỏi: “Cùng một huyện?”

Cô nương đàn tỳ bà ngẩng đầu lên, nói: “Đúng vậy, tiên Hoàng Hậu ở huyện Vũ Trường, ta cũng ở đó. Ta với tiên Hoàng Hậu cùng một họ, họ Chân.”

Mộ Cẩm ánh mắt lóe lên một cái, “Các người cùng một huyện, so với nữ tử Tây Phụ Quan khác nhỏ hơn rất nhiều.”

Cô nương đàn tỳ bà nhìn hắn một cái, lại dời đi, chuyển hướng đến Nhị Thập. “Cũng không phải. Nữ tử ở phía bắc thì cao lớn hơn một chút, còn tiên Hoàng Hậu ở phía nam.”

Chủ đoàn kịch nói: “Đoàn kịch chúng ta thì nàng là người nhỏ bé nhất.”

Lúc này, trên đài có một người kêu: “Chân Nguyên Nguyên.”

“Dạ.” Cô nương đàn tỳ bà đáp lại.

Chủ đoàn kịch nói: “Nguyên nguyên, ngươi đi trước đi.”

Lúc gần đi, Chân Nguyên Nguyên nhìn Mộ Cẩm một cái.

Mộ Cẩm cũng đang nhìn nàng.

Chân Nguyên Nguyên xoay người hướng đến hí đài, trên mặt tựa mây đỏ ửng hồng, như mặt trời rực rỡ ánh nắng.

- ---

Khách điếm người đến kẻ đi. Không tránh được có người nghe ngóng.

Mộ nhị công tử lần này không ở lại khách điếm.

Bằng hữu của Mộ lão gia ở đây có một tòa biệt viện. Lão nhân gia thích nghe diễn, mỗi năm vào mùa xuân hạ mới tới đây.

Thi đấu nhã hí vào cuối tháng, biệt viện không có người ở, liền mời Mộ Cẩm ở lại mấy ngày.

Biệt viện đã có người quét tước sạch sẽ, thay mới đệm giường.

Mộ Cẩm đến đây, tự nhiên ở cùng một phòng với Nhị Thập.

Thốn Bôn cùng Dương Đào ở một sườn khác. Dương Đào tuy nói là nha hoàn, kỳ thật ngoại trừ lúc lên thuyền rời thuyền đỡ mấy cái, ngày thường cũng không có tác dụng gì lớn.

Mộ Cẩm nói với Nhị Thập: “Buổi tối ngươi có thể thỏa thích mà gào rống rồi.”

Dự cảm thấy bất thường. Nhị Thập khoa tay múa chân nói: “Nhị công tử, ta ban ngày muốn đi du ngoạn. Buổi tối có thể ngủ sớm hay không?”

Trong khoang thuyền, hai người lại tiếp tục học ngôn ngữ người câm điếc. Nhị Thập đều có thể suy một ra ba, tự nghĩ ra động tác tay. Dù sao cũng là nói cho Nhị công tử nghe, hắn hiểu là được.

Mộ Cẩm chất vấn: “Ta ngủ cùng ngươi, ngươi còn không vui?”

Nhị Thập nào dám nói không vui, chỉ đành âm thầm buồn rầu.

Mộ Cẩm nói: “Nghẹn quá lâu, ta đương nhiên sẽ làm lâu hơn một chút, lại còn làm thêm vài lần. Hiện tại mỗi đêm ở cùng nhau, thì sẽ không giày vò ngươi lâu như vậy.”

Sớm nghe nói người phóng túng nhiều thì cơ thể dễ bị suy nhược. Nhị công tử như vậy, sợ là thời gian cũng không nhiều lắm.

Cái bệnh suy nhược có lẽ đã lây sang cho nàng. Vừa nhìn thấy giường, nàng liền nghĩ đến cảnh phải nằm trên đó.

Ăn cơm trưa xong, Nhị Thập lại muốn nghỉ ngơi.

Mới định lên giường, Mộ Cẩm hỏi: “Có đi nghe diễn hay không?”

Nàng khoa tay múa chân: “Nghe gì ạ?”

“Quê ngươi ấy.”

Nhị Thập cho rằng, Nhị công tử không thích đi nghe chuyện cũ của cha mẹ mình. “Nhị công tử muốn nghe thì đi.”

“Cái gì mà ta muốn, chính ngươi không muốn sao?”

Nàng đương nhiên muốn, nhưng lại không có can đảm nói ra.

“Ở đâu thì mới không ngủ? Đi ra ngoài du ngoạn, ngươi suốt ngày chỉ biết ngủ.”

Nói cũng đúng, ở đâu thì mới không ngủ, dựa vào cái gì hắn lại muốn ngủ trên giường của nàng.

Nhị Thập sinh ra một trận hờn dỗi. Nàng bò lên giường, đem đầu vùi vào trong chăn. Ở bên trong làm mặt quỷ, nghiến răng nghiến lợi. Thật sự nhịn không được, còn nắm tay đấm chăn vài cái.

Thấy nàng nửa nằm sấp ở trên giường, Mộ Cẩm hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

Nhị Thập vội vàng tháo hoa tai xuống, ném vào trong chăn. Nàng ngồi quỳ, biểu tình lạnh băng, khoa tay múa chân: “Hoa tai ta rơi trong chăn.”

Hắn tiến lên rũ rũ chăn, nhặt được hoa tai, đưa cho nàng, “Đi, nghe diễn.”

Nhị Thập lại vùi vào trong chăn đấm đấm.

Mộ Cẩm nhìn thấy vậy, “Ngươi lại đang làm gì?”

Nàng từ trong chăn ra, tóc có chút bù xù, trên mặt một vẻ bình tĩnh, xuống giường.

Đôi tay Mộ Cẩm nhéo khóe miệng nàng, “Vừa mới ở trong chăn làm gì?”

Nàng khoa tay múa chân: “Hoa tai ta lại rơi.”

Hắn vươn ngón trỏ, đem khóe miệng nàng kéo lên, “Kẻ lừa đảo có phải đã trở lại rồi hay không?”

Không phải. Nhị Thập không chút biểu cảm, để mặc hắn kéo kéo mặt nàng.

“Chặt đứt vẻ chày cán bột đi.” Hắn chính là thích nhìn cái bộ dạng lên mặt của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.