Editor: Đào Tiên, Đụt, June
Từ đầu đến cuối, hai người đều không chính thức nói ra từ “thích“. Nhưng cũng đã tới bước này, theo như lời Mộ Cẩm nói, quan hệ đã không còn giống như trước nữa.
Hắn mở miệng nói trước: “Thứ ta muốn thì nhất định phải đạt được. Nếu như nàng không suy nghĩ giống như ta, hoặc trong lòng dành tình cảm ít hơn ta, vậy thì đó là điều bất hạnh của nàng. Bởi vì ta sẽ không quả qua cho nàng.”
Từ A Man nghiêng đầu liếc nhìn hắn. Câu nói này so với lời kịch nam nhân theo đuổi cô nương sao mà kém xa quá. Có điều, theo Nhị công tử đào vong, nàng không cảm thấy bi thương lắm, giống như cùng với hắn một chỗ, dù là thân phận thế nào đi chăng nữa, nàng đều có thể chấp nhận. Thậm chí có khi nàng thầm nghĩ, Nhị công tử mù lòa, đi đứng không tiện, ngược lại còn kéo gần hơn khoảng cách giữa nàng và hắn.
Ngày thứ hai, khuôn mặt Từ A Man phiếm hồng, khóe miệng tươi cười như một đóa hoa nhỏ. Tâm sự ngập trời không biết trút vào đâu, nàng chỉ có thể tới tìm Lý Trác Thạch: “Nhị công tử hứa hẹn về sau chỉ có mình ta là người bên gối, tương lai người còn muốn tới nhà ta cầu thân.”
Lý Trác Thạch cũng cười theo. Dù nàng biết nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy con cháu hoàng thất cầu thân với nô bộc. Cảm xúc nàng rất phức tạp, nhưng chắc chắn, nàng cũng mong Từ A Man được hạnh phúc.
“Ừm.” Từ A Man cúi thấp đầu: “Ta biết, Nhị công tử không có gì tốt, nhưng ta vẫn cảm thấy vui vẻ.”
“Cô vui là được rồi.” Lý Trác Thạch nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Sau khi rời kinh, mỗi lần nhìn về hướng hoàng cung, nàng chỉ cảm thấy bên kia trời đất mờ ảo một tầng hơi sương. “Thí dụ như vị Hoàng Thượng kia, quyền khuynh thiên hạ, tài tuấn ngút trời. Năm đó khi còn là Thái Tử, chỉ cần đi dạo phố thôi mà bộ dáng tuấn mỹ của hắn đã đánh cắp bao nhiêu trái tim của cô nương gia. Trong đó có cả ta. Sau đó, ta gả cho hắn. Người ngoài nhìn vào thấy phu thê chúng ta tình cảm sâu nặng. Nhưng mà chua xót chỉ có mình ta hiểu rõ. Cùng một đạo lý, ta có thể cảm nhận được tình ý của Mộ nhị công tử dành cho với cô, trong lòng hắn chỉ có mình cô.”
Mộ Cẩm hứa hẹn được nhất thời, nhưng không chắc chắn có thể thực hiện cả một đời. Nhưng thấy Từ A Man mặt mày hớn hở, Lý Trác Thạch cũng không nói gì cả.
Từ A Man gật đầu: “Ta về suy nghĩ lại, hẳn sẽ hiểu ra vì sao lại thích Nhị công tử.” Hơn nữa, đời người rất dài, nàng có rất nhiều thời gian để tự hỏi vấn đề này.
- ---
Ngay chiều hôm ấy, Thốn Bôn đưa một vị cô nương đến hậu viện thanh lâu.
Lý Trác Thạch bắt gặp, thấy cô nương diện mạo rất diễm lệ, đứng cùng Thốn Bôn mi thanh mục tú, trông vô cùng xứng đôi.
Từ A Man từ chỗ ngoặt bước tới, kinh ngạc vui mừng gọi một tiếng: “Tiểu Cửu.”
Tiểu Cửu mở một gian tửu quán ở Giang Châu, buôn bán đã lâu, nàng đã không còn vẻ nhu nhược khi còn ở Mộ phủ, lại nhiều thêm vài phần hoạt bát. “Nhị Thập.”
Thốn Bôn giải thích: “Cô ấy không phải Nhị Thập cô nương.”
Nếu Nhị Thập hiện tại đã là Từ A Man, vậy thì Tiểu Cửu lên làm bà chủ, chắc chắn cũng sẽ gọi tên thật: Chu Mịch Hải.
Ở Mộ phủ, hai người ít qua lại, sau khi rời khỏi lại có cảm giác gặp lại cố nhân. Từ A Man và Chu Mịch Hải hỏi thăm lẫn nhau về tình hình gần đây.
Cuối cùng, Chu Mịch Hải nói: “Lúc trước, Mộ lão gia nhờ người đưa cho ta một bức thư, đại khái nói qua vài việc ở Mộ phủ. Bây giờ ta cũng có chút thành tựu, cũng muốn đa tạ một xe vàng bạc kia của Nhị công tử. Ân tình này, ta vẫn còn nhớ kỹ. Cho nên khi Thốn Bôn đến tìm ta, ta ngay lập tức tới đây.”
Lý Trác Thạch nhìn về phía Thốn Bôn: “Chuyện gì vậy?”
Thốn Bôn nói: “Hai ngày sau, chúng ta sẽ cùng bằng hữu của tướng công Chu cô nương đi tới Bách Tùy.”
Trước đó Mộ Cẩm đã nói muốn trốn về phía tây bắc. Tây bắc từng là sa trường của La Sát tướng quân, Lý Trác Thạch muốn nhìn thấy biên cương rộng lớn trong miệng phụ thân, Mộ Cẩm đã đáp ứng. Nhưng hắn không nói cho nàng biết, bọn họ sẽ đi qua Bách Tùy.
Thốn Bôn tiếp tục nói: “Tướng công của Chu cô nương là nhân sĩ Bách Tùy, việc buôn bán ở tửu quán của Chu cô nương cũng có tướng công nàng trợ giúp. Hắn và thương nhân Bách Tùy có mối quan hệ chặt chẽ, có thể sắp xếp cho chúng ta vào thương đội Bách Tùy tiến vào Giang Châu. Chúng ta sẽ cải trang thành nhân sĩ Bách Tùy, hướng về phía tây.”
Lý Trác Thạch mặt mày lạnh băng: “Cha ta từng chiến đấu với đại quân Bách Tùy mấy tháng. Ta là con gái ông, không thể đi đến đó.”
Sau khi đình chiến, Tiên Hoàng đã tự mình hạ lệnh mở đường buôn bán, có điều, tướng sĩ sau này vẫn khắc ghi máu tươi đời trước đã đổ xuống.
Thốn Bôn: “Lý cô nương hãy suy xét lại“.
Bốn người ăn xong bữa tối.
Lý Trác Thạch mới nói: “Ta đã suy nghĩ kỹ, vẫn là câu nói kia, đời sau của La Sát tướng quân không thể trốn tới Bách Tùy. Ta sinh ra ở Đại Tễ, chết cũng ở Đại Tễ, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi quốc thổ.”
Mộ Cẩm thong thả ung dung mà buông đũa: “Lý cô nương, cô có thể tiếp tục suy xét.”
Sở dĩ ngồi chung một mâm cơm là để thuận tiện bàn bạc kế hoạch xuất ngoại, nếu không, hắn cũng sẽ không mời Lý Trác Thạch cùng nhau dùng cơm.
“Ta nhắc nhở ngươi, chúng ta chỉ có thể lợi dụng thời gian trước khi đại điển đăng cơ diễn ra để rời khỏi Đại Tễ. Một khi đàn hiến tế lễ trời hoàn tất, triều đình có thể toàn lực để tâm đi tìm chúng ta.”
Lý Trác Thạch đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Đương nhiên, nếu Lý cô nương muốn hồi cung thì lúc nào cũng có thể đi. Ta vẫn giữ câu nói kia, nếu cô rời đi, chúng ta coi như chưa từng quen biết.”
Lý Trác Thạch đi ra ngoài vài bước.
Mộ Cẩm bồi thêm một câu: “Hoàng Thượng đã hứa cho cô vinh hoa, với thân phận nữ nhi của La Sát tướng quân, cô trở về thì có thể hưởng hết cả đời phú quý, hà tất phải trốn đông trốn tây. Với cô mà nói, hồi cung là sự lựa chọn tốt nhất.”
Bước chân Lý Trác Thạch ngừng một chút.
“Khi tang lễ của Tiên Hoàng kết thúc, các thành trong cả nước đã lục tục chọn lựa mỹ nhân tiến cung tuyển tú. Lý cô nương cần phải đưa ra quyết định sớm một chút. Nếu không, chủ vị hậu cung cũng sẽ bị người khác nhanh chân ngồi mất.”
Lý Trác Thạch trở về phòng.
Từ A Man đập một cái vào vai Mộ Cẩm. Đây cũng chỉ là động tác tay nhanh hơn não, ngay sau đó, nàng lập tức ngẩn người.
Mộ Cẩm nghiêng đầu. Hôm qua hắn đã nói cho nàng biết đôi mắt hắn vẫn chưa khôi phục. Lúc này như là nhìn nàng nhưng tròng mắt lại hướng tới đồ trang sức nàng đeo.
Từ A Man thu tay lại: “Lý cô nương là người hướng tới sự tự do, sao người lại khuyên nàng ấy trở về?”
Mộ Cẩm không đáp, lại hỏi một câu: “Nàng đánh ta làm gì?”
Từ A Man vô tội ngẩng đầu nhìn trăng sáng: “Đánh người một cái thì sao nào? Trước kia người còn dẫm bả vai ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu.”
“...” Chỉ một câu đã chặn họng Mộ Cẩm.
Thốn Bôn rất thức thời đứng dậy: “Nhị công tử, thuộc hạ cáo lui trước.” Vừa nói xong, còn không đợi Mộ Cẩm đồng ý đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Mộ Cẩm nhíu mày, lại dãn ra: “Sức nàng như đập muỗi vậy. Ngày mai tìm một cây búa lại đây. Ta dẫm nàng mấy lần, nàng đánh ta từng đó.”
“Nhị công tử, người nói thật chứ?” Từ A Man một bên hỏi, một bên lại đập vai hắn.
“Không bồi thường cho nàng, về sau không biết còn bị nàng nói bao nhiêu lần.” Mộ Cẩm nâng vai phải lên cho nàng: “Là ta sai, đương nhiên ta phải nhận.”
“Ta chỉ nói vậy thôi.” Từ A Man lên tiếng: “Chuyện xưa của Lý cô nương và Hoàng Thượng tương đối phức tạp. Lý cô nương rất thích Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng lại có tam cung lục viện, hiện tại còn muốn tuyển tú. Lý cô nương từng nói, rời khỏi hoàng cung mới là khát vọng ngày đêm mong ước của nàng.”
“Ừ.” So với cảm nhận của Lý Trác Thạch, hắn càng quan tâm Tiêu Triển hơn.
“Cha của Lý cô nương từng chiến đấu với đại quân Bách Tùy, việc nàng ấy không muốn tới Bách Tùy, về mặt tình cảm, ta có thể hiểu được.” Từ A Man thử hỏi: “Nhị công tử, người có cách nào tìm một chỗ dung thân cho Lý cô nương không?”
Mộ Cẩm: “Ta là khâm phạm triều đình, chính ta còn đang chạy loạn bên ngoài, hơi sức đâu mà lo cho nàng ta?”
Từ A Man lại chọt chọt vai hắn, tiến đến bên mặt hắn, cố làm ra vẻ mặt bánh bao, “Nhị công tử.” Hơi thở thơm tho dịu dàng rơi trên mặt hắn.
Mộ Cẩm: “...”
“Ta nghĩ, trước kia người làm nhiều chuyện xấu, coi như đây là một cách giải nghiệp đi.” Nàng lầm bầm lầu bầu. Trước đây nàng nào dám nói vậy, lúc này chính là ỷ vào tâm ý của hắn đối với nàng.
Hắn lại rất hưởng thụ việc nàng làm nũng: “Nói đi.”
“Đầu tiên, người tìm cho Lý cô nương một chỗ trước.” Thấy hắn không tức giận, Từ A Man thừa thắng xông lên: “Cái thứ hai, ba, bốn, năm, sáu, sau này hẵng tính.”
Mới ngắn ngủn một ngày, nàng đã cậy sủng mà kiêu. Mộ Cẩm không nhanh không chậm nói: “Đây là nàng đang ngồi lên đầu chủ tử là ta à?”
“Vâng, người muốn tiếp tục làm chủ tử cũng được thôi, ta vốn là tiểu nha hoàn mà.”
“Sao nàng lại cảm thấy ta có thể tìm được chốn dung thân cho nàng ta? Đến chính ta còn chưa xong, cứ chạy tới chạy lui, là ngại chết không đủ nhanh sao?”
“Nhưng người xem, người từng ám sát Thái tử mà vẫn chưa bị bắt. Lúc còn ở trên núi còn nghênh ngang xuống núi nữa là. Đến thanh lâu này, mỗi ngày phơi nắng ngắm trăng, vô cùng ung dung tự tại.” Từ A Man cọ cọ hắn, thi triển tiểu mỹ nhân kế: “Nhị công tử, người chắc chắn có cách mà.”
Cọ đến nỗi khiến hắn lại nghĩ đến việc khác: “Lát nữa về phòng lại cọ tiếp cho ta.”
“Vâng.” Nàng không dám động đậy nữa.
Mộ Cẩm ôm chầm lấy nàng: “Vậy ta có thể lý giải thành, ở trong lòng nàng, ta là người không gì không làm được có phải không?”
“Nhị công tử thích nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó.” Không gì không làm được phải là Thốn Bôn mới đúng, lộ trình đào vong do một tay hắn an bài. Nhị công tử có làm gì đâu.
“Nếu nàng đã ngưỡng mộ ta như thế, ta đành phải tìm cho Lý Trác Thạch một chỗ đặt chân vậy.”
“Được ạ!” Từ A Man cười híp mắt.
Giai nhân trong lòng ngực tựa như một nụ hoa nhỏ kiều diễm. Mộ Cẩm nhẹ hỏi: “Giải quyết xong chuyện này, tình cảm của nàng dành cho ta có càng thêm mãnh liệt không?”
Từ A Man đạm nhiên: “Không hề, vẫn là như vậy, có thể có, có thể không.” Có hay không thì nàng cũng phải suy ngẫm thật kỹ đã, nhưng ngoài miệng chắc chắn sẽ không để cho Nhị công tử kiêu ngạo.
“Vậy đành mạnh mẽ mà chiếm lấy vậy. Nàng trốn không thoát đâu, nên ta lười so đo với nàng.” Mộ Cẩm cúi đầu tìm được môi nàng, hôn lên: “Dù nàng không tình nguyện, cũng chỉ có thể cam chịu số phận.”
Từ A Man: “...”
- ---
Dám đối nghịch với Tiêu Triển, chắc cũng chỉ có mình Mộ Cẩm.
Lý Trác Thạch thấy Thốn Bôn lên kế hoạch đâu vào đấy, cũng đành đồng ý đi tới Tây Phụ Quan trước. Nàng lại nói: “Ta chỉ ở lại Đại Tễ. Đến Tây Phụ Quan rồi thì chúng ta đường ai nấy đi.”
Thốn Bôn cúi đầu xem bản đồ: “Nhị công tử sẽ tìm một chỗ dừng chân khác, sau khi Lý cô nương ổn định, chúng ta ai đi đường nấy.”
Đường ai nấy đi và ai đi đường nấy thì cũng vẫn cùng một nghĩa. Lý Trác Thạch đồng ý.
Thốn Bôn khoanh mấy điểm trên bản đồ. Hắn lại sắp xếp một số tuyến đường xuất cảnh ở Tây Phụ Quan.
Lý Trác Thạch nheo mắt lại. Trong đó có một điểm, hình như là doanh trại ở biên cương?
“Ta vẫn luôn thắc mắc, tại sao Mộ Cẩm lại dám can đảm đối nghịch với vua một nước. Có phải các ngươi có kế hoạch khác hay không?”
“Lý cô nương nghĩ nhiều rồi.” Thốn Bôn ngẩng đầu nhìn nàng một cái: “Ai có chí nấy. Nhị công tử chưa từng có ý muốn nhất thống thiên hạ.”
“Cũng phải, trước nay đều là Hoàng Thượng tự cho rằng Tứ hoàng tử muốn đoạt quyền với hắn,“ Lý Trác Thạch thở dài: “Đều là hắn tự nghĩ ra.” Nếu không phải chính mắt nàng thấy Mộ Cẩm tản mạn, nàng cũng hoài nghi hắn cố ý ngụy trang nhằm che dấu thế lực.
“Hoàng Thượng tài hoa, chắc chắn sẽ khiến Đại Tễ phồn vinh hưng thịnh.” Thốn Bôn ăn ngay nói thật.
“Ta cho rằng, các ngươi là kẻ địch của Hoàng Thượng.”
“Đúng là kẻ địch, nhưng cũng phải thừa nhận, tân hoàng thích hợp làm hoàng đế hơn.” Đây cũng là nguyên nhân đầu tiên khiến Nhị công tử không nổi binh tạo phản. Ngôi vị hoàng đế không chỉ là ân oán cá nhân, mà còn liên quan đến lợi ích thiên hạ.
Thốn Bôn gấp bản đồ lại: “Lý cô nương, cô thu dọn đồ đạc đi. Lát nữa chúng ta sẽ tới tửu quán của Chu cô nương, rồi từ nơi đó trà trộn vào thương đội đến Tây Phụ Quan.”