Editor: Đụt, June
Mộ Cẩm đẩy Nhị Thập lên giường.
Ngày hè nóng bức, giường được trải một tầng chiếu ngọc, xuyên thấu như ngọc lưu ly vàng rực rỡ. Da thịt trắng muốt của Nhị Thập nằm trên chiếu ngọc càng thêm chói lọi.
Từ khi Nhị Thập có quý thủy, Mộ Cẩm liền tu tâm dưỡng tính, sống những ngày thanh tâm quả dục. Hàng đêm ôm nàng trong ngực, lửa nóng không phải là không có, có lúc tỉnh dậy, hắn không nhịn được mà xoa bóp mặt nàng, rồi lại xoa xoa tay nàng, mượn việc này để giải tỏa bớt hỏa khí trong lòng.
Nhịn đến tận hôm nay đã là sự kiềm chế cuối cùng của Nhị công tử. Hắn vốn định, khi nào trở lại Mộ phủ sẽ ngắm thỏa thích các cô nương ở Yểm Nhật Lâu. Nhưng gặp cũng gặp rồi, đẹp thì cũng đẹp, nhưng hắn lại không thể nào nổi lên hứng thú. Hắn cho rằng do mới đi xa về, tâm tính phai nhạt. Tối hôm nay, hắn vốn đi để tìm thú vui, nhưng rốt cuộc lại thấy chán muốn chết.
Trở về gặp được nữ nhân này, hắn lại nổi lên hứng thú. Hắn kéo tay Nhị Thập, hỏi: “Cái thứ của nữ nhân kia, đã hết rồi?”
Nhị Thập gật nhẹ đầu.
Mộ Cẩm nở nụ cười, cúi đầu hôn nàng một cái, “Thật ngoan.”
Hắn đem cái gật đầu của nàng hiểu rằng là hùa theo lấy lòng. Nhưng Nhị Thập chỉ cảm thấy, dù sao cũng là ngủ một giấc, công tử muốn ngủ thì ngủ thôi.
Đêm nay, Mộ Cẩm đắp khăn lụa lên mắt Nhị Thập. Che được một lúc lại kéo xuống. Hắn dùng bàn tay che mắt nàng. Nàng nhắm mắt. Xuyên qua đôi hàng mi mỏng, hắn cảm nhận được tròng mắt của nàng đang khẽ rung, hắn buông lỏng tay.
Hai mắt Nhị Thập nhắm chặt, chặt đến nỗi nhăn cả mũi lại.
Hắn nhéo nhéo môi nàng rồi lại mổ xuống một cái, ném khăn lụa sang một bên.
Qua hồi lâu, vẫn không thấy che khăn lại, nàng trộm hé một mắt.
Hắn bắt được, cười nói: “Về sau đừng che nữa.”
Thiếu đi sự che đậy của khăn lụa, Nhị Thập lại càng thêm lo sợ. Có lẽ là sợ ánh mắt thâm thúy của Nhị công tử, có lẽ là sợ chính mình sẽ mê mẩn, tóm lại nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, mắt không thấy thì tâm không động.
Rốt cuộc hai người vẫn thật hòa hợp, ngoài miệng nên rên, nên kêu, nàng đều làm.
Sợ nàng vẫn còn đau sau quý thủy, đêm nay Mộ Cẩm không ra ở bên trong. Để phòng ngừa vạn nhất, hai ngón tay hắn đặt ở huyệt vị nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
Đùi nàng tê rần, như là bị con vật nhỏ nào đó cắn.
Hắn nói: “Ngày mai không phải uống canh tránh thai nữa.”
Nhị Thập yên tâm gối lên vai hắn. Nhị công tử ngoài miệng nói đánh nói giết, nhưng đồng thời, hai người ngày càng thắm thiết, nàng cảm thấy hắn ngày càng săn sóc hơn. Băng Sơn Cư địa thế ưu việt, đông ấm hạ mát, lại còn nằm trên chiếu ngọc, Nhị Thập có chút lạnh, rúc vào ngực hắn tìm kiếm hơi ấm.
“Mùa hè ngươi còn sợ lạnh?” Mộ Cẩm chải mái tóc dài của nàng, không chút để ý hỏi: “Chốn kinh thành này, ngươi đã đi nhiều chưa?”
Nhị Thập lắc đầu, không đi được mấy, chỉ thi thoảng đi Nam Hỉ miếu. Mộ phủ không bắt cấm túc, có điều, một ngày ba bữa phòng bếp đưa cơm đúng giờ, nếu bỏ lỡ thì đành phải đến xin phòng bếp. Nàng lần nào cũng vội về để ăn cơm.
Đúng như Mộ Cẩm dự đoán, nàng tầm nhìn hạn hẹp, kiến thức nông cạn. “Ngày mai ta đưa ngươi đi dạo chơi kinh thành một chút, nơi này cũng có kịch lâu, quán trà. À, còn có sòng bạc, nhưng mà sòng bạc ở đây không giống Lĩnh Châu, quá nhiều quy củ, ta không thích đi.”
Nhị Thập gật đầu. Cũng không biết có nghe vào hay không, hắn nói gì nàng đều gật đầu. Cả câu hỏi của hắn cũng thế.
Mộ Cẩm biết rõ, nàng tám phần là buồn ngủ rồi. Hắn vỗ vỗ nàng, “Ngày mai muốn đi đâu chơi?”
Nhị Thập mở mắt ra, khua tay nói: “Xin quẻ.”
“Xin quẻ gì?”
“Bùa bình an.”
“Xin cho ai?” Đây mới là chuyện Mộ Cẩm quan tâm.
Nhị Thập thành thật trả lời: “Nhị công tử.” Nhị công tử bình an, nữ nhân các nàng mới có thể vô ưu vô lo. Thế mới gọi là bắt giặc phải bắt vua trước, cầu bình an đương nhiên cũng phải cầu cho chủ tử trước.
Mộ Cẩm đang định mở miệng châm chọc hắn không tin vào quẻ bói, nhưng lời đến miệng như lại rẽ sang chỗ khác. Lối đi này như làm cong cả mặt hắn, đi vào đáy lòng hắn. Trong lòng hắn ngứa ngáy như có đuôi nhỏ quét qua, ngứa đến không ngủ được.
Có lẽ bởi vì đêm nay mới chỉ làm một lần, vẫn chưa hết hứng thú, cho nên hắn có một cỗ xúc động, muốn cùng nàng bay ra ngoài cửa sổ, ngắm hoa ngắm trăng, ngâm thơ tác đối.
Nhưng hắn nhớ ra nàng đến một chữ cũng không biết, lại thôi. Hắn ôm chặt nàng: “Ngủ đi.”
- ---
Ngày hôm sau, Nhị Thập đổi một chiếc váy xanh lục dài đẹp đẽ. Đai áo ôm sát eo nhỏ của nàng, mềm mại như cành liễu lay động.
Đây chính là bộ y phục lần trước Mộ Cẩm bảo phòng may vá làm gấp. Đỏ tía là sắc màu tươi đẹp, màu xanh lục cũng rất bắt mắt, thợ may liền dùng cả hai màu.
Nhị công tử nhìn thấy người nàng, mặt hiện lên một chút hứng thú. Hắn hoài nghi nhan sắc này của nàng như đang ngấm ngầm hại người.
Nhị Thập ngẩng đầu nhìn hắn, màu xanh lục làm da nàng càng thêm trắng như ngọc.
Hắn hỏi: “Hai ngày nay, quà mới đã thêu xong chưa?”
Nhị Thập khoa tay múa chân giải thích: “Bận chăm sóc Thập Ngũ nên chưa làm được.” Đây là nguyên nhân thứ nhất, nguyên nhân thứ hai là lười. Đương nhiên, nguyên nhân này không thể nói cho Nhị công tử.
Mộ Cẩm nhếch miệng. Đường đường là Nhị công tử, năm lần bảy lượt phải đến chỗ cô nương gia đòi quà, thật sự là quá mất mặt. Hắn kiềm chế, nhẫn nại, nghĩ đến chuyện sắp có bùa bình an, cũng bớt đi sự không vui vì chưa chiếm được túi thơm.
Ra khỏi cửa lớn Mộ phủ.
Con đường trước cửa Mộ phủ một bên đi ra đường chính, bên kia đi tới ngõ cụt. Phần lớn là ngươi trong phủ hay đi lại. Đi lên đường chính, Nam Hỉ miếu nằm ở bên phải.
Nhưng mà, Mộ công tử chân dài bước nhanh, rẽ ngoặt sang bên trái.
Nhị Thập chạy vội hai bước đuổi theo, nàng nhìn người qua đường xung quanh, giấu ngón tay vào tay áo, rồi nhẹ nhàng kéo góc áo hắn.
Mộ Cẩm nghiêng đầu.
Nàng chỉ: “Xin quẻ là ở bên kia.”
“Mang ngươi đi ăn bánh bao ở Đông phố trước đã.” Mộ Cẩm bắt lấy tay nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Có điều, nơi đây là kinh thành, hắn nắm một chút liền buông ra. “Đông Ninh nói, nước chấm của tiệm kia, nhà bếp Mộ phủ làm không giống được.”
Nhị Thập nhẹ nhàng thở ra, nàng cho rằng Nhị công tử không thoải mái, phạt không cho nàng ăn sáng. Nàng bước chậm lại, giữ vững khoảng cách ba thước với hắn.
Hai người một trước một sau, tới tiệm bánh bao, đến chỗ góc khuất ngồi xuống.
Mộ Cẩm quan sát Nhị Thập ngồi đối diện. Ngày hôm qua hắn đã cẩn thận quan sát Hỗ Doanh Doanh, vẫn là quốc sắc thiên hương như cũ. Nữ nhân trước mắt có lẽ là một kiểu mới mẻ khác. Vậy như thế có nghĩa là gu thẩm mỹ của hắn không hề thụt lùi, mà là có tiến bộ.
Nhị Thập cắn một miếng bánh bao, mùi nước chấm lan khắp miệng, vô cùng thơm ngon. Nàng hơi há miệng, vừa nâng mắt thì thấy hai mắt Nhị công tử sáng ngời đẹp đẽ, nhìn nàng chằm chằm.
Nàng cụp mắt, vội vàng đem bánh bao trong miệng nuốt xuống.
Mộ Cẩm cười, lấy cái khăn lụa nàng tặng ra, nhẹ nhàng lau miệng cho nàng, “Hôm nay ta đã hiểu giá trị chiếc khăn này của ngươi rồi.”
Không phải nàng đưa... Mà là hắn cưỡng ép, đã muốn lại còn không thèm. Nhị Thập tự mình nhận lấy khăn lau miệng, sau đó gấp lại rồi khua tay nói: “Nhị công tử, ta sẽ giặt sạch sẽ rồi trả lại cho người.”
“Ừ.” Mộ Cẩm nhắc nhở: “Nhớ kỹ, nhất định phải trả.”
Khăn này vốn dĩ chính Nhị công tử không cần. Đương nhiên Nhị Thập cũng không dám nói, liên tục gật đầu đáp ứng.
Trước đây, Nhị Thập cùng Thập Nhất đi Nam Hỉ miếu, đi thẳng về thẳng, không rẽ vào đâu. Hôm nay cùng Nhị công tử đi dạo, nhìn nơi này một chút, ngắm chỗ kia một chút.
Nhị công tử cười hỏi: “Ngươi có thiếu cái gì không?”
Thiếu tiền. Đôi mắt của Nhị Thập mong chờ nhìn hắn.
Hắn vô tình cự tuyệt, “Không có cửa đâu.”
Tới một đầu đường nhỏ ở phố Nam, các cửa tiệm mái xám gạch đỏ chỗ to chỗ nhỏ, đường phố thì chỗ rộng chỗ hẹp. Mộ Cẩm nói đây là xóm nhỏ tự phát.
Lúc nói tới đây, hai người đi qua một tiệm tào phớ.
Trước cửa tiệm có hai tên thanh niên, nam tử áo thô xám xanh đứng ở sát bàn, thanh niên áo trắng cao lớn đang dựng bạt.
Trên biển hiệu quán tào phớ có ba chữ “Tây Phụ Quan“.
Mộ Cẩm hỏi Nhị Thập: “Tào phớ ở Tây Phụ Quan các ngươi có gì đặc biệt không?”
Nhị Thập lắc đầu. Không có gì đặc biệt, tào phớ của Giang Nam mới là tươi non ngon miệng.
Thanh niên áo xám xanh thấy hai người dừng bước thì vội vàng mời chào: “Tào phớ vừa thơm vừa ngọt đây.” Hắn cười với Nhị Thập, lộ ra một hàm răng trắng, “Cô nương, ăn tào phớ sao?”
Vị thanh niên này có khẩu âm của Tây Phụ Quan, Nhị Thập bỗng thấy rất thân quen, nhìn lại hắn.
Trên trán nam tử buộc một cái khăn cùng màu với y phục. Nhìn rõ ngũ quan Nhị Thập, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn nàng chằm chằm không rời.
Mộ Cẩm tiến lên nửa bước, nghiêng người chặn lại tầm mắt của thanh niên áo xám xanh.
Thanh niên áo xám xanh chớp chớp mắt: “Cô nương, cô...”
Ánh mắt Mộ Cẩm sắc như dao.
Thanh niên áo xám xanh im miệng, vỗ vỗ thanh niên áo trắng, “Ca, cô nương này lớn lên trông rất quen a.”
Thanh niên áo trắng dựng lều xong, nhảy khỏi ghế gỗ, nhìn sang, “Ơ?” Hắn hết sức kinh ngạc, lại có chút chần chừ: “Từ A Man? Nàng là Từ A Man sao?”
Nhị Thập giật mình.
Thanh niên áo xám xanh cười rộ lên: “Ta cũng cảm thấy nàng lớn lên giống... Từ A Man.”
Hai thanh niên trước mắt, Nhị Thập không thể nhớ ra nổi. Nhưng đối phương nhận ra nàng, lại còn có giọng Tây Phụ Quan, nhất định là đồng hương.
Thanh niên áo trắng vỗ vỗ ngực mình: “Ta là Đại Đông, hắn là Tiểu Đông. Còn nhớ không? Chúng ta ở cùng một con phố, khi nhỏ thường cùng nhau chơi trốn tìm.”
Biết được tên họ, Nhị Thập đã nhớ lại. Đã nhiều năm trôi qua, ba người đều lớn lên, nàng không nhận ra họ cũng là bình thường.
Thanh niên áo xám xanh, cũng chính là Tiểu Đông, bước lên nói: “Muội lớn lên rất giống mẹ muội, ta mới thấy thật quen mắt...” Nhưng mà, nam nhân bên cạnh nàng vẫn luôn lạnh như băng mà nhìn chằm chằm hai huynh đệ họ, kỳ quái dọa người.
Gặp được bạn hồi nhỏ, Nhị Thập vừa mừng vừa sợ, nàng muốn nói chuyện, nhưng không thể nói.
Tiểu Đông hỏi: “Cha muội tìm muội khắp nơi, muội trước kia không phải đi làm thuê ở Giang Nam sao?”
Nghe được tin tức của người nhà, Nhị Thập lại càng luống cuống tay chân, chỉ chỉ cổ họng mình, lại nắm tay đưa lên miệng, học Lâm Quý Đồng ho khụ khụ vài cái.
Đại Đông lấy khăn lau mặt, hỏi: “Muội đang bị phong hàn, cổ họng không thoải mái?”
Nhị Thập gật đầu.
“À.” Đại Đông tin, hỏi lại: “Muội đến kinh thành từ bao giờ thế?”
Nàng đến kinh thành đã nhiều năm lắm rồi. Nàng giơ tay làm ký hiệu.
“Trời.” Tiểu Đông cười rộ lên: “Chúng ta đến đây đã hơn một năm rồi, chưa từng gặp được muội, hôm nay gặp được thật là trùng hợp.”
Đúng là trùng hợp, nếu không phải là đi cùng Nhị công tử, Nhị Thập căn bản không bao giờ đi qua con đường này. Nàng muốn nghe một chút chuyện về người nhà... Thế nhưng, Nhị công tử ý cười phơi phới, ánh mắt lại chẳng ấm áp chút nào. Nếu Đại Đông, Tiểu Đông đã mở quán tào phớ ở đây, vậy hôm khác nàng một mình đi hỏi thăm cũng không sao, hôm nay đành theo Nhị công tử vậy.
Lúc này, một bà cô trung niên đi ra, một khăn vắt trên vai, bà nhìn bốn người đứng trước quán, nói: “Đại Đông, Tiểu Đông, mau chào đón khách đi.”
“Nương.” Tiểu Đông quay đầu lại: “Nương, chúng con gặp được Từ A Man rồi.”
“Từ... A Man?” Nữ tử trung niên nhìn chăm chú đánh giá Nhị Thập: “Thật đúng à nha, lớn lên giống y như A Lệ.”
A Lệ đúng là tên của mẫu thân Nhị Thập, bà cô trung niên tên là Trương Thúy Hoa, miệng nói liên tục hết câu này đến câu khác: “Thật là, đã là cô nương trưởng thành rồi, quần áo xinh đẹp làm sao. Cha ngươi đi tìm đã nhiều năm rồi.”
Nghe được tin tức cha mẹ, Nhị Thập kích động không thôi.
“Kìa kìa, mau vào trong ngồi.” Trương Thúy Hoa nhiệt tình tiếp đón, “Ngồi đi, ăn một chén tào phớ đã.”
Nhị công tử nào thèm ăn món tào phớ này, Nhị Thập thầm nghĩ.
Mộ Cẩm thế mà lại đi vào.
Thấy hắn một thân tiên y, vải dệt tơ lụa, Trương Thúy Hoa nhanh tay lấy khăn tay của mình lau lau cái ghế: “Ngồi đi, ngồi đi.” Rồi bà quay đầu gọi: “Đại Đông, Tiểu Đông, mau mang hai bát tào phớ lên. Lấy bát to ấy.”
“Có ngay.” Hai thanh niên sảng khoái đáp lời.
Nhị Thập không đoán nổi tâm tử Nhị công tử. Vừa thấy Trương Thúy Hoa dùng khăn tay lau ghế, sắc mặt Nhị công tử dường như có chút thay đổi, nhưng vẫn ngồi xuống. Điều Nhị Thập sợ chính là, đến khi hồi phủ, Nhị công tử lại bắt nàng đền hắn bộ y phục này.
“Vị công tử này...” Trương Thúy Hoa nhìn gương mặt tuấn tú của Mộ Cẩm, “Tướng mạo đường đường, y phục bất phàm, là quý nhân kinh thành ư?”
(*Đường đường: có thể hiểu là có khí phách)
Nhị Thập gật đầu.
Trương Thúy Hoa tiếp tục hỏi: “Là... gì của A Man?”
Nhị Thập chỉ chỉ cổ họng mình, hướng về Nhị công tử làm một cái động tác tay. Loại vấn đề này, đương nhiên phải để Nhị công tử trả lời, để cho hắn được dịp khoe khoang địa vị nô dịch của nàng.
Nhưng mà, Nhị công tử lại mở quạt, tiêu dao tự tại mà phe phẩy, chẳng nói gì.
Trương Thúy Hoa nhìn biểu cảm của đôi nam nữ trước mắt, suy đoán, “Chẳng lẽ... vị này chính là công tử của A Man?”
Nhị Thập lắc đầu lia lịa.
Nhị công tử lại nói: “Đúng vậy.”
Nhị Thập nghĩ, Nhị công tử sợ rằng đã hiểu nhầm rồi. Hai chữ “công tử” trong lời Trương Thúy Hoa có ý chỉ phu quân, không phải là “chủ tử” như Nhị công tử nghĩ.
“A...” Trương Thúy Hoa liên tục kinh ngạc cảm thán: “Vận khí của A Man thật tốt, tìm được một vị công tử tuấn tú như vậy... Cha mẹ ngươi mà biết thì sẽ vui lắm đây.”
Nhị Thập mặt không biểu cảm mà đá Mộ Cẩm một cái dưới gầm bàn.
Hắn dịch dịch chân.
Nàng lại đá cái nữa.
Nữ nhân này ăn gan báo rồi hả? Mộ Cẩm lườm nàng một cái lạnh nhạt.
“Nhị công tử.” Nhị Thập khua chân múa tay nói: “Bà ấy hiểu lầm rồi. Công tử theo ý của bà ấy là —— “
“Vị công tử này, cậu và A Man đã thành thân chưa?” Trương Thúy Hoa xoa xoa cái bàn, đôi mắt nhìn Mộ Cẩm không rời, không chú ý đến Nhị Thập đang ra sức khua tay.
Nhị Thập nhìn Mộ Cẩm, liên tục lắc đầu.
Mộ Cẩm cười: “Chưa đón dâu.” Lời này cũng là sự thật, hắn vừa mới hưu thê, vị trí chính thất vẫn còn để trống.
“Tháng sau sẽ có người thân của ta ở Tây Phụ Quan tới đây, vừa đúng lúc bảo hắn truyền tin về cho cha mẹ A Man.” Trương Thúy Hoa thân thiện nói: “Nghi thức ấy mà, phải có đầy đủ cả cha mẹ hai bên. Không có cha mẹ chúc phúc, việc thành thân ít nhiều cũng có chút khó khăn.”
Nhị Thập vỗ vỗ khuỷu tay Trương Thúy Hoa, liên tục xua tay, không tiếng động mà mấp máy môi, nói: “Ta là nha hoàn của hắn.”
“Nha... Nha hoàn. Nha...” Trương Thúy Hoa cười to: “Ta còn tưởng, ngươi tìm được một phu quân tuấn tú như vậy cơ. Ngồi đi, ngồi đi, ta đi lấy tào phớ.”
Mộ Cẩm vừa rồi không nhìn thấy được Nhị Thập mấp máy môi cái gì, hỏi: “Ngươi vừa nói gì với đại thẩm?”
Nhị Thập khua tay giải thích: “Nói quan hệ của chúng ta.”
“Quan hệ gì?”
“Không có quan hệ.”
Hai chữ thị tẩm không thích hợp để công khai. Kỳ thật, Nhị Thập cũng không được tính là thiếp thất của hắn, danh không chính ngôn không thuận, nói ra thì không hay lắm. Mộ Cẩm hỏi: “Ngươi muốn có danh phận?”
Cái gì mà nàng muốn, nàng mới không muốn ấy.
“Dù sao thê tử ta cũng đã hưu, nếu ngươi muốn —— “
Nhị Thập lắc lắc đầu, “Ta không được.”
Ý cười của hắn đông cứng trong nháy mắt, “Vì sao không được?”
Nhị Thập khoa tay múa chân nói: “Ta không xứng.”
Mộ Cẩm hừ lạnh: “Ngươi cũng rất tự biết mình đấy.” Nàng nói rất có đạo lý, nàng không xứng với hắn. Nhưng đạo lý này nên là hắn không thèm nàng, chứ không phải là nàng trưng ra cái vẻ mặt ghét bỏ. Nữ nhân này một không ham tài, hai không ham sắc, đến thân phận địa vị của hắn cũng không ham, đúng là không biết điều.
Tiểu Đông nghe Trương Thúy Hoa trêu ghẹo, đang tiếc nuối Nhị Thập đã thành thân, đến khi nghe thấy Mộ Cẩm nói, hắn lại vui vẻ. Tiểu Đông làm lơ sắc mặt khó coi của Mộ Cẩm, đi đến bên Nhị Thập: “Từ A Man, muội lớn lên càng xinh hơn so với hồi nhỏ.” Tay trái hắn dùng sức mà lau mặt bàn trước mặt Nhị Thập, cười ngây ngô.
Mộ Cẩm suýt nữa hất tung bàn, nữ nhân của hắn có xinh đẹp hay không cũng không liên quan đến tên tiểu tử này.
Cho dù nàng chỉ là nha hoàn đi chăng nữa thì cũng vẫn là người của Nhị công tử. Nhị công tử mới phải đội nón xanh của Thập Nhất, trong lòng càng thêm bực dọc. Nhị Thập lắc đầu với Tiểu Đông.
Vẫn là Đại Đông lớn tuổi thức thời, thấy vị quý công tử kia như mới từ âm tào địa phủ chui lên, hắn chạy nhanh kéo đệ đệ lại.
Mộ Cẩm nhìn Nhị Thập: “Nữ nhân như ngươi, cũng có một ngày trăng sao vây quanh.”
“Nào bằng Nhị công tử.” Nhị Thập khua tay nịnh nọt: “Nhị công tử là trăng sáng giữa trời, cao không với tới.”
Cao không với tới là có ý gì? Còn không phải là hai người khoảng cách xa xôi không thể đến với nhau sao?
Mặt Nhị công tử càng đen lại.