Nhượng Xuân Quang

Chương 92: Chương 92: Hàn quạ hoảng hốt cảnh xuân sang




Editor: Đụt, June

Nhận được hồi âm của thích khách, Chu Văn Đống đứng sững trước cửa sổ, bóp chết con chim bồ câu đưa tin đáng thương.

Lý Trác Thạch thường bày ra một tư thái xa cách với Tiêu Triển. Chuyện nàng rời cung, đối với Hoàng Thượng mà nói là lợi nhiều hơn hại. Chu Văn Đống ước gì nàng đi thật xa. Nhưng ở hoàng thành nguy nga, trong mắt hắn mệnh lệnh là trên hết.

Nhiệm vụ thất bại thì chính là thất bại.

Chu Văn Đống vào cung diện thánh, lại bị từ chối.

Một tiểu thái giám nói: “Bẩm Chu đại nhân, Hoàng Thượng đi thăm Hoàng Phi nương nương.” Tiểu thái giám không phải thái giám thân cận của Tiêu Triển, chỉ được nghe nói về Hoàng Phi chứ chưa bao giờ được gặp.

Người biết chuyện thì sớm đã biết Lý Trác Thạch đã bỏ đi rồi. Nhưng người không biết thì chỉ thấy Hoàng Phi liệt giường đã lâu, bệnh tình nguy kịch.

Mấy ngày trước, Chu Văn Đống cũng bị từ chối không được vào gặp Hoàng thượng.

Nhưng khi đó, Tiêu Triển đang ở trong phòng.

Thanh Lưu đứng ngoài cửa ngăn cản, hảo tâm mà thấp giọng nhắc nhở: “Chu đại nhân, nếu đại nhân không có tin tức tốt của Hoàng Phi thì đừng nên tới đây nhiều.”

Người tới, tin tức không tới, Hoàng Thượng không vui.

Chu đại nhân vũ lực cao cường, nhưng không thể nhìn thấu sắc mặt Hoàng Thượng.

Chu Văn Đống có chút nghi ngờ. Hắn cho rằng, Hoàng Thượng chỉ là tình cảm ngoài mặt với Lý Trác Thạch, chẳng lẽ còn có ý nghĩa sâu xa nào khác sao?

Hắn không biết nhân gian tình ái, tất nhiên không có được đáp án.

Bên ngoài Ngự Thư phòng, một trận gió thổi qua trước mặt Chu Văn Đống, lạnh đến thấu xương.

Phía trước, Hoàng Thượng đã trở lại, đang hỏi Thanh Lưu: “Đã lâu như vậy rồi, Hoàng Phi không cho mời ngự y sao?”

“Đã mời rồi ạ.” Thanh Lưu nghiêm trang mà trả lời: “Ngự y nói, Hoàng Phi nương nương không có gì đáng lo.”

“Vậy thì Trẫm an tâm rồi.” Tiêu Triển đảo mắt nhìn thấy Chu Văn Đống.

Chu Văn Đống đáy lòng hoảng hốt: “Thần khấu kiến Hoàng Thượng.”

“Đi vào rồi nói.” Tiêu Triển ôn thuận thanh nhã, trong mắt không chút gió rét hỗn loạn.

Chu Văn Đống bỗng thấy gió thổi càng ngày càng buốt hơn.

Tiêu Triển ngồi trên ghế dựa, nhẹ hỏi: “Có phải hành thích Mộ Cẩm đã có kết quả rồi không.”

“Hoàng Thượng, nhiệm vụ thất bại rồi.” Chu Văn Đống quỳ xuống đất thỉnh tội: “Mộ Cẩm chạy mất, hơn nữa...”

“Hửm?” Mộ Cẩm chạy được là chuyện hết sức thường tình, bởi vì hắn có một hộ vệ võ công cao cường. Tiêu Triển lúc này đang nghĩ, lai lịch của tên Thốn Bôn này rốt cuộc ra sao.

“Hơn nữa, Hoàng Phi cũng đi cùng Mộ Cẩm.”

Khóe môi đang giơ lên một nửa của Tiêu Triển chợt cứng lại.

Chu Văn Đống tiếp tục nói: “Sát thủ thần phái đi tai mắt vụng về, chẳng may đánh trúng Hoàng Phi.” Cái gì mà trời tối ảm đạm, Hoàng Phi ngụy trang, Chu Văn Đống đều không nói ra.

Tiêu Triển cười hẳn lên.

Chu Văn Đống lại càng thản nhiên: “Hoàng Phi liền không còn thở nữa.”

Rất lâu sau đó, Tiêu Triển lặng im.

Gió lớn làm cho mấy khung cửa sổ đập vào nhau kêu lên.

Gió tràn vào phòng, thời gian vẫn trôi qua trong tĩnh lặng.

Thanh Lưu cúi đầu, bước tới đóng cửa sổ.

Chu Văn Đống vẫn quỳ, chờ đợi phán quyết của Hoàng Thượng.

Gió ngừng thổi, Tiêu Triển mới hoàn hồn, hắn nở nụ cười: “Chu Văn Đống, ngươi mê sảng cái gì thế? Hoàng Phi rõ ràng là đang ở trong hoàng cung của Trẫm, Trẫm vừa rồi còn đi thăm nàng. Nàng bệnh đã lâu, ít khi ra ngoài. Ngươi không gặp được mà đã dám bịa đặt Hoàng Phi đã chết, đáng bị tội gì?”

Chu Văn Đống hoảng hốt: “Hoàng Thượng!”

Tiêu Triển đứng dậy: “Lui xuống đi. Sau này tới đây ít thôi.”

“Hoàng Thượng.” Chu Văn Đống dập đầu: “Hoàng Thượng, thần khẩn cầu người...”

“Ra ngoài.” Tiêu Triển lạnh lùng.

Chu Văn Đống không kịp hối hận nữa. Lúc này hắn mới hiểu, Hoàng Thượng cho đến tận bây giờ vẫn không muốn tiếp thu chuyện Hoàng Phi trốn khỏi cung.

Thanh Lưu bước tới mời: “Chu đại nhân, mời đi ra trước đã.”

Chu Văn Đống ngẩng đầu nhìn Tiêu Triển: “Thần tội đáng muôn chết.”

“Ra ngoài.” Tiêu Triển vẫn chỉ nói hai chữ.

Tiếp theo, cửa bị đóng lại.

Thanh Lưu cũng có chút bất an, giương mắt nhìn Tiêu Triển: “Hoàng Thượng.”

“Trẫm còn tưởng phải là tin tức trọng yếu gì. Chu Văn Đống thế mà cũng chỉ biết đồn chuyện thị phi.” Tiêu Triển vẫn như không có chuyện gì, ngồi xuống lật xem tấu chương.

Tễ Đông lũ lụt, Giang Nam bắt được một tên quan lại tham ô. Lo nỗi lo thiên hạ, mới là trách nhiệm của bậc đế vương.

Nữ nhân sinh bệnh thì nên đi mời ngự y.

Hoàng Thượng trước mặt văn võ bá quan vẫn như thường, có thể nói, càng thêm cao nhã hơn trước.

Đại lễ đăng cơ ngày càng gần, Tiêu Triển bận chính sự, mấy ngày nay đều tới hơn nửa đêm mới nghỉ ngơi.

Mùa đông tới, long sàng cũng lạnh. Mãi không ngủ được, hắn đứng lên.

“Hoàng Thượng.” Thanh Lưu bừng tỉnh, vội vàng bước lên hầu hạ,

“Thanh Lưu, Trẫm lâu rồi chưa gặp Hoàng Phi.” Tiêu Triển nhìn lên mặt trăng cô độc, “Mỗi lần tới thăm, nàng đều tránh không gặp mặt ta. Trước kia nàng không phải là người thích giận dỗi. Từ khi sinh bệnh, nàng càng ngày càng hay cáu kỉnh.”

Thanh Lưu khoác thêm áo ngoài cho Tiêu Triển,

Việc này lại nhắc nhở hắn: “Sắp sửa vào mùa đông rồi, ngày mai sai người may thêm quần áo mùa đông cho Hoàng Phi.”

Thanh Lưu cúi đầu: “Vâng.”

“Màu sắc phải tươi sáng diễm lệ. Mấy bộ đồ của nàng toàn màu trắng, trông rất khổ sở, không may mắn chút nào.” Tiêu Triển buông tiếng thở dài: “Nàng sẽ là quốc mẫu của Đại Tễ. Trẫm lo, nàng cứ bệnh tật thế này thì sao có thể tham gia đại lễ phong hậu.”

Mồ hôi lưng Thanh Lưu lạnh toát, không dám nói gì.

Trước đại lễ đăng cơ một ngày, Hoàng Thượng lần thứ hai bừng tỉnh giữa đêm, lại đi tới tẩm cung của Hoàng Phi.

Hắn đi vô cùng vội vàng.

Thanh Lưu chạy theo phía sau, trong lòng run sợ.

Triều đình trên dưới vì đại lễ đăng cơ đã chuẩn bị gần một tháng nay, nếu xảy ra sai sót, không ai có thể đảm đương nổi. Thanh Lưu suy tư hồi lâu, lại nhớ ra không ai có thể ngăn cản được Hoàng Thượng. Đến Hoàng Thái Hậu cũng không thể.

Tiêu Triển sắc mặt lạnh lùng, gấp gáp bước vào phòng Lý Trác Thạch.

Cung nữ và thái giám sợ hãi, quỳ đầy dưới đất: “Hoàng Thượng.”

Màn trên giường Lý Trác Thạch vẫn luôn rũ xuống, Tiêu Triển chưa từng nhấc lên.

Hắn vẫy tay cho cung nữ và thái giám lui xuống. Thanh Lưu thối lui ra ngoài cửa.

Tiêu Triển chậm rãi nói: “Trác Thạch, ngày mai chính là đại lễ đăng cơ của Trẫm. Nàng biết mà, toàn bộ nỗ lực của Trẫm đều là vì ngày này. Nàng là phi tử duy nhất của Trẫm, chẳng lẽ nàng cứ muốn ở đây mãi, không thể vì Trẫm mà xuống giường một chút sao?”

Trong màn không có bất cứ thanh âm nào phát ra.

Hắn thở dài một tiếng: “Nàng rốt cuộc là bất mãn chuyện gì? Nói với Trẫm đi. Nếu hợp lý, Trẫm sẽ chiều theo nàng.”

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Tiêu Triển hạ giọng: “Trác Thạch, có phải là vì nàng sinh bệnh gầy ốm, nên mới không muốn gặp Trẫm?”

Gió đêm phất qua màn. Tấm màn bay bay.

Tiêu Triển cười: “Ta đã bảo cung nữ đi hầm nhân sâm ngàn năm cho nàng rồi, nàng dưỡng bệnh cho tốt, đại lễ phong hậu sắp tới sẽ là thiên hạ có một không hai.”

Tấm màn vẫn bay phất phơ.

Tiêu Triển duỗi tay vén màn lên, bên trong không một bóng người. Vẻ mặt tươi cười liền biến thành phẫn nộ: “Người đâu! Hoàng Phi đâu? Hoàng Phi đi đâu rồi?”

Thanh Lưu đẩy cửa bước vào, quỳ rạp xuống: “Hoàng Thượng.” Thanh Lưu không nhịn được nữa, nói thẳng: “Hoàng Thượng, Chu đại nhân nói, Hoàng Phi đã bị một chưởng mà chết...”

Cửa phòng mở rộng, ngọn đèn đung đưa, tấm màn đón gió phấp phới.

Tiêu Triển cảm thấy có một cơn gió lạnh buốt thổi thẳng vào ngực, hắn đột nhiên ngã ngồi xuống giường.

“Hoàng Thượng!” Thanh Lưu vội chạy tới đỡ.

Tiêu Triển xua tay: “Các ngươi ra ngoài.”

“Vâng.” Thanh Lưu lại nơm nớp lo sợ mà lui xuống.

Tiêu Triển cúi người, lần tìm bên gối một hồi lâu, nhặt được một sợi tóc dài: “Người ta nói phu thê là nghĩa kết tóc, vậy mà nàng chỉ để lại cho ta một sợi...”

Nàng từ một thiếu nữ trưởng thành thành một nữ nhân, bầu bạn với hắn đi hết Thanh Tiêu lộ, cuối cùng lại bỏ hắn mà đi.

(*Thanh Tiêu lộ: Đường đi tới trời xanh, mang ý chỉ đường đi lên một vị trí cao hơn.)

Đêm nay, Hoàng Thượng ở lại tẩm cung của Hoàng Phi.

Thanh Lưu đứng ngoài cửa hoảng loạn không thôi, chỉ sợ Hoàng Thượng không màng đến đại lễ đăng cơ nữa.

Bình minh hôm sau, Hoàng Thượng bước ra, thần sắc như thường: “Hoàng Phi lại náo loạn giận dỗi. Đại lễ đăng cơ hôm nay, nàng không đi nữa.”

Tiêu Triển bước xuống bậc thang, bóng dáng long bào cao lớn đĩnh đạc.

Cả tòa hoàng cung này, khi hắn còn nhỏ vẫn luôn bướng bỉnh, không chịu rời bỏ. Giống như Tiên Hoàng vậy.

Vua Thanh Thuận đứng trên vạn người, trong cung có một Hoàng Phi ốm yếu. Không ai từng gặp nàng. Đại lễ phong hậu cũng là do một mình vua Thanh Thuận hoàn thành nghi thức.

Vua Thanh Thuận thường lui tới tẩm cung Hoàng Hậu, trong triều trên dưới đều nói, vị Hoàng Hậu nương nương này là hồng nhan hại nước.

Nhưng Đại Tễ vẫn luôn thịnh vượng, hồng nhan này hại nước của ai?

- ---

Đưa tiễn Lý Trác Thạch, ba người Mộ Cẩm xuất phát hướng về phía quê nhà của Từ A Man.

Thốn Bôn đuổi xa phu đi, tự mình đánh xe, một đường đi về phía tây.

Từ A Man đến cỏ dại ven đường cũng muốn giải thích một lần: “Con đường này, hồi nhỏ ta từng theo cha đi.”

Cho dù nàng nói gì, Mộ Cẩm đều mỉm cười lắng nghe.

Về đến quê hương, càng gần đến nhà, Từ A Man ngược lại càng buông rèm thấp xuống: “Nhị công tử, người đã an bài xong cho nhà ta rồi sao?”

“Ừ, phất lên trong một đêm sẽ dễ khiến người ta ganh tị. Ta đã an bài cho người sống cánh vách nhà nàng, ngày lễ ngày tết sẽ giúp đỡ cho gia đình nàng” Đinh Vịnh Chí nếu biết đội hộ vệ do mình chiêu về bị Nhị công tử bắt đi làm tạp vụ, e là sẽ tức điên.

Từ A Man cười: “Nhà ta khi đến tết có thể vui vẻ ăn dương tích giá rồi.” Ngần ấy năm, không biết trong nhà đã được ăn dương tích giá mấy lần.

“Sau này, nhà nàng không chỉ ăn dương tích giá, còn có cá có thịt nữa.”

“Nhị công tử, người không trở về thăm quê nhà mẫu thân người một lần sao?”

“Không đi. Bà qua đời nhiều năm như vậy rồi, trời về với trời, đất về với đất, quê nhà cũng không còn thân nhân nào nữa.”

“Ừm.” Từ A Man đảo quanh tròng mắt, cọ cọ vào Mộ Cẩm ngồi bên: “Về sau, người thân của ta...” Nàng thấp giọng: “Cũng có thể là người thân của người.”

Mộ Cẩm cười nhẹ: “Lời này của nàng... Có phải đã coi ta là người một nhà rồi không?”

Nàng nhắm tịt mắt, mạnh miệng mà nói: “Cũng không phải, người vẫn chưa bái phỏng cha mẹ ta đâu.”

Hắn chỉ vào ngực nàng: “Nơi này của nàng đã coi ta là người một nhà.”

“Nhưng ta nói rồi. Sau này người tới gặp cha mẹ ta, gặp rồi chúng ta mới được coi là...” Nàng ho khụ khụ: “Coi là thành đôi.”

“Chờ đến lúc Hoàng đế Đại Tễ thôi hoài niệm, khi đó sẽ nhớ đến một người huynh đệ tài mạo song tuyệt là ta.” Mộ Cẩm cười vui vẻ: “Chúng ta trở về chọc hắn tức chết.”

“Ta cảm thấy Hoàng Thượng cũng không xấu, đã nói buông tha Mộ gia và Binh bộ Thượng thư liền thực sự không truy cứu gì nữa.” Từ A Man cố ý lườm hắn một cái: “Truy nã thích khách hành thích Hoàng Thượng, cũng là chuyện thường tình.”

Mộ Cẩm lập tức nắm chặt khuôn mặt nhỏ của nàng: “Người Hoàng Thượng muốn bắt chính là tướng công tương lai của nàng đấy.”

“Còn chưa có thành đâu.”

Xe ngựa đi qua một quán trà, sau tiếng nhạc chiến hùng dũng lại chuyển thành tiếng nhạc du dương: “Biển cát mênh mông vùng bắc hoang, hàn quạ hoảng hốt cảnh xuân sang.”

Mộ Cẩm lắng tai nghe: “Đây là khúc Toàn Sa Trận sao?”

“Đúng vậy.” Đây là chiến nhạc chỉ có thể nghe được ở quê nhà, Từ A Man cười híp mắt: “Thực ra đoạn sau đều là điệu dân ca của Tây Phụ Quan.”

Mộ Cẩm mỉm cười ôn nhu: “Ta từng nghe mẫu thân ta hát.”

Từ A Man đột nhiên nhớ ra: “Nhị công tử, người cũng từng nghe ta hát.” Tuy rằng khi đó nàng vừa hát vừa run, nhưng hắn lại khen nàng hát không tệ.

Mộ Cẩm hỏi: “Khi nào?”

“Hai mươi tháng chạp, đêm mà người say rượu.”

- ---

Eo thon của Từ A Man bị bàn tay to lớn của Mộ Cẩm chế trụ.

Hơi thở của hắn nồng nặc mùi rượu: “Bát mì này là do ngươi nấu?”

Nàng gật đầu.

“Tiệc sinh nhật... có người đang ca hát.” Mộ Cẩm say khướt nói: “Ngươi cũng hát cho ta đi.”

Tình thế cấp bách, Từ A Man hắng giọng hát khúc Toàn Sa Trận.

Nhị công tử nhìn nàng thật lâu, rồi hắn bế nàng lên, kể về mẫu thân của hắn...

- ---

Từ A Man vẫn luôn cho rằng, Nhị công tủ cuốn lấy nàng không buông là vì bát mì trường thọ kia. Hôm nay nàng mới biết, thì ra còn có khúc hát kia gợi lên nỗi nhớ thương của hắn.

Chuyện đêm ấy, Mộ Cẩm hoàn toàn không nhớ rõ. Hắn cả đời này chỉ bá chiếm một cô nương. Hắn hứa hẹn: “Món nợ thứ hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy của nàng, ta dùng cả đời này để trả.”

Từ A Man nhân cơ hội thêm vào giao ước: “Nếu đã vậy, cả đời người chỉ được có một mình ta.”

Mộ Cẩm trịnh trọng đáp: “Chỉ có một mình nàng.”

“Nếu thêm một người, ta sẽ không thèm để ý đến người nữa.” Kể cả có là một cô nương mỹ mạo hoàn cảnh khó khăn, nàng cũng sẽ không đồng ý.

Mộ Cẩm lặp lại: “Chỉ có một mình nàng.”

Từ A Man đỡ lấy trâm cài, ra vẻ thở dài: “Cố mà thực hiện, cho người một cơ hội chuộc tội.”

Lúc này, Thốn Bôn lên tiếng: “Nhị công tử, rẽ qua giao lộ này chính là đến Từ gia.”

Từ A Man vội vàng vén rèm lên, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Mộ Cẩm ôm nàng trở về, kéo rèm xuống.

Nàng hiểu, hiện giờ nàng không thể xuất đầu lộ diện, để tránh cho người nhà lo lắng.

Thốn Bôn cho xe ngựa đi chậm lại.

Từ A Man nhìn xuyên qua khe hở trên rèm, nhìn thấy cổng nhà mình, vẫn là cánh cửa khi nàng rời đi, chỉ là màu sơn đã phai đi nhiều.

Xe ngựa chậm rãi đi qua.

Nàng lưu luyến mà nhìn cổng nhà càng ngày càng xa.

Mộ Cẩm tâm niệm vừa động: “Thốn Bôn.”

“Có.”

“Vẫn còn sớm, cho xe đi vài vòng trong thành đi.”

“Vâng.” Thốn Bôn vẫy vẫy cái roi, xe ngựa quay đầu.

Từ A Man nhào vào lòng Mộ Cẩm, “Nhị công tử, cảm ơn người.”

Xe ngựa lại một lần nữa đi qua Từ gia.

Lúc này, có hai người đi ra. Một thiếu niên cao cao gầy gầy, đằng sau là một cô nương duyên dáng yêu kiều. Thiếu niên thiếu nữ đúng là xinh đẹp động lòng.

Từ A Man vừa mừng vừa sợ: “Nhị công tử, đó là đệ đệ và muội muội ta. Lớn lên thật xinh đẹp nha.”

Ánh mắt Mộ Cẩm dừng trên gương mặt tươi cười như hoa của nàng.

Hắn cũng cười.

Đích đến của Mộ Cẩm, chính là núi non sông nước trong mắt Từ A Man.

- ---

*Lời tác giả:

Chính văn hoàn tất.

Không rõ điệu hát dân gian kia có bị ngược không, nhưng có thể trở lại xem chương 8.

Phiên ngoại chính là cuộc sống thường ngày của vợ chồng son rồi.

Cảm ơn.

===HOÀN CHÍNH VĂN===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.