Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: June
Lỗ Nông đem chuyện mình thành thân nói với các huynh đệ.
Các đại hán sợ đến choáng váng.
Sơn trại phần lớn là quê mùa, đều không có tình cảm, lấy ai cũng không quan trọng, chỉ cần có vợ là được.
Một sơn tặc nói: "Nếu không hay là đợi Đại đương gia cùng Nhị đương gia về rồi nói sau."
Lại một sơn tặc khác nói tiếp: "Đúng vậy, thế này thì cũng nóng vội quá. Nôn nóng muốn mười tháng sau ôm con đến vậy hả?"
"Ngươi bái đường còn phải bái thiên địa, bái cao đường. Đại đương gia, Nhị đương gia không ở đây, ngươi bái ai?" Vết thương trên tay phải của sơn tặc áo xám đã được xử lý, trị liệu kịp thời nên không có bị tàn phế hoàn toàn.
Lỗ Nông vung cánh tay cường tráng lên: "Chúng ta xuất đao, nhanh gọn, hung ác, chuẩn xác, kết hôn cũng phải như vậy. Trước đơn giản là thành thân một lần, uống rượu giao bôi, đưa vào động phòng. Bái thiên bái gì thì bổ sung sau."
Đại đương gia cùng Nhị đương gia không có đây, Lỗ Nông chính là đại chủ quản. Mọi người không câu nệ tiểu tiết, vì vậy liền thu xếp cho hỉ sự sắp tới.
Lỗ Nông không có xiêm y đỏ thẫm, cho một đại thẩm phụ trách tạp dịch xuống núi mua hai bộ xiêm y cho tân lang cùng tân nương.
Đã xin cưới rồi, Lỗ Nông cảm thấy không nên nhốt Nhị Thập ở kho củi. Chưa kể, nàng một thân áo quần ẩm ướt nhăn nhúm cũng cần thay ra. Nếu cảm lạnh làm chậm trễ đêm động phòng hoa chúc thì không được.
Từ vụ rơi xuống nước ở Phù Nhung Hương, Nhị Thập đi theo Mộ Cẩm ra ngoài sẽ mặc thêm bên ngoài một lớp áo vải thô.
Đây là loại vải đặc biệt, có tính chất thô ráp, gặp nước thì trở nên cứng rắn, bị ướt đẫm cũng không dính vào người. Vốn là được các ngư công ở Mộ phủ hay mặc. Trước kia, Nhị Thập ở phòng may vá nhìn thấy mới lạ, làm cho chính mình một cái. Hôm nay đã phát huy tác dụng.
Cũng may Nhị công tử chỉ coi trọng khuôn mặt nữ nhân, không để ý vải thô hay vải tơ lụa.
Lỗ Nông nhìn chằm chằm vào váy Nhị Thập, nói: "Ta để cho Lý thẩm đổi cho nàng một bộ đồ sạch sẽ."
Hắn vẫn xách nàng lên như xách một con gà con, đưa Nhị Thập ra ngoài.
Lý thẩm là một đầu bếp hơn năm mươi tuổi, có ba đứa con trai. Không có con gái nên bà chỉ có thể đem y phục của mình cho Nhị Thập.
Lý thẩm dáng người cao lớn, Nhị Thập mặc bộ quần áo kia, lỏng là lỏng lẻo. Đai lưng trên eo nhỏ, làm váy không có cách nào bị rơi xuống đất.
Lý thẩm nhường lại giường đệm của mình.
Lỗ Nông nói: "Nàng hãy yên tĩnh ngồi ở đây."
Nhị Thập đương nhiên sẽ yên tĩnh, thời khắc này nàng còn nhớ rõ chính mình là một người câm.
Cùng với Lý thẩm và một quản bếp, còn có mấy vị đại thẩm*. Các bà tụ lại một chỗ không tránh được trò chuyện bàn tán không đâu.
(*Nguyên văn ở đây dùng từ "phụ nhân", có nghĩa là phụ nữ đã có chồng. Ở đây mình thay bằng từ "đại thẩm", nghĩa cũng gần tương đương và mình thấy quen thuộc hơn)
Nhị Thập mặc dù không biểu lộ gì, nhưng kỳ thật lại đang nghiêm túc nghe lén. Nàng không quen thuộc địa hình ở đây, cách sống ở các gia đình giàu có cũng không thích hợp. Nhị Thập chỉ có thể dựa vào mấy câu chuyện phiếm của các đại thẩm, tìm hiểu thói quen ở sơn trại này.
Lý thẩm cho rằng, Nhị Thập đã đồng ý gả cho Lỗ Nông, cũng gần như tính là người của Phúc trại. Vì vậy nói cho Nhị Thập lý do ở lại đây.
Phúc trại được người đời trước thành lập, bởi vì cướp của người giàu chia cho người nghèo nên bị quan binh truy đuổi không tha. Trốn chết bên trong, mấy người vô tình xông vào đây, về sau an cư tại đây. Các huynh đệ tốt bụng bảo vệ kẻ yếu, kết giao với rất nhiều chi sĩ hăng hái làm việc, cho nên càng lúc càng lớn.
Đại đương gia chính là hài tử của Đại đương gia đời trước, Nhị đương gia là Đại đương gia nhặt được trên đường.
Lý thẩm nói: "Lỗ Nông dù có chút lỗ mãng, tính tình cũng không phải xấu. Tuổi tác hắn so với Nhị đương gia còn lớn hơn, sốt ruột đón dâu cũng là thường tình. Ngươi sống cùng hắn, từ từ rồi sẽ biết hắn rất tốt."
Các vị đại thẩm lúc xào rào có nói đến Hoàng lăng.
Nhị Thập dựng lỗ tai lên.
Thì ra tòa Hoàng lăng này có hai cửa vào. Ở dưới hồ nước năm đó là một phần của Hoàng lăng. đất ở phía trên thì ngược lại lại dùng thuốc nổ làm sụp ngọn núi nhỏ hình thành nên hang động,
Nhưng Nhị Thập lại đi theo cửa đi đến cửa khác. Cái cửa tối om không thấy năm ngón tay ở bên cạnh, mới đúng là đường đi Giang Châu.
Nhị Thập lúc đó toan tính, đường này tối như mực, đi cũng chẳng nhìn thấy gì. Hơn nữa Tiểu Thập nói, Dạ Minh Châu đều bị trộm mộ đánh cắp, không bằng đi ra ngoài trước, ở trong núi một lúc. Đợi khi Nhị công tử đi rồi, nàng sẽ xuống núi tìm nhà ai mượn hộp diêm.
Đường nhỏ bùn lầy là đường Phúc trại phải đi qua, nên Nhị Thập đã đụng phải Lỗ Nông.
Lý thẩm nhớ tới một việc, hỏi: "Nhị đương gia có phải hay không lại đi ra Hoàng lăng thám hiểm?"
"Chắc vậy." Một vị đại thẩm hai tay nâng lên cái bát to, "Phía sau núi mới là đường đi Hoàng lăng, chính là chỗ Nhị đương gia được tìm thấy. Có thể so với hai lối ra đường thủy bộ, càng dễ tiếp cận Hoàng lăng hơn."
Một vị đại thẩm khác nói tiếp: "Nhị đương gia của chúng ta phải ở lại núi này, thật sự là đáng tiếc."
Mấy vị đại thẩm phụ họa theo: "Đúng vậy, đúng vậy."
Nhị Thập nhíu lông mày.
Lúc trước Nhị Thập cảm thấy, tưởng chừng như vận khí đã dùng hết. Kỳ thật, thầm nghĩ đường đi Giang Châu mới đúng là sóng to gió lớn. Đến nay, kẻ trộm mộ đi vào, bảy người không ra được. Nàng chỉ chọn phải thứ gì đó không may mắn, lại không biết chết lúc nào.
Tuy vậy, những cái này nàng đâu biết. Nàng cho rằng, ám đạo cũng chỉ là một con đường, nàng không vào Hoàng lăng là được. Nàng trong đầu toàn ý nghĩ chạy trốn không nguôi. Nghe xong Lý thẩm nói, Nhị Thập bắt đầu nghĩ cách mới.
Lúc này, Lỗ Nông ở bên ngoài kêu to, "Kết hôn ngoài đèn lồng đỏ cùng xiêm y đỏ, còn phải làm gì nữa?"
Một sơn tặc giọng khàn khàn đáp: "Ta chỉ biết rõ việc động phòng, những cái khác đều không biết."
Thêm một nụ cười the thé: "Ta cũng chỉ biết động phòng. Ta không tin trời, không tin đất, bái thiên bái địa đều không thành kính."
Lỗ Nông lại hô: "Đi đi đi, đừng ở đây rống to, dọa sợ tân nương tử nhà ta."
Thế này. Nhị công tử dáng người gầy gò, chẻ củi đã ép nàng thở không nổi. Vị Lỗ Nông lưng hùm vai gấu này...
Nhị Thập bị dọa giật cả mình.
- ---
Thốn Bôn dẫn một đám hộ vệ ở Linh Lộc Sơn tìm kiếm.
Đã là giờ Thân, ngày đã gần hết. Nếu như xuống núi, việc tìm kiếm càng thêm khó khăn. Vô luận Nhị Thập ở trên núi, hay Hoàng lăng, đều nguy hiểm trùng trùng.
Ánh chiều chiếu vào gò má thanh tuấn của Thốn Bôn, không cho hắn thêm được nửa phần ấm áp. Sắc trời càng đỏ, đuôi lông mày hắn càng sắc đậm.
Thốn Bôn nhảy lên cành cây đại thụ, quan sát rừng núi. Càng đi về phía trước, là chỗ sơn thú rừng rậm thường lui tới.
Có mật thám đến báo, giữa rừng cây xanh lá ở sườn núi bỗng nhiên hiện lên hai cái đèn lồng đỏ to, đung đưa bên trong rừng cây, rất gây chú ý.
Thốn Bôn hỏi: "Chỉ treo hai cái?"
Mật thám trả lời: "Ở cửa vào sơn trại ở bên cạnh Soan Khê, quang cảnh trống trải nên nhìn thấy được. Trong rừng cây rậm rạp, thuộc hạ ở nơi khác... Là tên khác nhìn thấy."
"Đi dò hỏi đến tột cùng là có chuyện gì." Chỗ sơn trại quê mùa, có chuyện gì lại treo đèn lồng đỏ to đùng.
"Vâng." Mật thám rời đi.
Thốn Bôn cảm thấy nghi ngờ, với sức lực của Nhị Thập, đi không ra khỏi mười dặm đường núi. Nhưng hôm nay, tìm khắp phạm vi mười dặm cũng không thấy tung tích nàng. Hộ vệ do thám dưới nước đi vài trăm mét ám đạo, kích động cơ quan liền quay về.
Bọn hộ vệ trả lời nhất trí: "Không thấy Nhị Thập cô nương."
Có lẽ Nhị Thập không đi đường núi hay đường thủy. Thốn Bôn trông về phía xa nơi doanh trại của sơn tặc, Phúc trại có hai đèn lồng đỏ, thực cổ quái.
Sau nửa canh giờ, mật thám lại đến báo. Lúc này nói cẩn thận, "Sơn tặc muốn tổ chức hỉ sự."
Hai chữ hỉ sự, cùng với đèn lồng đỏ to cùng một chỗ... Thốn Bôn sắc mặt càng lạnh lùng, hỏi, "Là hỉ sự sao?"
Mật thám trả lời: "Phúc trại có hai vị đại thẩm vội vàng xuống núi, ở chợ phiên mua hai kiện xiêm y đỏ thẫm, nói là để đôi nam nữ thành thân mặc."
Lời này nói đến đây, cái việc hỉ sự này, chỉ sợ thành bất hỉ rồi.
Nữ nhân ở Phúc trại, ngoại trừ một hai người tầm mười sáu tuổi, còn lại phần lớn là các vị đại thẩm trung niên. Nếu như nữ tử trẻ tuổi xuất giá, không cần vội vàng đặt mua giá y, không hợp lý.
Thốn Bôn nghĩ, nữ nhân thành hôn, hẳn chính là Nhị Thập tìm khắp nơi không thấy.
Mật thám nói tiếp: "Thuộc hạ cản đường hỏi thăm, hai vị đại thẩm nói đêm nay có tin mừng, thủ lĩnh kết hôn."
"Ngươi tiếp tục trông chừng Phúc trại."
"Rõ." Mật thám nói xong cũng biến mất.
Thốn Bôn xoay người nhảy lên, hướng Mộ phủ phi đến.
Nhị Thập tuy là vô danh vô phận, nhưng nàng vẫn là người của Nhị công tử. Nhị công tử, tuy thái dộ đối với thị thiếp, có lúc rộng rãi làm người khác tán thường, có lúc lại nhỏ nhen tức giận khiến người ta không hiểu nổi.
Một câu, là do tâm tình của Nhị công tử.
Về phần ham muốn chiếm hữu Nhị Thập, Thốn Bôn đoán, Nhị công tử ước chừng sẽ không vui nếu bất cứ kẻ nào làm vấy bẩn nữ nhân đấu trí với mình.
Bởi vì, đối thủ của Nhị Thập chỉ có thể là Nhị công tử.
- ---
"Ngươi nói cái gì?"
Việc tìm kiếm giao cho Thốn Bôn, Mộ nhị công tử trở lại Mộ phủ nghỉ ngơi.
Khoan khoái tự đắc, hắn đang muốn, nữ nhân kia nếu có thể chạy trốn đến Hoàng lăng, dựa vào trí thông minh của nàng, hắn sẽ lưu nàng một mạng, giữ lại bên mình để dùng.
Không ném nàng cho cá ăn, có thể đem việc cho cá ăn giao cho nàng. Cùng là một loại thỏa mãn được khẩu phần ăn của Đông Tây Nhị Tài.
Thốn Bôn gấp gáp trở về, đem việc mật thám nói rõ chi tiết.
Vẻ nhàn hạ của Nhị công tử lập tức bay biến, con mắt khép hờ mở cả ra, lấp lánh như sao trời, "Nàng còn chưa chết?"
Thốn Bôn cúi đầu: "Vâng."
Mộ Cẩm lầm bầm một câu: "Trời cao vì sao không làm một đạo lôi đến đánh chết nàng." Hắn ngồi dậy, "Việc tìm kiếm trên núi như thế nào?"
Thốn Bôn nói: "Chúng hộ vệ đã tìm trong phạm vị mười dặm quanh đây, không thấy Nhị Thập cô nương."
Mộ Cẩm lại hỏi: "Dưới nước thì nào?"
"Tìm nhưng không thấy." Thốn Bôn nói: "Thuộc hạ nghi ngờ, Nhị Thập cô nương đi nhầm đường, đã đi vào cửa khác."
Mộ Cẩm không nói gì, lại hướng mắt nhìn ra ngoài.
Hắn vô cùng ưa thích cảnh mặt trời lặn trước Thệ Đàm. Hàng vạn hào quang đem hồ nước xanh đậm sâu hút ánh lên một mảnh đỏ rực, Đông Tây Nhị Tài nhe răng nhọn bơi lên nhào xuống, phản chiếu như đao kiếm nhuốm máu. Giờ khắc này ở Thệ Đàm, như một tòa phơi thịt đầy máu đỏ.
Vẫn phải đem nữ nhân kia ném cho cá ăn, Mộ Cẩm mới cảm thấy thoải mái một chút.
Hắn nhíu mày, "Thời điểm nên thông minh, làm sao lại ngu ngốc như vậy?" Lúc bình thường nên ngốc nghếch thì tròng mắt lại xoay chuyển giống như mèo. Hóa ra thái độ thông minh của nàng, chỉ là dùng lúc đối phó với hắn.
Thốn Bôn nghe lời Mộ Cẩm nói. lại cho rằng Nhị Thập không vào Hoàng lăng mới chính là thông minh.
Sát khí ác độc chợt lóe lên, Mộ Cẩm lại bắt đầu trở nên uể oải, "Xác định nàng ở chỗ bọn sơn tặc kia?"
"Vâng." Thốn Bôn nói: "Mật thám có xuống núi hỏi mấy vị đại thẩm. Đại thẩm nói, thủ lĩnh Phúc trại bắt được một cô nương xinh xắn lanh lợi, vừa gặp ——" Thốn Bôn dừng lại.
Đại thẩm nói sinh động như thật, cái gì mà vừa gặp đã thương, ông trời tác hợp, gắn bó suốt đời.
Mật thám thuật lại mà ngây ngươi.
Thốn Bôn nghe xong càng ngây ra.
Mộ Cẩm kịp thời nói tiếp: "Vừa gặp hắn cái gì?"
Thốn Bôn tìm trọng điểm nói: "Bắt được một cô nương mặc một bộ vải thô trắng ngà."
Vải thô trắng ngà, đúng là Nhị Thập. Hôm nay Mộ Cẩm nhìn thấy nàng mặc bộ quần áo này, đã cảm thấy có chút liên quan đến bơi lội. Nhị Thập là vô tình, Mộ Cẩm lại là cố ý, bởi vậy phán đoán nàng đi chính là đường thủy.
"Tuy ngắn ngủi chỉ có nửa ngày, ta lại tìm thấy một gian phu." Mộ Cẩm nhẹ nhàng nét mặt tươi cười, "Nàng không phải gan lớn, nàng là ngại mệnh dài."
Thốn Bôn không lên tiếng.
Mộ Cẩm yên tĩnh một hồi lâu, gấp lại quạt ngọc, ngón tay giữa vuốt vuốt. "Nghe nói ngày ấy, cảnh Phó Vân cướp dâu thập phần náo nhiệt. Đã từng thấy chưa?"
Thốn Bôn nói: "Thuộc hạ không biết."
"Thành thân? Nghĩ đến thật là tốt đẹp." Đầu quạt nhọn phản chiếu ánh sáng, "Phân phó xuống dưới, chuẩn bị ngựa cho ta."
"Rõ."
"Thốn Bôn, đem cho ta áo choàng đỏ." Mộ Cẩm ngoại trừ ngày đại hôn hôm đó mặc trường bào đỏ thẩm, hằng ngày đều không mặc quần áo rực rỡ như vậy, hắn nghĩ đến áo choàng. "Người khác thành hôn đều một đôi áo đỏ, ta cũng phải phù hợp với tình cảnh."
Buộc áo choàng vào, Mộ Cẩm hướng ra ngoài bước đi.
Trước mặt lại gặp Mộ Đông Ninh. Nàng nhìn thấy Mộ Cẩm cười dịu dàng, cũng cùng một chỗ mỉm cười với hắn, "Nhị ca, lại muốn đi đâu vậy?"
"Đi ra ngoài một chuyến."
Mộ Đông Ninh nói: "Vậy thật trùng hợp, lúc về mang cho muội một phần bánh bao hấp ở Đông phố nhé."
"Để phòng bếp làm cho muội là được rồi."
Mộ Đông Ninh không chịu, " Muội nếm qua của quán kia, nước tương bí truyền. Phòng bếp Mộ gia làm không được như vậy."
"Biết rồi." Mộ Cẩm nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, ta đi trước."
Mộ Đông Ninh đang muốn trở về phòng, lại nghe Mã tổng quản nói, "Nhị công tử, ngựa đã chuẩn bị xong."
Nàng quay người hỏi: "Nhị ca. Người định đi xa sao?"
"Lên núi, diệt phỉ." Mộ Cẩm ngắn gọn rõ ràng.
Mộ Đông Ninh kinh ngạc, khuyên bảo: "Diệt phỉ là việc của quan phủ. Nhị ca người đừng xúc động, quá nguy hiểm."
Nhưng mà Mộ Cẩm đã ra khỏi cửa.
Lời nói của Mộ Đông Ninh tàn theo gió bay. Nàng thở dài, đành chỉ nói với nha hoàn: "Từ lúc Nhị ca thành thân đến nay, càng ngày càng cổ quái."
Mộ Cẩm lên ngựa, quất roi.
Thốn Bôn theo sát phía sau.
Một đám hộ vệ áo đen trang nghiêm xếp thành hàng đi theo.
Mặt trời lặn ở phía tây, áo choàng của Mộ Cẩm như ngọn lửa bốc cháy, ngang tàn tung bay.