Editor: Đụt, June
“Thái Tử điện hạ, trong cung xảy ra chuyện.”
Chu Văn Đống vốn cùng đến Hướng Dương Thành với Tiêu Triển. Có điều, khi Thái Tử không gặp nguy hiểm, Chu Văn Đống ẩn mình ở chỗ hắn. Lúc này nhận được tin thị vệ truyền tới, hắn mới đi đến khách điếm.
Tiêu Triển cùng Lý Trác Thạch mỗi người thuê một phòng. Nhưng mà phòng của Tiêu Triển chỉ dùng làm nơi nghị luận. Lúc đi ngủ, chỉ có ngủ trên giường Lý Trác Thạch hắn mới có thể yên giấc.
Thấy Chu Văn Đống tìm tới, Tiêu Triển đã có dự cảm không lành. “Trong cung thế nào rồi?”
“Hoàng Thượng bắt được người của chúng ta, thị vệ không kịp diệt khẩu, đã chậm một bước.” Chu Văn Đống quỳ một gối, thận trọng nói: “Thần thất trách.”
“Đã biết.” Tiêu Triển nhắm mắt, xoa xoa trán.
Chu Văn Đống tiếp tục nói: “Hoàng Thượng hỏi, Thái Tử khi nào hồi cung.”
Tiêu Triển hạ mắt, suy tư một lát, nói: “Lập tức khởi hành hồi kinh.”
“Vâng.” Chu Văn Đống đáp, muốn nói lại thôi: “Thái Tử điện hạ, Hoàng Thượng đây là muốn hỏi tội sao?”
“Không sao cả.” Tiêu Triển xua tay: “Ta cùng Hoàng Thượng tranh đấu nhiều năm như vậy. Người tới ta đi, ai cũng có lúc thất sách. Tiếp theo, đi được bước nào hay bước nấy.”
“Vâng.” Chu Văn Đống nói thêm: “Thái Tử điện hạ, Mộ gia cũng xảy ra chuyện.”
Nhớ tới bản mặt tùy tiện kia của Mộ Cẩm, Tiêu Triển có chút phức tạp: “Chuyện gì?”
“Yểm Nhật Lâu nơi thiếp thất của Mộ Cẩm ở, đêm qua đã xảy ra hỏa hoạn.”
Tiêu Triển thuận miệng hỏi một câu: “Do vô tình hay có người gây ra?”
Chu Văn Đống trả lời: “Có người gây ra.”
Tiêu Triển thoáng nhướng mày, hắn không hề hạ lệnh cho mật thám giết người.
“Mấy ngày trước, mật thám phát hiện Mộ phủ có một nữ tử có thể lợi dụng, chính là Nhị phu nhân Tô Yến Tinh. Tô Yến Tinh tuy là chính thê. Nhưng bấy lâu nay mà nói, nàng là người phải chịu cảnh bị Mộ Cẩm vắng vẻ nhất. Mặt khác, từ khi Tô Yến Tinh gả vào Mộ gia, bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng. Mật thám hồi báo, đây thật ra là do Mộ Cẩm trốn tránh việc viên phòng, sai đại phu tính kế chỗ Tô Yến Tinh.” Chu Văn Đống không hiểu lắm, Mộ nhị công tử phóng túng không phải ngày một ngày hai, đến khi có mỹ nhân danh chính ngôn thuận viên phòng, ngược lại lại cự tuyệt? Quả nhiên, phong nguyệt là thứ khó giải thích nhất thế gian.
Chu Văn Đống nói tiếp: “Ở Trấn Nam Thành có một sòng bạc từng gây thù kết oán với Mộ Cẩm, mật thám ngụy trang thành người của sòng bạc, nói muốn trả thù Mộ Cẩm một chút. Tô Yến Tinh có ý nhớ kỹ, không chỉ nhớ kỹ, mà còn ra tay hành động. Chuyện phóng hỏa, thần đoán Tô Yến Tinh tự ý bày ra, nàng ta muốn mượn đao giết người, giá họa cho mật thám.”
Tiêu Triển hỏi: “Lửa cháy thế nào?”
Chu Văn Đống đáp: “Lửa bắt đầu từ phòng của một tiểu thiếp. Trong lâu không có hộ vệ, Tô Yến Tinh không gặp khó khăn gì, lửa cháy nửa tòa lầu. Tiểu thiếp thấy phòng xảy ra hỏa hoạn thì lớn tiếng kêu cứu, các nữ nhân khác tỉnh giấc, cùng kéo nàng chạy ra ngoài.”
“Mộ gia đã tra ra ai phóng hỏa chưa?”
“Lúc mật thám hồi báo, tạm thời chưa có. Mộ nhị công tử không ở nhà nên không có người chủ trì đại cục, là Tam tiểu thư ra mặt mời đại phu.” Chu Văn Đống chần chừ nói: “Mộ lão gia nói, mọi chuyện chờ Mộ công tử về xử lý.”
“Nhị phu nhân này ngược lại thủ đoạn cũng thật độc ác. Một mồi lửa, cũng đủ để hủy hoại cả một đám mỹ nhân.” Tiêu Triển cười: “Bảo mật thám tiếp tục nói bóng nói gió, tốt nhất là kéo Nhị phu nhân về phía chúng ta.”
“Vâng.”
Chu Văn Đống rời đi, Tiêu Triển đi tới một gian phòng khác.
Lý Trác Thạch ngồi trước cửa sổ, trên bàn vẫn là bàn cờ Tiêu Triển hôm nay chưa chơi xong.
Tiêu Triển liếc mắt nhìn bàn cờ, nói: “Trong cung có biến, thu dọn một chút, chuẩn bị hồi cung.”
Lý Trác Thạch quay đầu lại, bỗng nhiên nói: “Ta mới nhận ra, tòa thành này cũng là một chỗ tốt.” Có thể ở chỗ này nhìn thấy cuộc sống muôn màu, so với nỗi khổ của nàng, so với nỗi buồn của nàng, trong truyện phong nguyệt xưa lại càng nhiều hơn. Khiến cho nàng cảm thấy, chính mình có được địa vị chính cung duy nhất của một nam nhân, dù không có được trái tim hắn, cũng đã là may mắn rồi.
“Nếu nàng thích, sau này ta lại đưa nàng tới đây.” Tiêu Triển trước giờ không biết, hóa ra nàng thích xem kịch.
Lý Trác Thạch tự đi xem kịch thì thấy hay, nhưng có hắn bên cạnh lại không còn thấy thú vị nữa. Xem kịch, vẫn nên xem cùng một Nhị Thập im lặng biết lắng nghe người khác như vậy, mới tự tại.
“Lần này Hoàng Thượng triệu ta trở về.” Tiêu Triển nói xong, rồi im lặng.
Lý Trác Thạch đứng dậy, đi đến trước mặt hắn: “Người có chút thất thần.”
Tiêu Triển cười: “Nàng thấy sao?” Hắn quanh năm đều làm một phong thái ôn thuận, mày thanh như ánh trăng.
“Trước đây mỗi khi nhắc đến Hoàng Thượng, người nhất định sẽ suy đoán ý đồ này nọ.”
“Nói nhiều sợ nàng không thích nghe.” Sau khi gặp Mộ Cẩm, Tiêu Triển không hiểu sao lại nhớ tới rất nhiều chuyện hồi nhỏ. “Từ khi ta hiểu chuyện, Mẫu hậu đã nói với ta, những hoàng đệ kia đều là đối thủ cả đời của ta. Nhưng mà, Phụ hoàng còn chẳng cho chúng ta cơ hội tranh giành. Hoàng Thượng yêu thương tiên Hoàng hậu, sắc phong Tứ hoàng tử làm Thái Tử. Ta tài trí không thua hắn, nhưng bởi vì Mẫu hậu không được sủng ái, Hoàng Thượng sẽ không thèm liếc mắt nhìn ta một cái. Trác Thạch, nàng nói ta không có lương tâm, thực ra, những người ở bên cạnh ta cũng không có. Chúng ta ở cao trên quyền vị, cần gì lương tâm.”
Lý Trác Thạch im lặng.
“Lục hoàng tử còn nhỏ tuổi, đấu không lại ta. Trong cung cũng chỉ còn lại ta và Lục hoàng tử, Hoàng Thượng không thể không chọn ta, nhưng ——” Tiêu Triển ngừng nói. Nếu như, Mộ Cẩm đúng là tên Tứ hoàng tử đáng chết kia, mọi việc lại có chút khó giải quyết.
Lý Trác Thạch đưa mắt nhìn Tiêu Triển. Nói cũng đúng, ngay từ khi còn nhỏ, thứ Thái Tử học đã là tính kế. Nàng lại mong muốn một nam tử vì nàng mà moi tim đào phổi, là nàng hão huyền rồi.
“Trác Thạch.” Tiêu Triển kéo nàng vào trong ngực: “Tương lai sẽ có ngày, ta sợ phải dùng tới binh lực của phụ thân nàng.”
Lý Trác Thạch dựa vào lồng ngực Tiêu Triển.
Đây mới là mục đích của hắn. Phụ thân nàng là La Sát tướng quân năm đó oai phong một cõi, binh hùng tướng mạnh, bách chiến bách thắng. Tiêu Triển cưới nàng làm vợ, chính là cưới binh lực của La Sát tướng quân. Nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ giúp hắn đi tới vương vị. Từng nghĩ tới, khi nàng ở Hướng Dương Thành xem diễn, nghe tuồng, trong một khoảnh khắc, nàng đã nhìn ra tương lai vô vọng của nàng và Tiêu Triển.
- ---
Lần này đi xa, lúc khởi hành gặp mưa, khi về lại gặp bão.
Gió bão như nuốt cả cột buồm vào bụng.
Nhị Thập nghĩ, nếu cơn mưa này đến từ đêm qua thì tốt biết bao.
Mộ Cẩm bước vào.
Nhìn thấy nàng một tay vịn vào song cửa sổ, một tay chống lên bậu cửa, nửa người phía trên hướng ra bên ngoài quan sát xung quanh.
Tia chớp lóe lên, chiếu sáng nửa bên mặt nàng, vừa xanh vừa trắng. Từ khi nghe tin Yểm Nhật Lâu bị cháy, gương mặt nàng tựa như bị rút hết huyết sắc.
Hắn bước lên, ôm lấy nàng từ phía sau. Gió mạnh cùng mưa rào táp vào mặt hai người, vừa lạnh vừa gai: “Thốn Bôn nói, các nàng hầu hết chỉ bị thương nhẹ. Có lẽ Thập Ngũ sẽ khổ hơn một chút, lửa là từ phòng nàng nổi lên.”
Nhị Thập nắm lấy bàn tay to lớn trên eo mình.
Thập Ngũ ở thanh lâu bán mình nhiều năm, bị một nam tử lừa hết tiền bạc tích góp. Tuổi còn nhỏ, vậy mà lại là người đáng thương nhất trong đám nữ nhân. Vốn định tìm cái chết, lại được Nhị công tử cứu giúp mới có được những ngày yên ổn. Tai họa này ập đến bất ngờ, nàng ấy sao chịu đựng nổi.
“Sư phụ của ta là thần y.” Mộ Cẩm nói: “Khi còn nhỏ ta từng thấy người trị liệu cho người bị bỏng, cực kỳ thần bí. Nếu đại phu ở kinh thành không chữa được, ta sẽ đưa nàng ấy đến chỗ sư phụ ta.”
Nhị Thập hiểu ra, đây là Nhị công tử đang an ủi nàng. Nàng lùi về sau nửa bước, dựa vào ngực hắn.
Sấm sét gầm thét, một đôi nam nữ đón lấy những giọt mưa hắt vào mặt, yên lặng ngắm nhìn màn đêm.
Một lúc sau, Mộ Cẩm đóng cửa sổ lại, lau những giọt nước đọng trên tóc cho nàng.
“Thập Ngũ từ nhỏ đã xinh đẹp, lần này gặp họa tất nhiên sẽ chịu đả kích.” Hắn lấy gói thuốc bột ra, đến bên bàn pha một chén thuốc giải: “Khi về ngươi hãy an ủi nàng nhiều một chút.”
Nhị Thập khoa tay múa chân hỏi: “Ta uống chén thuốc giải độc này, mở miệng nói chuyện được, Nhị công tử không sợ ta để lộ bí mật sao?”
Mộ Cẩm ngồi xuống, tay trái đỡ trán, nhắm mắt lại, nói: “Thái Tử vì đuổi theo ta mà đến, hẳn là đã tra ra được manh mối. Ta cũng nghĩ, trừ ngươi ra, sẽ không ai để lộ manh mối.”
Nhị Thập vội vàng xua tay: “Nhị công tử, ta không hề để lộ bí mật.”
“Ừ.” Mộ Cẩm mở mắt: “Có một người ta không nghĩ tới, đã bị Thái Tử để ý rồi. Chơi cờ chính là như vậy, chỉ cần một quân cờ không chịu khống chế, là cả một bàn cờ liền rối loạn. Ta vẫn chưa nghĩ ra, người này có thể là ai.”
Nhị Thập lại một lần nữa khoa tay múa chân: “Không phải là ta.”
“Đã biết, không phải ngươi.” Mộ Cẩm nói.
Nhị Thập cảm động. Đây là lần đầu tiên Nhị công tử tin tưởng nàng. Thật ra, cựu Thái Tử và Thái Tử, quan hệ vừa gần gũi lại vừa nguy hiểm, khó tránh khỏi tranh đấu. Nàng đã quen với những tháng ngày yên ổn, không muốn trêu vào việc của nhà quan, tất nhiên cũng sẽ không muốn thân phận của Nhị công tử bị bại lộ.
Mộ Cẩm đem chén thuốc kia đẩy qua: “Những nữ nhân kia của ta đang chờ ngươi về an ủi, ngươi khoa tay múa chân, các nàng sao có thể hiểu được. Tình hình trước mắt thế này, nữ nhân của ta làm sao lại không có nổi một ai mệnh tốt? Thật làm xấu thanh danh của ta. Cho nên, ngươi phải là người vẹn toàn. Nếu không, người ta lại biến ta thành một cái dã sử khắc thê khắc thiếp.”
Đang nói dở, Thôn Bôn tới gõ cửa: “Nhị công tử.”
“Vào đi.”
Thốn Bôn Bôn đẩy cửa: “Nhà đò nói, sóng gió quá lớn, nước biển tràn lên boong tàu. Phía trước tới vùng ngoại ô kinh thành, không bằng tới khách điểm nghỉ tạm một lát rồi đổi sang đi xe ngựa.”
Mộ Cẩm trả lời: “Nghe nhà đò đi.”
Khách điếm ở ngoại ô bến tàu cực kì đơn sơ, những người đến trọ trước phần lớn đều là những thư sinh nghèo không thuê nổi phòng trong thành.
Dương Đào che cho Nhị Thập vào khách điếm, cả người đều bị ướt sũng.
Mộ Cẩm không thích Thốn Bôn đi sát bên cạnh, hai nam nhân đi song song ướt nửa người.
Vừa bước vào liền gặp phải người quen.
Tiêu Triển cùng Lý Trác Thạch và đám người Chu Văn Đống cũng bởi vì thời tiết mưa to gió lớn này, cũng vào khách điếm nghỉ tạm.
Mộ Cẩm nhìn thấy Tiêu Triển, trên mặt liền treo lên một nụ cười gian tà: “Triển công tử, thật là trùng hợp.”
“Mộ công tử.” Tóc trên trán Tiêu Triển bị ướt, hắn tùy ý vuốt ra phía sau, lộ ra vầng trán cao rộng. Hắn nói chuyện nhã nhặn, khách khí. “Không ngờ tới, hôm nay mọi người cũng hồi kinh.”
“Ừ, tri âm, đúng là tri âm.” Mộ Cẩm tiến lên, giang tay muốn vỗ vai Tiêu Triển, nhưng động tác quá lớn, thoạt nhìn như là muốn ôm luôn Tiêu Triển.
Tiêu Triển lùi về phía sau một bước, chắp tay ôm quyền: “Thật là duyên phận.”
Mộ Cẩm bị hẫng, thu tay về: “Con người ta trước nay trí nhớ không tốt. Nhưng mà, gương mặt của Triển công tử, ta đến nay vẫn không quên. Hiện tại đều ướt sũng như nhau, đều có phong thái hiên ngang nha.”
Tiêu Triển cười cười. Hôm qua, đôi mắt dâm loạn của Mộ Cẩm hướng vào Lý Trác Thạch. Hôm nay, Tiêu Triển lại cảm thấy như chính mình bị đùa giỡn, không khỏi sinh ra chán ghét.
Thốn Bôn đi hỏi thăm chưởng quầy đường về kinh thành, trở về bẩm báo, “Nhị công tử, phía cửa Đông thành địa thế trũng, mưa rào làm lụt cổng thành. Tối nay xe ngựa sẽ khó mà đi được.”
“Ừm, bây giờ cứ ở lại đây đã.” Mộ Cẩm liếc mắt nhìn Nhị Thập: “Đã tới ngoại ô rồi, trở về cũng không tới một canh giờ.”
Nhị Thập gật đầu.
Từ Tễ Đông trở lại kinh thành, nếu đi đường bộ thì chỉ có thể đi qua cửa Đông. Tiêu Triển cùng Mộ Cẩm đều bị kẹt tại khách điếm nơi ngoại ô kinh thành.
Có lẽ do dính mưa, Nhị Thập có chút đau đầu. Nàng xoa xoa.
Nhị công thích nhất là để tay chống trán. Nghĩ vậy, nàng liền thu tay lại, sửa thành dáng ngồi đoan chính. Nàng không muốn mình giống với Nhị công tử, lười nhác thành tính.
Càng đau đầu, mối quan hệ giữa Tiêu Triển và Mộ Cẩm lại càng làm đầu trướng hơn. Tiêu Triển là Thái Tử, quyền thế khuynh trời. Nhị công tử dẫu có cường thịnh trở lại thì cũng chỉ là thường dân.
Không phải Nhị Thập không có niềm tin với Nhị công tử, mà là do thực lực hai bên cách xa, nàng đang đứng ở phía Nhị công tử, không khỏi có chút lo lắng.
Nhị Thập ngồi thẳng tắp, xoa xoa huyệt thái dương.
Ngón tay lạnh lẽo của Mộ Cẩm chạm vào mu bàn tay nàng, vỗ nhẹ: “Làm sao vậy?”
Nhị Thập lắc đầu. Vốn định nói chuyện, nhưng sợ nói chuyện thành quen, khi phải giả câm trước mặt người khác, nàng sợ sẽ không đóng giả được nữa. Cho nên lúc này nàng vẫn không lên tiếng mà khoa tay múa chân: “Nhị công tử, nếu Thái Tử biết được thân phận của người thì sẽ thế nào?”
“Sẽ giết ta.” Mộ Cẩm nói nhẹ bẫng: “Hoàng Thượng không muốn thoái vị. Quan hệ với Thái Tử cực kỳ tệ, Thái Tử không có đối thủ, Hoàng Thượng có thoái vị hay không, trong tương lai Thái Tử vẫn sẽ đăng cơ. Có điều, nếu xuất hiện một nam nhân anh minh thần võ như ta, ngôi vị Thái Tử của Tiêu Triển sẽ bị uy hiếp. Không cần biết ta có ý định đăng cơ kế vị hay không, Tiêu Triển nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, không bỏ qua cho ta.”
“Hỏi mấy chuyện này làm gì?” Mộ Cẩm liếc nàng một cái: “Sau này có cơ hội ngươi nhất định sẽ phản bội ta, ngươi đúng là ngọn cỏ đầu tường ham sống sợ chết.”
(*Ngọn cỏ đầu tường ham sống sợ chết: ý chỉ gió thổi chiều nào theo chiều nấy)