Nhượng Xuân Quang

Chương 94: Chương 94: Phiên ngoại 2 - Đi đến Bách Tùy (2): Gấu trắng nhỏ




Editor: Đụt, June

Luận võ thắng, túi thơm cũng được tặng.

Thời tiết thật sáng sủa, Nhị công tử cảm thấy thật sảng khoái.

Thốn Bôn lại quạt gió thêm củi một phen: “Nhị công tử, thuộc hạ có một chuyện, không biết có nên nói hay không?”

Mỗi lần Thốn Bôn nói như vậy, Mộ Cẩm liền biết chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Lần trước dùng loại ngữ khí này vẫn là nói về chuyện thuốc bổ, “Nếu là chuyện ta không muốn nghe thì đừng nói.”

“Việc này vốn nên để Từ cô nương nói thì sẽ thỏa đáng hơn.” Nhưng mà, Thốn Bôn biết công tử nhà mình tính cách kỳ quặc ra sao. Chỉ sợ Từ A Man thêu chiếc túi thơm này, cũng chẳng biết được trong lòng Nhị công tử đang thực sự nghĩ gì.

Mộ Cẩm cười: “Ta tin tưởng ngươi sẽ không nói bậy nói bạ.”

“Cô nương khi trước thêu túi thơm cho thuộc hạ...” Thốn Bôn tạm ngừng, như là cố ý khiến người ta sốt ruột.

Mộ Cẩm vẫn cười, túi thơm Từ A Man tặng tỏa sáng trong tay. Người của hắn, tâm của hắn, đối với Thốn Bôn chẳng qua chỉ là từng có chút động tâm nho nhỏ, không có gì đáng để tâm. Đáy lòng Mộ Cẩm tự cảnh báo chính mình.

Thốn Bôn ngừng đủ lâu, mới nói: “Cô nương khi trước thêu túi thơm cho thuộc hạ, tên là Hà Hoa.”

Mộ Cẩm: “...” Hà Hoa là ai? Tóm lại, không phải là Tiểu Man.

Thốn Bôn tiếp tục giải thích: “Hà Hoa cô nương vốn cùng ở phòng may vá với Từ cô nương...”

Mộ Cẩm nghe xong lời này, liền bỏ đi như gió cuốn.

Thốn Bôn im miệng, nhìn tà áo Nhị công tử biết mất ở ngưỡng cửa. Hắn ngửa đầu lên nhìn bầu trời. Không ngờ, Nhị công tử lại có bực bội ngầm với hắn lâu như vậy.

Mộ Cẩm gần như phi vào phòng.

Từ A Man đột nhiên mở bừng mắt. Thì ra Nhị công tử cũng có khinh công tương đương với Thốn Bôn. Nàng vừa rồi lười biếng nằm trên giường, không biết có phải đang ngủ hay không, lúc này mới ngồi thẳng người lên, đang định mở miệng nói chuyện, lại bị Mộ Cẩm ôm chặt.

Nàng kinh ngạc: “Nhị công tử?” Cảm xúc mãnh liệt này trước nay Nhị công tử chưa hề có, hắn vân đạm phong khinh, trừ lúc ở trên giường ra, những lúc còn lại đều có chút khắc chế, nhiều lắm cũng chỉ bóp bóp mặt nàng, bỗng nhiên lại thình lình ôm nhau, cứ như là... trúng tà. Nàng sợ đã xảy ra chuyện gì, hỏi: “Sao thế?”

Một lát sau, Mộ Cẩm làm như không có việc gì mà buông nàng ra: “Không sao.”

Từ A Man liếc nhìn hắn một cái, không hỏi nhiều nữa. Thời gian gần đây, nàng rất hay mệt mỏi, cứ thức được một chốc lại thấy buồn ngủ: “Nhị công tử, ta ngủ trước một lát.”

Mộ Câm nhíu mày: “Nàng cả ngày từ sáng đến đêm chỉ có ngủ.” Trước kia hay ngủ, đến Bách Tùy lại càng hay ngủ hơn.

“Ở đây không có việc gì để làm.” Có đôi khi rảnh đến phát ngốc, nàng cũng thấy buồn ngủ. Khi còn ở Đại Tễ, nàng làm việc, nấu cơm, cần mẫn cả ngày, tinh thần dồi dào. Bây giờ chạy trốn đến Bách Tùy, chẳng cần phải làm gì, nàng ngủ càng ngày càng nhiều. Có đôi khi nàng cảm thán, mình bây giờ có còn là nha hoàn không? Có được phúc phần muốn ngủ thì ngủ. Ngày trước ở Nam Hỉ miếu, thầy bói từng nói, nàng và Lý Trác Thạch đều là mệnh phú quý. Nhưng mà, cũng không thể nói là không đúng.

Mộ Cẩm dán tay lên trán nàng, không hề bị sốt.

Từ A Man ngáp một cái, mí mắt sắp sụp xuống đến nơi, nói: “Nhị công tử, ta thực sự buồn ngủ, ngủ trước đây.” Nói xong liền chui vào ổ chăn.

Hắn hỏi: “Gần đây có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Nàng lắc lắc đầu: “Không có. Chỉ là lười biếng thôi, không có gì để làm, chỉ đành đi ngủ.” Nàng sợ hắn lo lắng, lại nói: “Nhị công tử, ta không sao đâu, ngủ được là tốt mà.”

“Ừ, ngủ đi.” Mộ Cẩm trùm kín chăn cho nàng, nhìn ra cửa sổ đang nổi gió bấc.

Nàng không quen với thời tiết lạnh thế này, nên mới cả ngày chui vào giường ngủ tránh rét thôi.

- ---

Ba người trẻ tuổi không ai ló ra khỏi cửa.

Ông lão Lưu thân thể cường tráng, không quen nhìn người còn trẻ mà đã lười biếng thành tính.

Hôm đó, nữ chủ nhân đi ra khỏi phòng.

Ông lão vội vàng đi tới, nhắc nhở vài câu: “Phu nhân, các người từ Đại Tễ tới Bách Tùy là để ngủ sao?”

Bị nói trắng ra như vậy, Từ A Man đáp: “Chúng ta không biết Đỗ Quyên Thành có chỗ nào để chơi. Nghe người dẫn đường nói, nơi này không có nhiều cảnh đẹp, phải đợi đến mùa xuân hoa nở mới đẹp.”

“Ừ, bọn họ đó là nói cảnh sắc mùa đông. Nhưng phu nhân đến một tòa thành, không chỉ có ngắm cảnh, còn phải nhập gia tùy tục chứ.” Ông lão chỉ chỉ lên trời: “Tuyết ngừng rồi, ngày mai là hội chùa của Đỗ Quyên Thành. Bên đó có lễ tế thần, thi đấu thể thao, náo nhiệt lắm. Đỗ Quyên Thành mùa đông tuy không có gì để xem, nhưng có đồ ăn, có trò chơi, đến khi các vị rời khỏi Đỗ Quyên Thành, người ta hỏi các vị nơi này có vui không? Các vị cái gì cũng không biết, bởi vì các vị cả ngày đều ngủ.”

Nói rất có lý, Từ A Man ngượng ngùng, vì thế nàng chạy đi hỏi Mộ Cẩm.

Mộ Cẩm cũng cảm thấy nên đưa nàng ra ngoài chơi, ngủ suốt ngày lại biến thành núc ních mất. “Tuyết ngừng rồi, chúng ra ngoài đi dạo.”

Buổi tối, Mộ Cẩm hỏi Thốn Bôn: “Ngày mai ngươi có ra ngoài không?”

Nếu ra khỏi cửa, kiểu gì cũng sẽ bị các cô nương Bách Tùy bắt gặp. Bách Tùy không thể so với Đại Tễ, những cô nương đó còn không biết hai chữ “hàm súc” viết thế nào.

“Ngày mai thuộc hạ cải trang ra ngoài.” Tới Đỗ Quyên thành, Thốn Bôn lần đầu tiên cảm thấy mình đi trên đường mà cứ con lớn béo đang đợi làm thịt, xung quanh rất nhiều đồ tể đang mài dao soàn soạt.

Ông lão nói, gần đây mấy cô nương theo đuổi Thốn Bôn đã bỏ đi rồi, chỉ còn lại ba bốn người khá bướng bỉnh, trong đó có một người diện mạo vô cùng yêu diễm.

Phàm là nữ tử mỹ mạo, đứng cùng Thốn Bôn đều cảm thấy rất xứng đôi. Thốn Bôn tuấn tú, nhưng khí chất rất nhẹ nhàng, hắn có thể làm nền cho bất cứ cô nương mỹ mạo nào.

Mộ Cẩm thì không như thế, diện mạo và tính cách đều rất nổi bật. Hắn có thể cười tươi như hoa, cũng có thể lạnh lẽo như băng. Tòa thành này chỉ có những cô nương có ham muốn chinh phục cực lớn mới thích những nam nhân phóng đãng không kiềm chế.

Hôm nay, Thốn Bôn cải trang, Mộ Cẩm trở thành người xuất sắc nhất trong cả ba, nắm tay một nữ nhân bọc kín như gấu.

Từ A Man đội mũ, đeo một cái khăn lớn che mặt, chỉ lộ mỗi đôi mắt, còn híp lại khi gió to thổi tới.

Mộ Cẩm cũng thu hút rất nhiều sự chú ý của cô nương gia bên đường, nhưng nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, chẳng thấy có ai xinh đẹp.

Mộ Cẩm lười để ý những cô nương đó, hắn đi vài bước liền quay lại nhìn Từ A Man.

Nàng ăn mặc kín mát, áo khoác lông dê to tròn, làm hắn nhìn mà chỉ muốn đem nàng ôm vào lòng vuốt ve. Hắn nhéo nhéo mặt nàng: “Sau này mùa đông nào chúng ta cũng đến Bách Tùy đi.”

Từ A Man giương mắt: “Vì sao?” Bách Tùy nằm ở phía tây bắc Đại Tễ, mùa đông thực sự quá lạnh. Nàng trước đây ở Tây Phụ Quan cũng chưa bao giờ thấy trận tuyết nào tới sớm như vậy.

Mộ Cẩm nói: “Nàng mặc như vậy trông rất đẹp.” Cực kỳ đẹp. Lúc này trông không giống con sóc con nữa, mà giống như một con gấu trắng nhỏ.

Từ A Man: “...” Hôm nay ra ngoài, nàng cảm thấy mình từ đầu đến chân cứ ngốc ngốc, thế mà hắn còn khen đẹp?

Đi được một đoạn, nàng cảm thấy lâu rồi không ra ngoài đi dạo, bước chân cũng nặng nề hơn. Nàng kéo tay Mộ Cẩm: “Nhị công tử, hội chùa còn xa lắm không?”

“Đi tầm mười lăm phút nữa là đến.” Mộ Cẩm dừng bước: “Làm sao thế?” Buổi sáng, nàng vui mừng phấn khởi nói muốn đi dạo hội chùa, bây giờ khuôn mặt nhỏ đã suy sụp rồi.

Nàng nói: “Có chút mệt, không muốn đi lắm. Ừm... cũng không phải là không muốn đi, mà là cả người không muốn động đậy.”

“Vậy thì không đi nữa.” Mộ Cẩm quay đầu lại nói với Thốn Bôn: “Ta cùng nàng đi về trước. Ngươi đi mời một đại phu về đây.”

“Vâng.” Thốn Bôn lập tức xoay người đi.

Từ A Man đang muốn nói gì đó, bỗng nổi lên một cơn buồn nôn, đến sức lực mở miệng cũng không có. Nàng đi chậm lại: “Nhị công tử, ta thực sự mệt quá.” Trước kia nàng nào dám kêu mệt, bây giờ muốn nói gì thì nói, được đằng chân lân đằng đầu. Đến ông lão cũng nói, tướng công Đại Tễ của nàng nhìn thì tản mạn, nhưng cũng rất thương nương tử giống nam nhân Bách Tùy.

Nàng bò lên lưng hắn, gối lên vai hắn, lẩm bẩm nói: “Nhị công tử, sau này ta không thể có khả năng làm nha hoàn nữa rồi.” Bởi vì nàng trở nên lười biếng.

Mộ Cẩm nói: “Vậy thì làm chủ tử. Nếu nàng muốn nha hoàn hầu hạ thì có thể tìm một đứa.”

“Để sau rồi nói.” Từ A Man không muốn có nhiều người chen vào giữa mình và Mộ Cẩm. Thốn Bôn là tâm phúc rất thức thời, những lúc không nên quấy rầy, hắn tuyệt không xuất hiện. Nếu thêm một tiểu nha hoàn thì sẽ không như thế nữa. Nàng không muốn chỉ có thể trốn trong ổ chăn nói thầm với Nhị công tử.

Đôi tay nàng quấn lấy cổ Mộ Cẩm. Không ngờ có một ngày có thể cọ cọ trên lưng Nhị công tử, giống như một đôi phu thê bình thường vậy. Nàng cong cong khóe miệng, nhắm mắt lại.

- ---

Thốn Bôn đưa một đại phu tới.

Đại phu bắt mạch cho Từ A Man đang ngủ say, sau đó đứng dậy chúc mừng: “Chúc mừng, phu nhân đây đã có hỉ rồi.” Đại phu cười ha hả.

Có hỉ? Mộ Cẩm: “...”

Thốn Bôn lại một lần nữa bắt được biểu cảm tuyệt diệu hiếm thấy trên mặt chủ tử.

Mộ Cẩm sợ làm ồn tới Từ A Man: “Đại phu, chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát.”

Đại phu đi ra tới sảnh.

Mộ Cẩm vẫn không lên tiếng, cúi đầu thất thần.

Thốn Bôn đành phải dò hỏi thay chủ tử: “Đã bao lâu rồi?”

Đại phu nói: “Xem xét mạch tượng, đã được hơn một tháng.”

Đó chính là lúc đang trên đường chạy trốn. Mộ Cẩm thấp giọng lẩm bẩm: “Làm sao lại mang thai được?” Mỗi lần mây mưa xong, hắn đầu bấm huyệt xuất ra cho nàng, sao còn có thể hoài thai? Xem ra, phương pháp tránh thai này của cung đình vẫn có sơ hở.

Câu này bị đại phu nghe thấy, ông ta sửng sốt một chút, nhìn Mộ Cẩm, rồi lại nhìn Thốn Bôn, nhất thời không biết vị nào mới là phu quân của cô nương đang ngủ. Đại phu vuốt vuốt chòm râu: “Chuyện này thì phải hỏi hai vị.”

Thốn Bôn lập tức giải thích: “Đó là phu nhân của công tử nhà ta.”

Đại phu lại quay sang Mộ Cẩm: “Nữ tử mới mang thai thích ngủ là chuyện bình thường, không cần lo lắng.”

“Đại phu.” Sắc mặt Mộ Cẩm có chút phúc tạo: “Vậy... phải chăm sóc nàng thế nào?”

“Ngoài thích ngủ ra, phu nhân còn có chỗ nào không khỏe?”

“Thường xuyên mệt mỏi.”

“Có thấy buồn nôn không?”

“Tạm thời chưa thấy nàng nhắc đến.”

“Ta kê cho phu nhân mấy thang thuốc dưỡng thai.” Tiếp theo, đại phu lại dặn dò một chút về chuyện chăm sóc thường ngày.

Mộ Cẩm nghe được hai câu, ghi nhớ rõ ràng lại sợ nhớ nhầm. Hắn dặn dò Thốn Bôn: “Thốn Bốn, ngươi nhớ cho kỹ.”

“Vâng.” Thốn Bôn thấy trán Nhị công tử đổ mồ hôi, lập tức nghiêm túc lắng nghe.

Đại phu dặn dò xong thì rời đi.

Mộ Cẩm đứng bên ghế dựa một hồi lâu mới nhớ ra phải ngồi xuống. Lúc ngồi xuống lại suýt chút nữa bị hụt.

Thốn Bôn gọi một tiếng: “Nhị công tử.”

Mộ Cẩm chậm rãi nói: “Ta còn có kế hoạch ở lại Bách Tùy chơi một khoảng thời gian, tiếp theo sẽ quá cảnh tới Đông Chu. Đông Chu nằm ven biển, nàng lớn như vậy vẫn chưa từng thấy biển.”

“Nhị công tử, Từ cô nương hiện tại đang có hỉ.” Không phải suốt đời đều có hỉ. “Tương lai vẫn có thể cùng Nhị công tử du hành tứ phương.”

Mộ Cẩm nghẹn họng, lại thất thần.

Thốn Bôn nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, Nhị công tử. Khi thuộc hạ đưa đại phu về, nhận được tin tức người đưa từ Đại Tễ truyền tới. Là về Hoàng Thượng.”

Mộ Cẩm lúc này mới ngồi thẳng: “Quốc quân Đại Tễ thế nào rồi?”

“Hai nước qua lại thư từ chậm chạp, phong thư này được gửi vào đại lễ đăng cơ, hôm nay nhận được, đại lễ đã trôi qua được một tháng.”

“Tiêu Triển rốt cuộc phải gánh vác thiên hạ trên vai, không thể như ta buông tay không quản được.”

Thốn Bôn dò hỏi: “Nhị công tử, chuyện của Lý cô nương, người thực sự nắm chắc không?”

“La Sát tướng quân không còn là võ quan triều đình, Tiêu Triển muốn kết đồng minh thì thiếu gì cách, với ngạo khí của hắn, nếu không phải vì tâm tư nào đó thì tuyệt sẽ không hạ mình cầu thân một dân nữ.” Mộ Cẩm nói: “Có điều, ta cũng không thể chắc chắn mười phần, chỉ khoảng sáu bảy phần mà thôi, cho nên ta mới đánh cược một phen. Chờ tới đại lễ phong hậu xem Tiêu Triển sẽ phản ứng thế nào.”

“Vâng.”

Mộ Cẩm giương mắt: “Lời đại phu dặn ngươi nhớ kỹ rồi chứ.”

“Vâng.”

“Ta cảm thấy chuyện này so với chuyện làm khâm phạm triều đình còn khó giải quyết hơn.” Mộ Cẩm biểu cảm ngưng trọng. Đánh đánh giết giết, hắn cũng chẳng ngập ngừng, nhưng hắn hoàn toàn không biết gì về chăm sóc thai phụ.

“Thốn Bôn, đi mời một người tới đây chăm sóc.” Nói xong, Mộ Cẩm lại đứng dậy: “Bỏ đi, đây không phải chuyện nhỏ, ta tự mình đi.”

“Nhị công tử, nếu cả hai chúng ta đều đi, vậy ai sẽ trông nom Từ cô nương?” Thốn Bôn bước lên: “Nhị công tử, đừng hoảng sợ, Từ cô nương chỉ là có hỉ, không phải sinh bệnh, cũng không phải bị thương.”

Mộ Cẩm làm như không có việc gì mà nói: “Ta không hoảng.”

Thốn Bôn nhìn chủ tử một cái, không nói gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.