Editor: Đụt, June
Mặt mày Tiêu Triển cũng sắc bén y như Tiên Hoàng.
Khuôn mặt giết chóc của Tiêu Triển gần ngay trước mắt, bảo sao trong thư lại viết là mặt rồng giận dữ. Trận nộ khí này đâu chỉ là đao quang kiếm ảnh, mà còn là phục hổ tàng long.
Mộ Cẩm vẫn không nhúc nhích: “Hoàng Thượng là người nhân hậu, nếu thật sự muốn đuổi cùng giết tận thì mấy năm nay thảo dân không thể bình yên như vậy.”
“Tiêu Đạm, Trẫm nhịn ngươi quá lâu rồi.” Bậc đế vương như Tiêu Triển đâu cần phải chịu cơn tức giận thế này. Giết Mộ Cẩm chỉ dễ như trở bàn tay, nếu không có mệnh lệnh của Hoàng Thượng, Mộ Cẩm sẽ chẳng thể ra khỏi Hoàng cung này. Nhưng mà...
“Thảo dân cảm kích ơn không giết của Hoàng Thượng.” Mộ Cẩm dừng một chút, lại hỏi: “Chẳng lẽ Hoàng Thượng không muốn biết, rốt cuộc buổi tối kia Hoàng Hậu nương nương đã xảy ra chuyện gì?” Hỏi rất nghiêm túc, nhưng nếu có thể bỏ đi ý cười nơi đáy mắt thì lời này sẽ càng thuyết phục hơn.
Thứ Tiêu Triển nhìn thấy từ Mộ Cẩm là sự trào phúng. Hắn ngoài mặt bất động thanh sắc, nhưng mu bàn tay nổi gân xanh lại làm bại lộ tâm tư: “Trẫm không cần phải trả lời câu hỏi của ngươi.”
“À, vậy thì không còn gì để nói nữa rồi.” Mộ Cẩm thu mắt: “Muốn chém muốn giết, mặc cho Hoàng Thượng xử trí. Hoàng Hậu nương nương đáng thương, đêm cuối cùng phải ra đi trong lạnh lẽo.”
Biết rõ lời này của Mộ Cẩm là cố ý, Tiêu Triển vẫn không thể khắc chế, nắm tay nới lỏng, đột nhiên lui về sau một bước.
Mộ Cẩm nhìn thẳng Tiêu Triển: “Một người làm một người chịu, hy vọng sau khi đầu ta rơi xuống đất, Hoàng Thượng có thể bỏ qua cho thê tử cùng con gái ta.”
Tiêu Triển đè nén cảm xúc mông lung, đứng trên cao mà miệt thị nhìn xuống Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm tiếp tục nói: “Trở về Đại Tễ, nghe quân lính trong thành nói gần đây Hoàng Thượng đã ban ra vài chính sách hỗ trợ người dân. Được bách tính kính yêu vô cùng. Có được một vị minh quân như Hoàng Thượng là phúc khí của bách tính Đại Tễ. Mà ta thân là con dân Đại Tễ, cam nguyện nhận tội.”
Tiêu Triển chán ghét ngạo khí của Tiêu Đạm, cũng chán ghét một Tiêu Đạm mất đi ngạo khí. Tứ hoàng tử không nên tiến cung nhận tội, từ thời khắc hắn điên cuồng vì nữ nhân kia, hắn đã không còn là Tứ hoàng tử xứng đáng làm đối thủ của Tiêu Triển nữa.
Chim ưng trên trời không chiến mà bại, giao long dưới biển mê muội mất trí.
“Hừ.” Tiêu Triển ngồi trở lại ngai vàng. Ngai vàng này là do hắn một phen tranh đấu mà giành được, hắn thì ý chí sục sôi xông lên chiến trường, thì ra kẻ thù còn lười liếc mắt nhìn hắn.
Khi còn là Thái Tử, lo lắng Tiên Hoàng sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho Tứ hoàng tử, Tiêu Triển thi thoảng nổi lên ý niệm giết chết Tiêu Đạm. Sát khi đã nổi lên, nhưng Tiêu Triển vẫn không ra tay.
Sau này Tiêu Triển đăng cơ xưng đế, giết Tiêu Đạm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cho nên hắn dùng tội danh khâm phạm triều đình ép cho Tiêu Đạm có nhà mà không thể về.
Nhưng mà, Tiêu Đạm lại thành thân, con gái cũng sinh rồi. Làm khâm phạm triều đình tự tại đến như vậy, thử hỏi trên đời này còn có ai đáng giận hơn.
Không, đương nhiên là có.
Đợt vừa rồi Tễ Đông vỡ đê hồng thủy, khiến cho hàng ngàn hàng vạn bá tính trôi dạt khắp nơi, không còn nhà cửa. Tiêu Triển khi đó thấy trên tấu chương thương vong vô số, lại thấy quan viên địa phương mưu đồ lợi ích riêng làm rối loạn kỷ cương, lòng tham không đáy.
Hắn nổi giận, đi tới tẩm cung Hoàng Hậu. Hắn nói với tấm màn: “Trác Thạch, nàng hay nói ta thủ đoạn độc ác, giết người không chớp mắt, nhưng nàng nhìn xem, những con sâu mọt ăn bổng lộc của triều đình đã giết chết bao nhiêu bá tính Đại Tễ. Ta muốn bọn chúng phải chết, còn phải nói đến chuyện nhân nghĩa sao.”
Tham quan ô lại triều đình so với Mộ Cẩm càng đáng hận hơn.
Cũng thời khắc đó, Tiêu Triển lại nhớ lại.
Sau khi Đại Tễ và Bách Tùy đình chiến, mất vài năm đoạn tuyệt tới lui. Chiến loạn Tây Phụ Quan khiến dân chúng lầm than. Nơi đó là biên cương, là điểm cuối của mậu dịch kinh thành.
Tiên Hoàng muốn thông thương với Bách Tùy, lại bị rất nhiều đại thần cản trở: “Hai nước vẫn còn hận cũ, hà cớ gì lại thông thương?” Tiên Hoàng không nhận được sự đồng tình, vẫn tiến hành ký kết công văn thương mậu. Nhờ việc này mà kinh tế Tây Phụ Quan đã đi lên, thương nhân hai nước lui tới nhiều, dân chúng có đủ loại nghề nghiệp. Lúc này các đại thần mới hiểu được khổ tâm của Tiên Hoàng. Để chấn hưng Tây Phụ Quan, Tiên Hoàng cam nguyện cùng với kẻ thù gạt bỏ ân oán.
Tiêu Triển chậm rãi nói: “Nam nhân phải lấy đại cục làm trọng.” Đế vương lấy giang sơn làm trọng, hắn có lẽ có thể cùng Mộ Cẩm đàm phán điều kiện. Đây không phải là thỏa hiệp, mà là vì Đại Tễ.
Mộ Cẩm thản nhiên như không: “Ta có thể vì vợ con của ta lên núi đao xuống biển lửa, đây cũng là đại cục của ta.”
“Ngày hôm đó, Tiên Hoàng cùng Trẫm thắp đèn nói tâm sự suốt đêm. Trẫm tưởng rằng, Tiên Hoàng sẽ dặn dò Trẫm giữ lại cho ngươi một mạng, nhưng người lại không nói gì. Con cháu hoàng gia gánh vác thiên hạ, phải buông bỏ tình thân, tình bạn, và cả tình yêu.” Tiêu Triển nắm lấy tay vịn: “Hoàng Thượng thực sự buông bỏ rồi sao? Một cú ngã ở Ngự Hoa Viên cũng có thể lấy mạng một vị quân chủ, đúng là vô cùng hoang đường. Mà ngươi lại vì yêu mà đi đến chân trời góc bể, lại càng buồn cười hơn.” Nói xong lời cuối, Tiêu Triển thực sự bật cười.
“Hoàng Thượng đại ái vô cương.” Sống chung với Từ A Man lâu rồi, mấy câu a dua nịnh hót, Mộ Cẩm hạ bút cũng thành văn.
Tiêu Triển cảm thấy cực kỳ châm chọc, kết cục là chỉ có một mình hắn phải vứt bỏ toàn bộ. Thiếu niên Tiêu Triển có thể cùng Lý Trác Thạch hoa tiền nguyệt hạ kia, phảng phất như đã cách xa cả một thế hệ.
(*Hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.)
Thiếu nữ Lý Trác Thạch từ khi nào đã biến mất rồi?
“Niệm tình ngươi đã có thê tử con gái, nếu như mất mạng sẽ để lại cô nhi quả phụ, cũng là khiến cho bá tính Đại Tễ thêm một người đau khổ.” Tiêu Triển cứng nhắc nói: “Trẫm có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Tạ ân không giết của Hoàng Thượng.” Mộ Cẩm vẻ mặt cảm kích.
Lại là vẻ cảm kích dối trá. Tiêu Triển trầm mắt, lẳng lặng suy tư.
Mộ Cẩm cũng yên lặng.
Hai huynh đệ nói với nhau vài câu hòa hoãn, rồi lại tiếp tục moi móc từ đối phương điều kiện có lợi cho mình.
Tiêu Triển phá vỡ sự yên lặng trước: “Trẫm cũng có điều kiện.” Đúng là thần kỳ, sau khi so sánh Mộ Cẩm với đám gian thần, Tiêu Triển phát hiện bản thân cũng có thể suy nghĩ đến chuyện buông bỏ ân oán.
Trong đáy mắt Tiêu Triển, Mộ Cẩm nhìn thấy một tia tính kế: “Mời Hoàng Thượng nói.”
“Hoàng Hậu nương nương là còn sống...” Tiêu Triển nghẹn giọng: “Hay đã chết?”
“Bẩm Hoàng Thượng.” Mộ Cẩm thành khẩn mà nói: “Thảo dân cùng Hoàng Hậu nương nương đồng hành tới Tây Phụ Quan, ký ức hai năm trước có chút sai lệch. Nhưng mà, việc ngừng thở ngay tại chỗ cũng đã được thích khách của Hoàng Thượng xác nhận.”
Tiêu Triển khó thở, giống như trái tim bị bóp nghẹt: “Hơi thở cũng có thể che giấu, thích khách lại không bắt mạch, điêu dân nhà ngươi, chớ có lừa gạt Trẫm.”
Mộ Cẩm nhẹ nhàng cong khóe môi, một màn này giống như đã từng xảy ra. Nhưng Tiêu Triển không giống Mộ Cẩm, hắn vẫn còn trách nhiệm đầy người, hắn cũng chẳng dám nhập ma. Mộ Cẩm hỏi: “Hoàng Thượng có thể cho ta cái gì?”
Tiêu Triển cười lạnh: “Trẫm có thể đặc xá ngươi tội khi quân. Ngươi đã có thê tử con cái, cũng không muốn làm khâm phạm triều đình cả đời, hại thê tử con cái ngươi trốn đông trốn tây.”
“Vâng.” Trên mặt Mộ Cẩm phủ một tầng ôn nhu, như đang rơi vào một hồi ức nào đó. “Trước kia ta tâm cao khí ngạo, ngay cả thiên tử cũng không thèm để vào mắt. Cưới thê tử, thê tử hiền huệ. Sinh con gái, con gái dễ thương. Chỉ cần một cái liếc mắt của họ, đáy lòng ta tựa như được rót đầy mật ngọt. Đáng tiếc, đường tới kinh thành nhấp nhô gập ghềnh, họ đành ở lại Tây Phụ quan. Mà ta còn chưa kịp tới bái phỏng nhạc phụ...”
Tiêu Triển không nhịn được, ngắt lời hắn: “Nói chính sự đi.”
“Vâng.” Mộ Cẩm nghiêm mặt: “Thảo dân lần này tiến cung, cũng chính là vì muốn cầu Hoàng Thượng đặc xá lệnh truy nã của thảo dân.”
Tiêu Triển chất vấn: “Vậy ngươi lại có thể đem đến cho Trẫm điều gì?”
“Hoàng Thượng.” Mộ Cẩm cung kính trả lời: “Mộ phần của Hoàng Hậu nương nương dựng ở Tây Phụ Quan, trên mộ cắm một cây trường thương buộc dây tua đỏ, nếu Hoàng Thượng muốn tới thăm, thảo dân có thể dẫn đường.”
Tiêu Triển như bị rút hết sức lực, một lúc lâu sau vẫn không nói gì. Cúi gục đầu, không biết đang suy điều gì, đôi mắt mông lung như hồ nước sâu. Ngẩng đầu lên, hắn lại quay về là dáng vẻ đế quân uy nghiêm, nhìn chằm chằm Mộ Cẩm: “Ngoài việc đó ra, Trẫm còn một điều kiện nữa.”
Mộ Cẩm vẫn ngồi trên ghế, thiếu chút nữa là nằm ra theo thói quen: “Mời Hoàng Thượng nói.”
Tiêu Triển nói: “Thứ Trẫm muốn chính là ngươi.”
Mộ Cẩm khách khí trả lời: “Chúng ta là huynh đệ ruột, không thể làm trái luân thường đạo lý.”
Tiêu Triển không thèm để ý đến lời trêu chọc của hắn, tiếp tục nói: “Mấy năm nay, ngươi sống tiêu dao tự tại, vậy có nghĩa là thế lực sau lưng ngươi vẫn còn.”
“Hoàng Thượng, ta vốn là dựa vào núi vàng núi bạc của Mộ gia sống qua ngày, trước khi đào vong ăn trộm chút bạc, miễn cưỡng sống tiếp. Thê tử của ta là cô nương tốt nhất trên đời này, đi theo ta chịu khổ nhọc.” Mộ Cẩm chỉ chỉ tù phục trên người: “Ta lưu lạc đến tận đây, chẳng lẽ là mượn vây cánh trong tù sao?”
Đó là sự thật, nếu không phải Mộ Cẩm chỉ tay, Tiêu Triển cũng không chú ý đến tù phục trên người hắn. Với tư thái bễ nghễ thiên hạ này của Mộ Cẩm, mặc tù phục cũng như đang mặc long bào.
Tiêu Triển nói: “Nếu ngươi vì Trẫm sở dụng, Trẫm sẽ đàm phán với ngươi.”
Mộ Cẩm cười: “Ta chỉ là một thảo dân, nào có tác dụng gì.”
“Một tên thương gia dám can đảm thu nhận hoàng tử giả chết rời cung, lá gan cũng đủ to đấy. Trước khi Mộ phủ bị niêm phong, trong một đêm vườn không nhà trống, Trẫm cảm thấy đây là không phải là một thương gia bình thường. Trẫm mấy năm nay toàn tâm toàn ý lo quốc sự, tự vấn không thẹn với Tiên Hoàng, không thẹn với Đại Tễ.” Tiêu Triển đã thề sẽ khiến cho Tiên Hoàng nhận ra, rằng hắn mới là thiên tử thực sự trong đám hoàng tử. “Trị quốc không chỉ bằng năng lực của vua. Văn võ bá quan trong triều có vây cánh, vài vị phi tần trong hậu cung, từng người từng người đều có chỗ chống lưng. Trẫm ngồi trên ngôi vị này, cũng phải đề phòng đại thần mưu quyền soái vị. Chuyện Tễ Đông ngập lụt, Trẫm biết rõ, diệt trừ hôn quan là quốc sự cấp bách. Trẫm tin tưởng ngươi tương lai sẽ không đoạt Trẫm kế vị, vậy nên Trẫm muốn mượn sức lực của ngươi, vì bá tính Đại Tễ mưu phúc.”
Mộ Cẩm nhìn Tiêu Triển. Tiêu Triển thực sự đã khác rồi, cho dù Lý Trác Thạch không biết sống chết ra sao, hắn vẫn có thể bình tĩnh bàn chuyện triều chính. Tiêu Triển một bên lao tâm vì thiên hạ Đại Tễ, một bên thanh trừng sâu mọt trong triều, hắn quyết tâm càng lớn thì áp lực càng lớn. Hắn phải mua chuộc những thế lực trung gian để cân bằng.
“Hoàng Thượng, thảo dân không muốn tham chính.” Trong cung ngươi lừa gạt, Mộ Cẩm không phải là không đấu lại nổi, mà là hắn thấy phiền chán.
“Ngươi có thể tiếp tục làm Mộ nhị công tử của ngươi, thứ Trẫm muốn là những nghĩa sĩ dân gian kia.” Mộ Cẩm có huyết mạch của Tiên Hoàng, trong triều có vài vị trọng thần đối với Tiên Hoàng rất trung thành tận tâm, năm đó từng ủng hộ Thái Tử tiền nhiệm. Tiêu Triển không muốn Mộ Cẩm tiến cung, tránh cho cành mẹ đẻ cành con.
Mộ Cẩm hỏi: “Hoàng Thượng không hỏi mộ phần của Hoàng Hậu nương nương lập ở nơi nào sao?”
“Hoàng Hậu nương nương vẫn luôn ở trong Hoàng cung của Trẫm.” Tiêu Triển không muốn nói chuyện nhiều: “Cho phép ngươi suy nghĩ ba ngày. Ba ngày này, ngươi không được rời khỏi kinh thành.”
Mộ Cẩm đứng dậy hành lễ: “Thảo dân cáo lui.” Hắn là con dân Đại Tễ, đây là cái lễ sùng kính dành cho bậc đế vương.
Tiêu Triển vài lần muốn nói rồi lại thôi, rốt cuộc tới khi Mộ Cẩm đã bước nửa chân ra ngạch cửa, hắn gọi lại: “Đợi đã.”
Mộ Cẩm đứng lại, quay đầu.
“Hoàng Hậu nương nương... ra đi có đau khổ không?” Tiêu Triển hỏi nhỏ.
Mộ Cẩm vẫn nghe thấy, đáp: “Không biết.”
“Vậy thì thôi...”
- ---
Mộ Cẩm ra khỏi Hoàng cung, bước lên xe ngựa đã đợi sẵn ngoài cổng thành, cởi tù phục ra, thay một bộ y phục sạch sẽ.
Nhớ lại cuộc hội ngộ vừa rồi với Tiêu Triển, trên thái dương Hoàng Thượng đã có một sợi tóc bạc rồi.
Mộ Cẩm vốn định sẽ thoát thân bằng Lý Trác Thạch, nhưng thứ Tiêu Triển muốn lại là quốc sự.
Mộ Cẩm nói: “Ta thua rồi.”
Tiêu Triển mới là vị vua anh minh của Đại Tễ.
Tiên Hoàng ở nơi chín suối chắc hẳn nên vui mừng, thái bình thịnh thế của ông đã có người kế nghiệp.
- ---
*Lời tác giả:
Kết thúc của Tiêu Triển và Trác Thạch đến đây là một kết thúc mở.
Vốn muốn viết một đoạn truyện lúc hai người đang ở ngoại quốc, viết xong thì phát hiện ra đã khá dài, tạm thời dừng lại được rồi.
Về sau lại có ý tưởng, sẽ viết tiếp câu chuyện hoàn chỉnh của hai người họ.