Nhượng Xuân Quang

Chương 62: Chương 62: Tuy rằng hoang đường, nhưng sao không thử một lần?




Editor: Đụt, June

Mặt nạ da người gắn thêm một túm rầu dài, trên mí mắt vẽ hai đường nếp nhăn, khi đỉnh mày dao động, nếp nhăn cũng dao động theo, nâng lên mí mắt già nua.

Cải trang khuôn mặt xong, Mộ Cẩm dồn trọng tâm về phía trước, lưng hơi gù lên.

Cuối cùng, mặc áo quan Thượng Thư vào.

Nghiễm nhiên trở thành dáng vẻ của Binh Bộ Thượng Thư.

Mộ Cẩm bước ra khỏi bình phong, Đinh Vịnh Chí nhìn đến ngây người. Hắn vỗ vai Mộ Cẩm một cái: “Ngươi đúng là có phong thái của cha ta.”

Binh Bộ Thượng Thư đang mặc thường phục ho hai tiếng, nói với khuôn mặt giống hệt mình: “Tứ hoàng tử chuyến này cẩn trọng.” Quần thần có khác, khi không có người ngoài, Binh Bộ Thượng Thư đều gọi hắn là Tứ hoàng tử.

Mộ Cẩm ngồi lên kiệu của Binh Bộ, một mình tiến cung.

Tiếng vó ngựa kêu lộc cộc trước cửa cung vắng lặng.

Thị vệ ngăn cản, “Người đến là ai?”

Mộ Cẩm duỗi cánh tay già nua ra, giơ lên lệnh bài.

“Thượng Thư đại nhân, thất lễ rồi.” Thị vệ cho đi.

Nhiều năm xa cách, Mộ Cẩm lần nữa lại bước vào chốn Hoàng thành này.

Trước cửa cung, hai ngọn cung đăng treo trên cột trụ làm bằng cẩm thạch xanh, chiếu xuống hai con Giao Long, một trên một dưới, tàn nhẫn truy đuổi tranh đấu.

Quan phục của thị vệ canh cửa so với lúc trước khi Mộ Cẩm rời cung đã đỏ hơn.

Mộ Cẩm không ngờ, bản thân hắn có thể nhớ rõ đến vậy. Ký ức về hoàng cung của hắn, cực kỳ mong manh. Đến khi thành Mộ nhị công tử, hắn du ngoạn khắp nơi trong kinh thành cũng không đến gần nơi này nữa.

Là hắn cố quên đi.

Năm đó hắn đi ra từ cửa Tây cung.

Mộ Cẩm tám tuổi ôm chặt lấy Chân Nguyệt Sơn, hỏi: “Vì sao Mẫu hậu không đi?”

Chân Nguyện Sơn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, thở dài: “Ta mệt rồi, không muốn đi, cũng không đi nổi nữa.”

Hắn biết, lần này rời đi, chính là sinh tử vĩnh biệt. Hắn đến cả lăng mộ của bà cũng không thể tới gần.

Bà là tiên Hoàng Hậu, chôn cất ở khu Hoàng lăng do Hoàng Thượng mới xây dựng.

Xe ngựa đi qua cửa cung.

Mộ Cẩm lại nhớ tới hồi bé từng bước qua Quỷ Môn Quan, hắn không nhớ rõ, chính mình đã gặp thoáng qua tử thần bao nhiêu lần.

Nghĩ đến như vậy, trong cung vẫn còn một vị Lục hoàng tử, Hoàng Hậu đúng là hạ thủ lưu tình.

Tới cửa cung thứ hai, Mộ Cẩm xuống xe ngựa.

Đông cung, Tây cung trong mắt Mộ Cẩm, chẳng qua là khác nhau người ở bên trong. Đều là rường cột chạm trổ, đều ngói xanh mái đỏ, tòa này với tòa kia có gì khác nhau?

Đến tẩm cung của Hoàng Thượng.

Lam công cong chờ ở ngoài điện, cung kính mà hành lễ, “Thượng Thư đại nhân, mời đi bên này.”

“Làm phiền Lam công công.” Mộ Cẩm cố ý khàn giọng.

Lam công công nhìn trái nhìn phải, lúc này mới đi vào cung điện.

Ngoại trừ những người không liên quan, nơi này đều là thân tín của Hoàng Thượng.

Tới tẩm cung của Hoàng Thượng, Lam công công đứng ngoài cửa nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, Thượng Thư đại nhân tới rồi.”

“Cho vào.” Cho dù đang mang bệnh nhẹ, Hoàng Thượng vẫn không giận mà uy.

Lam công công đẩy cửa, đợi Mộ Cẩm đi vào, lão liền đóng cửa lại, đúng ngoài cửa canh chừng.

Trong nháy mắt nhìn thấy Mộ Cẩm, Hoàng Thượng suýt nữa đứng dậy chào đón, nhưng đành kiềm chế.

Mộ Cẩm mở miệng: “Hoàng Thượng.”

“Miễn lễ.”

Mộ Cẩm nói thẳng vào vấn đề: “Thần muốn thương lượng với Hoàng Thượng một chuyện.”

Mất ngủ hơn nửa tháng, sắc mặt Hoàng Thượng có chút mỏi mệt, “Nói.”

Một lát sau, Mộ Cẩm đi ra, lại lặng lẽ rời cung.

Tiễn Mộ Cẩm đi, Lam công công trở lại bên Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng cười: “Đạm Nhi ấy à, vô sự bất đăng Tam Bảo điện. Nói chưa được hai câu liền đi. Có điều, nó chịu tới gặp Trẫm một lần, coi như nó còn có tâm.”

(*Vô sự bất đăng Tam Bảo điện: y nói khi gặp chuyện mới chịu ra mặt đến chỗ người khác nhờ vả)

“Hoàng Thượng, thần đỡ người nghỉ ngơi.” Lam công công bước lên.

“Lam công công.” Hoàng Thượng đột nhiên hỏi: “Đạm Nhi dịch dung, có phải vẫn còn chút giống Trẫm không?”

“Đúng ạ.” Lam công công cười cười: “Trong xương cốt Tứ hoàng tử chính là tính cách của Hoàng Thượng, giống nhau như đúc.”

“Đúng, giống nhau như đúc. Trẫm mỗi lần nhìn thấy nó, lại nhớ về khi còn đại chiến với Bách Tùy ở Tây Phụ Quan, Trẫm lúc ấy cũng tầm tuổi Đạm nhi. Nguyệt Sơn ấy à, thật là xinh đẹp.” Hoàng Thượng vịn vào Lam công công, “Gần đây Trầm thường nghĩ, nếu sau nay gặp lại Nguyệt Sơn, nàng không chịu tha thứ cho Trẫm... Trẫm phải làm thế nào cho phải đây?”

“Hoàng Thượng...” Lam công công mắt có chút lệ: “Tiên Hoàng Hậu thiện tâm, người sớm đã tha thứ cho Hoàng Thượng.”

“Không, không. Trước kia Trẫm từng nghĩ nàng đã tha thứ cho Trẫm, nhưng khi vấp ngã ở nơi Nguyệt Sơn từng ngã năm xưa, Trẫm liền biết, nàng không hề tha thứ. Nàng thiện tâm, nhưng cũng tàn nhẫn.” Hoàng Thượng nói: “Chỉ mong, tối nay có thể ngủ yên một giấc.”

- ---

“Thanh Lưu.” Tiêu Triển mở một quyển tấu chương khác ra.

Thanh Lưu thưa: “Có thần.”

“Đã giờ nào rồi?”

“Bẩm Thái Tử điện hạ, đã giờ Hợi rồi.”

Dưới ánh đèn, Tiêu Triển mặt mày như ngọc. Hắn một bên chấp bút phê tấu chương, một bên hỏi: “Bệnh tình của Hoàng Thượng vẫn chưa có tiến triển gì sao?”

Thanh Lưu đáp: “Ngự y nói, bệnh của Hoàng Thượng là tâm bệnh, quá nhớ thương tiên Hoàng Hậu, đến nỗi ban đêm ngủ không ngủ, ban ngày ngủ không được.”

Nghe vậy, ngòi bút của Tiêu Triển dừng lại, “Ngã một cái ở Ngự Hoa Viên xong liền mắc tâm bệnh. Tiên Hoàng Hậu đã đi bao nhiêu năm rồi? Hoàng Thượng nạp tân phi, sinh long tử, không thiếu thứ gì. Đến tuổi này rồi, còn thâm tình cho ai xem.”

Thanh Lưu cúi đầu, không dám lên tiếng.

Tiêu Triển viết xong, lại hỏi: “Nam nhi hoàng thất, vô tâm vô tình. Hoàng Thượng đã quên mất lời ông ấy dạy dỗ chúng ta rồi.”

Thanh Lưu lặng yên lắng nghe.

Tiêu Triển khép tấu chương lại, ném sang một bên, “Mấy quyển ghi chép thuế quan này, chính mình tính toán cũng không xong còn dám trình lên.” Hắn đứng dậy.

Thanh Lưu tiến lên, khoác thêm một chiếc áo ngoài cho Tiêu Triển.

Tiêu Triển đi đến trước bàn cờ, “Từ Hướng Dương thành trở về, trong lòng ta luôn canh cánh một chuyện.”

Thanh Lưu hỏi: “Thái Tử điện hạ phiền lòng điều gì?”

“Nếu Tứ hoàng tử thật sự còn sống, vì sao bao nhiêu năm qua vẫn không có động tĩnh gì?” Bàn cờ rơi vào bế tắc, Tiêu Triển cố gắng lần nữa, vẫn không còn đường nào để đi. “Hắn cam tâm nhường lại ngôi vị Hoàng đế này ư?”

“Chuyện này...” Thanh Lưu chần chừ một chút, nói: “Thái Tử điện hạ, Tứ hoàng tử có lẽ tự mình hiểu rõ sẽ không đấu lại nổi tài trí của điện hạ, dù không cam lòng cũng chẳng thể làm gi được.”

Tiêu Triển vân vê quân cờ trắng trong lòng bàn tay, “Mẫu hậu nói, tiên Hoàng Hậu tuy rằng thông tuệ, nhưng lại không màng tranh đấu. Khi biết phải tranh sủng với chúng phi tần, bà ta đơn giản là đến Hoàng Thượng cũng chẳng cần, khiến cho Hoàng Thượng tức giận, thăng bậc cho vài vị phi tần. Chính bởi vì đặc biệt như vây, Hoàng Thượng mới nhìn bà ta bằng con mắt khác, thương nhớ nhiều năm như vậy.”

“Vậy...” Thanh Lưu nói: “Tứ hoàng tử di truyền tính cách này của tiên Hoàng Hậu, thế nên mới chán chường rời cung.”

Tiêu Triển không động vào bàn cờ nữa, rời khỏi thư phòng, hỏi:“ Trác Thạch đâu?”

“Bẩm Thái Tử điện hạ, Thái Tử Phi đã nghỉ ngơi.” Thái Tử bận trăm công nghìn việc, vị Thái Tử Phi này lại chỉ lo chuyện ăn ngủ của mình, Thanh Lưu không khỏi thấy đau lòng cho Thái Tử.

Tiểu Triển chỉ có một phi tử, Lý Trác Thạch không phải lo lắng chuyện hậu cung, đương nhiên là nhàn rỗi.

“Thái Tử điện hạ.” Thanh Lưu nhân cơ hội nói: “Ban ngày Hoàng Hậu phái người tới tặng mấy bức họa, nói...”

Tiêu Triển liếc mắt một cái.

“Hoàng Hậu phái người truyền lời...” Thanh Lưu cố lấy can đảm, “Những bức họa này đều là khuê nữ tới tuổi lấy chồng của cái các đại thần trong triều, Thái Tử nên chọn lấy vài vị, để hậu cung thêm phong phú.”

Đề tài này so với chuyện triều chính lại càng khiến Tiêu Triển phiền lòng, “Ta còn chưa đăng cơ, chuyện hậu cung sau này hẵng nói.”

“Hoàng Hậu nói, với thế cục hiện giờ, nếu lôi kéo thêm được mấy vị đại thần, thì thế lực của Thái Tử, chẳng phải sẽ càng thêm vững chắc sao?”

“Thế nào?” Tiêu Triển lạnh lùng nâng mặt lên, “Thái Tử ta lẽ nào còn phải hy sinh nhan sắc, mới có thể ngồi vững lên đế vị?”

“Thần không dám... Thần lỡ lời.” Thanh Lưu khom lưng, run run môi.

“Binh phù nằm trong tay Hoàng Thượng. La Sát tướng quân có trong tay một đội quân tinh nhuệ, không chịu ràng buộc của binh phù. Trác Thạch là con gái của La Sát tướng quân, lại phương tâm ám hứa với ta.” Tiêu Triển giải thích giá trị lợi dụng của Lý Trác Thạch, “Ứng phó với một nữ nhân đã đủ mệt rồi, những chuyện khác tạm thời không nói nữa.”

(*Phương tâm ám hứa: ý nói đã yêu một người tuy không thể hiện ra ngoài nhưng đã trao cả trái tim cho người ta rồi. Cụm này thường được dùng để nói về con gái thời cổ đại không dám nói yêu mà chỉ dám giấu trong lòng.)

“Vâng.”

- ---

Hôm sau, sau khi bãi triều.

Chu Văn Đống tới chờ ở Đông cung.

Tiêu Triển đoán được hắn có chuyện, bảo mọi người lui xuống, cùng Chu Văn Đống đi vào thư phòng.

Chu Văn Đống hành lễ.

Tiêu Triển ngồi xuống, “Miễn lễ.”

“Tạ Thái Tử điện hạ.” Chu Văn Đống mắt sắc như dao, nói: “Thê tử đã bị hưu của Mộ Cẩm - Tô Yến Tinh, bắt đầu từ mấy hôm trước, ngày ngày đều đến trà lâu mà chúng ta tới trước kia ngồi lại.” Đó là nơi Chu Văn Đống tiếp nhận tin tình báo, về sau đã cắt đứt.

Tiêu Triển nâng mắt: “Hoàng Thượng bệnh nặng, không thân mật với Chiêu Nghi nổi nữa rồi. Vị Nhị phu nhân tiền nhiệm này, không còn giá trị lợi dụng.”

“Thần vốn nghĩ như vậy. Có điều, Tô Yến Tinh, ngày ngày đều tới trà lâu, không bình thường chút nào.” Chu Văn Đống nói: “Ngày hôm trước, thần phái một người tới nói vài lời khách sáo với nàng ta, nàng ta thẳng thắn nói là nghe theo tên mật thám ở Mộ phủ, nên mới tìm tới trà lâu này. Mục đích của nàng ta là trả thù Mộ Cẩm. Sau khi Tô Yến Tinh bị hưu, người ta truyền ra tin đồn nhảm nhí, khiến thanh danh nàng ta hoàn toàn mất sạch. Trước nay nam nhân tới cầu thân nhiều tới mức đạp vỡ ngạch cửa Tô gia, mà nay chỉ còn thư sinh nghèo tham vọng tìm tới. Nàng ta hận Mộ Cẩm vô cùng, muốn liên minh với chúng ta, cùng nhau đối phó với hắn.”

“Thì ra là có ý muốn như vậy.” Tiêu Triển cười cười: “Nếu đã vậy, nàng muốn giúp chúng ta thế nào?”

“Tô Yến Tinh không chịu nói, đòi gặp chủ tử. Hôm qua, mật thám tiếp tục hỏi, nàng ta mới nói, nàng ta biết rõ một bí mật của Mộ nhị công tử.”

“Bí mật gì?”

“Nàng ta ra vẻ thần bí, không chịu nói. Mật thám nhốt nàng ta lại, nàng ta hoa dung thất sắc, đã khai ra hết.” Chu Văn Đống nói: “Tô Yến Tinh nghi ngờ, Mộ Cẩm thích tiểu thiếp bị câm kia. Tô Yến Tinh muốn bắt cóc tiểu thiếp câm kia, gián tiếp đã kích Mộ Cẩm.”

Tiêu Triển còn cho rằng, Tô Yến Tinh có thể tiết lộ bí mật kinh thiên động địa gì, ví dụ như là thân thế Mộ Cẩm chẳng hạn, ai dè, chỉ là tình yêu nam nữ nhàm chán. Tiêu Triển biểu cảm nhạt nhẽo, “Nữ nhân chính là như vậy, tình yêu là trên hết, tất cả những gì còn lại với nữ nhân đều không quan trọng bằng.”

“Vâng.” Chu Văn Đống thấy chuyện tình yêu nam nữ là phiền phức nhất. Nam nhân lo việc lớn, sẽ không dễ dàng bị nữ nhân trói buộc.

“Trong lòng ta có tới tám phần nghi ngờ Mộ Cẩm chính là Tứ hoàng tử. Nếu đó là thật, Tứ hoàng tử sẽ tuyệt đối không lún sâu vào chuyện yêu đương.” Trước mặt Lý Trác Thạch, Tiêu Triển ngụy trang bằng vẻ chân thành, thâm tình, nhưng trước mặt tâm phúc, hắn cứ việc nói thẳng: “Mưu toan dùng nữ nhân đả kích Tứ hoàng tử, đúng là buồn cười đến cực điểm.”

“Vâng.” Chu Văn Đống thuật lại lời Tô Yến Tinh: “Tô Yến Tinh nói, nàng ta vốn dĩ không tin. Là ngày ấy, quản gia Tô phủ trên phố đi mua đậu hũ, nhìn thấy Mộ Cẩm và người tiểu thiếp kia nắm tay, mười ngón tay đan chặt.”

Quan gia trở về, đem việc này bẩm báo với Tô Yến Tinh.

Tô Yến Tinh nổi lên linh cảm. Sau khi nàng ta gả đến Mộ phủ, Mộ Cẩm vẫn luôn ngủ trên giường người tiểu thiếp câm kia, không tìm đến thiếp thất nào khác. Nàng ta lại nhớ, khi mình còn ở Trạch Lâu cũng từng nhìn thấy Mộ Cẩm cùng người tiểu thiếp câm kia liếc mắt đưa tình.

Tô Yến Tinh không xác định được Mộ Cẩm và người tiểu thiếp câm kia có mấy phần thật tình, nhưng mà, phàm là thứ Nhị công tử để ý, đều là thứ Tô Yến Tinh ghét. Chỉ sợ Nhị công tử chẳng thèm để ý thứ gì thôi.

Bởi vậy, nàng ta mới muốn nói chuyện này cho kẻ thù của Mộ Cẩm, nếu có thể thì diệt trừ cả Mộ Cẩm và người tiểu thiếp câm kia là tốt nhất.

Tiêu Triển đang sửa lại quyển thuế trương sai hôm qua, nghe được Chu Văn Đống nói, ngẩng đầu lên.

Chu Văn Đống tiếp tục nói: “Tô Yến Tinh một mực cho rằng, Mộ nhị công tử đối với người tiểu thiếp câm kia nghĩa nặng tình sâu. Khẩn cầu chúng ta hợp tác cùng, đối phó với Mộ Cẩm, tước đi khí thế của hắn.”

Lời nói của Tô Yến Tinh, Tiêu Triển nửa tin nửa ngờ.

Tiêu Triển chưa bao giờ nghĩ Nhị Thập sẽ là nhược điểm của Mộ Cẩm.

Hoàng Thượng thương nhớ tiên Hoàng Hậu mười mấy năm, xem như là thâm tình. Nhưng khi tiên Hoàng Hậu qua đời, Hoàng Thượng vẫn cứ lập tân hậu, bởi vì quần thần dâng tấu quá nhiều.

Ở Hướng Dương thành, Tiêu Triển muốn lợi dụng Nhị Thập, châm ngòi mối quan hệ của nàng và Mộ Cẩm. Tiêu Triển không có ý định giết nàng. Hắn tuy rằng cũng chẳng phải người lương thiện, nhưng cũng chẳng phải tên cuồng sát. Giá trị lợi dụng của Nhị Thập nằm ở chỗ có thể thân cận với Mộ Cẩm. Sau khi trong cung có biến, Tiêu Triển vội vàng hồi cung, không rảnh lo chuyện châm ngòi ly gián.

Tiêu Triển không thể tưởng tượng Nhị Thập lại là nhược điểm của Mộ Cẩm. Giống như chính hắn vậy, chưa bao giờ cho rằng Lý Trác Thạch sẽ là nhược điểm của mình. Bởi vì hắn sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.

Đáy lòng Tiêu Triển giễu cợt Tô Yến Tinh. Nữ nhân đúng là ngây thơ, vọng tưởng có thể cùng giang sơn so sánh nặng nhẹ.

Chu Văn Đống cũng là một gã nam nhân vô cảm, hắn không thể nào phân biệt được yêu hay không yêu. Hắn nói: “Thái Tử điện hạ, trong lịch sử, chuyện hồng nhan họa thủy không phải không có. Nếu năm đó có người dùng an nguy của tiên Hoàng Hậu, nói uy hiếp với Hoàng Thượng —— “

Tiêu Triển chặt đứt giả thiết của Chu Văn Đống, “Giữa giang sơn và mỹ nhân, Hoàng Thượng nhất định sẽ chọn vế trước. Hoàng Thượng thích tiên Hoàng Hậu, nhưng mà, ông ấy càng thích đế vị và giang sơn hơn.”

Chu Văn Đống im bặt.

Tiêu Triển hỏi: “Mật thám chúng ta phái tới Mộ phủ đang ở đâu?”

“Chẳng biết đã đi đâu.” Chu Văn Đống biết rõ là lành ít dữ nhiều.

Tiêu Triển nói nhỏ, “Quân cờ này đã bị hủy rồi.”

“Thái Tử điện hạ, chúng ta nên xử trí Tô Yến Tinh thế nào? Nàng ta vẫn cho rằng chúng ta là người của sòng bạc trấn Nam Thành.”

“Không cần bận tâm.” Tiêu Triển hơi nổi lên bực tức, “Nếu Mộ Cẩm thật sự là tên nam tử ngu ngốc trầm mê nữ sắc, vậy thì hắn không xứng làm Tứ hoàng tử.”

Một Hoàng Thượng hậu cung ba nghìn giai nhân, ngã một cái liền thành trượng phu thâm tình.

Mộ nhị công tử phong lưu thành tính, ăn một chén đậu phụ liền tình đậu sơ khai.

(*Tình đậu sơ khai: chỉ người mới biết yêu)

Quả thực hoang đường.

Tiêu Triển trở về phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Trác Thạch đang nằm trên ghế. Đầu nàng hướng về một bên, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt thanh thản.

Hắn bước nhanh tới, kéo tay nàng.

Ngón tay lạnh băng.

Trong nháy mắt, Tiêu Triển bỗng lạnh người theo, hơi lạnh từ ngón tay nàng truyền tới lòng bàn tay hắn, rồi lan tới cánh tay, rồi tới tận lồng ngực. Tay hắn run run, đặt lên mũi nàng.

Vẫn còn thở, là hơi ấm.

Tiêu Triển bật cười. Vừa rồi hắn làm sao vậy? Nơi này là Đông cung được canh gác nghiêm ngặt, nàng có thể có nguy hiểm gì chứ. Người đang yên đang lành thì đương nhiên là còn thở rồi.

Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng.

Lý Trác Thạch lập tức tỉnh giấc, mở mắt thấy Tiêu Triển dịu dàng đang cười nhẹ. “Thái Tử điện hạ.”

Hắn nói: “Lên giường ngủ đi.”

Nàng lắc đầu: “Không ngủ nữa, hết buồn ngủ rồi.” Nàng nói xong, định đứng dậy.

Hắn chặn tay lên tay vịn ghế, vây nàng lại bằng thân mình cao lớn.

Lý Trác Thạch nhíu mày, “Thái Tử điện hạ?

“Gần đây chính sự bận rộn, vắng vẻ nàng rồi.” Tiêu Triển có ý xin lỗi: “Hôm nay cùng nàng đi dạo một chút.”

“Đi đâu cơ?” Nàng cười: “Thái Tử điện hạ, người không cần ủy khuất chính mình như vậy. Của hồi môn của ta chính là phủ tướng quân, cha ta một lời nói một gói vàng, sẽ không nuốt lời đâu.”

“Trác Thạch, trong lòng ta, nàng không chỉ là một tòa phủ tướng quân.” Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng.

Nàng thường nói, hắn không yêu nàng.

Nhưng dù hắn không yêu, nàng vẫn lòng son dạ sắt với hắn như vậy. Trên đời sao có thể có người ngốc như vậy.

Chu Văn Đống nói đúng, trong lịch sử không phải là không có những vị vua ngu ngốc háo sắc, vì hồng nhan mà bỏ cả giang sơn.

Lời Tô Yến Tinh nói, tuy rằng hoang đường, nhưng sao không thử một lần?

Thử nhìn tên Mộ nhị công tử vô lễ tùy tiện kia, có phải thực sự ngu xuẩn đến nỗi đặt nữ nhân lên đầu quả tim hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.