Ngày mai, Trấn Quốc Công phủ.
Ôn Tâm từ trước tới nay lần đầu tiên bước vào nơi ở của Ôn Nhan, nhìn cửa sổ sơ nước vật dụng cổ xưa lỗi thời, liền không khỏi cười nhạt, dáng dấp nhù có bệnh bước vào cánh cửa, một bên thân mật kêu lên: “Tam muội muội, tỷ tỷ đến xem ngươi đây.”
“ Tỷ tỷ, muội muội nghe nói ngươi đêm trước cảm nhiễm phong hàn, thân thể còn chưa khỏi hẳn làm sao liền tùy ý đi lại, làm sao bảo muội muội để tỷ tỷ tự mình đến đây?” Ôn Nhan nhìn thấy Ôn Tâm, vẻ mặt kinh ngạc, vội vã như gió chạy qua đỡ lấy Ôn Tâm, bày ra dáng dấp thành hoàng thành khủng, “Nơi ở của Muội muội đơn sơ, mong rằng tỷ tỷ không nên ghét bỏ mới phải.”
“ Khụ khụ khụ. . . Tỷ tỷ làm sao sẽ ghét bỏ, tỷ tỷ nghe nói muội muội hôm nay muốn cùng dao Tây Vân tự cầu phúc, cố ý đến tặng muội muội một kiện xiêm y, nếu không ra cửa để cho người khác nói Trấn Quốc Công phủ chúng ta khắt khe, khe khắt, khắt khe, khe khắt thứ nữ.” Ánh mắt của Ôn Tâm độc ác nhìn chằm chằm Ôn Nhan biết vâng lời, nếu không nương muốn nàng hạ mình giả trang trước mặt người khác, nàng hận không thể liền đem Ôn Nhan đánh đến chết, dựa vào cái gì đoạt Thanh vương của nàng! Dựa vào cái gì đoạt Thanh vương phi vị của nàng!
Ôn Tâm ngoài miệng không ngại nói những thứ này, kì thực trong lòng cảm thấy tiến vào gian phòng như thế này là hạ thấp thân phận của nàng, cho nên nàng tình nguyện đứng cũng không muốn ngồi xuống, rất sợ dơ xiêm y của nàng, thân phận của nàng.
“ Muội muội phải lập gia đình rồi, Trấn Quốc Công phủ liền chỉ còn lại có một mình tỷ tỷ.” Ôn Tâm giả vờ đến đáng thương, nói xong thống khổ, lấy được đồng tình của thị nữ không biết chuyện, tưởng Ôn Nhan đoạt đi đồ vốn thuộc về nàng, hướng Ôn Nhan nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, Ôn Tâm tiếp tục làm bộ nói, “Muội muội hôm nay đi cầu phúc, tỷ tỷ vốn cũng muốn bồi muội muội, cảm tạ Bồ Tát để muội muội gả được tốt, nhưng tỷ tỷ hết lần này tới lần khác cảm nhiễm phong hàn, sợ là chọc giận Bồ Tát, liền không thể bồi một đạo, khụ khụ. . .”
“ Tỷ tỷ nói đi đâu ròi, muội muội thấy đủ rồi.” Tuy rằng Ôn Nhan cúi đầu, trong lòng cũng nghiến răng nghiến lợi, Ôn Tâm, thực sự là vô thì vô khắc không xem nàng là người, đó là trước mặt hạ nhân nói, cũng mang toàn bộ mặt mũi của nàng ném xuống đất.
“Đến đây, muội muội, đem xiêm y tỷ tỷ đặc biệt vì ngươi mặc vào.” Ôn Tâm ý bảo thị nữ đem xiêm y vì Ôn Nhan mặc vào.
“ Muội muội tạ qua tỷ tỷ.” Ôn Nhan tuy rằng không muốn nhận phần lễ này, nhưng trước khi rời Trấn Quốc Công phủ, nàng không thể không giả ra cẩn thận chặt chẽ, để tránh khỏi Ôn Tâm hoài nghi.
“ Nghe nói đại tỷ tỷ cũng đi?” Vốn có thầm nghĩ trước diệt trừ Ôn Nhan, tiện nhân Ôn Nhu này cư nhiên không biết tốt xấu đụng vào, như vậy cũng tốt, liền để hai người các nàng cùng đi gặp diêm vương!
“ Đúng vậy, lúc muội muội vẫn còn ở Bạch vương phủ, đại tỷ tỷ có mời muội muội đến Tây Vân tự vì Bạch vương gia cầu phúc, hy vọng Bạch vương gia sớm khỏi bệnh, thế nhưng trong Bạch vương phủ luôn luôn có nhiều chuyện quấn thân, không thoát ra được, nên không thể đi, hôm nay phu nhân bảo Ôn Nhan cầu phúc, Ôn Nhan liền nhớ tới đại tỷ tỷ, cho nên liền hẹn đại tỷ tỷ đi cùng.”
“ Như vậy xem ra, muội muội cùng đại tỷ tỷ rất hợp nhau?” Ôn Tâm hướng Ôn Nhan tới gần một phần, dùng ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm nàng, nếu là hai người này đã sớm cùng nhau rồi, vậy hôm nay liền để hai người đi cầu phúc, thì không phòng không được rồi.
“ Muội muội nào dám!” Ôn Nhan nghe vậy lập tức quỳ trên mặt đất, kinh sợ nói, “Muội muội biết thân phận mình, chưa bao giờ dám vượt quá, mọi chuyện càng vâng theo tỷ tỷ ngươi, tỷ tỷ nói một Ôn Nhan chưa từng dám nói hai, đó là tỷ tỷ để muội muội đi Bạch vương phủ bồi đại tỷ tỷ muội muội cũng đi, chuyện của Âm phu nhân không có thành là ngoài ý muốn, muội muội ——”
“ Được rồi, được rồi, muội muội đang nói gì rồi, tỷ tỷ không có ý tứ gì khác, muội muội mau đứng lên, đừng ô uế xiêm y đông lạnh chân rồi.” Ôn Tâm cắt đứt lời nói của Ôn Nhan, nhìn dáng dấp Ôn Nhan nhát như chuột vậy nàng liền cảm giác chán ghét, bất quá chỉ là hỏi một câu, nàng sợ đến nỗi mang hết chuyện của Bạch vương phủ trước mặt hạ nhân nói ra hết để chứng minh sự trong sạch của mình.
Mà nàng, làm sao không biết Ôn Nhan là một người thế nào, cẩn tiểu hèn mọn, nhát gan sợ phiền phức, không có một chút đầu óc, nàng nói, nàng không dám phản kháng, người như vậy, có thể thành đại sự gì? Bất quá là bị Ôn Nhu xem như công cụ trả thù đổ lên người nàng mà thôi, nhiều nhất chính là một kiện đồ vật chuyên dùng để hy sinh, nàng không tin nàng còn có thể mưu tính cái gì.
Để nàng tiếp tục giấc mộng làm Thanh vương phi đi, cũng bất quá chỉ còn hai canh giờ mà thôi, sẽ đưa hai người các nàng đi gặp diêm vương!
Ôn Nhan chiến chiến nguy nguy đứng lên, bởi vì sợ nên suýt nữa đứng không vững, nếu không phải có thị nữ nầng nàng, e là nàng ngã trên mặt đất rồi, điều này làm cho Ôn Tâm càng tin tưởng người như vậy tuyệt đối không thể uy hiếp được nàng, về phần Ôn Nhan muốn trở thành Thanh vương phi, coi như vì Ôn Tâm nàng làm khúc nhạc đệm để nàng ngồi vào Thanh vương phi vị càng thêm vững chắc.
Ôn Tâm lại châm chọc khiêu khích vài câu, Ôn Nhan trái lại nghe, một lát sau liền có liền có bắt đầu bẩm báo nói phu nhân thỉnh tam tiểu thư đến đại môn.
Ôn Tâm làm bộ làm tịch đưa Ôn Nhan đưa đến đại môn, Ôn Nhan ngẩng đầu đi phía trước, chỉ thấy có một chiếc xe ngựa ngừng ở phía trước, liền biết Ôn Nhu còn chưa đến, đáy lòng không khỏi có chút luống cuống.
“ Muội muội, tỷ tỷ đưa ngươi đến đây thôi, muội muội lên xe ngựa được rồi, mẫu thân lập tức liền sẽ đến.” Ôn Tâm giả bộ ho khan hai tiếng, ôn nhu nói, sau đó xoay người nói với thị nữ đi theo, “Chiếu cố tam tiểu thư, biết rồi chứ?”
“ Nô tỳ biết.” Thị nữ khéo léo lên tiếng trả lời.
Đang nói chuyện, Triệu Yên Nhi được thị nữ đỡ bước đến, vừa thấy được Ôn Tâm liền trách cứ: “Thân thể không tốt hà tất chạy loạn, mau trở lại phòng nghỉ ngơi đi, tam muội muội ngươi đối với ngươi quý giá ngạo nghễ, tự nhiên không cần ngươi tiễn, không cần ngươi làm điều thừa.”
Triệu Yên Nhi quát lớn Ôn Tâm xong, hướng Ôn Nhan ôn hòa cười nói: “Tam cô nương, chúng ta đi thôi.”
Thật là bộ dáng nghiêm khắc đối với nữ nhi, đối với thứ nữ lại từ ái làm chủ mẫu tốt, trong lòng Ôn Nhan cười nhạt, nàng không ngốc, nàng đương nhiên nghe được Triệu Yên Nhi mắng nàng là đồ đê tiện.
“ Tỷ tỷ ngươi mau trở lại phòng đi, đừng làm cho phu nhân lo lắng.”
“ Nương, nữ nhi trở về phòng trước, các ngươi trên đường cẩn thận.”
Triệu Yên Nhi cùng Ôn Tâm gặp thoáng qua, Triệu Yên Nhi đưa cho Ôn Tâm một ánh mắt ' Yên tâm', Ôn Tâm liền không lo lắng trở vào trong.
“ Phu nhân, đại tỷ tỷ còn chưa đến, chúng ta có cần đợi không?” Trong lòng Ôn Nhan có chút lo sợ bất an, nếu là Ôn Nhu không đến, nàng một mình không biết ứng đối thế nào.
“ Nếu đại cô nương cũng muốn đến, chúng ta đây tự nhiên phải đợi chờ.” Đương nhiên phải đợi, cơ hội tốt như vậy có thể nào bỏ qua, còn tưởng rằng Ôn Nhu có đầu óc, kết quả là cũng chỉ là một người ngu ngốc, cư nhiên mang bản thân dâng đến cửa.
Một chiếc xe ngựa từ đằng xa lái đến, Ôn Nhan mới chậm rãi bất an.
Đợi xe ngựa dừng hẳn, Ôn Nhu xuống xe ngựa, Triệu Yên Nhi nhìn về phía sau của nàng, thấy không có người nào theo, hỏi: “Bạch vương phi đi một mình sao? Không có thị nữ theo hầu hạ?”
“ Duẫn nhi hôm nay sốt cao, ta liền để cho nàng ở trong phủ nghỉ ngơi rồi, huống hồ chỉ là đi Tây Vân tự một chuyến, một mình đi cũng như nhau thôi.”
Triệu Yên Nhi khẽ cười, cũng tốt, ít người thì làm việc càng dễ.