Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 42: Chương 42: ĐẲNG KIẾN BẠCH VƯƠNG




Thời khắc đó, bầu trời cũng tảng sáng, Duẫn nhi đẩy cửa phòng ngủ của Ôn Nhu ra, nhìn thấy Ôn Nhu đang ngồi ở trên ghế thái sư bên cạnh lò sưởi, tay phải của nàng đang cầm một quyển sách trang giấy sớm đã ố vàng, tay trái còn nâng lên lất một trang.

Mi tâm của Ôn Nhu hơi nhíu lại, tựa hồ thời gian đang đọc sách gặp phải vấn đề không hiểu, mà nguyên bản áo khoác trên vai nàng đã từ lâu rơi xuống sau ghế rồi, nghe được âm thanh đẩy cửa của Duẫn nhi, Ôn Nhu đưa mắt nhìn Duẫn nhi, lại cúi đầu, thản nhiên nói: “Duẫn nhi, bên ngoài trời đã sáng?”

“ Đúng vậy, Vương phi.” Duẫn nhi kinh ngạc, nàng vốn là cho thêm một chút hương phấn vào trong lư hương, bởi vì Ôn Nhu nói mùi của hương phấn này rất thư thái, ban đêm cũng đốt y như vậy, lại không nghĩ rằng Ôn Nhu một đêm không ngủ, “Vương phi, người một đêm không ngủ? Sao không gọi nô tỳ thị dạ(Luna: người hầu hạ vào ban đêm)?”

Duẫn nhi nói xong, đi tới Ôn Nhu phía sau, thay nàng nhặt lên áo khoác trên đất, lại choàng lên vai nàng, quan tâm nói: “Ban đêm hàn, mặc dù Vương phi ngồi trước lờ sưởi nhưng cũng phải khoác áo mới tốt.”

“ Thị dạ? Thị cái gì dạ? Ta có tay có chân, ban đêm cũng không muốn có người hầu hạ.” Nàng không phải thiên kim đại tiểu thư thiên kim đại tiểu thư chân chính, không cần phải nhiều quy củ như vậy, nhưng cũng biết Duẫn nhi là quan tâm nàng, kéo lại áo khoác Duẫn nhi mới vì nàng phủ lên, lại nói: “Ngươi chỉ để ý nghỉ ngơi thật là.”

Duẫn nhi hầu hạ Ôn Nhu vài ngày, đại khái cũng biết tính tình của Ôn Nhu là gì, cũng không sợ bị phạt, nhìn thoáng qua thấy than củi trong lò sắp cháy hết, nói lầm bầm: “Vương phi người cũng thật là, áo choàng không khoác, than củi cũng sắp cháy hết rồi cũng không thêm, nhiễm lạnh sẽ không tốt.”

Ôn Nhu có chút tức giận lại vừa buồn cười, sao nàng lại thu nhận một nha hoàn dài dòng như thế, nhưng cũng không giận, chỉ là đem sách trong tay buông xuống, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ta đã biết, lần sau ta nhất định gọi ngươi thị dạ.”

“ Vương phi, cũng không thể có lần sau, như vậy càng không tốt.” Duẫn nhi đến lò cho thêm chút than củi, không quên trêu chọc, muốn nhảy dựng lên phản đối, rồi lại biết thân phận mình không đúng, chỉ dám nhỏ giọng lầm bầm.

“ Dong dài, đem nước rửa mặt đến đây.” Ôn Nhu từ trên ghế đứng lên, xoay cổ, một đêm không ngủ, đúng là hơi mệt chút, bất quá nàng là ngủ không được, nằm ở trên giường cũng là mở to mắt, không bằng nghiên cứu y thư cũng tốt.

“Vâng, Vương phi, nô tỳ lập tức đi lấy.” Duẫn nhi lên tiếng trả lời, lui xuống.

Ôn Nhu kéo cửa đi ra hành lang của phòng ngoài, cảm thụ được không khí lạnh lẻo của sáng sớm, để bản thân thanh tỉnh sau một đêm không ngủ.

Hôm nay, liền chờ gặp Bạch vương, nàng tin tưởng nàng đoán không sai.

Nghĩ như vậy, Ôn Nhu nhìn trời cao dần dần sáng sủa, khóe môi cong lên.

Trong Ngõa Phủ Lôi Minh.

Lãnh Triệt cũng là một đêm không ngủ, trước mặt hắn trên bàn đầy ấp giấy trắng, lúc này hắn đang cầm bút viết gì đó rất nhanh trong cuốn sổ màu trắng, đợi hắn ngừng lại một lúc, cuối cùng đem một quyển để vào một cuộn trúc, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, đem bút lông trong tay đặt lên trên nghiên mực, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn, hắc y nam tử liền hiểu rõ cúi đầu đứng thẳng trước bàn, tiến lên lấy cuộn trúc kia, lại hướng Lãnh Triệt hơi khom người một cái, xoay người liền bước ra khỏi thư phòng.

Từ đầu đến cuối, hai người không có nói qua một câu với nhau.

Ở ngoài thư phòng đợi, thấy hắc y nam tử rời khỏi, mới đem hộp đựng thức ăn bước vào thư phòng.

Hai mắt của nữ tử vô thần, lại đối với thư phòng dị thường quen thuộc, không có bất kỳ cánh cửa nào, đi đến phía cửa sổ bên phải, sau đó đem chậu rửa mặt đặt lên trên giá trước cửa sổ, sau đó cúi đầu đứng ở một bên.

Hắc y nữ tử đem chậu rửa mặt đặt xong, rồi xoay người bên bàn đọc sách, hướng phía Lãnh Triệt đang nhắm mắt khẽ vuốt cằm dựa lưng vào lưng ghế, kính cẩn nói: “Gia, nên dùng đồ ăn sáng rồi.”

Lãnh Triệt nhẹ nhàng “Ân” một tiếng rồi chậm rãi mở mắt ra, đứng dậy đi tới cái giá đặt chậu rửa mặt, rửa mặt, tiếp nhận cốc nhỏ hắc y nữ tử đưa tới, đem một miệng trà ngậm trong miệng chốc lát, sau đó nhổ lên cái bồn trong tay của hắc y nữ tử, rồi đến ngồi xuống bên bàn tròn.

Hắc y nữ tử đem hộp đựng thức ăn mở ra, đem một chén canh nhân sâm và một chén cháo bát trân bưng ra, lại mở tầng hai của hộp, đem chen thuốc đen bước đến trước mặt Lãnh Triệt, mới cúi đầu đứng ở một bên hầu hạ.

Đợi Lãnh Triệt uống xong canh định uống chén thuốc thì, ngoài cửa vang lên thanh âm của Túc Dạ: “Gia, Túc Dạ đến đây truyền báo.”

“ Hắc Cẩm, lui ra đi.” Lãnh Triệt ngẩng đầu đem nước thuốc một hơi cạn sạch, đem chén rỗng giao cho Hắc Cẩm, Hắc Cẩm dứt khoát thu dọn bàn, khom người lui xuống, thời gian đi ngang qua bên cạnh thân Túc Dạ, Hắc Cẩm khẽ gật đầu, đi ra ngoài.

Túc Dạ nhấc chân bước chân vào thư phòng, Lãnh Triệt ngồi xuống ghế thái sư sau bàn.

Túc Dạ thấy thế, tức khắc nhíu mày, quan tâm nói: “Gia, người lại một đêm không ngủ, cứ như vậy sức khỏe của người sẽ không chịu được đâu, Túc Dạ đỡ gia lên tháp nghỉ ngơi một chút.”

Lãnh Triệt không trả lời Túc Dạ, chỉ là lại mở một khác ra, lạnh nhạt nói: “Trong phủ đã xảy ra chuyện gì?” Nếu là trong phủ tình huống bình yên, Túc Dạ sẽ không đến đây truyền báo, có thể chuyện của mấy người phụ nhân trong phủ, hắn tin tưởng Túc Dạ có năng lực quản toàn bộ Bạch vương phủ, không cần hắn quan tâm bất cứ chuyện gì.

“ Bẩm báo gia, hôm qua Vương phi đến Trấn Quốc Công phủ náo loạn một trận, nghe nói đánh mẫu thân của Trấn Quốc công tử bị thương, Ôn đại nhân tức giận đến không ít, hôm nay bên ngoài phủ đồn đãi linh tinh.” Lòng của Túc Dạ tuy có muốn ngăn cản, lại cũng không có cái thân phận này mà ngăn, chỉ có thể nhìn như vậy Vương phi bôi đen mặt của gia, thực sự là giận mà không dám nói gì, “Hôm nay lâm triều, Thanh Vương gia dâng tấu tố gia.”

“ Nga? Tân vương phi thú vị như vậy?” Lãnh Triệt không có tức giận, chỉ là đạm đạm nhất tiếu, lần trước hắn đã nhìn thấy nàng cùng người của Trấn Quốc Công phủ không hòa thuận, nhưng không nghĩ nàng sẽ trắng trợn đến Trấn Quốc Công phủ giáo huấn người, còn giáo huấn cha ruột cùng di nương là của mình, quả nhiên là cùng hắn không sợ danh tiếng thối nát, “Trái lại nàng sẽ bôi đen mặt của ta.”

Bất quá, cũng đúng là nữ tử không giống người khác, khiến hắn cảm thấy thú vị.

Mặt của Túc Dạ không khỏi tối sầm, thú vị? Hắn cũng không cảm thấy như vậy, thế nhưng nếu gia không thèm để ý, hắn làm sao lại quản.

“ Gia, Túc Dạ còn có một chuyện muốn báo.” Hôm nay hắn đến, không phải chỉ có nói những chuyện lông gà vỏ tỏi trước mặt gia, “Vương phi muốn gặp gia.”

Túc Dạ vốn định trực tiếp đem chuyện nói ra, thế nhưng hắn có điều cố kỵ, ai mà biết được lời nói của Vương phi là thật hay giả, dù sao, bệnh cuae gia, trong thiên hạ , cho dù là danh y cũng không có thuốc nào cứu được.

“ Nói, chuyện gì?” Giọng của Lãnh Triệt không khỏi chuyển lạnh, ngẩng đầu nhìn Túc Dạ, người muốn gặp hắn, đều là phải trả giá rất lớn.

Túc Dạ không dám chần chờ, dù sao gia chán ghét nhất là người ấp a ấp úng, lập tức nói: “Vương phi nói là có thể trị hết bệnh của gia, bảo là muốn gặp gia, Túc Dạ lo âu bệnh của gia, cho nên đặc biệt đến truyền báo.”

Nghe xong, con ngươi đen nhánh của Lãnh Triệt đã sâu như u đàm, hàn nhược băng sương.

Có thể trị hết bệnh của hắn? Bút trong tay của Lãnh Triệt run lên, hiển nhiên trong lòng cả kinh.

Cũng biết bệnh của hắn, trên đời này không người có thể trị? Nàng chỉ là một nữ tử khuê các nho nhỏ, lại dám cuồng ngôn?

Hay là, nàng là người của bọn họ, không tiếc dùng tánh mạng của mình để hoàn thành nhiệm vụ?

Nàng có thể dùng đầu óc của mình xông qua Ngõa Phủ Lôi Minh hắn tự mình bày bố, tất nhiên biết muốn gặp hắn tất phải trả giá thật lớn.

A, thiên hạ này người có được cái gan đó có bao nhiêu người, thấy nàng một mặt như vậy, trái lại hắn coi thường nàng, coi thường một nữ tử bị thế nhân phỉ nhổ như vậy!

“ Túc Dạ, tối nay giờ tý, dẫn Vương phi tới gặp ta.”

Cũng khó gặp được một nữ tử khiến hắn phải tán thưởng, đợi giờ tý tối nay nói tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.