Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 37: Chương 37: LỘ KIẾN BẤT BÌNH




Đợi Ôn Nhu đi từ dược đường ra, trong lòng Duẫn nhi ôm nhữ gói thuốc lớn nhỏ, hai tay cũng xách đầy thước, đoán giờ cũng đã là giờ Thân rồi, Duẫn nhi nhỏ giọng nhắc nhở: “Vương. . . Công tử, giờ Thân rồi, chúng ta nên trở về rồi.”

“ Ân, về thôi.” Dược liệu muốn mua cũng đều mua đủ rồi, nên trở về thôi.

Phủ đệ của Bạch vương phủ cách xa phố xá sầm uất, cho nên hồi phủ tất phải đi ngang qua đường ít người, Ôn Nhu không phải là người thích náo nhiệt, trên phố xá đi vòng vo một ngày, bị tiếng động lớn tiếng huyên náo có chút phiền não, nên cố ý chọn một đường đi ít người nhất hồi phủ.

“ Đứng lại ——!” Đột nhiên, nơi khúc quanh phía trước truyền đến một trận mắng chửi, Ôn Nhu liền nhìn thấy một người già y phục lam lũ, cả người ô bẩn hướng phía nàng khấp khễnh chạy tới, từ chân hắn của hắn có thể nhìn ra được, chân trái của hắn hành động bất tiện, mà phía sau nàng cách đó không xa, còn có hai nam tử trung niên mặt đầy nén giận ý, vừa đuổi theo người già đó, trong miệng còn mắng, “Lão già kia! Mau đứng lại cho lão tử! Nếu không lão tử đánh chết ngươi!”

(Luna: Dừng lại mới là bị đánh chết.)

Nhìn thấy một màn này, Ôn Nhu không khỏi nhíu mi, đây dù gì cũng là đế đô của Đại Di, hệ thống trị an cư nhiên không dám khen tặng như vậy, đầu tiên là sự kiện trộm vặt giữa quang thiên hóa nhật, còn có trước mắt sự kiện loạn xạ bất minh, tóm lại không phải là chuyện tốt, không muốn xen vào việc của người khác, Ôn Nhu tránh sang một bên, để đường trống, để cho bọn họ nháo đi.

Đã chọn đường ít người đi lại, thế mà vẫn có cãi nhau ầm ĩ, thực sự là xuất môn khiến cho người khác cảm thấy không an ninh cho lắm.

“ Lão già kia! Xem ngươi còn chạy nữa không?” Ngay bên cạnh thân Ôn Nhu, hai nam tử bắt được lão nhân nhếch nhác, một tên nam tử trong đó giơ một cước đạp lên đầu gối của lão nhân, lão nhân ăn đau, lập tức quỳ trên mặt đất, nam tử mắng nữa: “Mau đưa vật ngươi đang cất giấu ra đây! Không nhìn được có phải hay không?”

Mi tâm của Ôn Nhu đích càng ninh chặt một phần, tâm trạng phiền não càng nhiều một phần, cước bộ tiếp tục đi về phía trước, không có bất kỳ dấu hiệu muốn dừng lại.

“ Không nghĩ tới lão gia hỏa này què một chân mà còn có thể chạy nhanh như vậy!” Nam tử lên thêm một cước đạp xuống thắt lưng của lão nhân, vẻ mặt chán ghét, lão nhân chịu đau, cuộn mình trên mặt đất.

“ Không quan tâm hắn nhiều như vậy, trước đánh hắn một trận, để xem hắn có nói hay không!” Dứt lời, hai người vén tay áo lên, vung nắm đấm như là sẽ đánh lên trên thân của lão nhân.

“ Dừng tay ——!” Duẫn nhi không thể chịu đựng được không thể chịu đựng được hai đại nam nhân thân thể cường tráng khi dễ một lão nhân tay trói gà không chặt, cũng không quản mình có thể kháng cự được hai nam nhân không, không chút suy nghĩ liền vọt tới trước mặt lão nhân, dang hai cánh tay vì lão nhân ngăn đỡ, trợn mắt, “Hai người các ngươi là đại nam nhân khi dễ một lão nhân! Các ngươi không cảm thấy đáng thẹn sao?”

Nhưng mà, bởi vì Duẫn nhi dang hai cánh tay, thuốc trong lòng nàng rơi hết xuống đất, nàng cũng không kịp nghĩ là mình về phủ sẽ bị Vương phi mắng, chỉ muốn bảo vệ lão nhân sau lưng.

“Ha ha ha, đại ca, xem, nữ nhân a.” Duẫn nhi đột nhiên xuất hiện thành công cản trở quả đấm của nam tử, đổi lại nhấn lấy ánh mắt hèn mọn của nam tử, quả đấm của nam tự lập tức buông ra, vươn tay muốn nắm lấy cằm của Duẫn nhi, lại bị Duẫn nhi tát cho một cái.

“Nữ nhân có cá tính như vậy, gia thích.” Đại ca bị Duẫn nhi đánh, hèn mọn liếm miệng một cái, “Nữ giả nam trang, gia cũng thích, chỉ bất quá xen vào việc của người khác, điểm ấy, gia không thích, đợi gia xử lý xong lão đầu này, trở lại hảo hảo thương ngươi.”

“ Đại ca” Hướng nam tử bên cạnh nói nhỏ, tiến lên sắp bắt được Duẫn nhi, nhưng mà hắn còn chưa kịp ra tay, hai người liền trúng hai cái tát, không khỏi cả kinh nói, “Ai chán sống dám đánh lão tử!”

Ôn Nhu lạnh mắt nhìn hai nam tử không biết trời cao đất rộng trước mặt cách đó vài bước dó hơn, thổi thổi tay của mình, bất quá là cách không tặng cho mỗi người bọn họ một cái tát, đánh bọn họ, nàng còn ngại ô uế ô uế tay nàng, nếu không phải Duẫn nhi chặn ngang quản việc này, nàng còn lười ra tay.

Hai nam tử chịu phải một trận kinh ngạc, tiện đà trong cơn giận dữ, nhìn nhau, hướng Ôn Nhu đánh đến, “Trước xử lý hai nữ nhân này sau mới đi xử lý lão già kia!”

Thế nhưng, hai người kia đến một bước cũng chưa kịp, chỉ thấy bóng dáng của Ôn Nhu khẽ động, còn không kịp thấy rõ động tác của nàng, hai nam tử liền ầm ầm ngả xuống đất, lúc mắt thấy thân thể của hai người bọn họ rơi trên gói thuốc, Ôn Nhu thật nhanh thêm một cước lên ngực của hai người, hai người liền trở mình, thân bám một mảnh bụi bậm, hai người nhất đi.

Ôn Nhu đảo mắt nhìn gói thuốc rơi tán lạc đầy đất, nhãn thần lạnh lùng, nếu để cho đồ đó đụng tới những gói thuốc này, những gói thuốc này còn là dùng bạc cùng thời gian để mua, chẳng phải là lãng phí thời gian của nàng sao?

“ Công tử. . . Đa tạ công tử chịu ra tay cứu lão nhân gia này!” Duẫn nhi thật không ngờ Ôn Nhu sẽ ra tay, càng không nghĩ tới nàng gặp phải hai tên lưu manh này sẽ có kết quả như thế nào, càng không nghĩ đến chủ tử của nàng sẽ lợi hại như vậy, cư nhiên có thể dùng tay không đánh mà không cần tốn nhiều sức liền giải quyết hai tên ngông cuồng kia, một bên khom lưng nói cám ơn nói đa tạ, một bên khom người nhặt gói thuốc trên mặt đất lên.

“ Duẫn nhi, đem bạc vụn trên người ngươi đưa cho lão nhân gia, đi.” Nàng không phải người thiện tâm, chuyện gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ nàng không muốn làm, vô điều kiện giúp đỡ một người bình thủy tương phùng nàng cũng không thích làm, cho nên du đối mặt với lão nhân đáng thương trước mắt này, nàng cũng sẽ không quá quan tâm, để lại cho hắn chút đã là nàng vô điều kiện làm việc thiện rồi, “Ta ra tay, làm không muốn thuốc bị dơ.”

“ Công tử, thế nhưng. . . Thế nhưng lão nhân này đã bị thương!” Duẫn nhi nghe nói Ôn Nhu kêu nàng đi, cả kinh nhìn Ôn Nhu một chút, lại lo âu nhìn lão nhân một chút.

Chỉ thấy lão nhân khó khăn giật giật thân thể, Duẫn nhi lập tức đem gói thuốc trong tay buông xuống, vội vã đỡ lão nhân, quan tâm nói: “Lão nhân gia ngươi có khỏe không?”

“ Khụ khụ. . . Đa tạ tiểu cô nương ra tay xuất thủ cứu giúp. . . Lão phu, vô cùng cảm kích. . .” Lão nhân chậm rãi đứng lên dưới sự giúp đỡ của Duẫn nhi, khàn giọng nói tạ ơn.

“ Lão nhân gia, người muốn chính là công tử nhà ta, không phải ta.” Duẫn nhi vội vã giải thích, “Nếu công tử không xuất thủ giúp một tay, ta cũng đỡ không được hai kẻ xấu này.”

Duẫn nhi nói xong, rồi lập tức lấy túi tiền bên hông, đổ ra một chút bạc vụn, nhét vào tay của lão nhân, “Lão nhân gia, đây là chút bạc vịn, công tử cho người, người thu cất đi.”

“ Đa tạ công tử.” Lão nhân còng lưng, thành tâm tạ ơn, mà lúc hắn ngẩng đầu, nhìn đến mặt lạnh của Ôn Nhu trước mặt, bỗng nhiên con ngươi trợn tròn, cả người run rẩy, bạc trong lòng bàn tay đều rơi xuống đất.

“ Lão nhân gia người làm sao vậy?” Duẫn nhi quan tâm hỏi.

Nhưng mà lão nhân không trả lời Duẫn nhi, chỉ là yên lặng nhìn Ôn Nhu, run giọng hỏi: “Công, công tử là Trấn Quốc Công phủ Trấn Quốc Công phủ đại tiểu thư Ôn gia?” Mi tâm của nàng có điểm chu sa, thiên hạ không có người nào, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lầm!

Ôn Nhu nhìn lão nhân, nghe được câu hỏi của lão nhân, tâm trạng cũng lấy làm kinh hãi, trong trí nhớ của Ôn Nhu, chưa từng xuất hiện người này, đến tột cùng vì sao thấy nàng sẽ kích động như vậy?

Thế nhưng nhìn hắn không có bất kỳ ác ý gì, Ôn Nhu cũng không cố kỵ, liền khẽ gật đầu.

Đột nhiên lão nhân ở trước mặt Ôn Nhu trọng trọng quỳ xuống, càng làm cho Ôn Nhu cảm thấy cả kinh.

“ Lão gia! Lão nô rốt cục có thể nhìn thấy tiểu thư!” Lão nhân ngửa mặt lên trời thở phào, bỗng dưng lệ trào ra, khàn khàn giọng khuôn mặt khẽ run, nhưng đáy mắt xuất hiện ý cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.