Ngày thứ ba giờ tỵ, Túc Dạ đã chuẩn bị xe ngựa, ở ngoài đại môn của vương phủ chờ Ôn Nhu, thời gian Ôn Nhu mang theo Ôn Nhan xuất hiện, Túc Dạ không giải thích được, đợi Ôn Nhu vững vàng ngồi lên xe ngựa, Túc Dạ tự mình người đánh xe, lái xe vững vàng hướng hoàng cung chạy.
Thời gian đến cửa cung, Ôn Nhu thoáng xốc màn xe nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy rất nhiều xe ngựa hoa lệ cũng chạy đến hoàng cung, tâm trạng không khỏi cảm khái, không hổ là sinh nhật đế vương, riêng là đội hình xe ngựa này, là biết được độ xa hoa của buổi tiệc rồi.
Nhưng mà, thời gian Ôn Nhu đem mành buông xuống, Túc Dạ đột nhiên ghìm ngựa, trong mã xa Ôn Nhu phản ứng nhanh chóng lập tức bắt được song linh, tốc lực phản ứng Duẫn nhi cùng Ôn Nhan lại không nhanh như nàng vậy, đều bất ổn ngã về trước, té xuống ghế.
“Là xe ngựa của ai, cũng dám cùng xe ngựa của Thanh Vương gia cướp đường?” Còn không Ôn Nhu hỏi Túc Dạ đã xảy ra chuyện gì, liền nghe được âm thanh bên ngoài xe ngựa truyền đến cực kỳ chói tay, nghe giọng nói kia, rõ ràng là người cao hơn một bậc.
Túc Dạ vốn là lái xe bằng tốc độ nhẹ nhàng, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa chạy nhanh cướp đường của hắn, Túc Dạ không muốn sinh sự, dây cương lánh một bên nhường đường, ai ngờ chiếc xe ngựa kia cũng y như hắn, hắn nhường đường rồi, đối phương lại chen sang đây, cuối cùng xe ngựa của đối phương chặn trước mặt, khiến Túc Dạ không thể không ghìm xe ngựa dừng lại.
Nguyên bản Túc Dạ vẫn còn ở nghĩ ngợi rốt cuộc là xe ngựa của hai mà cường như thế, không ngờ hắn còn chưa mở miệng, đối phương đã mở miệng trước, nguyên lai, là Thanh vương, cái này liền không kỳ quái.
Nhưng mà, nhưng trong lòng Túc Dạ thì một ngàn một vạn lần tức giận, Thanh vương này nhất định là biết được đây là xe của Bạch vương phủ, mới cố ý như vậy, thật là muốn đem gia đạp dưới đất, Túc Dạ tuy rằng lòng có tức giận không hề cam tâm, hận không thể đi tới hảo hảo giáo huấn Thanh vương một trận, thế nhưng gia có căn dặn, chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện xuống xe ngựa, hướng phía xe ngựa của Thanh vương chắp tay hành lễ nói: “Bạch vương phủ Túc Dạ gặp qua Thanh Vương gia, không biết xe ngựa của Thanh Vương gia ở đây, Túc Dạ mạo phạm Thanh Vương gia, mong rằng Thanh Vương gia chớ trách.”
“A. . .” Tiếng cười khinh thường của Thanh vương Lãnh Hoằng từ trong xe ngựa hoa lệ truyền đến, “Nguyên lai là xe trong phủ của đại ca, chỉ không biết trong ngày thường đại ca là giáo huấn nô tài như thế nào, để cho các ngươi nô tài này trước mặt chủ tử xưng tên gọi họ.”
“ Gia luôn luôn hiền lành đối với hạ nhân, đối với chuyện xưng hô, gia chưa bao giờ quản thúc.” Túc Dạ rất là phẫn nộ, hai tay xuôi bên người đã nắm chặt thành quyền, tận lực ngăn chặn lửa giận trong lồng ngực.
“ Đại ca cứ như vậy, chỉ sợ Bạch vương phủ đều loạn rồi.” Thanh vương cười đến càng chẳng đáng, còn muốn nói những lời nghe không được, lại bị thanh âm ôn nhu cắt đứt.
“ Chuyện của Bạch vương phủ không nhọc Thanh Vương gia phí tâm.” Thanh âm của Ôn Nhu lạnh lùng, “Túc Dạ, Xe ngựa của Thanh vương gia không có đường nên đã coi trọng đường của chúng ta,chúng ta liền đem đường này nhường cho Thanh Vương gia, nếu không lại có có người muốn nói Bạch vương phủ ta không hiểu lễ nghi.”
(Luna: câu nói thứ hai của Ôn Nhu phải nhờ bạn Tử Minh bên DDLQD giúp đỡ =.= ta khóc với nó sáng giờ)
Thanh vương? Ngược lại thật có ý tứ rồi, cái này có thể nói hay không nói là oan gia ngõ hẹp? Nàng từ nhỏ cùng Thanh vương có hôn ước, hàng ngày vì lễ nghi giáo hóa chưa từng cùng vị hôn phu này gặp qua một lần, vốn một lòng đợi đến lúc cập kê có thể cùng hắn cử án tề mi, ai có thể nghĩ hắn cư nhiên cùng thân muội muội mình tốt như vậy, hắn đang buồn bực không biết nên hủy hôn ước với nàng thế nào, vừa vặn nàng cùng người bỏ trốn làm thỏa mãn ý của hắn, hủy bỏ hôn ước cũng là bởi vì nàng, nàng không lời nào để nói, nhưng liền ép nàng gả cho Bạch vương không thể sống được bao nhiêu năm nữa, nếu không phải hắn cùng thân muội muội mình tư tình, nàng lại sao phải gặp người khác tin người khác, cùng người đó bỏ trốn?
Chung quy nói, là hắn có lỗi với nàng trước, mà vốn là Ôn Nhu chết rồi, hôm nay Ôn Nhu nàng lại không có ý định liền bỏ qua cho đồ vô sỉ đơn giản như vậy, cuộc đời nàng ghét nhất đó là loại nam nhân vô liêm sỉ ăn cây táo, rào cây sung này.
“ Người nào dám vô lễ đối với Thanh Vương gia?” Thanh vương vẫn không nói gì, cẩu nô tài liền lên tiếng nói chuyện chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Chỉ nghe tiếng cười của Thanh vương cũng không có, thay vào đó là âm thanh âm trầm, “Đều biết thân thể đại ca không tốt, vào đông không thể ra ngoài, hoàng yến này chỉ sợ cũng không thể tới tham gia, không biết là người phương nào ngồi trong xe này?”
“ Hồi Thanh Vương gia, người trong xe là Vương phi.” Túc Dạ không ngờ tới Ôn Nhu cư nhiên sẽ giúp Lãnh Triệt nói chuyện, lại nói sắp đến giờ rồi, gia dặn dò vạn sự phải chịu đựng, nhiều chuyện do miệng lưỡi mà ra, cũng không thông báo Vương phi mọi chuyện phải nhẫn.
Một người như vậy, nắm quyền của Đại Di trong tay!
Hiện nay nhìn như vậy, Vương phi thật không là người của Thanh vương.
“ Bạch vương phi?” Thanh vương cười nhạt, “Một nữ nhân đã từng làm ra chuyện cùng người bỏ trốn khiến thế tục gièm pha này, cũng xứng với danh xưng Bạch vương phi sao?” Trong tiếng cười của Thanh vương, mơ hồ hỗn loạn rồi tức giận, hắn nhất định là vạn lần không ngờ người tổn hại hắn chính là người hắn xem thường, nữ nhân hắn đã từng vứt bỏ!
“ Thanh Vương gia nói gì vậy, hiện tại Ôn Nhu là Bạch vương phi, theo lý thuyết, Thanh Vương gia cũng phải gọi Ôn Nhu một tiếng ' Tẩu tẩu', huống hồ, mặc dù Ôn Nhu có thể cùng Bạch vương gia kết hảo, cũng do Thanh Vương gia thành toàn, nếu muốn nói Ôn Nhu không xứng làm Bạch vương phi, vậy chẳng nói là Thanh Vương gia mắt bị mù sao, chọn sai người chỉ hôn cho Bạch vương gia.” Muốn vũ nhục nàng, đừng nói cửa, đến khe cửa cũng không có.
“ Ngươi ——”
“ Ha ha, Thanh Vương gia không thoải mái sao? Nói không ra miệng rồi sao? Mau để cho cẩu nô tài của người bưng trà đưa nước làm trơn hầu đi, chớ để đến hoàng yến cổ họng đa.” Không đợi Thanh vương câu nói nói xong kế tiếp, Ôn Nhu liền phản bác lại.
“ Ngươi ngươi ngươi —— ngươi cũng dám mắng Thanh Vương gia là ——” Cẩu nô tài tức giận kích động đến dựng lên, chỉ vào xe ngựa của Ôn Nhu nói lớn, muốn lấy lại mặt mũi cho Thanh vương, nói đến bên mép lại phát hiện không thể nói.
Ôn Nhu không nói gì thêm, cẩu nô thích vì Thanh Vương gia tìm chỗ ngồi, Ôn Nhu ngược lại cũng ngược lại cũng không ý kiến.” Đồ ngu xuẩn.
“ Người đến! Giúp bổn vương tháo xe của phụ nhân vô sỉ này!” Thanh vương giận dữ, cách màn xe hướng thị vệ cầm đao bên cạnh xe ngựa ra lệnh, sau đó lại hướng cẩu lái xe ra lệnh: “Vào cung!”
Xe ngựa của Thanh vương hướng hoàng cung chạy, bọn thị vệ vây quanh xe ngựa của Ôn Nhu.
“ Đây là xe của Bạch vương phủ, các ngươi ai dám?” Túc Dạ tiến lên một bước, ngăn cản thị vệ vây quanh, thực sự là khinh người quá đáng! Không nên ép hắn xuất thủ!
“ Mệnh lệnh của Thanh Vương gia, không dám không nghe theo!” Bọn thị vệ cũng là y mệnh lệnh hành sự, cũng không phải là chuyện ngươi tình ta nguyện, “Bạch vương phi, đắc tội!” Dứt lời, tiến lên liền muốn dỡ xe ngựa xuống.
“ Nếu là các ngươi còn dám bước đến một bước, liền đừng trách ta không khách khí!” Nhãn thần của Túc Dạ âm trầm túc sát, hai tay chậm rãi nổi lên nội lực.
“ Túc Dạ, mặc kệ bọn chúng.” Ngay khi Túc Dạ phải động thủ, Ôn Nhu xốc màn xe lên, nhảyxuống xe ngựa, “Chúng ta tiến cung là được.” Thị vệ này cũng là phụng mệnh hành sự, không đến mức cùng bọn chúng tại đây liều mạng.
“ Vương phi ——” Như vậy có * * phân, cái này tại sao có thể?
Đang lúc Túc Dạ do dự, một miếng vải gấm hắc sắc buông xuống xe ngựa ở phía sau chạy đến, dừng lại bên cạnh thân Ôn Nhu.
Trong xe ngựa truyền đến giọng nam ôn nhuận, “Nếu là Bạch vương phi bất khí, mời lên xe ngựa của tại hạ.”
Ôn Nhu chỉ cảm thấy thanh âm nam tử này rất dễ nghe, giống như đã từng đã nghe qua ở đâu.