Editor: Luna Huang
Duẫn nhi không dám nhìn ánh mắt ôn nhu của Ôn Nhu, chỉ là cúi đầu, sau
đó lắc mạnh đầu, “Cánh tay của nô tỳ rất khó coi, sợ dơ mắt của Vương
phi.”
”Không chịu cũng được, vậy ngươi vẫn là nên trở lại hậu viện thôi.”
”Phịch” một tiếng, Duẫn nhi lại quỳ trên mặt đất, hướng Ôn Nhu dập đầu, “Cầu
Vương phi không nên đem nô tỳ đánh đuổi! Cầu Vương phi không nên đem nô
tỳ đánh đuổi! Nô tỳ nghe Vương phi.”
Duẫn nhi nói xong, vội vàng đem ống tay áo mở lên.
Hai cánh tay gầy yếu của nàng ứ động máu để lại những vết bầm to nhỏ, da
thịt thanh bạch, xanh tím ứ thương, xếp chồng lên nhau, khiến thần thái
lạnh nhạt của Ôn Nhu trở nên băng lãnh.
”Nói, ai làm?” Đánh chó
cũng ohải nhìn chủ nhân có phải không? Dám như thế ngược đãi thị nữ
thiếp thân của nàng, xem ra thực sự có người muốn cùng nàng gây sự rồi.
”Hồi Vương phi, là, là Thanh nhi. . .” Duẫn nhi cúi đầu, chiến chiến nguy
nguy nói rằng, nàng vốn muốn nói dối, nhưng đối mặt với Vương phi, nàng
nói không nên lời, cũng không dám nói dối.
”Thanh nhi, là người
của người nào?” Khẩu khí của Ôn Nhu lạnh lùng, trong lời nói không có
nghi vấn, không cần suy nghĩ cũng biết, không có người ở sau lưng làm
chỗ dựa, một thị nữ nhỏ nhoi, có can đảm bao nhiêu cũng không dám làm
như thế.
”Là. . . Âm phu nhân. . .” Nói đến Âm phu nhân, Duẫn nhi liền cực sợ, đến thanh âm cũng run rẩy vài phần.
Nàng thiếu chút nữa là chết dưới côn của Âm phu nhân rồi, cũng bởi vì nàng
làm đổ một ly trà ở trước mặt Âm phu nhân, đã bị đánh đến năm mươi
trượng, cũng may mạng nàng cứng rắn, nằm trên giường một tháng, vẫn còn
sống, trong lòng nàng, Âm phu nhân chính là cơn ác mộng đáng sợ nhất.
Quả nhiên giống với dự tưởng của nàng, ngày hôm qua là thị nữ của Mẫn phu
nhân, hôm nay, lại là khi dẽ thị nữ của nàng, xem ra, nàng ở trong vương phủ này, không thể bình an được rồi.
Nghe ra được sự sợ hãi
trong lời nói của Duẫn nhi, Ôn Nhu mở hồ có thể cảm nhân được cái tâm
cao khí ngạo của Âm phu nhân trong vương phủ.
Ôn Nhu tự mình cúi
người xuống, đỡ Duẫn nhi từ trên mặt đất lên, Duẫn nhi thụ sủng nhược
kinh, lại thay nàng đem ống tay áo buông xuống, chậm rãi nói: “Sau này
trong Bạch vương phủ, sẽ không ai dám tiếp tục khi dễ ngươi.”
Trong nhất thời Duẫn nhi không thể tin được, nhưng khi nhìn thấy tình cảm
trong mâu tử của Ôn Nhu, nàng nhất thời cảm thấy ấm áp, lại muốn quỳ
xuống, nhưng bị Ôn Nhu ngăn cản.
Yêu mưu.
”Nô tỳ, nô tỳ
phát thệ, cuộc đời này chỉ trung thành với Vương phi!” Thân là thị nữ,
không thể nghi ngờ muốn tìm người có thể bảo hộ mình, từ ánh mắt của
Vương phi, nàng lựa chọn tin tưởng.
Tốt, Ôn Nhu chờ chính là nàng những lời này của nàng.
Nàng tự nhận mình không phải là người lương thiện, sẽ không đông tình quan
tâm đến mỗi một người, chỉ là ở đây chỉ có một mình nàng ở thời không,
nàng cần người trung thành với mình.
”Duẫn nhi, ngươi mới nói,
hôm nay các vị phu nhân khác muốn hướng ta kính trà?” Nói về vấn đề
chính, hiện tại nàng phải làm, là hiểu rõ Bạch vương phủ.
”Đứng
vậy.” Duẫn nhi đáp, “Hai năm qua, vương thượng liên tục tặng cho Vương
gia rất nhiều nữ tử làm lễ vật, chỉ là thân phận của các nàng đều là thứ nữ, ca cơ, cho nên Vương gia chỉ cho các nàng là trắc và phu nhân,
Vương gia luôn luôn bênh, chỉ là cấp cho các phu nhân danh hào để che
đậy, trong ngày thường các phu nhân cũng sẽ không nhìn thấy mặt Vương
gia, hôm qua là ngày Vương phi vào phủ, Vương phi là chính phi, dựa theo lễ nghi của đại Di, các phu nhân phải hướng Vương phi kính trà.”
”Như vậy chiếu theo lời người nói, Vương ia rất ít xuất hiện trong phủ, vậy
công việc của Bạch vương phủ đều do ai quản?” Rất ít xuất hiện? Chi dù
là người thân mắc bệnh nan y, cũng sẽ không có đạo lý không bước ra khỏi nhà, Bạch vương gia này, rốt cuộc là bệnh gì?
”Hồi Vương phi, việc trong Bạch vương phủ, đều do Túc Dạ đại quản sự quản.”
”Ừ.” Ôn Nhu gật đầu nhẹ, cái nàng nàng cũng có thể đoán ra được, “Như vậy,
nói đúng là, người duy nhất có thể nhìn thấy Vương gia chỉ có thể là đại quản sự?”
”Đúng vậy, chỉ có Túc Dạ đại quản sự có thể tùy ý ra vào Ngõa Phủ Lôi Minh của Vương gia.”
” Ngõa Phủ Lôi Minh?”
Ngõa Phủ Lôi Minh, tỉ dụ như là người vô đức vô tài chiếm địa vị cao, uy
phong một thời, Bạch vương lại lấy một câu thành ngữ như vậy để đặt làm
tên viện của mình, trước giờ chưa ai dám làm như vậy a.
” Ngõa
Phủ Lôi Minh là chỗ ở của Vương gia, là nơi sâu nhất của vương phủ,
trong ngày thường không ai dám đặt chân đến đó, chính là các phu nhân
cũng không được, nô tỳ cũng chưa từng đến Ngõa Phủ Lôi Minh, Vương gia
thân thể không tốt, rất ít ra khỏi Ngõa Phủ Lôi Minh.”
Xem ra,
chuyện liên quan đến Bạch vương gia tạm thời để sau vậy, quay lại với
vấn đề chính, hiện này vấn đề nàng phải hiểu chính là, bất luận làm gì
cũng sẽ không làm phu nhân nhàn rỗi.
”Như vậy, ngươi cùng nói ta
nói một chút chuyện về các phu nhân đi.” Vị tri kỷ tri bỉ, biết địch
biết ta, trăm trận trăm thắng, đây mới là đạo lý cứng rắn.
Âm
thanh bị thiêu đốt của huân hương trong phòng du dương vang lên, lượn
lờ, hệ thống sưởi lửa than bốn phía, Ôn Nhu nghe Duẫn nhi một bên kể rõ, một bên tinh tế thưởng thức trà.
Lát sau một tiếng thị nữ truyền báo, phá hủy không gian thanh nhã thư thái trong phòng.
”Vương phi Mẫn phu nhân, Khiết phu nhân cùng Du phu nhân đến đây vấn an.”
Ôn Nhu ngồi ở ghế chủ vị, chân thành thưởng thức các phu nhân sắp đến.
Chỉ thấy một người dẫn đầu bước vào trong phòng dẫn theo hai người sóng vai bước vào, nhìn dung mạo hình thái, bên trái một vị, ánh mắt như sóng,
mi cong như liễu, áo khoác màu gạo trắng đem thân thể yểu điệu của nàng
ôm trọn, chỉ lộ ra chiếc váy xếp màu hồng nhạt cùng giày thêu tú công
tinh xảo, nhưng cũng không lấn át được khí chất tao nhã của nàng, bũi
linh xà, cài một cây trâm châu phức tạp, mắt ngọc mày ngài, khí chất tao nhã thanh tao lịch sự, nói vậy, là ở Mẫn phu nhân danh tiếng tốt nhất ở B Bạch vương phủ.
Bên cạnh Vương Như Mẫn, đại khái đó là Khiết
phu nhân, Bình An quận chủ hữu danh vô thực, Tống Tử Khiết, khí chất
tướng mạo so ra kém Vương Như Mẫn, nhưng là một đôi mâu tử siêu việt
người bên ngoài đều không thể bằng, đẹp không sao tả xiết, chỉ thấy nàng một kiện tay áo hoa hẹp đối với váy, thập phần làm người khác chú ý,
nhưng cũng xinh đẹp.
Cuối cùng một vị, thanh thúy hoàn bội đinh
đương, không cần nghĩ cũng biết, là ca cơ Tây Vực vào phủ sớm nhất, Du
phu nhân, ca cơ Tây Vực vô danh không họ, nàng cũng như vậy, Du, khi
nàng vào phủ, Bạch vương ban cho tên cho nàng, nhưng mà, có thể đoán
rằng, lộ ra một bộ kiều nhan vạn người nhìn ca cơ Tây Vực, tuy là làm
chủ tử, cũng không có thể phục chúng, Bạch vương phủ này, nhất định cũng không ngoại lệ, không biết nàng là như thế nào có thể sinh sống hai năm trong vương phủ?
Nàng có mâu tử không giống người Trung Nguyên,
màu hổ phách, trong nhạt mê người, mị nhãn như tơ, phảng phất cười liền
có thể liền có thể khuynh đảo vạn người, tuy là đổi lại phục sức của
vùng Trung Nguyên, nhưng cũng che giấu không được dị quốc phong tình của nàng, nhất là trên thắt lưng nàng có treo một chuỗi tiểu chuông đồng,
mỗi bước nàng đi. Phát sinh âm hưởng thanh thúy, giống như âm thanh của
thiếu nữ cười khẽ, dễ nghe êm tai.
Nữ hoàng thỉnh người kiểm tiết tháo.
Ba vị đều là mỹ nhân, có thể nói là Ôn Nhu là có phúc được thấy, tuy rằng
kiếp trước nàng cũng duyệt qua vô số mỹ nhân, mà trước mắt, cũng mỗi
người một vẻ, cái này không để khiến cho nàng không khỏi đoán rằng, Bạch vương gia bất quá là một ma ốm, cớ gì ?? Dẫn tới những. . . Mỹ nhân này gả đến cho hắn? Còn nữa, gả cho hắn hắn cũng vô phúc hưởng thụ, chỉ là
đem đám mỹ nhân để trong phủ.
Nếu như nàng là nam nhân, nàng nhất định sẽ không bạc đãi những mỹ nhân như hoa như ngọc như hoa như ngọc
này, đáng tiếc, nàng không phải, mà các nàng, dung mạo xinh đẹp, không
biết lòng dạ là như thế nào, các nàng cùng nhau tồn tại trong Bạch vương phủ, quyết định các nàng là địch không phải bạn.
” Muội muội,
gặp qua Vương phi, hướng Vương phi tỷ tỷ thỉnh an.” Một ngụm đồng thanh, nhiều tiếng dễ nghe, như hoàng oanh như hoàng oanh hót vậy rất êm tai,
Ôn Nhu nghe được một trận thích ý, cũng nhãn thần như sương.
Ôn Nhu làm ra một động tác hư, cười nói: “Các muội muội không cần đa lễ, đều mời ngồi đi.”
” Thuộc hạ gặp qua Vương phi.” Lúc ba vị phu nhân ngồi xuống, Túc Dạ tiến đến hành lễ, “Vương phi, Âm phu nhân nói đêm qua cảm nhiễm phong hàn,
hôm nay không thể đích thân đến, bảo thuộc hạ hướng Vương phi truyền
báo, nàng hôm nay không thể tới kính trà tẫn..”
” Vậy liền Vậy
liền để cho nàng nghỉ ngơi, đừng nhiễm thêm bệnh gì khách nữa.” Ôn Nhu
lạnh lùng nói, nếu nói đây là ra oai phủ đầu? Muốn cho nàng xem địa vị
của nàng trong vương phủ?
” Đại quản sự, ở đây không còn việc của ngươi nữa, ngươi lui xuống trước đi, ta và các muội muội hảo hảo tâm sự.”
Túc Dạ gật đầu xác nhận, xoay người lui ra, Ôn Nhu nhìn đến ánh mắt băn
khoăn của hắn một chút, tâm trạng không khỏi có chút hiểu rõ tại sao hắn lại tự mình đến vì Âm phu nhân truyền báo.
” Không biết chúng ta đến vào giờ này, có thể hay không quấy rối tỷ tỷ?” Vương Như Mẫn là
người đầu tiên đặt ra câu hỏi, âm thanh thanh nhã, khiến Ôn Nhu cảm thấy cực kỳ êm tai, Ôn Nhu không khỏi đưa mắt dừng trên người nàng.
Người không thể xem bề ngoài, Ôn Nhu tin tưởng, thủy chung là những lời này,
dung mạo có tốt đến đâu thi cũng chỉ là ở bên ngoài mà thôi.
”Không có gì, ngược lại ta ở trong phủ cũng không việc gì để làm, các muội
muội nên đến đây nhiều cùng ta tâm sự mới đúng, các muội muội vào cửa so với ta sớm, là ta phải hướng các muội muội học tập.” Ôn Nhu nói xong
uyển chuyển, khẽ mỉm cười, cũng tỉ mỉ quan sát đến biểu tình trên mặt
mỗi người.
Cũng không biết là bọn họ che giấu quá tốt, hay là các nàng thật là tôn kính nàng vị Vương phi này, mỗi chữ mỗi câu, quân
chuyên gia khéo, không có chút ý tứ hàm xúc đối địch nào, các nàng nói
liên miên lải nhải dắt Ôn Nhu đi lòng vòng cho đến đây giờ cũng không có nói đến trọng tâm của câu truyện.
Nhiên, Ôn Nhu lại chú ý tới,
Du phu nhân từ đầu chí cuối cũng chỉ là an tĩnh ngồi ở một bên, không có lời thừa thải, thỉnh thoảng đạm đạm nhất tiếu, khẽ gật đầu, không bằng
hai vị phu nhân khác hữu thuyết hữu tiếu.
Kính trà cũng không có
cố ý làm sai chuyện gì, ba người đều là thập phần cung kính hướng nàng
kính lên một ly trà, coi như thực sự đối với nàng ngồi trên vị trí chính phi này không một chút dị nghị nào, thế nhưng, Ôn Nhu lại không tin các nàng tìm nàng chỉ để cho nàng thấy thực sự thần phục với nàng như vậy.
Ôn Nhu không muốn không muốn những nữ nhân này thêm phí nước bọt, chỉ nói
đêm qua bản thân không có nghỉ ngơi tốt, rồi đuổi các nàng về viện.
Ba người lần lượt xin cáo lui, Du phu nhân như cũ đi sau cùng, chỉ là, lúc nàng bước ra ngưỡng cửa trong nháy mắt, quay đầu lại liếc mắt nhìn Ôn
Nhu.
Đó là ánh mắt ý vị thâm trường.