Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 2: Chương 2: Sơ Lập Uy Tín




Editor: Luna Huang

Ôn Nhu nhìn đại môn sơn đỏ trước mặt, trong mắt quang lưu chuyển bất định.

Hôm nay vào cánh cửa này, ngày sau đây là nhà của nàng rồi?

Nhà? Trong lòng Ôn Nhu cười nhạt, nhà cái dạng gì có thể gọi là “nhà”?

Bởi vì Bạch vương yêu cầu, không mở tiệc chiêu đãi tân khách, cho nên nơi cửa chính chỉ có mấy người đón dâu nha hoàn bà tử, đại môn của vương phủ không có giăng đèn kết hoa, vắng ngắt, càng lộ ra cuộc hôn lễ này không giống tầm thường.

Độ lượng.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, một không muốn gả, một không muốn thú, cuộc hôn nhân như vậy, còn hy vọng xa vời cái gì?

Ôn Nhu lại không thèm để ý, cuộc sống của nàng, chẳng bao giờ trông cậy quá vào hôn nhân, cũng chẳng bao giờ trông cậy quá vào nam nhân, nàng đã được trùng sinh, cuộc đời như vậy, nàng không muốn lại phải vì ai mà sống nữa, nàng thầm nghĩ vì mình mà sống.

An bình sinh hoạt không có gì không tốt, nàng đời này muốn an tĩnh sinh hoạt.

Muốn nói đặc biệt, đó là đứng ở trước mặt mấy nha hoàn bà tử, nam tử trẻ tuổi mặc miên bào màu xám nhạt chấm đất, chỉ thấy mặt hắn tuấn lãng, vốn cũng nên là một công tử khí chất khỏe mạnh, hết lần này đến lần khác bị biểu tình lạnh như băng trên mặt hắn chèn ép xuống, càng nhìn nàng đi bộ mà đến, khăn hỉ lại không mang của Ôn Nhu, đấy mắt lộ ra một sự kinh ngạc, một sự chán ghét, rồi rất nhanh biến mất.

Tuy rằng tình cảm trong mắt của Túc Dạ biến mất rất nhanh, nhưng vẫn là bị Ôn Nhu chính xác bắt được, Ôn Nhu không khỏi đem nang tử đó quan sát sơ qua một lần, có thể đem tâm tình ẩn giấu hoàn hảo, cũng không phải là người đơn giản.

”Thuộc hạ Túc Dạ, là đại quản sự của Bạch vương phủ, thay Vương gia nghênh tiếp Vương phi.” Mặc dù không tình nguyện, Túc Dạ vẫn là nhất mực cung kính cấp bật lễ nghĩa đều có đủ, “Vương phi một đường đến đây, đúng giờ vừa lạnh vừa phạt, thuộc hạ đã sai người ở chính sảnh đốt chậu than lửa, liền đưa Vương phi vào.”

Ôn Nhu khẽ gật đầu, đem cương ngựa trong tay giao cho gã sai vặt đang tiến đến, theo Túc Dạ tiến vào bên trong phủ, nàng quả thực rất lạnh, quả thực cần một chút lửa than.

Không hỏi nàng vì sao mà đi bộ đến, không hỏi nàng vì sao sớm đem khăn hỉ tháo xuống, thậm chí ngay cả quá nhiều kinh ngạc cũng không có, tất không phải là không có nghe phô thiên cái địa lưu ngôn phỉ ngữ còn có thể đối với nàng tôn trọng như vậy, một quả sự nho nhỏ liền có thể có được sắc mặt hỉ nộ cũng không lộ ra, đem tâm tình che giấu tốt như vậy, như vậy, chủ nhân của cái vương phủ này lại là người như thế nào?

Không có hăng hái đi thưởng thức cảnh trí bên người, bởi vì lúc này nàng phải đi tiếp thu ký ức của chủ nhân thân thể đang tuôn ra trong đầu.

” Người đến, đem xiêm y đã được chuẩn bị xong đến, đưa Vương phi đến nội thất hoán xiêm y.” Cước bộ mới bước vào chính sảnh, liền nghe được Túc Dạ hướng một phân phó.

” Nga?” Đôi mi thanh tú của Ôn Nhu nhướng lên một cái, không cùng nha hoàn dẫn đường đi vào trong, chỉ là quay người lại, nhìn Túc Dạ phía sau.

”Mong rằng Vương phi thông cảm, gia thân thể luôn luôn không tốt, lễ này tự là không thể toàn bộ rồi.” Túc Dạ không nhanh không chậm giải thích, “Xin hãy Vương phi trước đến nội thất thay xiêm y ấm áp, trời giá rét đất đông lạnh, thân thể của Vương phi quan trọng hơn.”

Không có kiệu hoa nghênh tiếp, không có tân khách khánh hỉ, không có tam bái cửu gõ, không có động phòng hoa chúc, cái thành hôn này, quả là cho người khác cười đến vạn năm.

Bên ngoài thị nữ không nhịn được ý cười, lấy tay che miệng lặng lẽ cúi đầu, giấu sự hèn mọn ở đáy mắt, người nào mà không biết Trấn Quốc Công phủ Ôn đại tiểu thư Ôn Nhu mỹ mạo chỉ là một cái giày rách, có thể có người thú cứ cho là tốt, còn trông cậy vào bái thiên địa nhập động phòng sao?

”Đa tạ đại quản sự quan tâm, “ Ôn Nhu không để ý tới Túc Dạ nữa, trong ánh mắt của Túc Dạ hơi khiếp sợ ngồi xuống ghế chính ở bên phải, trong mắt kia quang mang băng lãnh khiến cho Túc Dạ lần nữa giật mình kinh ngạc, chỉ nghe Ôn Nhu lạnh lùng mở miệng, “Ta là vương thượng khâm ban cho Bạch vương phi, hôm nay vào cái cửa này, ta đó là nữ chủ nhân của Bạch vương phủ, ta nói có đúng không? Đại quản sự?”

Túc Dạ hơi run sợ, không biết Ôn Nhu này đang muốn nói đến chuyện gì, vẫn là gật đầu đáp: “Vương phi nói không sai/”

” Như vậy ——” Ôn Nhu dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ bên cạnh bàn trà, cố ý đem lời nói kéo dài, ánh mắt lạnh như băng nhẹ nhàng quét lên người của từng người ở sảnh chính, ánh mắt tràn đầy sắc bén, khiến cho đám hạ nhân ở đây cảm thấy lưng tự nhiên lạnh, “Không biết người đối bổn vương phi bất kính người, phải xử trí như thế nào?”

Khóe miệng của Ôn Nhu cong lên mỉm cười, ánh mắt trời vào người của hai thị nữ đang đứng cúi đầu, “Vừa nãy là ai cười ta tới? Là muốn ta đem các ngươi ra đây, hay là muốn tự mình bước ra.”

Chỉ thấy vai của hai thị nữ lạnh run, sau đó “phịch” một tiếng quỳ trên đất, trán hung hăng dập xuống mặt đất lạnh như băng của buổi sáng, run rẩy mở miệng: “Vương phi tha mạng.”

Vòng giải trí chó ảnh đế! Vương phi tha mạng!”

”Nga? Ngẩng đầu lên, để bổn vương phi nhìn.”

Đám thị nữ do dự một chút, người run rẩy chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ôn Nhu cư cao lâm hạ cư cao lâm hạ nhìn các nàng một dáng dấp điềm đạm đáng yếu, nhãn thần như sương, nói “Dung mạo tốt như thế, không chừng còn có thể theo bổn phi trở thành tỷ muội.”

Một cái chớp mắt, sắc mặt của đám thị nữ trắng bệch được thay thế bằng sự vui sướng, Túc Dạ lần nữa lại kinh lặng, ngụ ý này rất rõ ràng, là cấp Vương gia nạp thiếp, có thê tử nhà nào lại chủ động cấp trượng phu nạp thiếp? Huống chi là mới nhập môn thê tử!?

”Chỉ bất quá ——” Ôn Nhu nhất cú chuyển ngoặt, phả vỡ vẻ mặt mong chờ của đám thị nữ, “Đáng tiếc dung mạo tốt như vậy, các ngươi nói, có ai sẽ dưỡng hổ vi hoạn? Hôm nay các ngươi có thể đối với ta cười nhạt, không chừng ngày mai các ngươi là có thể cưỡi lên trên cổ ta, đối với các ngươi nhân từ, chính là đối với ta bất nhân từ, cho nên —— “

”Vương phi tha mạng! Vương phi tha mạng! Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ cũng không dám nữa! Nô tỳ ngày sau nhất định sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ của người! Cầu người bỏ qua cho nô tỳ đi! Không nên đuổi nô tỳ ra phủ!” Thị nữ từng chút từng chút dập đầu, trầm muộn tiếng va chạm quanh quẩn ở trong sảnh đường, để cho mọi người cũng không khỏi nhíu mày.

”Yên tâm, bổn vương phi còn không đến mức vô tình như vậy, sẽ không để cho ngươi một cô nương gia nhu nhược như thế lưu lạc bên ngoài khí trời rét lạnh.” Ôn Nhu nói xong vân đạm phong khinh, phảng phất giống như là thực sự đồng tình người trước mặt, sau đó phân phó nói cho Túc Dạ đang ở một bên nói: “Đại quản sự, trong phủ còn nam nhân nào chưa thành gia?”

Thị nữ nghe xong câu nói này của Ôn Nhu, đồng thời đầu ngẩng mạnh, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, kinh khủng muôn dạng, máu từ trên trán của các nàng chảy xuống, sắc mặt trắng bệnh càng thêm trắng một bậc.

Hồi Vương phi, chỉ có hậu viện Hoàng thúc bửa củi. . .” Túc Dạ cau mày.

”Không! Ta không lấy chồng! Ta không lấy chồng! Vương phi! Vương phi! Cầu người tha cho ta đi!” Thị nữ hướng Ôn Nhu dùng đầu gối đi đến, một mặt cầu xin tha thứ, “Hoàng thúc đã năm mươi mấy rồi! lại còn què một chân! Gả cho hắn nô tỳ sẽ chết!”

”Ai nói cho ngươi gả cho hắn? Không phải sợ, bổn vương phi chỉ là đem ngươi đưa cho hắn mà thôi.” Không muốn cùng thị nữ nói những lời vô nghĩa, Ôn Nhu nhìn về phía gã sai vặt đang đứng ở hai bên trái phải, , tuy là cười nhạt một tiếng, thế nhưng nụ cười kia lại có thể hàn thấu nhân tâm, “Đem nàng đưa đi cấp Hoàng thúc, liền nói là phần thưởng bổn phi cấp cho hắn.”

”Vâng! Tiểu nhân tuân mệnh!” Bị ánh mắt ôn nhu làm kinh sợ, gã sai vặt không dám có chút do dự, mặc kệ thị nữ giãy giụa, đem nàng kéo xuống.

Nhìn thị nữ bị bắt ở phía xa, hạ nhân khắp phòng không khỏi hết hồn, còn nghe được âm thanh kêu gào cầu xin tha thứ của thị nữ bị bắt đi còn quanh quẩn ở chính sảnh, cho người đồng tình, người nào không biết Hoàng thúc có khuynh hướng ngược đãi, nên đã năm mươi mấy vẫn không có lấy được vợ....

Xem ra, vị tân vương này, không giống theo như đồn đãi Ôn Nhu mềm yếu. . .

Mọi người nhìn về phía gương mặt lạnh lùng của Ôn Nhu đang ngồi ở ghế chính bên phải, giá y đỏ rực, trong mắt tản ra sự sắc bén băng lãnh khiến cho người khác không dám chạm đến, phảng phức bọn họ nhìn đây không phải tân nương tử mà là Tu La đến từ địa ngục môn.

”Như vậy, còn ngươi? Có đúng hay không cũng muốn giống nàng một dạng cầu xin tha thứ?” Ôn Nhu đem đem đường nhìn từ thi nữ bị bắt phía xa thu hồi, chuyển ánh nhìn rơi vào trên người của thị nữ trước mặt, khóe miệng cười, khiến người sợ hãi đến cực hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.