Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 15: Chương 15: VƯƠNG PHỦ THƯỞNG HOAN




Còn chưa bước vào thính tử Yên Thủy các, Ôn Nhu liền nhìn thấy Ôn Nhan lưng hướng về phía đại môn mặt hướng vào trong quỳ trên mặt đất, không ngừng dùng khăn lau khóe mắt, đợi đến khi bước vào thính tử, Ôn Nhu xem như cũng không thấy nàng liếc mắt, vòng qua bên người Ôn Nhan, thẳng đi tới trước bàn ăn, ngồi xuống, chuẩn bị dùng bữa.

Đám thị nữ thấy Ôn Nhu bước vào thính tử giống như nhìn cũng không có nhìn Ôn Nhan, cũng cúi đầu cung kính hầu hạ, trong mắt cũng làm bộ nhìn không thấy Ôn Nhan, trên mặt mũi của Ôn Nhan lập tức xấu hổ, lập tức lại bày ra bộ dáng hoa lê đẫm mưa, mắt thấy Ôn Nhu như trước không để ý tới nàng, chỉ có thể khẽ cắn môi, khóc ròng nói, “Muội muội có lỗi, đến đây quỳ thỉnh đại tỷ tỷ trách phạt.”

Bộ dáng kia, rất thương cảm, rất ủy khuất, rất hối hận.

“ Nga? Muội muội làm sai chỗ nào? Nói nghe một chút.” Chỉ là mặt của Ôn Nhu không thay đổi, vẫn không có liếc mắt nhìn Ôn Nhan, chỉ là tự mình ăn đồ ăn sáng.

“ Muội muội không nên tự ý thay đại tỷ tỷ mang đồ ăn tặng đến cho Bạch vương gia, phá hủy quy củ của vương phủ, làm hại tỷ tỷ thay muội muội chịu phạt, đại tỷ tỷ vì muội muội gánh tội thay, muội muội ái ngại, đặc biệt đến đây hướng đại tỷ tỷ thỉnh tội.”

Ôn Nhan hàm chứa hối hận ủy khuất nhu nhu nhược nhược nói xong, lại bổ sung, “Thế nhưng muội muội là toàn tâm toàn ý vì đại tỷ tỷ suy nghĩ, nhìn đại tỷ tỷ đến chi dạ, đều là bản thân một mình qua, muội muội vì đại tỷ tỷ rất là thương tâm, mới có thể nghĩ thay đại tỷ tỷ đưa đồ ăn cấp Vương gia, nếu là Vương gia thoả mãn, tự nhiên liền tự nhiên liền sẽ không không để ý tới không để ý tới đại tỷ tỷ, muội muội là thật tâm muốn giúp đỡ đại tỷ tỷ!”

“ Theo như tam muội muội nói như vậy, ta vẫn là phải cảm tạ tam muội muội rồi?” Cái gì gọi là Cái gì gọi là toàn tâm toàn ý vì nàng chứ? Thật cho là nàng cái gì cũng không biết? Bất quá là nàng muốn mượn danh của nàng quanh minh chính đại tiến vào Ngõa Phủ Lôi Minh nên mới trước mặt Túc Dạ nói là thiện ý của nàng, Ôn Nhan thật đúng là cho là nàng cho là nàng ngu xuẩn, đến chút điểm tiểu tâm tư kia cũng không nhìn ra được?

Nói vậy nàng là cùng mọi người trong vương phủ này một dạng, hy vọng nàng hữu khứ vô hồi, cũng không biết nàng bình yên vô sự từ Ngõa Phủ Lôi Minh đi ra, sẽ có bao nhiêu người phẫn hận?

Bất quá là muốn trước lấy lòng Bạch vương gia, đạt được vị trí nhỏ bé trong Bạch vương phủ, nàng đã sớm xem thấu, không nghĩ tới, lại là dùng biện pháp ngu xuẩn nhất, nếu là Ngõa Phủ Lôi Minh dễ dàng tiến vào như vậy Bạch vương gia dễ dàng như vậy nhìn thấy dễ dàng như vậy, mấy phu nhân khác là người ngu sao, còn không tranh nhau đến Ngõa Phủ Lôi Minh thấy Vương gia, đòi ân sủng, phải mỗi ngày như thế ở không không có việc gì làm sao?

“ Muội muội không dám! Muội muội sai rồi, cầu đại tỷ tỷ trách phạt, chỉ cầu đại tỷ tỷ không nên đem muội muội đánh đuổi. . .” Ôn Nhan dùng hai đầu gối đi về phía trước, dáng dấp hoa lê đẫm mưa thực sự là một người yếu đướng cần người khác yêu thương, chọc cho đám thị nữ trong thính tử đều cấp nàng ánh mắt đồng tình, trong lòng thầm nghĩ, Vương phi quả nhiên là dụng tâm rắn rết, muốn đuổi tam tiểu thư xinh đẹp như vậy nhu nhược xinh đẹp như vậy xuất môn?

Trong lòng Ôn Nhu cười lạnh lẽo, hôm nay là cũng may nàng sống tại đây nhìn nàng khóc, nếu như nàng đã chết? Không chừng nàng sẽ đạp thi thể của nàng cuồng hoan, hiện tại đi tới trước mặt nàng giả nhận tội, giả bộ điềm đạm đáng yêu, bất quá chỉ là bất quá chỉ là muốn trước mặt bọn hạ nhân giành được chiếm được đồng tình, quy ra Ôn Nhu nàng đây là người nhỏ mọn sao? Xem ra, quả bom hẹn giờ này không thể không đề phòng rồi.

“ Tam muội muội nói đi đâu, tỷ muội nhà mình, một chút lỗi nhỏ mà thôi, nếu không phải tỷ tỷ bao dung chẳng phải là để người chê cười sao? Tam muội muội mau dậy đi, trời giá rét đất đông lạnh, đừng quỳ phá hủy thân thể, nếu như tam muội muội quỳ phá hủy thân thể, sau đó ai tới thay tỷ tỷ đưa cơm đến cho Vương gia?” Nàng cũng làm bộ làm tịch, nàng tự nhiên cũng không có thể để cho nàng tẻ ngắt, nhấp một ngụm trà, cười nói.

Chỉ thấy đáy mắt Ôn Nhan hiện lên một tia lo lắng, lại rất nhanh tiêu thất, vội vã nói cám ơn: “Đa tạ đại tỷ tỷ không trách tội. . . Ngày sau muội muội nhất định sẽ nhất định sẽ hảo hảo chăm sóc Hậu đại tỷ!”

“ Duẫn nhi, còn không mau đem tam tiểu thư đở dậy.”

“Vâng, Vương phi.” Duẫn nhi chạy bộ đến bên người Ôn Nhan, vừa mới đem Ôn Nhan đở lên, Ôn Nhan nói một câu: “Tạ qua đại tỷ tỷ.” Còn chưa nói hết, liền ngã xuống trong lòng Duẫn nhi, ngất đi, làm kinh sợ toàn bộ thị nữ trong thính tử, chỉ là Ôn Nhu cười nhạt trong lòng.

Muốn đến, chỉ cần đến ngày mai, nàng chẳng những mang danh tiếng là giày rách, mà còn là độc phụ ác phụ sẽ bay đầy Bạch vương phủ, xem ra, ngày tháng thanh nhàn nàng mong muốn vẫn còn cách rất xa. Tuyết ngừng rơi một ngày, lại bắt đầu bay bay, làm gió lạnh bay thẳng vào mặt người, thẳng như dao một dạng.

Trong phòng Ôn Nhu chán đến chết, đơn giản tùy ý đi một chút, nắm thật chặt áo khoác trên người, không cầm theo phong đăng, tay chỉ cầm lấy một lò sưởi, Duẫn nhi cố ý theo, thông thả dạo bước trong hoa viên vương phủ.

Vô số phong đăng chiếu sáng dọc hành lang chập chờn trong gió tuyết, hỏa quang lúc sáng lúc tối, làm buổi tối càng thếm cô tịch tiêu điều.

Trong lòng có suy nghĩ, trong hoa viên Ôn Nhu tùy ý bước, trong phút chốc đã không biết bản thân đã đi đến nơi nào rồi, đang muốn xoay người đi trở về, chợt thấy nơi này nhưng lại không có gió tuyết tập kích, không chỉ có như vậy, cònở đây truyền đến tình cảm ấm áp nhè nhẹ nhợt nhạt, nhất thời lòng hiếu kỳ trỗi lên, Ôn Nhu bỏ đi ý niệm trở về trong đầu, tiếp tục đi vào trong.

“A. . . Đừng, đừng đụng, này. . . “Đột nhiên một tiếng hờn dỗi truyền đến, Ôn Nhu kinh ngạc, vội vã dừng lại cước bộ, vốn định mặc kệ loại sự tình này, vốn là muốn rời đi, lại nghe được có tiếng thở dốc của nam tử truyền đến, làm như quen thuộc, không khỏi dừng bước, thân thể ẩn vào sau ngọn núi giả.

“ Mẫn nhi ta nhớ nàng, ta không lúc nào không nhớ đến nàng — —” Trong tiếng thở dốc của nam tử, bao hàm không ức chế được, thân thể của Ôn Nhu chấn động, thanh âm này, nghe quen thuộc thế nào?

Mẫn nhi? Vương Như Mẫn?

Chỉ nghe Vương Như Mẫn hờn dỗi cùng bao hàm nỉ non tiếp tục truyền đến “. . . Gia. . . Mẫn nhi, Mẫn nhi cũng là vô thì vô khắc không nhớ tới người, hận không thể vô thì vô khắc đều muốn bên cạnh nguời. . . Gia. . .”

Thực sự là liêu nhân hờn dỗi, chỉ nghe nam tử gầm nhẹ một tiếng, trong miệng thấp giọng hô lên tên của nữ tử, hận không thể đem đối phương dung nhập vào trong thân thể của hắn, “Mẫn nhi — — Mẫn nhi — — ta yêu nàng!”

Vương Như Mẫn thật sâu tiếng rên rỉ bên tai nam tử, càng làm cho hắn sôi sục, “Ngô. . . A. . . Gia. . . Ôm chặt ta, cố sức. . . Lại dùng lực một chút. . . A. . .!

Ôn Nhu chỉ là cười nhạt, chưa phát giác ra nên có điều cấm kỵ, chỉ như vậy vuốt ve lò sưởi nhỏ trong tay, cười lạnh lùng.

Trộm tình cũng trộm đến Bạch vương phủ rồi, Mẫn phu nhân quả nhiên là lá gan không nhỏ a, a!

Bên trong hai người tận tình nhẹ nhàng vui vẻ nhễ nhại, không chút nào nhận thấy được có sự tồn tại của những người khác, sau cùng, Vương Như Mẫn hưng phấn thở gấp, nam tử phấn khởi gầm nhẹ, rốt cục khiến Ôn Nhu cau mày.

“ Gia. . .người khi nào thú ta qua cửa?” Mới yên tĩnh được chốc lát, Vương Như Mẫn hờn dỗi vang lên lần nữa, lại một lần nữa mang theo tiếng nam tử phấn khởi thở dốc.

“ Mẫn nhi, ta hận không thể ôm lấy nàng vào trong ngực, thế nhưng nàng chớ quên, nàng là có nhiệm vụ trong người.”

“ Thế nhưng ta ngay cả mặt của Bạch vương gia cũng chưa thấy qua, còn thế nào hoàn thành nhiệm vụ?” Thanh âm của Vương Như Mẫn kiều tích tích, cùng Ôn Nhu nhìn thấy quả thực chính là cách biệt một trời, hiển nhiên là sinh khí.

“ Hảo Mẫn nhi, sinh khí?” Nam tử dụ dỗ nói.

“ Hừ! Người còn không tính cưới ta, còn đem Ôn Nhu kia tiến đến! Người không biết ta hận nhất chính là người của Ôn gia sao? người làm như vậy, chính là tổn thương lòng của người ta. . .” Vương Như Mẫn nói, bắt đầu hoa lê đẫm mưa.

“ Bảo bối đừng khóc, nàng vừa khóc, ngực ta đây liền đau đến thắt chặt!” Nam tử vội la lên.

“ Vậy người nói phải làm sao?” Vương Như Mẫn không nghe theo, tức giận hờn dỗi.

“ Bảo bối ngoan, như vậy tùy liền như vậy tùy nàng làm sao chỉnh nàng, chỉnh đến chết liền có ta phụ trách, có được hay không?”

“ Thực sự?”

“ Ta lúc nào đã lừa gạt qua nàng chưa?”

Một trận cười duyên thở dốc, tiếng rên rỉ thở gấp lại lần nữa truyền đến.

Ôn Nhu cong thân lại, nhặt lên bên chân một viên hòn đá nhỏ, tiện tay ném đi, cục đá rơi vào trong ao, đẩy ra một tiếng vang nhỏ làm mặt nước chuyển động, trong đem càng nghe rõ ràng hơn.

Chỉ chốc lát, chỗ tối kiều diễm có tiếng lập tức tiêu thất.

Lúc Ôn Nhu từ núi giả đi ra, đi tới chỗ mới vừa rồi hai người hoan ái, đem lò sưởi trong tay khẽ nâng lên, bỗng nhiên, một tia ánh sáng tinh tế hiện lên trong mắt của Ôn Nhu, nàng lập tức ngồi xổm người xuống, nhặt lên vật phản quang.

Một quả là một chiếc nhẫn nam vàng, đại khái là của nam tử kia hốt hoảng rời đi mà để lại.

Ôn Nhu cầm chiếc nhẫn cầm trong tay ném đi, nắm chặt, đắc ý cười.

Ai cắn ai, người nào chỉnh người nào, vẫn còn chưa biết đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.