Niệm Ân

Chương 13: Chương 13




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Edward lái xe tới trường C tìm Cố Niệm Ân, thầy giáo nói cậu ấy đã xin nghỉ dài hạn một năm.

Anh chợt nhớ tới ngày thiếu niên rời đi, đứng ở cửa không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: “Em đi ra ngoài.” lequydoon

Sau đó thì không trở lại nữa.

Ngay sau khi anh xoay người rời đi, trên hành lang có một thiếu niên da trắng tựa vào vách tường, ánh mắt màu lam tràn đầy vẻ mất mát.

Anh và câu ta lướt qua nhau, mơ hồ đằng sau lưng truyền tới tiếng kêu: “Dany, cậu đứng ngẩn ra đó làm gì?”

Ngày từng ngày trôi qua, trải qua thời gian dài chung sống, thành viên trong đoàn làm phim cũng dần dần quen thuộc, thật ra nữ diễn viên đóng vai công chúa Minna cũng không ngây thơ, mà là một cô gái rất ấm áp, chuyện cô thích nhất chính là ôm Cố Niệm Ân, sau đó dùng giọng dịu dàng bắt cậu gọi cô là chị Grace.

Shere thì luôn ôm cánh tay đứng một bên, cho đến khi trên mặt thiếu niên đỏ ứng thì mới đưa tay ôm lấy, hơi khiêu khích nói, “Không nên quá thân thiết, công chúa Minna yêu dấu.”

Tô San thì vẫn luôn cười khẽ nhìn bọn họ đùa giỡn.

Ngay cả đạo diễn Ronny luôn nghiêm túc cũng thả lòng tâm tình, cười trêu chọc, “Hoàng tử Anderson tuấn tú, rốt cuộc ngài yêu công chúa Minna xinh đẹp, hay là hoàng tử nhỏ Ellen của chúng ta vậy hả?”

Shere nhíu mày, cười gian xảo, “Chỉ cần xinh đẹp, tôi đều thích.”

Cố Niệm Ân có chút ngại ngùng, bọn họ luôn gọi cậu là “Hoàng tử nhỏ của chúng ta,” có lẽ vì nhỏ tuổi nhất, người trong đoàn làm phim hoặc ít hoặc nhiều đều chăm sóc cậu. Điều này khiến trong lòng chàng thiếu niên từ trước tới giờ chưa từng được người ta cưng chiều, vừa không yên lại có một chút không nỡ bỏ.

Vòng qua biển hoa hướng dương đi lên một khúc là một tòa kiến trúc đứng sừng sững, hùng vĩ như một tòa thành cổ xưa, trên thực tế tác dụng của nó chỉ để đốt cháy cho màn diễn cuối cùng tối nay.

Một quốc gia diệt vong nhanh chóng như vậy, chỉ trong một đêm biến động bất ngờ, công chúa nhỏ Minna vì tình yêu bỏ ra tất cả, nhưng nhận được kết quả là nước mất nhà tan.

Nàng canh giữ bên người cha yêu thương nhất của mình, vua cha bệnh nặng nắm tay nàng, hai người cùng nhau chờ đợi quân địch đánh phá tòa thành này.

Hoàng tử nhỏ chạy trốn trong tòa thành tối tăm, bên ngoài tòa thành có biển hoa hướng dương đang nở rộ, nhưng bên cạnh biển hoa còn có một hàng hoa cúc dại còn chưa nở hoa, đang đung đưa theo gió.

Đội quân mãnh liệt đi tới xông vào biển hoa hướng dương, cậu chân trần đứng dưới ánh trăng, thân thể mỏng manh như tờ giấy nhưng lại kiên định đứng ở cửa tòa thành, chặn đường của kỵ binh.

Anderson ngồi trên lưng ngựa hạ mũ bảo vệ xuống, con ngươi màu lam yên tĩnh nhìn cậu.

Trong đôi mắt trong suốt xinh đẹp của thiếu niên, như ánh trăng trong đêm tối trôi chầm chậm, ánh mắt cậu tinh tế như tấm lưới, là bình thản đầy thương cảm và chất vấn.

Anderson giơ giáo dài lên vung xuống.

Hoàng tử nhỏ ngã xuống, khoảnh khắc máu nhuộm gò má cười nhàn nhạt, nhìn thấy mà đau lòng.

Anderson duy trì tư thế kia không nhúc nhích.

Cơn giận nổi lên.

Vua cha dùng đoản kiếm giết chết con gái mình yêu quý nhất, rồi phóng hỏa đốt tòa thành.

Biển hoa tòa thành cháy rừng rực, đỏ rực bầu trời cả nửa ngày.

Anderson xuống ngựa lẳng lặng đứng trên đống đổ nát của biển hoa, phía xa xa ánh mặt trời đang gần nhô lên.

Diễn xong cảnh này đạo diễn ngồi bên cạnh cũng không hô ngừng, cứ như vậy kinh ngạc nhìn ngọn lửa bốc cháy, những người khác cũng có dáng vẻ ngơ ngác.

Lúc Cố Niệm Ân đứng dậy ánh mắt vẫn còn chút mê mang, vết máu bên gò má dưới làn da trắng nõn càng vô cùng nổi bật, cậu cau mày nhìn những người xung quanh, thật giống như tất cả mọi người đều đắm chìm trong cuộc hỏa hoạn đó, không thể tự thoát khỏi giữa đám cháy, hoàn toàn không lấy lại được tinh thần.

Cậu suy nghĩ một lát, vung tay.

“Leng keng!” Một tiếng động vang lên giáo dài rơi xuống đất phát ra tiếng vang lanh lảnh, tất cả mọi người bất giác chấn động.

Shere đột nhiên ôm cổ cậu, dùng môi hôn lên mặ cậu: “Thật may là cậu không sao… Thật may là cậu không sao….”

Cố Niệm Ân có chút buồn bực lại có chút cảm động, biết rất rõ ràng chỉ là vai diễn nhưng có người nguyện ý vì mình mà kích động như thế, chỉ bởi vì mình còn sống…

Cho nên cậu không từ chối, do dự một chút rồi vòng tay qua lưng Shere vỗ nhè nhẹ: “Không sao, không sao, tôi không sao.”

Xung quanh truyền tới tiếng vỗ tay: Rốt cuộc có thể kết thúc công việc rồi.

Trên khuôn mặt nghiêm túc của đạo diễn Ronny cũng không nhịn được để lộ vẻ kích động, tiếp theo lại hết sức bình tĩnh chỉ huy mọi người thu dọn đồ đạc, sắp xếp lại đạo cụ.

Lúc này Shere mới trở về bình thường, trong con mắt màu lam có sự hoảng sợ chưa tan đi được, diễn quá sâu như vậy cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng chỉ có lần này là đau rõ ràng nhất, hắn tận mắt chứng kiến người thiếu niên kia chảy máu ngã xuống trước mặt mình, lại có cảm giác như hít thở không thông.

Vốn trong kịch bản cũng có một câu thoại “Xin lỗi,” nhưng dưới tình huống đó thế mà câu gì cũng không thốt ra khỏi miệng được, chỉ có thể duy trì thứ thế kia, sau đó xuống ngựa đứng yên, hết thảy tất cả động tác đều theo bản năng, giống như mất hồn…. lÊ*Quý*Đôn!

Nghĩ tới đây hắn phức tạp nhìn về phía Cố Niệm Ân, mới ngắn ngủi mấy ngày mà thiếu niên này thế mà lại có thể tác động tới tâm tình của mình sao? Hay nói là, mình quá mức nghiên cứu vai hoàng tử Anderson, vô tình bị ảnh hưởng?

Lời nói dối nói một trăm lần trở thành lời nói thật.

Shere hiểu đạo lý này, mấy lần trước quay phim thì cũng từng đóng vai nói chuyện tình yêu với một nữ diễn viên đã quên mất tên, lúc kết thúc phim thế nhưng lại mơ hồ cảm thấy dường như mình thực sự là đã yêu, thật ra thì chỉ là ảo giác.

Với hoàng tử Anderson, Ellen là người mang ánh mặt trời trong tòa thành mờ tối đến cho người đàn ông.

Nhưng với hoàng tử nhỏ Ellen, Anderson không phải là sự đấu tranh và mâu thuẫn, từ đầu đến cuối tồn tại sáng tỏ như trăng.

Shere cười khổ, lấy tay gõ xuống đầu mình, xem ra nên sửa ít tật xấu của bản thân mới được, mỗi lần diễn sâu sẽ tạo ra chút cảm xúc, nếu cứ như vậy chẳng phải sẽ bệnh thần kinh sao?

“An, có muốn chơi vài ngày rồi hẵng về không?” Grace diễn vai công chúa Minna cười hì hì hỏi.

“Không được, em phải về trường học để thi.” Cố Niệm Ân trả lời.

“Đúng là đứa bé ngoan, nhưng một mình không thành vấn đề gì chứ?” Grace nhìn bộ dạng chàng thiếu niên ngoan ngoãn, không nhịn được lại xoa mái tóc đen kia, “Sau này không chung đoàn làm phim nữa, cũng đừng quên chị đấy, tới nơi nhớ gọi điện cho chị.”

“Không thành vấn đề… Được ạ.” Cố Niệm Ân cười gật đầu, nhận lấy tấm danh thiếp.

“À…. Cái đó… An….” Đạo diễn Ronny luôn nghiêm túc, thế nhưng trong mắt lại có chút chột dạ.

“Đạo diễn, có chuyện gì sao?”

Đạo diễn Ronny nhìn tròng mắt trong suốt của chàng thiếu niên có chút lúng túng, “Cái đó… Về ca khúc đầu và cuối phim… Thật ra là đã xác định rồi… À…. Lần sau, lần sau chúng ta…”

Cố Niệm Ân không nhịn được buồn cười, không nghĩ tới vừa mới bắt đầu đồng ý thì lại là lời hứa suông, cũng may lần quay này cho mình trải nghiệm một cuộc sống mới, nên vốn không để ý, cậu lắc đầu cười khẽ, “Không sao đạo diễn, lần này quay phim rất vui, tôi cũng rất thích.”

Nét mặt già nua của Ronny đỏ lên, ngay từ lúc đầu đã lừa gạt đứa trẻ vốn là không được rồi, dễ nhận được sự tha thứ càng thêm không đúng đắn, ông cắn môi dưới vỗ ngực đảm bảo: “Cậu yên tâm, lần sau tôi quay phim nữa, ca khúc đầu tuyệt đối cho cậu hát.”

Cố Niệm Ân bật cười, “Được ạ.”

Cho đến khi ngồi lên máy bay Cố Niệm Ân mới có cảm giác chân thật, cánh đồng hoa hướng dương, đứa trẻ lớn lên trong tòa thành u ám, hoàng tử nhỏ mỉm cười vì hoa cúc dại nở hoa, thiếu niên đứng ngăn đám kỵ binh trước mặt không sợ hãi….

Bừng tỉnh một giấc chiêm bao.

“Edward, đây là cái gì?” Jeny kinh ngạc cầm thư lên hỏi.

“Như cô thấy.” Người đàn ông mỉm cười, trên khuôn mặt anh tuấn có biểu tình thả lỏng.

“Tại sao? Tại sao từ chức? Công ty vẫn luôn coi trọng anh, hay là nói lần này anh là vì trốn trách nhiệm hợp đồng lần trước?” Jeny không hiểu, suy đoán.

“Không, không phải vậy, chỉ là tôi có chuyện cần phải làm hơn.” Edward mỉm cười, anh vừa dọn dẹp đồ đạc của mình vừa không chút do dự đi ra ngoài, “Jenny, cô là một cô gái tốt, tôi chúc phúc cho cô.”

Edward mang đồ vật để lên xe, ngồi vào xe sau đó lái tới sân bay.

Cố Niệm Ân xách theo hành lý đi ra sân bay, đi tới đại sảnh thì dừng bước móc điện thoại ra.

“Grace… Đúng vậy, là em, em đến rồi… Không sao, có bạn tới đón em… Đúng thế, chị yên tâm… Cám ơn… Chị Grace.”

Cô gái vẫn còn ở chỗ quay phim, tiện thể tranh thủ nghỉ ngơi cúp điện thoại, lộ ra giọng nói nụ cười ngọt ngào: “Shere, giờ yên tâm chưa?”

Người đàn ông nằm trên ghế dài trong sân tháo mắt kính xuống, lộ ra ánh mắt màu lam, cười yếu ớt: “Cảm ơn em, Grace.”

Cố Niệm Ân cúp điện thoại cúi thấp đầu lặng lẽ đứng trong đại sảnh một lát, nhớ lần lần trước đứng ở đây chờ nửa giờ, sau đó quen biết với Edward.

Nhưng mà,

Lần này, không có ai đến đón mình nữa rồi.

Cậu không nghĩ gì thêm nữa, một thân một mình bước nhanh ra khỏi đại sảnh vẫy tay muốn chặn taxi.

Một chiếc xe dừng lại trước mặt.

Edward thò đầu từ cửa kính ra, con ngươi màu lam nhạt chứa ý cười dịu dàng, “An, lần này anh không tới muộn, lên xe đi.”

Cố Niệm Ân ngẩn ra, do dự một giây rồi ôm hành lý lên xe.

Edwrad bật nhạc, lái xe.

Cố Niệm Ân lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.

No mat­ter what they tell us

No mat­ter what they do

.........

I can” t de­ny what I be­lieve

I can” t be what I” m not

I know our love for­ev­er

I know, no mat­ter what

.........

Bên tai tiếng nhạc ấm áp vây quanh, giọng của Eawrad rất ổn định, khiến lòng người dường như cũng yên ổn, anh nhẹ giọng hỏi:

“An, gần đây khỏe không?”

“Khỏe.”

“Anh rất nhớ em.”

“Cảm ơn.”

If on­ly tears were laugh­ter

If on­ly night was day

If on­ly prayers were an­swe Red (hear my prayers)

Then we would hear God say (say)

.........

“Quay phim thuận lợi chứ?”

“Cũng được.”

“An, rất thích làm diễn viên?”

“Không, lần này là ngoài ý muốn, em muốn ca hát.”

And I will keep you safe and strong

And shel­ter from the storm

.........

I” ll be ev­ery­one you need

“An, anh nghĩ em có lẽ cần một người đại diện.”

“Hả?”

“Em cảm thấy anh thế nào?”

“Edward!”

No mat­ter if the sun don” t shine

Or if the skies are blue

No mat­ter what the end is

My life be­gan with you

I can” t de­ny what I be­lieve

I can” t be what I” m not

I know this love” s for­ev­er

That” s all that mat­ters now

No mat­ter what

That” s all that mat­ters to me...

Hết chương 13

Hết quyển 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.