Niệm Ân

Chương 16: Chương 16




Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Thật ra thì nói dã nhân gì đó có phần khoa trương, hàng năm Shere đều ra vào phòng tập thể thao nên vóc người không tệ lắm, có bắp thịt, làn da cũng rất đẹp, bộ dạng da thú vây xung quanh rêu rao như vậy, rất hấp dẫn.

Niệm Ân ngồi bên lề chống cằm xem Shere quay phim, Edward đi tới bên cạnh gọi điện thoại. lquydoon

Shere bị treo ngược giữa không trung, một lát sau hắn sẽ phải nhảy từ trên ngọn cây này sang ngọn cây khác trước ống kính, rồi lại nhảy đến một cái cây khác…. Lần nữa hắn căm phẫn: Đây thật còn không phải là vượn người sao?

Đạo diễn vẫn còn la hét phía bên kia: “Các người nghiêm túc một chút cho tôi! Nghiêm túc một chút! Thực hiện một lần là qua.”

….

“Mỗi lần nhìn thấy Shere đứng trước ống kính chị sẽ có cảm giác mình vô cùng kém cỏi.” Grace đứng bên cạnh Niệm Ân, thấp giọng nói.

“Grace, chị.”

Mỗi lần Niệm Ân gọi chị sẽ hơi ngượng ngùng, nhưng mỗi lần gặp Grace, cô thật sự chăm sóc mình giống như một người chị. Cho nên cũng không ngại gọi chị, nhưng quả thực thật sự rất hiếm khi nghe thấy người luôn vui tươi lại nói lời chán chường như vậy.

Vì thế cậu nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Grace như đưa đám ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng lời không mấy lưu loát an ủi “Kỹ thuật diễn của chị Grace cũng rất tốt.”

“So với người đàn ông kia mà nói thì vẫn còn kém xa.” Grace nhìn Shere lắc đầu một cái, nghiến răng nói: “Thiệt là, mới vừa rồi ngoài miệng còn oán hận hình tượng dã nhân gì đó rất đáng ghét, nói gì mà diễn loại nhân vật này quả thực là đau khổ, nhưng vừa lọt vào ống kính, tên đáng chết này lại giống dã nhân hơn so với bất kỳ ai.”

Niệm Ân bật cười ngẩng đầu nhìn qua, chợt thấy Shere đang diễn cảnh: Dã nhân thoắt ẩn thoắt hiện trong cánh rừng, thân thủ nhanh nhẹn, cười rực rỡ lộ ra hàm răng trắng như tuyết với đám động vật nhỏ, thậm chí trong con ngươi có thần thái của một đứa trẻ ngây thơ không nhiễm bụi trần.

Ánh mắt, động tác tay chân, động tác chạy, mỗi một động tác đều linh hoạt diễn tả tính cách nhân vật trong phim, lúc này vẫn chưa có lời thoại, cũng không có âm nhạc tuyệt vời, nhưng cảm giác sinh trưởng trong rừng sâu núi thẳm, sinh tồn tự do tự tại như gió, rất động lòng người.

Người đàn ông này thật sự rất kỳ lạ, kỹ thuật diễn tựa như sớm trở thành một phần thân thể của hắn, sự tự nhiên tiêu sái hắn có thể sử dụng bất cứ lúc nào như đôi tay hắn.

Dễ nhận thấy đạo diễn rất hài lòng, bảo Grace quay một cảnh khác.

Shere đứng bên cạnh cầm khăn lông lau mặt, trên trán lấm tấm có một giọt mồ hôi rơi xuống. Mới vừa rồi có mấy cảnh phải quay treo ngược trong không trung, trước sau đều không có chỗ nào dựa vào, vô cùng đau khổ. Nếu như đổi lại là một diễn viên khác đã sớm yêu cầu diễn viên đóng thế hoặc là nghỉ ngơi một lúc rồi mới quay tiếp, nhưng cố tình tính tình hắn ta rất cố chấp, rất nghiêm túc, không để ý tới diễn tốt nhất, mặc dù đúng là chỉ một lần là qua, nhưng mệt mỏi không chịu được.

Niệm Ân suy nghĩ một lát, cầm nước suối đi tới có chút ân cần hỏi: “Rất khó chịu sao?”

“Không có.” Khăn lông che khuôn mặt tuấn tú, không nhìn ra vẻ mặt, giọng của Shere nghe buồn buồn, lại mang theo vẻ trêu chọc: “An ở bên cạnh tôi, thật sự một chút cũng không cảm thấy mệt.”

Niệm Ân cắn môi dưới, có chút đã quen người đàn ông thỉnh thoảng nửa thật nửa đùa nói, cũng không trả lời hắn.

“An, hãy nói thật với tôi.” Shere đột nhiên kéo khăn lông xuống, vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ nghiêm túc, hoàn toàn không giống bất cần đời như trước, có thể khiến người ta có cảm giác bị áp bức.

Niệm Ân gật đầu một cái, “Được.”

“Có phải tôi vẫn rất đẹp trai không?” Một dã nhân mặc váy da thú, hắn xoay một vòng.

“Hả?” Niệm Ân há to mồm, trợn tròn mắt.

Shere sờ cằm, “Quả nhiên, cho dù tôi là dã nhân, cũng đẹp trai nhất.”

Niệm Ân bật cười.

Shere cười hì hì không nói đùa với cậu nữa, ngược lại nghiêm túc chỉ vào đám diễn viên đang tụ tập phía bên kia, nhỏ giọng giới thiệu bên tai Niệm Ân, thuận tiện bình luận kỹ thuật diễn của những người đó, còn có một số chi tiết cần chú ý lúc diễn, còn đủ loại kinh nghiêm trước kia hắn ta diễn kịch.

Mặc dù Niệm Ân quyết định phải cố gắng hát, nhưng trong tiềm thức vẫn có một chút hướng về đối với nghề diễn viên, cho nên không nhịn được trợn to hai mắt lắng nghe, còn nghe rất vui vẻ, ánh mắt lúc nhìn về phía Shere không nhịn được mang theo chút sùng bái nho nhỏ.

Shere càng thêm đắc ý, liền đưa tay cười mới nói: “An, sau này có muốn hợp tác với tôi một lần nữa không?”

“Trời ơi!” Niệm Ân có chút kinh ngạc.

“Giống như bộ phim <Yêu như gió thoảng>, tiếp tục hợp tác lần nữa.” Shere cười nói, trên mặt có vẻ như đang nhớ lại, than thở nói: “An, mặc dù là lần đầu tiên nhưng không có ai để tôi tán thưởng hơn em.”

Niệm Ân cười có chút ngại ngùng, nhìn bộ dạng Shere rất chân thành tha thiết, cũng không nói lời khiêm tốn. Cậu cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát, đưa tay tới bắt tay hắn, đồng ý nói: “Được, nếu như có cơ hội.”

…..

Edward nói chuyện điện thoại xong đi tới thì nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ, bộ dạng nói chuyện rất vui vẻ.

Bởi vì Shere bình luận kỹ thuật diễn của diễn viên trong đoàn làm phim với Niệm Ân, cho nên vì không để người ta nghe thấy liền hạ thấp giọng nói bên tai đối phương. Khoảng cách giữa hai người khó tránh khỏi gần gũi, thoạt nhìn giống như đang tựa sát vào nhau.

Edward đứng tại chỗ không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn hai người kia.

Ánh mắt, nụ cười, còn có lúc nói chuyện, Niệm Ân luôn có thói quen chớp lông mi dưới.

Không ai quen thuộc đứa bé kia hơn anh, cho nên rất rõ ràng nhìn ra được hiện giờ Niệm Ân đang vô cùng vui vẻ.

Không muốn tiến lên quầy rầy khoảnh khắc vui vẻ, cho dù trong lòng rất không thoải mái. Vậy mà khi Niệm Ân đưa tay bắt tay Shere, trong đầu Edward cảm thấy “Đông” một tiếng. Người đàn ông luôn trầm ổn, cho dù đối mặt với đám chó săn vô lại, giảo hoạt ác liệt kia, vẫn có thể duy trì phong độ, ưu nhã giải quyết tất cả mọi chuyện, thế nhưng vào lúc này cảm thấy luống cuống.

Đột nhiên anh chợt ý thức được: Anh không cách nào xông lên ngăn lại, cũng không cách nào phản đối bất kỳ quyết định nào của Niệm Ân.

Có lẽ vị trí của người đại diện khiến anh một tấc cũng không rời đối phương, nhưng từ đầu tới cuối không thể giúp mình có được trái tim đối phương.

Ánh mặt trời buổi sáng rực rỡ xuyên qua đỉnh đầu hai người, hất tới dưới chân Edward. Anh đột nhiên lùi về sau mấy bước, lấy điếu thuốc từ trong túi ra đặt trên miệng châm lửa, khói lượn mù mịt dâng lên che giấu vẻ mặt đau đớn giãy dụa. lê*quý)ĐÔn

Sau đó anh đột nhiên tựa trên thân cây, lẳng lặng nhìn bầu trời.

Bắt đầu từ khi nào nhỉ, đứa trẻ xinh đẹp đứng trong đại sảnh sân bay đã từ từ trưởng thành!

Như vậy, có phải có nghĩa là mình càng già thêm rồi không?

Anh lo lắng thở dài, trong lòng có tâm tình một chút cũng không muốn buông tay.

……

Bên kia đoàn làm phim bảy mồm tám mỏ chõ vào, Shere nhẹ nhàng như thường hoàn toàn khác biệt với lúc quay phim, đạo diễn hắng giọng chửi mắng, các diễn viên vừa cười khổ vừa cố gắng gấp bội để diễn.

Shere vừa nghỉ ngơi vừa trò chuyện với Niệm Ân, con ngươi màu lam dịu dàng nhìn chăm chú vào thiếu niên đang mỉm cười trước mặt.

So với năm trước, cuối cùng cũng trưởng thành hơn rồi.

Shere vừa nghĩ vừa cười, nhớ tới lúc mới gặp mặt rõ ràng vẫn còn con nít, nhưng vẻ mặt lại cô đơn khiến người ta nhìn vừa buồn cười lại cảm thấy đau lòng. Sau đó lại nhìn thấy bộ dạng cậu đứng trong màn đêm mờ ảo, khiến người ta không nhịn được muốn kéo cậu ra dưới ánh mặt trời.

Tình cảm khi đó, là không nỡ buông sao?

Đã sớm nên biết.

Người giỏi diễn xuất phân ra hai loại, một loại đối với tình cảm biển hóa của bản thân mình sẽ cực kỳ nhạy bén phát hiện ra; một loại chính là lúc nào cũng chìm trong vai diễn, cuối cùng không phân rõ được tình cảm của mình.

Vậy mà, Shere tin mình thuộc về dạng người trước, chỉ là có một khoảng thời gian bị thứ tình cảm chưa từng trải qua che mắt lại, không nhìn rõ chân tướng.

Gió thổi qua rừng cây phát ra tiếng xào xạc nho nhỏ, còn có tiếng động của máy quay phim….

“An!” Đột nhiên Shere kêu lên, hắn cúi đầu, một màn kia như dừng lại ở trong đôi mắt màu lam kia, hắn nhẹ nhàng nói, “An, chúng ta quen biết hơn một năm rồi nhỉ!”

Niệm Ân sửng sốt ngẩng đầu lên, trên trán người đàn ông còn giọt mồ hôi trong suốt, ánh mặt trời màu vàng chiếu xuống, người trước mắt này có sức hấp dẫn khiến người ta thét chói tai. Cậu lại nghĩ tới lần đầu tiên thấy Shere trong hành lang, người đàn ông có nụ cười hấp dẫn như đóa anh túc, trong lòng không khỏi khẽ động, tựa như có thứ gì đó đang thay đổi, cậu thử thăm dò kêu: “Shere?”

“Mặc dù ở chỗ này không thích hợp cho lắm, bầu không khí cũng không được tốt cho lắm….” Người đàn ông vẫn luôn tự nhiên phóng khoáng nhỏ giọng oán giận một câu, con ngươi màu lam chớp chớp, mang theo chút trẻ con, xoa dịu không khí có chút khẩn trương, hắn nhẹ nhàng nói, “Nhưng tôi không đợi được nữa, An, tôi cảm thấy…. Tôi cảm thấy, tôi chắc là yêu em.”

“Hả?” Niệm Ân ngẩn ra, hoài nghi mình nghe lầm.

“An, chúng ta kết giao đi!” Shere lặp lại một lần, vừa lúc đoàn làm phim bên kia giải tán, giọng nói của hắn quanh quẩn trong không gian yên tĩnh của hai người.

Niệm Ân không tự chủ quay đầu muốn tìm Edward giúp đỡ.

“Chúng ta ở cùng một chỗ, thế nào?” Trong đôi mắt màu lam của Shere tràn đầy niềm vui và chờ đợi, “An!”

“Anh… Sao anh cảm thấy anh yêu tôi?” Niệm Ân không tìm thấy Edward, không thể làm gì khác hơn là lần nữa quay đầu đối mặt với Shere, cậu do dự hỏi ngược lại.

“Trước kia bất kể là diễn phim hay trên thực tế, cho dù tình yêu sâu đậm nhất tôi cũng cảm thấy trong lòng vẫn trống rỗng như cũ, có lúc còn khó chịu lợi hại. Có lẽ vì tôi tự biết rất rõ những thứ kia đều là giả, không phải thật. Cho đến khi gặp em, mặc dù tôi không dám chắc nhưng mỗi lần ở bên cạnh em, tôi đều cảm giác nơi này rất ấm áp.”

Shere nghiêm túc trả lời, hắn dùng tay phủ lên ngực, “Nơi này, cũng không còn khó chịu khó chấp nhận như trước kia.”

Niệm Ân im lặng lúc lâu, cậu cúi đầu, lông mi dài run rẩy như bị giật mình, trong lòng cậu có chút mờ mịt, một trận gió thổi qua lá cây dưới chân bị gió thổi bay lên.

Cậu nhắm mắt lại nhớ lại rất nhiều năm trước, mình sợ hãi tỏ tình với Âu Dương Kiệt.

“An?” Giọng Shere lại lần nữa vang lên, mang theo chút gấp gáp: “Thật sự sau khi biết em, lúc nào tôi cũng cảm thấy ấm áp, cũng không còn cảm thấy trống rỗng và hít thở không thông. Điều này chứng minh cái gì? An, tôi….”

“Shere…” Niệm Ân mở mắt, cắt ngang lời tỏ tình của đối phương sau đó do dự mở miệng muốn trả lời hắn.

Đột nhiên một bàn tay đè vai cậu xuống, Edward ngăn cậu phía sau lưng, biểu tình trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt và sự lạnh lẽo, có chút giễu cợt mở miệng. “Shere tiên sinh, chúc mừng cậu, điều này chứng minh hiện giờ bệnh tim của cậu đã khỏi.”

Hết chương 16

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.