Niệm Ân

Chương 36: Chương 36




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Bùm-“

Pháo hoa chói mắt xẹt qua bầu trời, nở rộ từng đóa giữa không trung xinh đẹp như hoa. lqdonn

Đám người dưới sân khấu hoan hô, sau đó theo âm nhạc vang lên, sự yên tĩnh dần dần khôi phục…

Vi­sions that can change the world trapped in­side an or­di­nary girl

Mơ ước sẽ thay đổi thế giới bình thường trong lòng cô bé,

She looks just like me too afraid to dream out loud.

Dường như cô ấy sợ tôi không dám lớn tiếng nói ra ước mơ.

………

Tiếng đàn Piano róc rách như dòng suối khẽ vang lên, toàn cảnh vườn hoa trong quảng trường buổi biểu diễn ca nhạc im ắng.

Ánh đèn màu lam rải lên sân khấu từng vòng ánh sáng dịu nhẹ, âm nhạc êm dịu giống như dòng nước chảy xuôi, nương theo ánh đèn êm dịu lặng lẽ chảy.

And though it” s sim­ple your idea, it won” t make sense to ev­ery­body.

Và mặc dù ý tưởng của bạn đơn giản, không phải đối với ai nó cũng có ý nghĩa.

You need courage now If you” re gonna per­se­vere.

Nhưng bạn phải kiên trì, cũng cần phải có dũng cảm.

Niệm Ân đứng trên sân khấu, ánh đèn mông lung, khuôn mặt tinh xảo nhưng lại thanh tú giống như một cô gái, cậu nhẹ giọng hát, tiếng hát dần dần tung bay giữa không trung trong quảng trường, không trong trẻo trôi chảy như ngày thường, ngược lại giống như lúc còn nhỏ mẹ ngâm nga khe khẽ bên tai, từng câu êm dịu…..

Trước mắt như hoa tươi nở rộ, chạm vào mùi hoa nồng nặc, từng mảng lớn màu sắc ảm đạm, màu vàng, màu đỏ, màu xanh biếc, màu tím!

Ngày đã gần đến hoàng hôn.

Trong trường đại học,

Âu Dương Kiệt ôm quả bóng rổ vội vàng chạy qua sân thể dục, sau đó đứng trước mặt cậu, miệng há to thở hổn hển, giọng nói có chút không vui.

“Tại sao hôm nay không đợi anh?”

Niệm Ân ngẩng đầu lên, sắc mặt có vẻ phức tạp, cậu hỏi ngược lại, “Sao tôi phải đợi anh?”

“Bởi vì….”

“Không nói được sao?” Trong đôi mắt Niệm Ân chợt lóe sáng, cậu từ dưới bóng cây đứng dậy, cánh hoa nhỏ nho theo gió bay xuống đậu trên bờ vai cậu, “A Kiệt, em thích anh… Là rất thích, rất thích!”

Cửa bệnh viện,

An Minh Vũ ôm lấy cậu, “An An, ba tới đón con về.”

Niệm Ân cúi đầu, tầm mắt dừng trên đôi chân mang giày của ông ta.

Sau đó là, cậu và Edward ở trong nhà,

Một đôi cá hôn nhau trong hồ cá trong suốt, miệng một lần lại một lần dính vào nhau.

Nước lặng lẽ chảy qua!

Hoa thủy tiên trên cửa sổ nở rộ.

………

Dưới sân khấu, hai tay Jenny hợp thành chữ thập, trong mắt lóe lên dòng lệ trong suốt, cô hết sức chăm chú nhìn người thiếu niên kia, nghe giai điệu thanh tao này.

Louis đưa tay ôm lấy vợ mình, chỉ lẳng lặng đứng thẳng, ánh mắt chuyên chú.

Dany bưng kín mặt, không biết tại sao cậu ta muốn khóc…. Nốt nhạc trầm bổng, có khả năng khiến người ta rơi nước mắt!

…….

Trong sân bay,

Edward đón Niệm Ân.

Trong rạp chiếu phim,

Niệm Ân hôn Shere.

Cậu hát cho Edward nghe, giọng khe khẽ hát: Xin yêu em, nếu không thì dẫn em rời đi, dẫn em rời đi.

Trên sân khấu, Niệm Ân không lộ vẻ gì, sắc mặt có chút hoảng hốt chập chờn.

-Trước mắt có một con đường rất dài, trên đường rất gập ghềnh, bước về phía trước cũng rất khó khăn, người đi trên con đường kia là ai?

Vì vậy cậu lảo đảo đi từ chỗ phía sau sân khấu ra tới trước chính giữa sân khấu, tại sao cậu lại nhìn thấy từng mảng lớn hoa tươi nở rộ phía xung quanh, nồng nặc hương hoa, mang theo mùi hương say mê.

-Người kia là tôi chắc!

-Là tôi đi trên đường núi gập ghềnh.

-Sau đó, cứ đi thẳng một mạch xuống, một mạch đi xuống… Không có điểm cuối, không có điểm cuối!

-Tại sao chỉ có một mình tôi?

-Tại sao chỉ có một mình tôi?

-Tại sao chỉ có một mình tôi?

Cậu lúc lắc đầu, có chút cảm giác mê man, trong lồng ngực có cảm xúc không nói ra được, tuyệt vọng, bất lực, cô đơn, tức giận, ủy khuất…. Rất nhiều tâm tình tiêu cực xông tới, có thứ gì đó trong cơ thể xúc động muốn trào ra ngoài, muốn phát tiết ra ngoài!

Tiếng nhạc đột nhiên vút cao lên… Mang theo tiếng thét khàn khàn!

Keep the dream alive don” t let it die.

Hãy để mơ ước kéo dài, đừng để nó tan biến,

If some­thing deep in­side keeps in­spir­ing you to try, don” t stop

Nếu có điều gì đó sâu thẳm bên trong vẫn giữ cảm hứng để bạn cố gắng, đừng dừng lại,

And nev­er give up, don” t ev­er give up on you

Và đừng bao giờ bỏ cuộc… Đừng bao giờ từ bỏ bạn.

Edward không tự chủ được bước lên phía trước, rồi dừng lại, trong mắt lóe lên sự kinh hoảng và lo lắng.

Kevin đứng trong góc sân khấu, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên giữa sân khấu, ngón tay bấm sâu xuống lòng bàn tay, từng tia máu nhỏ rịn ra.

Giọng hát như vậy, thích hợp nghe vào nửa đêm.

Louis ngẩng đầu nhìn lên bầu trời có chút ngây dại.

Đứa bé này tuyệt đối tài hoa hơn người, hoa mỹ thiên phú khiến người ta hít thở không thông.

Bởi vì chỉ cần có sự tồn tại của cậu, tất cả ca sĩ sẽ có sắc mặt ảm đạm.

Mặc dù anh ta là nhiếp ảnh gia, đối với âm nhạc cũng không thông thạo lắm, nhưng từ xưa tới này nghệ thuật vẫn là tương thông với nhau… Từ lúc tiếng hát vang lên, giọng hát phảng phất như xuyên đi trong bóng tối, rồi lại kiên định, cao vút, đau thương, ngọt ngào, êm ái, còn cả cảm giác rung động đến tâm can trong khúc nhạc đó, mỹ lệ khiến người ta rung động.

Vậy mà trong lòng Louis dâng lên cảm giác không yên!

Giám đốc sản xuất ở phía sau sân khấu nhíu mày.

Đối với buổi biểu diễn mời một vị khách có scandal dây dưa như vậy, hắn vốn không tán thành, nhưng trách nhiệm trên người, chỉ cần không làm loạn gì thì hắn cũng không có ý kiến. Cũng may khi âm nhạc vang lên thì giọng hát tuyệt vời này, khiến vẻ mặt hắn lập tức dịu xuống đi rất nhiều.

Nhưng, theo âm điệu cao vút dần vụt bay, hắn không nhịn được thở dài, tiếc nuối lẩm bẩm: “Giọng hay như vậy, âm sắc tốt như vậy, đáng tiếc! Đáng tiếc! Đây là cậu ta đang làm cạn kiệt giọng ông trời ban cho mình!”

Trợ lý bên cạnh không hiểu nhìn về phía hắn, cẩn thận hỏi: “Có cái gì không đúng sao?” Lêqiuydon

“Không có, tôi chỉ tiếc nuối một thiên tài biến mất….” Giám đốc sản xuất lắc đầu một cái, không giải thích gì nhiều mà đi ra ngoài.

Tất nhiên người thiếu niên kia dậy thì chậm hơn so với bạn cùng lứa tuổi bình thường, cho nên còn có thể nghe ra dây thanh còn vẻ non nớt, cũng không được bảo vệ, vào giờ khắc này lại phát ra âm sắc cao vút và đau thương như vậy, bỏ qua giọng hát thiên phú càng giống như đứt hơi khản tiếng gào lên, âm sắc quá cao như vậy làm tổn thương đến cổ họng!

Nhưng tất cả mọi người không hề chú ý, giờ khắc này bọn họ chỉ chìm đắm trong nhạc khúc quá duyên dáng.

Nốt âm cao vẫn bay vụt hướng về phía trước, trôi lơ lửng giữa không trung, vang vọng bên tai.

Niệm Ân cảm thấy đầu rất choáng váng, cậu chỉ biết muốn dốc hết toàn lực hát xong bài hát này, ngoại trừ suy nghĩ này ra thì cái gì cũng không nghĩ tới được. Ánh mắt màu mực dần dần mất tiêu cự, cậu đứng giữa sân khấu không nhúc nhích, tay trực tiếp nắm chặt microphone, dựa bảo bản năng mà hát, thân thể mảnh khảnh lảo đảo muốn ngã xuống.

Giọng kéo đến cuối cùng thành cao vút và chói tai!

Ome­times life can place a stum­bling block in your way

Có lúc vận mệnh sẽ ném chướng ngại vật trên con đường của bạn,

But you” re got­ta keep the faith, bring what” s deep in­side your heart yeah your.

Nhưng bạn phải giữ vững niềm tin, ẩn sâu trong trái tim bạn.

Heart to the light.

Mang đến ánh sáng cho trái tim bạn.

And nev­er give up Don” t ev­er give up on you.

Và đừng bao giờ từ bỏ…. Đừng bao giờ từ bỏ bạn.

Nooo don” t give up,

Đừng, đừng bỏ cuộc,

No, no, no, no don” t give up

Không, không, không, không bỏ cuộc,

Oh, no, no, no, no don” t-give-up

Oh, không, không, không, đừng bỏ cuộc…..

Vĩnh viễn đừng bỏ cuộc!

Âm cao không ngừng xoay lượn bay vút lên cao, mỹ lệ đến gần như tàn khốc….

Ánh đèn trên quảng trường rất sáng rực, từng đường ánh sáng vạch ra như cảnh tượng mộng ảo….

Giây phút đó, thế giới phai nhạt, người đi đi xa, trên trời dưới đất chỉ còn lại một mình cậu, ngâm nga từng câu: Vĩnh viễn không từ bỏ… Vĩnh viễn không từ bỏ….

Đây đủ hoa tươi mọi màu sắc… Đây con đường gập gềnh nhấp nhô… Đây cuộc độc hành không có điểm cuối….

Kiếp trước kiếp này….

Vố số người thoảng qua trước mắt…. Vô số giọng nói của con người vang lên bên tai….Vô số người không ngừng đi qua sinh mệnh của cậu, từ đó không còn tung tích gì nữa….

Nooo don” t give up,

Không, không từ bỏ,

No, no, no, no don” t give up

Không, không, không, sẽ không từ bỏ,

Oh, no, no, no, no don” t-give-up

Oh, không, không, không, vĩnh viễn không từ bỏ….

Thật thật giả giả, hư hư thật thật!

Chỉ còn lại nụ hôn trên bờ biển dưới ánh mặt trời…

“An, tôi yêu cậu!”

Dưới sân khấu, một nữ sinh đột nhiên hét lên!

Sau đó chính là vô số tiếng người la lên: “An, chúng tôi yêu cậu!”

Niệm Ân cố gắng mở hai mắt, làm thế nào cũng không thấy rõ thứ gì cả, chuyện xảy ra từ rất nhiều năm trước, từng màn từng màn thoáng qua trong đầu….

Cậu cúi đầu dắt tay Âu Dương Kiệt đi qua con đường nhỏ trên sân trường.

Cậu đứng trong sân bay, đón nhận cặp mắt màu lam sáng ngời, giơ tay lên che mắt mình.

Cậu đưa tay ra, dây chuyền màu bạc quấn quanh cổ tay.

Cậu một thân một mình đi qua đường phố.

Sau đó, dường như cậu nhìn thấy Edward đứng ở chỗ không xa, đưa tay về phía cậu!

Tiếng nhạc ngừng lại, tiếng hát ngừng lại.

Niệm Ân đứng chính giữa sân khấu không nhúc nhích.

Khán giả hoan hô, tình cảm nồng nàn nhìn cậu, hi vọng cậu hát một bài nữa!

Niệm Ân lại kinh ngạc đứng đó, từ đầu tới cuối không nói gì, cũng không động đậy.

Không khí trở nên quái dị….

Từ từ, một người dừng nói lại, hai người dừng nói lại, ba người dừng nói lại…. Cuối cùng, dường ấn nút tạm dừng hình, hoàn toàn yên tĩnh.

Niệm Ân lấy tay gõ đầu một cái, đầu vẫn choáng váng không tỉnh táo chút nào nhữ cũ, cậu không thấy rõ thứ gì cả, vẫn cảm giác Edward đứng ở chỗ cách đó không xa…. Cậu bước từng bước….

Giống như nhìn thấy Edward cười vẫy tay với cậu…. Từng đóa hoa tươi nở rộ… Thế giới trở nên lay động….

Cậu cố gắng nở nụ cười lấy lòng, cất bước tiếp tục đi về phía trước… Một bước, hai bước, ba bước…. Cậu đi tới đường rìa sân khấu…

Cậu không ý thức được trong tay mình còn cầm một chiếc microphone, cũng không chú ý tới xung quanh còn có những người khác… Cậu chỉ hướng về người đàn ông đó đi tới, người đàn ông ấm áp có đôi mắt màu lam nhạt giống màu bầu trời!

Một tay cậu cầm microphone, một tay thẳng tắp hướng về phía trước….

“Edward, em yêu anh!”

Cậu khẽ nói.

Giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, phảng phất như sợ thứ gì đó thức dậy…

Quảng trường yên tĩnh quanh quẩn lời tỏ tình kia!

Sau đó, cậu đạp vào khoảng không, rơi xuống phía dưới giống như thiên sứ gãy cánh!

Nặng nề ngã xuống sân khấu!

Cậu khẽ nói: “Edward, em yêu anh!”

Hết chương 36

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.