Niệm Bồ Công Anh

Chương 4: Chương 4: Dạy vợ




Đọc xong đừng kêu ta biến thái..

Kình Long Đảo vẫn náo nhiệt như mọi ngày, với sự trở về của đại công tử càng tăng thêm. Mới sáng sớm lão đảo chủ đã la hét gọi mọi người dậy dùng điểm tâm, vì lão phu nhân muốn có một bữa sáng đoàn viên. Kẻ đưa đầu chịu chém đầu tiên dĩ nhiên là phu thê đảo chủ, bộ mặt nhăn nhó không cam lòng vì bị đánh gãy phút ân ái đảo chủ buồn bực ngồi phịch xuống ghế. Tiếp theo là nhân vật chính đại công thử bị áp tải ra khỏi phòng trong khi mắt vẫn còn nhắm như người mộng du ngồi xuống bàn. Cứ thế từng tên một lên dĩa không cam tâm ngồi vào bàn dùng điểm tâm sớm.

“Nãi nãi a, Băng Nhi không thích ăn củ cải muối đâu” Tiểu Băng Nhi nhìn chỗ củ cải muối được xếp sẵn trong chén cháo của mình.

“Không sao, ta ăn dùm muội” Huyền Ngự rất tự nhiên múc chỗ củ cải muối sang chén mình, sau đó không ngần ngại múc trả lại nàng mấy miếng thịt bò trong chén mình. Đại gia đang ngái ngủ bỗng chốc mắt to mắt bé sửng sốt nhìn.

“Khụ… sư huynh a, huynh thấy tiểu tử nhà đệ chăm sóc con dâu tốt không? hay là chọn ngày lành tháng tốt…” Đoan Mộc Viêm An đùa cợt cất tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng.

“Ngày tốt cái đầu nhà người..” vù vù một tràng đũa ám khí lao vút về phía oai phong lẫm liệt Huyền Minh vương.

“Oài sư huynh nếu huynh muốn tiểu nữ nhà huynh thành Huyền Minh Vương Phi ngay lập tức thì cũng không cần gì ám sát ta …..” Viêm An trừu trừu miệng uỷ khuất lên tiếng.

“Ta nói gả nhi nữ cho tiểu tử nhà người khi nào hả?” Đảo chủ tiếp tục lồng lộn đứng lên.

“A cái này, không phải nữ tử nhà huynh phi lễ Ngự Nhi nhà ta trước sao ?phải chịu trách nhiệm chứ. Nếu không còn gì là trinh tiết con trai ta nữa?”

“Ngươi… con trai ngươi là nam nhân cần gì trinh tiết?”

“Ai nói không? không biết, Tiểu Băng Nhi đáng yêu cháu có muốn chịu trách nhiệm với Ngự ca ca không?” thấy tranh cãi mãi với đảo chủ không ổn Viêm An quay qua tiểu Băng Nhi đang say sưa ăn cháo hỏi.

“Tất nhiên a, mẫu thân đã dạy phải có trách nhiệm với đồ chơi của mình. Nên ta sẽ có trách nhiệm thực tốt với Ngự ca ca.” Băng Nhi ánh mắt to tròn long lanh hạ quyết tâm.

Đoan Mộc Huyền Ngự ngồi bên cạnh cười khổ, tiểu hài tử đúng là tiểu hài tử a. Chỉ trách nhân duyên trêu đùa cho hắn lưu luyến nàng làm chi. Nhưng như vậy cũng rất thú vị có thể chậm rãi nhìn nàng lớn lên, người xưa nói dạy vợ từ thuở lơ ngơ mới về nay hắn dạy vợ ngay từ thuở còn thơ sau này còn gì bằng. Một ý nghĩ đen tối xẹt qua trong đầu khiến bạc môi đông cứng giãn ra một nụ cười âm hiểm.

“Sư huynh thấy chưa?” Viêm An đắc thắng tiếp tục trêu tức đảo chủ.

“Ta giết ngươi….”

Huyền Ngự lắc đầu nhìn hai lão nhân đầu đã hai thứ tóc mà vẫn như trẻ con rượt đuổi nhau quanh nhà.”Băng Nhi chúng ta ra ngoài chơi nha”

“Ân” Tiểu Băng Nhi thích thú theo Huyền Ngự ra ngoài chơi, sau một hồi nô đùa rất vui ,hắn còn mua cho nàng đến sáu cây đường hồ lô, thi triển khinh công đem nàng lên ngọn cây ngồi hóng mát.

“Băng Nhi có ngon không?” Huyền Ngự sủng nịnh lau đi đường ngọt dính trên mặt đáng yêu của nàng.

“Rất ngon” Băng Nhi không ngẩn lên gật gù trả lời, tiếp tục ăn.

“Cho Ngự ca ca nếm thử có được không?”

“Ân, đây cho ca ca” Băng Nhi có chút tiếc nuối đưa cho Huyền Ngự một sâu kẹo hồ lô.

“Nhìn vẻ mặt muội nuối tiếc như thế, ta thực không nở a”

“Vậy sao” Tiểu Băng Nhi mừng rỡ thu lại sâu kẹo đưa lên miệng nhai.

“Nhưng thấy muội ăn ngon như thế ta cũng muốn thử, để muội không tiếc của hay cho ta ăn miếng trong miệng muội đi.Đằng nào nó cũng ỡ trong miệng muội rồi có gì phải tiếc” Đoan Mộc Huyền Ngự cười đến sáng lạn.

“Cũng đúng a, nhưng không lẽ ta phải nhả ra?”

“Không cần, chỉ cần muội dùng lưỡi đưa qua miệng ta một chút sau đó thu về chẳng phải đường vẫn trong miệng muội mà ta cũng được nếm thử sao.”

“Ngự ca ca huynh thực thông minh” Không do dự Tiểu Băng Nhi liền lọt lưới, ghé sát miệng Huyền Ngự. Chỉ đợi môi hắn khẽ nhếch liền nhanh nhẹn đưa lưỡi cùng miếng đường ngọt tiến vào. Đoan Mộc Huyền Ngự xanh thẳm mị nhãn khép hờ nhàn nhạt tiếu ý tiếp nhận thực thơm ngọt lưỡi thơm tho chủ động tiến vào đây dưa, chiếm khứ toàn bộ mật ngọt.(Tác giả: Ngự ca con người ta mới năm tuổi thôi nha…)

“Ư.. Ngự ca ca huynh đã nếm đủ chưa? Ta …ta ngộp thở” Thấy gương mặt bụ bẫm đỏ bừng suyễn khí Huyền Ngự không cam lòng tách ra.

“Đường hồ lô rất ngon, sau nay ta muốn cùng ăn với muội nhiều hơn. Nhưng không được cho người khác ăn đường chung như vậy với muội nhé. Vì muội phải chịu trách nhiệm với trinh tiết của ta mời có thể cùng ta ăn đường như thế” Huyền Ngự gian xảo xoa nắn đôi má như đào tiên, dào dạt ý tứ nói.

“Muội biết rồi Ngự ca ca” Tiểu Băng Nhi ngây thơ không nghĩ gì tiếp tục vui vẻ ăn miếng đường nãy giờ bị đưa qua đưa lại đã nhạt thếch.Thực tội cho tiểu oa nhi đáng yêu, không biết mình đã bắt đầu bị ném vào cuộc huấn luyện thê tử từ thuở còn thơ của kẻ nào đó.

——— —————

Sau một ngày chạy nhảy Tiểu Băng Nhi mệt nhoài, ghé sát vào lòng Huyền Ngự mà ngủ hai tay nắm chặt ngực áo không tài nào gỡ ra được. Nếu ai mạnh bạo can thiệp Tiểu Băng Nhi liền khóc ré lên khiến mọi người đều phải chùn bước. Dù không muốn, đảo chủ vẫn phải để Tiểu Băng Nhi cộng chẩm với “vị hôn phu”.

Đến nửa đêm Tiểu Băng Nhi giật mình thức giấc vì cảm thấy quần bị ướt thực khó chịu.Chán thật chắc tại buổi chiều uống nhiều nước hoa quả quá nên tương ra giường rồi. Sáng mai nương mà biết sẽ cười ta cho mà xem, phải thủ tiêu chứng cứ trước.

Tiểu Băng Nhi mơ màng ngồi dậy mới phát giác Huyền Ngự nằm bên cạnh, hình như vạt áo của huynh ấy cũng ướt rồi phải làm sao đây? đáng thức Ngự ca ca mới được, không thì không thể thủ tiêu tang chứng được.

“Ngự ca ca thức dậy” Tiểu Băng Nhi lay lay Huyền Ngự. Xanh thẳm con ngươi khẽ mở.

“Băng Nhi chuyện gì?” Huyền Ngự mắt nhắm mắt mở ngồi dậy dụi dụi mắt.

“Muội …muội lỡ tương ra giường rồi, còn làm ướt cả áo của huynh” Tiểu Băng Nhi thẹn thùng.

Huyển Ngự sững sờ vì đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng có biểu hiện như thế, Tiểu Băng Nhi của hắn thực là đáng yêu không sao kể xiết.

“Không sao, ta thay áo liền được.Muội cũng phải tay áo đi a, ướt như thế ngủ sẽ cảm lạnh”

“Nhưng muội chỉ biết mặc quần, chưa biết cài áo làm sao cả” Tiểu Băng Nhi khó xử nói.

“Không sao ta giúp muội”.

Nhanh nhẹn thu mớ chăn mền ướt sũng vứt xuống đất cùng cái ao ướt của mình.Vì lo lắng Tiểu Băng Nhi sẽ bị lạnh hắn liền để mình trần lao đi tìm quần áo cho nàng. Một lúc sao Tiểu Băng Nhi mới chật vật từ trong màn thay được cái quần, tội nghiệp lon ton đưa cho Huyền Ngự cái áo nhỏ ý nói nàng thực sự lực bất tòng tâm a.

Đoan Mộc Huyền Ngự ôn nhu đem nàng ôm vào lòng.Bất giác là da non nớt vô tình chạm vào bờ ngực trần trụ của hắn. Thân thể thoát nhiên cứng đờ một cỗ hoả khí ngùn ngụt bốc lên. Hắn vô thức không kiềm chế miết miết cánh tay bụ bẫm, tiếp đếm xoa xao bờ ngực mềm mềm bằng phẳng bây giờ chỉ có như vậy nhưng sau này sẽ thay đổi, sẽ không bụng to hơn ngực nữa, Huyền Ngự tà tà tưởng tượng.

“Ngự ca ca cũng không biết mặc áo sao?” Tiểu Băng Nhi thấy hắn ngẩn ra tò mò hỏi.

“Ách.. không phải, để ta giúp muội.” hắn giật mình nhanh chóng đem áo vội vàng mặc vào cho nàng. Sau đó đặt nàng lên giường.

“Tiểu Băng Nhi sau này không được để ai thay ao như vậy cho muội nữa được không?”

“Nhưng muội chưa biết cài áo phải làm sao? muội nhờ nương, cha hay đại ca mặc giúp nhé”

“Không được” Huyền Ngự bất giác quát.

“Ngự ca ca…?” Băng Nhi dường như bật khóc nhìn hắn uỷ khuất. Thấy thế tâm hắn lại lo lắng vạn phần ra sức dỗ dành, cuối cùng thở dài thoả hiệp.

“Được có thể nhờ nương, nhưng cha và đại ca thì không được đồng thời ai là nam nhân đều không được”

“Ân”

“Băng Nhi ngoan, Ngự ca ca thương Băng Nhi nhất” Huyền Ngự lại ôn nhu cười giúp nàng đắp chăn vỗ nhẹ trên lưng nàng vỗ về giấc ngủ.

Khi nghe thấy tiếng thở đếu của Băng Nhi , Huyền Ngự mới nhẹ nhàng bước ra ngoài khép lại môn hộc tốc chạy ra bờ biển trầm mình xuống làn nước lạnh. Làn nước lạnh vỗ về làn da đu dưa bạch kim tóc theo ánh trăng phát sáng trong đêm tĩnh mịch, giúp hắn nhiệt hoả dần tiêu thất. Bình tĩnh nghĩ lại hắn thực có chút giật mình hoảng sợ, từ lúc nào hắn biến thành tên sắc lang giống Đông Phương Vô Song đến thế. Nếu cứ tiếp tục thực hắn không đủ tự tin có khả năng kiềm chế, chết tiệt hắn phải rời đi mới có dũng khí đợi nàng khôn lớn.

Hạ quyết tâm Huyền Ngự chầm chậm bước lên bờ vô thức u oán nhìn về phía căn phòng nhỏ, nơi hắn biết nàng đang an lành ngủ say đợi hắn hoài bão.Nhưng hắn không thể trở về, có lẽ đã đến lúc nên về Huyền Minh Cung tu luyện.”Băng Nhi ta sẽ đợi nàng lớn lên” bàng bạc dưới ánh trăng bạch ngân tóc dài tung bay theo gió như ánh hi vọng chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.