Niệm Bồ Công Anh

Chương 15: Chương 15: Dù có cách xa




Thảo nguyên vẫn xanh, theo từng cơn gió bồ công anh dã từ đất mẹ bay xa theo đuổi một mối tình không có điểm kết. Cho đến một ngày không còn sức để bay, bồ công anh đậu lại mang theo bi thương đi vào lòng đất sản sinh hậu đại vươn mình theo gió. Dù có vĩnh viễn vô vọng nhưng tình yêu gió vẫn đọng mãi trong tim.

Sau đêm hôm đó Băng Nhi vẫn không tốt hơn, tuy đã hạ sốt nhưng vẫn ngủ ly bì thời gian thanh tỉnh ngày càng ít. Huyền Ngự đôi mắt thâm quầng túc trực bên giường, nhãn đồng màu lục bảo đã mất đi tinh anh chỉ vằn tơ máu đượm buồn.

“Vương nhận được tin một ngày nữa Đông Phương đảo chủ cùng phu nhân sẽ đến”

“Ân” Huyền Ngự nhàn nhạt đáp, mắt vẫn không rời dung nhan có phần nhợt nhạt ngủ yên trên giường.

“Còn quận chúa hôm nay vẫn đến đợi bên ngoài”

“Bảo nàng ta cút” Huyền Ngự không còn kiềm chế được bất mãn với Phính Đình ba ngày nay nàng đều đến muốn gặp hắn nhưng đều bị ngăn ở cửa. Hắn cần một chỗ để phát tiết phẫn nộ và lo âu trong lòng nên Huyền Ngự liền đổ lỗi cho Phính Đình tặng kiếm mới dẫn đến Băng Nhi …..

Nhưng hắn lại không cách nào đổ toàn bộ lỗi lầm cho người khác. Vì chính hắn mang Ngân Điệp làm lễ vật cầu hôn cho Băng Nhi. Chính hắn muốn công khai thân phận của nàng, chính hắn làm tất cả. Bản tính long loại vốn ích kỷ chấp nhất có thù tất báo, cho nên khi bản thân lầm lỗi càng dằn vặt đau khổ gấp bội.

——— —————— —————–

Khi hoàn hôn nhuộm đỏ Huyền Minh Cung, xa mã của Đông Phương đảo chủ đã đến trước cổng lớn. Đông Phương đảo chủ đã bước vào tuổi trung niên nhưng vẫn uy vũ tráng kiện một thân trường bào hắc sắc bước xuống. Ánh mắt hoa đào vẫn tinh anh như thời trai trẻ liếc xéo tổng quản ra đón, Đông Phương đảo chủ hừ lạnh khiến hàn khí lan tràn.

“Lão công a, mau giúp ta” Hàn khí bỗng chốc tiêu thất, nồng nàn như xuân đảo chủ vội nhảy tót đến cạnh cửa xe đỡ phu nhân xuống. Đông Phương phu nhân vẫn yếu thích trang phục bạch sắc kiểu “Tiểu Long Nữ” thuần khiết, chỉ là mái tóc vấn cao theo kiểu phụ nữ có chồng khiến nàng mang theo một nét phong tình của “Thiếu phụ ngây thơ” cho dù nàng chẳng còn ngây thơ chút nào.

“Đảo chủ, phu nhân Vương hiện đang túc trực bên giường tiểu thư lão phu mạn phép mới hai vị vào trong”

“Vậy làm phiển tổng quản” Phu nhân điềm đạm nói. Còn đảo chủ liền cho quần chúng một cái hừ lạnh buốt từ chân lên đến đầu.

——— —————— —————–

Căn phòng hoa lệ nhuốm một màu ảm đạm, tuấn nhan mệt mỏi trên cằm râu đã lún phún xanh khiến Huyền Ngự nhìn thực đáng thương. Cho nên trái với dự định ban đầu, sẽ cho tiểu tử kia một trân nên thân, đảo chủ chỉ đành hừ lạnh bước vội đến bên giường với tay vào chăn gấm bắt mạch cho con gái. Chân mày đảo chủ càng nhíu chặt tâm tình Huyền Ngự càng chìm xuống đáy cốc.

“Băng Nhi như thế này từ khi nào?” đảo chủ lạnh lùng hỏi.

“Từ ba ngày trước”

“Chuyện gì xảy ra?”

“Là do vương tặng một bảo kiếm cho tiểu thư đêm hôm đó xảy ra chuyện chân khí nghịch lưu, nhưng tiểu thư thể chất âm hàn bẩm sinh lại gặp nguyệt sự nên khí hư ứu đọng tạo thành hiện tại”Trúc nhanh nhẹn báo cáo tình hình cho đảo chủ.

“Ở đây có ôn tuyền không?”

“Dạ chính là dục phòng phía sau nối trực tiếp nối với mạch suối nóng”

“Vậy nhanh chóng đưa Băng Nhi vào ôn tuyền mặt khác bỏ thêm Nguyệt Thiên Thảo này vào nước” đảo chủ từ trong tay áo lấy ra một bao gấm đưa cho Trúc.

“Để ta đưa Băng Nhi vào trong” đảo chủ phu nhân đau sót nhìn con gái nhợt nhạt, nếu năm xưa thân làm mẹ nàng cẩn thận một chút thì Băng Nhi đâu đến tình trạng này.

“Ngươi đứng lại” Huyền Ngự đang định đi theo Trúc và Đông Phương phu nhân vào ôn tuyền liền bị đảo chủ lạnh lùng cản lại.

“Bá phụ” Huyền Ngự biết mình thật thố liền ngoan ngoãn ở bên ngoài nhưng không ngừng nhìn cánh cửa như muốn nhìn xuyên vào bên trong.

“Ngồi đi” đảo chủ lạnh nhạt chỉ chiếc ghế bên cạnh bàn trà. Còn bản thân đã tự rót cho mình một ly trà pha bằng nước tuyết từ đình núi.

“Vâng” không cam tâm rời khỏi cánh cửa nhưng dưới ánh mắt “nếu không nghe lời liền giết người” của đảo chủ, Huyền Ngự cứng ngắc ngồi xuống.

“Ngày mai ta sẽ mang Băng Nhi về Kình Long Đảo”

Huyền Ngự ngước lên nhìn đảo chủ không nói gì nhưng môi đã mín chặt móng tay bấm chặt vào tách trà đang tản ra hơi nước thanh mát nhưng không đủ xoa dịu hắn lúc này. Đảo chủ liếc nhìn Huyền Ngự biều tình kiềm chế như vậy cũng đành thở dài.

“Ta hiểu tâm tình của ngươi, năm xưa khi Tuyết Nhi trúng hàn độc ta cũng có tâm trạng như vậy. Bất lực tự trách, rõ ràng ta có khả năng bảo vệ mẹ con nàng như do ta bất cẩn không ngờ một khắc lơ là khiến kẻ thù có cơ hội hạ độc nàng khi gần đến ngày sinh nở. Khi còn trẻ nàng đã từng đỡ giúp ta một chưởng của Hàn Băng chưởng tuy đã hết sức cứu chữa nhưng di chứng để lại vẫn khiến nàng đau nhức khó thở khi trời chuyển lạnh. Ta tự hứa sẽ không để bất cứ tổn thương nào có thể chạm đến nàng nữa. Thế mà lần đó nàng lại trúng Hàn độc, Tuyết Nhi đã hi sinh toàn bộ võ công để bảo toàn Băng Nhi. Nhưng vẫn khiến bé con mới bảy tháng phải sinh ra. Nhớ năm đó chúng ta phải thay phiên nhau ấp Tiểu Băng Nhi trong ngực. Càng khắc nghiệt hơn Băng Nhi sinh ra vào đúng ngày đại tuyết lạnh lẽo tưởng như chúng ta có thể mất con bé bất cứ lúc nào. Nhưng không hổ là con gái của Đông Phương gia Tiều Băng Nhi đã mạnh mẽ mà sống sót. Từ đó Băng Nhi là viên minh châu của cả gia đình ta quá yêu chiều con bé khiến nó bướng bỉnh ngỗ nghịch như ta không quan tâm. Vì nó là con gái ta, đứa con gái duy nhất trân quý ta có đủ sức bảo bọc nó khoái đạt mà lớn lên. Sai sót duy nhất khiên bé con rời đi sự bảo bọc của ta chính là ngươi..”

“Bá phụ ta sẽ không nói lời xin lỗi, ta sẽ dùng cả đời để thay bá phụ bảo bọc và bao dung Băng Nhi. Sẽ không có lần sau..” nhãn đồng màu lục bảo ánh lên quang lam kiên định. Nam nhi sẽ không nói nhiều nhưng hành động sẽ nói lên tất cả.

“Vậy để xem bản lãnh của ngươi” đảo chủ nhìn ánh mắt kiên định đó cùng tách trà đã vở nát thành bụi phấn trên tay Huyền Ngự nhàn nhạt tiếp tục uống trà không nói thêm lời nào. Cả hai giữ im lặng nhưng không khí không còn lạnh lẽo đặc quánh như lúc đầu, mà tản mạn hòa hợp vì hiệp nghị đã đạt thành.

——— —————— ————-

Sau khi bước ra từ ôn tuyền Băng Nhi đã có vẻ tốt hơn, hàn độc chỉ tạm thời được Nguyệt Thiên Thảo áp chế. Cho nên nàng cần trở về Kình Long đảo điều dưỡng vì khí hậu thảo nguyên không thích hợp.

“Cha nương Băng Nhi không muốn trở về….Ngự ca ca giúp Băng Nhi với” Nàng cầu cứu nhìn hắn. Hắn biết phải làm sao, hắn cũng không muốn xa nàng nhưng nếu còn tiếp tục để nàng bên cạnh hắn sẽ phạm tội mất. Hắn còn muốn đợi nàng lớn một chút, trái non ăn sẽ mất ngon.

“Băng Nhi ngoan, cố đợi thêm một thời gian nữa Ngự ca ca sẽ đến đón muội. Lúc đó sẽ không ai bắt chúng ta phải xa nhau nữa”

“là khi nào?”

“Khi hoa tuyết rơi lần thứ mười sáu trong đời nàng rơi ta sẽ đến”

“Ngự ca ca bảo trọng…. Băng Nhi sẽ thuờng xuyên thổi hạt bồ công anh đến bên huynh.Huynh phải mau đến đón muội nếu không Kình Long Đảo bồ công anh sẽ tuyệt chủng đấy”.

Băng Nhi ta nói khi hoa tuyết rơi lần thứ mười sáu trong đời nàng, ta sẽ đến đón nàng về lại thảo nguyên. Chứ không nói sẽ không gặp nàng trong chừng ấy năm, nàng vẫn thật ngây thơ sao ta nỡ để nàng một mình cho tên nam nhân nào có cơ hội chứ. Công lao ta chăm bón sao có thể để kẻ khác cướp không…

“Khoan đã Băng Nhi” Huyền Ngự vội kéo Băng Nhi trở lại trong ngực.

“Ngự ca ca?” Băng Nhi mếu máo.

“Cầm lấy, đây là bí kiếm Âm Long thích hợp với cơ thể muội” Huyền Ngự đặt vào túi gấm bên hông Băng Nhi một quyền sách nhỏ bìa vàng.

“Muội không muốn bí kiếp muội muốn Ngự ca ca” Băng Nhi khóc lớn hai tay ôm chặt cổ Huyền Ngự.

“Băng Nhi ngoan, đây là võ công bí truyền chỉ có nữ chủ nhân trong tộc Đoan Mộc mới có. Võ công này sẽ tương hỗ với võ công của ta. Muội không muốn Ngân Điệp và Kinh Long của chúng ta song kiếm hợp bích sao?” Huyền Ngự yêu thương vỗ nhẹ trên lưng an ủi nàng.

“Muội biết rồi, muội sẽ cố gắng luyện công nhưng mà muội muốn ở cạnh huynh a”

“Băng Nhi ngốc, muội còn nhớ ấn kí màu bạc trên ngực chứ. Cái đó chính là liên kết giữa chúng ta muội chỉ cần đặt tay lên ấn kí rồi nghĩ đến ta linh hồn chúng ta có thể gặp nhau trong mơ. Nhờ ấn kí đó dù có cách xa huynh vĩnh viễn trong tim muội, còn muội cũng sẽ vĩnh viễn trong tim huynh” Huyền Ngự nỉ non trao cho bé con môt nụ hôn nhẹ nhàng như bồ công anh lướt trong gió, dù cách xa muôn dặm ta vẫn ở trong tim nhau.

Trong ánh bình minh chói lọi của thảo nguyên Huyền Ngự như tiễn linh hồn cùng trái tim mình đi xa. Hắn biết chỉ tạm thời xa nhau nhưng sao tim đau quá? Băng Nhi bé nhỏ muội hay mau mau lớn một chút. Khi xa mã biến mất ở đường chân trời, đôi con ngươi màu lục bảo mất đi ánh sáng ấp ám dần trở nên trống rỗng âm trầm. Dứt khoát quay người bước đi hắn lại trở thành Huyền Minh Vương cao cao tại thượng độc tôn một phương. Có lẽ thời gian này phải thu thập khách không mời một chút, khóe môi nhếch lên cười quỷ dị.

——— —————— ———————

“Ngươi nói sao?”

“Thư quận chúa, Đông Phương tiểu thư đã xuất cung vào buổi sáng ạ”

“Đúng là trởi không phụ lòng người, người đâu giúp ta chải đầu trang điểm ta cần mang một ít điểm tâm đến chỗ Minh Vương” Phính Đình quận chúa mỉm cười vuốt ve dung nhanh mình khi nhìn qua gương đồng mờ ảo. Thế gian này không có thứ gì nàng muốn mà không được, Đoan Mộc Huyền Ngự cứ đợi quỳ xuống hôn gấu váy bổn quận chúa đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.