Đến gần
trưa, chiếc xe lớn dừng trước sân biệt thự, hai người trung niên, 1 nam 1 nữ bước và. Người đàn ông khuôn mặt nghiêm nghị, dáng người chững chạc; người phụ nữ thì lại nhìn vui tươi, trên mặt họ không giấu nổi vết tàn
phai của năm tháng. Triệu Hướng Thiên và Thanh Ngân nghe báo là ba mẹ đã về, bước nhanh ra ngoài. Minh Diệp và Thanh Ngọc cũng theo sau. Nhìn
thấy họ, Triệu Hướng Thiên cúi đầu chào:
- Con chào ba mẹ! Hoan nghênh hai người đã về!
- Ừ - người đàn ông gật đầu.
- Thiên Thiên của mẹ! Dạo này nhìn con rất có khí sắc! Đúng là đã biết yêu rồi! – người phụ nữ nhu hòa hơn, cười tươi.
- Con chào 2 bác! – Thanh Ngân cúi đầu.
- Ba mẹ! Đây là Thanh Ngân, người con đã nói với ba mẹ - Hướng Thiên giới thiệu.
- Ừ - người đàn ông vẫn kiệm lời.
- Ừ chào con! Con thật dễ thương, dễ thương hơn tấm hình Thiên Thiên gửi
qua, phải không ông xã? – người phụ nữ vẫn cười, quay sang nhìn Triệu
lão gia.
- Ừ! – Triệu lão gia vẫn quan sát Thanh Ngân.
- Cảm ơn 2 bác đã quá khen! – Thanh Ngân vẫn cúi đầu.
- Chú Triệu, cô Triệu! Chào 2 người! – Minh Diệp bước ra nói.
- Con chào cô chú! – Thanh Ngọc cũng cúi đầu nhẹ.
- A! Tiểu Diệp phải không? Lâu quá không gặp cháu! Cháu càng ngày càng giống ba cháu rồi!- Triệu phu nhân cười nhìn Minh Diệp, rồi quay sang nhìn
Thanh Ngọc, vẻ tràn đầy thắc mắc – Còn đây là?
- Dạ! Cô ấy là Thanh Ngọc, người cháu yêu, cũng là chị em tốt với Thanh Ngân! – Minh Diệp nhấn mạnh “ chị em tốt”.
- Vậy sao? Vậy là người nhà hết rồi! Chúng ta vào nhà thôi! Các con các cháu cũng vào đi! – Triệu phu nhân nói.
Thế là 6 người đi vào bên trong. Bốn người trẻ chờ 2 người già thay đồ rồi dùng bữa.
Suốt bữa ăn, Triệu lão gia không ngừng quan sát thái độ của 4 người trẻ tuổi. Sau đó bữa ăn cũng trôi qua nhẹ nhàng cũng những câu chuyện xảy
ra trên quãng đường du lịch mà Triệu phu nhân kể.
Sau đó 3 người phụ nữ ngồi nói về du lịch, mua sắm, spa nhưng chủ yếu là Triệu phu
nhân nói, còn 2 cô gái thì cứ gật đầu, vì đây là lĩnh vực họ không quá
hiểu biết. Sau đó Thanh Ngân kể về công việc ở bệnh viện, những việc
ngoài lề rồi chuyện của Triệu Hướng Thiên là Triệu phu nhân và Thanh
Ngọc cười vui.
Còn ba người đàn ông, đi ra ngoài hoa viên, ngồi dưới mái đình bên hồ. Họ cũng im lặng, rồi Triệu lão gia lên tiếng:
- Tiểu Diệp! Chú nghe nói, ba cháu đang dần hồi phục có phải không?
- Dạ! Ba cháu đã có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ là nằm quá lâu nên có hơi chậm 1 chút! – Minh Diệp trả lời.
- Vậy để ta nghỉ ngơi vài ngày, cũng tới thăm ông ấy 1 chút!
- Dạ! Chú cứ nói Hướng Thiên và Thanh Ngân đưa đi! Thanh Ngân và Thanh Ngọc đều làm bác sĩ ở đó!
- Vậy sao? – Triệu lão gia hỏi- Tiểu Thiên! Con xác định suốt đời với cô bé đó!
- Vâng thưa ba! Con tuyệt đối sẽ không thay đổi! Cô ấy là người đầu tiên mang
lại cảm giác ấy cho con! – Triệu Hướng Thiên nhìn thẳng vào Triệu lão
gia không chút chần chừ trả lời.
- Gia cảnh cô ấy như thế nào? – Triệu lão gia uống ngụm trà, hỏi.
- Gia đình cô ấy cũng khá bình thường! Chỉ là….- Hướng Thiên nói.
- Cô ấy là em kết nghĩa của Thanh Ngọc và cháu! – Minh Diệp cắt ngang lời của Hướng Thiên.
- Em kết nghĩa? – Triệu lão gia ngạc nhiên.
Ông là người anh em vào sinh ra tử với Trần lão gia. Từ nhỏ ông cũng
chứng kiến Minh Diệp khôn lớn, không phải ông không hiểu cách làm việc
của Minh Diệp. Chỉ cần có ơn, chắc chắn hắn sẽ trả. Nếu vây, thì ông
cũng không còn gì để phản đối.
- Vâng! Cô ấy là người chị em
từ nhỏ của Thanh Ngọc! Cùng quê, cùng lớn lên, cùng đi học, sau này cùng ở nơi này giúp đỡ Thanh Ngọc! Thanh Ngọc coi cô ấy như chị em, nên cô
ấy cũng là em của cháu! Hơn nữa, Thanh Ngọc cũng chuyển 7% cổ phần mang
tên cô ấy cho Thanh Ngân rồi!
- Vậy sao?
Nghe Minh Diệp
nói vậy, Triệu lão gia cũng không phản đối nữa. Ông luôn có tư duy môn
đăng hộ đối, hoặc ít nhất con dâu mình phải giúp ích cho sự phát triển
của gia đình. Nếu có thêm 7% nữa, ông sẽ là cổ đông có vị trí thứ 3
trong tập đoàn! Như vậy lão hồ ly Cẩm Khang kia sẽ không còn hống hách
nữa.
- Ba! Vậy ý ba như thế nào? – Triệu Hướng Thiên lên tiếng, cắt đút mọi suy nghĩ của Triệu lão gia.
- Cứ tùy hai đứa! Nếu muốn cưới cứ hẹn gặp hai gia đình xem sao! – Triệu lão gia uống ngụm trà, nghĩ đến sự thắng lợi trước mặt Cẩm Khang mà cười.
- Cảm ơn ba! – Triệu Hướng Thiên cười cười quay sang đá mắt cho Minh Diệp.
Minh Diệp biết trước Triệu lão gia như vậy, nhún vai một cái rồi tiếp tục thưởng trà. Cô gái nhỏ sẽ vui vẻ hơn rồi!
Xa cô nãy giờ có hơi nhớ nhưng thôi để cô nói chuyện với 2 người kia
một chút, anh không muốn quấy rầy nên cứ nhìn qua cửa kính, quan sát nụ
cười của cô.
Với anh, anh luôn muốn cô được vui vẻ. Có thể cô
không biết anh yêu cô đã 10 năm nay, có thể cô không biết anh luôn từ xa hỗ trợ cô mọi thứ từ lúc cô đi Mỹ đến khi cô về nước xin việc, có thể
cô không hiểu anh yêu cô nhiều như thế nào! Nhưng anh chỉ cần cô vô tư
vui vẻ mà ở bên anh, mọi thứ anh sẽ thay cô giải quyết, dù đánh đổi mọi
thứ anh có!
Có lẽ kiếp trước, mà không nhiều nhiều kiếp trước
anh tu tâm tích đức nên mới gặp được cô, được yêu cô và được cô yêu.
Nghĩ đến đó, anh nở 1 nụ cười. Có lẽ, mải mê với cô gái nhỏ, anh không
biết bên kia Hướng Thiên cũng đang nhìn Thanh Ngân cười hạnh phúc!
Một ngày với câu chuyện hạnh phúc từ từ khép. Mọi thứ dường như đang
dần tốt hơn! Mùa thu, cảnh sắc tràn ngập trong màu vàng nhè nhẹ!
Sau khi dùng cơm chiều ở Triệu gia xong, Minh Diệp đưa Thanh Ngọc về
lại biệt thự. Còn Hướng Thiên và Thanh Ngân đi đến căn hộ của hai người.
Trên đường về, Thanh Ngọc vu vơ hát vài câu hát, nhìn ra bên ngoài cửa
sổ. Còn Minh Diệp lái xe, thỉnh thoảng nhìn cô đầy yêu thương. Cô là
vậy, vui vẻ thì nghêu ngao hát vài câu mà chẳng nghe được rõ, chỉ nghe
được giai điệu khá vui. Nắm tay cô, anh lên tiếng:
- Chuyện gì mà vui vậy? Kể anh nghe với!
- À em vui vì ba mẹ Hướng Thiên có không có thành kiến với Thanh Ngân! Cô
ấy nhìn vậy thôi chứ không tự tin đâu! Trước khi 2 bác về, cô ấy lo lắng lắm. May mà mọi chuyện suôn sẻ! Em cũng vui! – Thanh Ngọc nhìn anh nói.
- Ừ cô ấy là cô gái tốt, sẽ tìm được hạnh phúc thôi!
- Hì chắc là chúng ta sắp nhận thiệp hồng rồi! Cuối cùng em cũng yên tâm Ngân tìm được người tốt như Hướng Thiên!
- Còn anh? Anh không tốt sao? – Minh Diệp nháy mi mắt sang Thanh Ngọc.
- Anh tốt! Rất tốt! Xì..haha – Thanh Ngọc nói xong bật cười.
- Em cứ cười đi! Lát về biết tay anh!
- Haha thật sự mà! Anh tốt lắm!
Minh Diệp chẳng thèm nói, mắt liếc sang 1 bên, tay lái vẫn vững vàng.
Bỗng nhiên anh thấy có người băng ngang sang đường, vội vàng hãm phanh,
cả anh và Thanh Ngọc đều đâm về phía trước. Chiếc xe thắng két trên
đường. Chỉ nghe 1 tiếng bịch, mọi thứ im ắng.
Vội vàng quay sang nhìn Thanh Ngọc, anh lay cô:
- Ngọc em không sao chứ? Em có đau ở đâu không?
- Ừ em không sao? Em thắt dây an toàn, không bị đụng đầu! – cô yếu ớt trả lời.
- Ừ không sao là may rồi!
- Sao lại dừng bất ngờ vậy? – cô hỏi.
- Hình như có người băng ngang sang đường!
- Vậy anh xem người ta có bị sao không? – cô vội giục, rồi bước xuống.
Trước xe, sát khoảng 10cm nữa là bị đụng trúng, có 1 người con gái ngồi dưới đất, mặt ngơ ngác. Cô suýt nữa thì bị đâm chết, tại băng qua
đường, bỗng nhiên chiếc giày bị trật, không may chiếc xe đi tới, cô
không kịp tránh, chỉ biết nhắm mắt bỏ mặc.
Bỗng nhiên, có 1 tiếng nói nhẹ nhàng của phụ nữ vang lên, cô ngẩng đầu nhìn.
Một cô gái nhìn rất xinh đẹp, khuôn mặt cân đối, mày liễu xinh, môi
hồng, mặc 1 chiếc váy như thiên sứ, mái tóc đen dài thả tự nhiên, rất
thu hút. Cô ấy thật đẹp, khiến cô vừa ganh tỵ, vừa đắm chìm. Nhưng nhìn
cô ấy có gì đó quen quen, cô nghĩ đến ngơ ngẩn cả người. Rồi cô ấy vẫy
vẫy tay, gọi cô:
- Cô có sao không?
- À à, tôi không sao! – Dương Linh giật mình trả lời.
- Cô không đau ở chỗ nào chứ? Để chúng tôi chở cô đi bệnh viện! – Thanh Ngọc hỏi han cô gái rồi quay sang Minh Diệp. – Chúng ta chở cô ấy đi bệnh
viện kiểm tra đi!
- Cô ta băng sang đường mà, trong khi đèn đi bộ đang còn đỏ, chúng ta có gì sai! – Minh Diệp không thèm liếc mắt nhìn
xuống.
Vừa bước xuống xe, anh thấy điệu bộ ngơ ngác của cô ta
đã chán cực điểm. Muốn chết cũng đừng chọn lúc có bảo bối của anh chứ!
Anh không muốn Thanh Ngọc thấy có lỗi.
- Anh nói gì vậy,
Diệp! Sai hay đúng là chuyện cuả cảnh sát, chúng ta nên giúp cô ấy một
chút. Em cũng là bác sỹ, lương tâm không cho phép em bỏ mặc người bệnh. – Thanh Ngọc trừng mắt nhìn Minh Diệp.
- Được rồi! Anh sẽ chở cô ta tới bệnh viện! Rồi đưa em về nhà sau!
- Ừ ! – Thanh Ngọc cười rồi quay sang cô gái – Cô ơi! Lên xe chúng tôi chở đến bệnh viện.
- …………………….- Dương Linh ngơ ngác, nhìn Minh Diệp chắm chằm.
- Cô ơi!
- À ừ! Cảm ơn hai người.
- Không có gì! Cô lên xe đi!
Dương Linh lững thững lên ghế sau, vẫn nhìn Minh Diệp. Thanh Ngọc ngồi
bên cạnh. Từ lúc nghe giọng anh, cô đã nhận ra! Đúng là anh, người cô
yêu, chờ đợi, tìm kiếm 10 năm nay! Anh ấy chính là Diệp của cô! Hèn gì
nhìn cô gái này quen quen, chính là người hôm trước đi cùng anh ở bên bờ sông.
Cô say mê, con mắt đầy kích động, chan chứa yêu thương
nhìn anh. Cô gái bên cạnh thỉnh thoảng có nói vài câu hỏi han, cô cũng
âm ừ đáp, chỉ chuyên chú nhìn anh. Vì Thanh Ngọc ngồi ghế sau, thỉnh
thoảng Minh Diệp nhìn qua kính. Thấy cô gái kia nhìn anh chăm chú, anh
chán ghét cực điểm. Dù sao cũng đã để cô ta lên xe rồi, coi như vì Thanh Ngọc!
Chiếc xe lao vun vút đến bệnh viện trung tâm. Đưa cô ta
vào khoa cấp cứu, Thanh Ngọc gọi bác sĩ trực! Anh là bác sĩ trẻ mới vào
bệnh viện làm, tuy lớn hơn Thanh Ngọc nhưng vào sau nên giữ lễ, anh ta
cúi đầu chào cô:
- Giản phó! Có chuyện gì sao?
- À là
tôi đưa cô gái này vào! – cô chỉ sang Dương Linh – Anh nhớ làm kiểm tra
xem cô ấy có bị sao không nhé! Lúc nãy cô ấy băng sang đường, suýt nữa
đụng vào xe tôi! Cứ kiểm tra xem sao!
- Vâng! – anh bác sĩ cúi đầu rồi quay sang Dương Linh – cô làm thủ tục kiểm tra đi ạ!
- À vâng! Cảm ơn – Dương Linh thần trí bay bổng, gật đầu.
- Chúng ta về, muộn rồi!
- Nhưng mà…..
- Em đưa cô ta vào rồi, bây giờ là việc của bác sĩ trực, em ở đây làm gì!
Với lại đó không phải lỗi của chúng ta! – Minh Diệp khó chịu nói.
- Ừ vậy chúng ta về.
- Ơ….- Dương Linh thấy anh quay đi, định nói rồi lại thôi.
Bước vào trong kiểm tra, cô tiếc nuối không kịp hỏi anh như thế nào,
hiện nay ra sao? Đến bây giờ, cô vẫn chỉ biết, tên anh là Diệp! Bỗng
nhiên nhớ ra vị bác sĩ này biết cô gái kia, cô đành hỏi dò:
- Bác sĩ này! Cô gái vừa rồi, anh biết sao?
- Dĩ nhiên, cô ấy là phó khoa cấp cứu, Giản Thanh Ngọc! – bác sĩ đang làm thủ tục nói.
- À vậy còn người đàn ông kia? – cô mong ngóng có tin tức về anh.
- Anh ta là Trần tổng, tôi chỉ biết anh ta là Trần tổng, ba anh ấy nằm ở tầng 10 nên mọi người gọi là “ Đại boss tầng 10”! – bác sĩ cũng thật thà trả lời.
- À cảm ơn anh
- Không có gì, chúng ta vào kiểm tra đi!
- Vâng!
Dương Linh bước vào trong. Thì ra anh là Trần tổng, anh có người nằm ở
bệnh viện này, cô không sợ không hỏi thăm được. Hèn gì mấy ngày trước,
Cao Vinh nói cô đi theo Trần tổng của Trần thị! Trần thị? Vậy là cô sắp
được gặp anh rồi! Có lẽ lâu rồi, anh quên cô như thế nào! Nhưng cô tin,
cô sẽ có thể quay trở về bên anh! Nghĩ đến đó, hạnh phúc tràn ngập trong lòng Dương Linh.
Bầu trời, màn đêm đen không ngăn nổi những
sinh hoạt vẫn đang tiếp diễn ở đâu đó. Và một số nơi khác, mọi người đã
đi vào giấc ngủ say, chuẩn bị cho một ngày mới lại đến.