Sau
khi chính thức biết Thanh Ngọc có thai, Minh Diệp dặn dò đầu bếp và Quản Gia chú ý đến chế độ dinh dưỡng của phụ nữ có thai. Ngoài ra tự anh còn tìm hiểu về cách chăm sóc người có thai.
Anh mua hẳn sách về,
để lúc rảnh rỗi tìm hiểu thêm. Anh còn nghe nói lúc mang thai nên cho
trẻ nghe nhạc hòa tấu, nhạc cổ điển sẽ kích thích sự phát triển trí não, vậy nên anh làm hẳn 1 giàn đĩa làm cho Thanh Ngọc giật mình.
Mấy ngày sau khi Thanh Ngọc khỏe hẳn, cô mới báo cho mẹ và cậu mợ biết.
Mẹ cô sốt sắng nên sẽ lên thăm cô trong vài ngày tới. Thanh Ngân và
Hướng Thiên cũng sang thăm cô. Niềm vui cứ lan tràn từng chút từng chút
trong gia đình.
Mặc dù không muốn chút nào xa cô nhưng Minh Diệp cũng đành lái xee chở cô đi làm. Anh đã dặn Viện trưởng Trần phân phó
người, làm giảm bớt công việc của cô. Sau khi dặn dò đủ điều, cô cũng
tiễn anh đi làm.
Quay người bước vào trong, cô gặp Vũ Huy. Thấy cô, anh cũng bước lại chào hỏi:
- Tiểu Ngọc, lâu rồi không gặp! Em khỏe chứ?
- Vâng em khỏe, còn anh? – cô cười.
- Anh cũng khá ổn! – Vũ Huy gật đầu.
- Anh tu nghiệp xong rồi sao?
- Ừ! Anh hoàn thành chương trình rồi! – Vũ Huy vừa đi vừa nói.
- Vậy chúc mừng anh nhé – Thanh Ngọc cười.
- Không có gì! Em không phải là xong hết rồi sao? Anh còn chưa bằng em đâu!
- Anh đừng khiêm tốn vậy chứ!
- Em và người đó! – Vũ Huy ngừng lại – Trần tổng là người mà em nói em đơn phương sao?
- Vâng ạ!
- Chúc mừng em! Ít ra tình yêu của em còn được đáp trả! – anh nói giọng trầm buồn – Còn anh thì điều đó khá xa vời.
- Xin lỗi anh! Em làm anh thất vọng phải không?
- Không có gì! Không cần phải xin lỗi. Tại anh quá cố chấp thôi.
- Không……
- Tiểu Ngọc! Sao cậu đã đi làm rồi? Không ở nhà nghỉ ngơi thêm nữa đi! – Tiếng Thanh Ngân bước vào, ngắt ngang lời cô vừa định nói.
- À tớ cảm thấy nghỉ mấy ngày vừa rồi là ổn! Không cần nghỉ thêm nữa đâu. – cô lắc đầu nói.
- Em bệnh sao Tiểu Ngọc? – Vũ Huy lo lắng – chắc lại do làm việc quên ăn quên ngủ phải không?
- Hi em….
- Cậu ta thì lúc nào cũng vậy mà! Là phụ nữ kiểu gì mà làm mẹ cũng không biết nữa! Còn làm quá sức mà sốt một trận ra trò – Thanh Ngân phát huy cái
miệng.
- Em có thai? – Vũ Huy ngạc nhiên nhưng đầy chua xót.
- Vâng! – cô gật đầu.
- Chúc mừng em nha! Chắc anh chuẩn bị phong bì là vừa rồi .
- Ba của hắn chưa tỉnh mà, làm sao mà cưới được Vũ phó? – Thanh Ngân hỏi.
- Reeng….reeng………..- điện thoại của Vũ Huy reo lên, anh bắt máy – Alo! Dạ tôi sẽ lên ngay ạ!
- Sao vậy Vũ Huy – Thanh Ngọc hỏi.
- À Trưởng khoe gọi anh lên trình diện, anh lên trước nha! Hai người đi sau nhé!
- Vậy anh đi nhanh đi, hẹn gặp lại – cô nói.
- Hẹn gặp anh sau nhé Vũ phó!
- Ừ Bye!
Vũ Huy đi rồi, Thanh Ngọc nhìn theo bóng lưng anh! Dù đã một thời gian
Vũ Huy đi tu nghiệp nhưng anh vẫn vậy! Ánh mắt đó cô hiểu, tình cảm đó
cô hiểu. Nhưng tiếc là đời này cô phụ anh, cô không thể chấp nhận được
tình cảm của anh! Lắc đầu, cô nghe tiếng động bên cạnh, quay sang nhìn
thấy Thanh Ngân nhìn cô lắc đầu. Chẳng hiểu chuyện gì, cô lên tiếng:
- Có chuyện gì mà cậu nhìn tớ chằm chằm như vậy?
- Cậu đấy! Chắc lại tự trách phải không? – Thanh Ngân dứ dứ đầu cô.
- Cậu đừng có mà dứ đầu tớ có được không? Bây giờ tớ sắp làm mẹ rồi đấy! Ảnh hưởng đến con tớ đấy! – Thanh Ngọc nhăn mặt.
- Ai bảo cậu nhìn Vũ Huy như vậy! Có phải đang tự trách không? – Thanh Ngân hỏi.
- Ừ dù sao tớ cũng không từ chối ngay từ đầu! Hơn nữa vì tớ nói nặng lời mà anh ấy mới đi tu nghiệp lâu như vậy! Ít nhiều cũng là do tớ!
- Mặc dù vậy nhưng hắn không trách cậu thì cậu đừng có tự trách mình. Vui vẻ
đi, nếu ảnh hưởng tới con gái của tớ thì cậu coi chừng! – Thanh Ngân đe
dọa.
- Sao cậu biết là con gái, lỡ là con trai thì sao?
- Cậu yên tâm, con nuôi của tớ chắc chắn phải là con gái! Nhưng nếu cậu sinh
con trai thì……haha – Thanh Ngân cười man rợ - tớ sẽ biến nó thành con
gái luôn.
- Cậu có phép thuật sao? – Thanh Ngọc lườm – Yên tâm, Diệp sẽ không để ông xã yêu dấu của cậu yên đâu.
- Cậu đừng có lôi Thiên ra dọa tớ, dù sao thì hai người cũng có con trước bọn tớ, vậy nên cứ để bọn tớ chăm sóc.
- Hừ con tớ cậu đừng hòng mà thí nghiệm!
- Năn nỉ cậu đấy, Tiểu Ngọc!
- Không tớ lên phòng, cậu đi làm đi!
Nói rồi Thanh Ngọc bước ngay đi, để mặc Thanh Ngân gọi í ới đằng sau!
Không kịp nên Thanh Ngân lầm lũi ôm hận đến phòng trực. Hai người đi
rồi, một cô gái bước ra, mắt trợn tròn ngấn lệ, không giấu nổi vẻ ngạc
nhiên!