Tôi tên Võ Thành Hạo, năm nay 28 tuổi. Tôi sinh ra trong gia đình có bề dày lịch sử hơn 100 năm.
Từ đời ông cố, làm tướng quân chinh chiến sa trường, đời ông nội an
nhàn hưởng thụ và phát triển thành quả, đến đời cha tôi và tôi chỉ cần
duy trì là an nhàn qua ngày.
Cha tôi mất sớm trong lần huấn
luyện quân sự ở biên giới sau đó 1 năm mẹ vì nhớ thương cũng đi theo
cha, tôi về sống cùng với ông nội.
Nhà họ Võ 4 đời độc đinh đơn
truyền tuy ông nội khắt khe với tôi từ nhỏ nhưng sau khi cha mẹ mất, ông cũng chỉ thở dài vỗ vai tôi, nói tôi không cần theo nghiệp gia đình,
thích gì thì làm đó, chỉ cần tôi không làm mất mặt gia đình.
Vì
thế tôi không theo quân mà học kinh doanh, sau đó cùng với Minh Diệp,
Hướng Thiên lập ra đế quốc riêng mình. Bề nổi tôi chỉ an nhàn làm công
ty nho nhỏ nhưng trên thực tế tôi cùng với anh rể Minh Diệp là Tom quản
lý thế giới ngầm, xử lý tất cả công việc trong tối của MCD.
Đối với tôi, mọi thứ từ nhỏ chưa phải trải qua nhiều sóng gió, gia đình có
quyền có tiền, mặt mày cũng không xấu nên đi đến đâu cũng có nhiều người theo đuổi. Tôi chẳng có cảm giác gì với họ nhưng bù lại họ giúp tôi
giải quyết nhu cầu sinh lí, tôi cũng cho họ thứ họ muốn, không ai nợ ai.
Cuộc sống cứ vậy trôi qua từng ngày, từng tháng, từng năm cho đến một ngày…
Đó là ngày tôi đi tham gia 1 bưã tiệc rượu ở khách sạn, mang theo 1
tiểu thư gì đó mà chính tôi cũng không còn nhớ tới cô ta tên gì.
Sau đó, tôi bị bỏ thuốc kích dục.
Thật nực cười, lần đầu tiên có người cả gan bỏ thuốc tôi. Tôi cũng
không từ chối, xem ra cô ta cần 1 khoản lớn, đồ ăn dâng đến tận miệng,
tôi cũng không từ chối.
Rồi 1 cô gái mặc đồ phục vụ bước vào,
tôi chỉ cười khẩy, mắt liếc cô ta. Thì ra tôi bị 1 phục vụ chú ý đấy, có nên thấy vinh hạnh không?
Chuyện tiếp theo, ai cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì! Tôi bật dậy kéo cô ta, đè cô ta xuống giường, làm chuyện mà cô ta muốn.
Cô ta chống cự lại tôi? La hét tôi sở khanh? Thật CMN tức cười! Là ai
bỏ thuốc tôi? Chắc là cô ta bỏ thuốc cũng không biết nên cho bao nhiêu
chăng? Tôi không biết mệt mà ăn cô ta tới rạng sáng, hừ!
Cô ta
ngất lên ngất xuống, tới khi tôi tỉnh dậy, cô ta còn chưa thèm dậy. Tắm
rửa xong tôi bước ra, kéo rèm cửa, nhìn kĩ mặt mũi cô ta cũng không tệ.
Mặt mũi thanh tú, dáng người cũng ngon, âm thanh rên rỉ mê hồn, cảm
giác ở bên trong cô ta làm tôi không kiềm được muốn thêm. Đặc biệt, cô
ta còn xử nữ, tôi cũng ngạc nhiên đấy! Chắc tôi chuẩn bị 1 khoản cũng
khá lớn rồi đây!
Lấy 1 ly rượu để uống rồi chờ cô ta tỉnh dậy.
Thế mà cô ta chẳng nói gì, đứng dậy lấy quần áo vương vãi dưới sàn vào
phòng tắm, sau đó chỉ nói “ coi như chưa có gì xảy ra, ai đi đường nấy”
rồi định đi. Chẳng biết sao tôi lại thấy cô mắt hoe đỏ, trái tim bỗng
đau, kéo cô ta lại. Thấy cô ta hất tay, tôi nổi giận mỉa mai, viết cho
cô ta chi phiếu. Cô ta vậy mà không thèm nhìn đến, xé nó rồi ném vào mặt tôi, đi thẳng ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên, có người dám làm
như thế với tôi. Tôi thấy thật thú vị, định tìm cô ta nhưng hỏi mãi mới
biết cô ta chỉ làm thời vụ mà thôi.
Mãi lâu sau, khi về thăm ông nội, tôi phát hiện cô ta là người giao báo buổi sáng, tôi thấy thật vui vẻ trong lòng.
Không hiểu sao từ lần đó hơn 3 tháng rồi tôi lại “ăn chay”, bị Triệu
Hướng Thiên cười vào mặt. Đến chính tôi còn không hiểu, tại sao mỗi lần
định hôn 1 cô gái nào đó, tôi lại nhớ tới cô gái không biết tên đó; cố
gắng bỏ qua cảm giác đó, định vui vẻ “ lên mây” cùng với cô nào thì y
như rằng không tận hứng.
Tôi luôn nhớ tơi cảm giác ở bên trong
cô gái đó, hương vị ra sao, mất hồn như thế nào! Vậy là “người anh em”
của tôi tiu nghỉu, buồn bã, tôi còn tưởng mình có vấn đề đấy. Thấy cô
ta, dục vọng trong người tôi tuôn trào, kêu gào muốn cô ấy.
Ông
nội nói với tôi cô ấy tên là Tô Tiểu Tuyết, 1 cô gái nghèo ham học, hiền lành. Được ông nội khen vậy, tôi thấy cô ấy cũng không tệ.
Tôi nảy ra kế hoạch trong đầu.
Chẳng phải cô ấy làm thêm kiếm tiền sao? Nhà tôi thiếu 1 quản gia đấy!
Việc không quá nhiều, lương ổn, giờ giấc thoải mái. Tôi ngỏ lời với ông
nội, ông nội ngạc nhiên nhìn tồi, ánh mắt thâm thúy, tôi hơi chột dạ rồi kiếm cớ chuồn vào nhà. Dù bên ngoài tôi có là người gây ra sóng gió cỡ
nào thì dưới ánh mắt của ông nội, tôi cũng chỉ là 1 tên nhóc.
Dưới sự nhiệt tình của ông nội, Tô Tiểu Tuyết đó cũng nhận lời làm quản
gia của tôi. Haha kế hoạch của tôi là từ từ thâm nhập, tôi có sẵn thời
gian để từ từ mà tìm hiểu cô gái nhỏ này.
Dần dần ánh mắt tôi
không thể rời được khỏi cô ấy. Tôi đi làm về sớm hơn, dù có bận thế nào, tôi cũng muốn về nhà ăn cơm của cô ấy, rất ngon, rất có không khí.
Dù trước đây, lúc nhận ra tôi, cô ấy có vẻ muốn xin nghỉ nhưng tôi đã “
lạnh lùng” nói đã quên mọi chuyện, cô ấy mới yên tâm ở lại. Chắc do công việc này ổn mà lương cao, theo như tôi biết hoàn cảnh của cô ấy thì tôi thắng!
Cô ấy bước vào cuộc sống của tôi 4 tháng, sau đó xảy ra
chuyện dẫn đến quan hệ của chúng tôi thay đổi. Đó là ngày sinh nhật tôi, tôi về nhà cũ ăn cơm với ông nội, sau đó ra ngoài cùng Minh Diệp và
Hướng Thiên.
Tôi thấy cả người rất bứt rứt, trong lòng nóng nảy không hiểu tại sao, ngồi uống rượu cũng không yên nên đành đi về. Về
biệt thự thấy tối đen, tôi tự hỏi “cô ấy đâu” rồi mở cửa.
Gọi
điện thoại cho cô ấy, thấy điện thoại reo trong phòng nhỏ gần bếp, tôi
chạy vào, mở cửa thấy cô ấy nằm dưới đất, cả người nóng ran, đã hôn mê.
Tôi lo lắng gọi bác sĩ, chăm sóc cô ấy 2 ngày không đi làm, tới khi cô
ấy khỏe lại cũng 5 ngày sau đó.
Mỗi lần cô ấy nhìn tôi, ánh mắt
ngại ngùng, mặt đỏ bừng không dám nhìn thẳng tôi. Chúng tôi dần nhìn
nhau nhiều hơn, ánh mắt chạm nhau, thỉnh thoảng tiếp xúc cơ thể mỗi lần
tôi giúp cô ấy gì đó. Ròi tôi quyết định hỏi cô ấy “ tình cảm của cô ấy
là gì?” Cô ấy chỉ ngại ngùng không nói, tôi nắm tay cô ấy, cô ấy cũng
chỉ run lên, không rút tay. Tôi hiểu cô ấy chấp nhận tôi, tôi liền ôm
lấy cô ấy, cắn nhẹ vào tai, rồi dụ dỗ cô ấy “ lăn quan lăn lại”.
Chúng tôi chìm trong mật ngọt của tình yêu. Anh đi làm, em dậy thắt
cravat. Anh về nhà, cơm canh nóng chờ sẵn, em giúp anh cất cặp táp.
Chúng tôi cùng ăn, cùng tắm, cùng ngủ, cùng đi chơi nhiều nơi. Tuy có
xảy ra chút xích mích nhưng tính ra chúng tôi cũng không cãi nhau trận
này lớn.
Cho đến một ngày, mẹ cô ấy bệnh nặng, cô ấy lo lắng đến nỗi gầy đi, tôi rất thương. Rồi tôi phát hiện, thì ra cô ấy có 1 “trúc
mã” là quân nhân và anh ta cũng thích cô, hai nhà cũng có ý muốn họ đến
với nhau. Tôi cũng không để ý vì tất cả cô ấy đều là của tôi, dù sao sau lần này mẹ cô ấy khỏe lên, tôi sẽ chính thức ra mắt.
Chờ cô ấy tốt nghiệp, chúng tôi sẽ kết hôn. Tôi cũng chỉ coi “ trúc mã” đó là người qua đường mà thôi.
Công việc bận bịu, chúng tôi ít gặp nhau, tôi về nhà thì cô ấy đã để
sẵn cơm và 1 tờ note. Lúc tôi chuẩn bị đi ngủ thì cô ấy về, cũng ngủ
mất. Tôi lại bị ghẻ lạnh cả 2 tháng trời, kể cả ngày sinh nhật cô ấy,
tôi chuẩn bị tất cả, cô ấy về muộn, bao công sức của tôi chỉ đổi lại 1
lời xin lỗi.
Tôi có hơi giận nhưng tôi thấy thương cô ấy nhiều
hơn. Đến một ngày, nhìn thấy tờ giấy nộp tiền viện phí, tôi liền phát
điên. Số tiền lớn như vậy, đối với tôi không to tát gì nhưng tôi biết
với hoàn cảnh của cô ấy thì đó tuyệt đối là số tiền cô ấy không thể có
được.
Tôi gặng hỏi thì ra mới biết cô không thèm hỏi tôi. Cô ấy coi tôi như người xa lạ, thà mượn tiền cái tên “ trúc mã” đó chứ không
thèm hỏi mượn tôi. Tôi giận dữ, bước thẳng ra ngoài, cầm giấy tờ bay qua Mỹ với ông bà ngoại mà không nói 1 lời.
Tuy tôi có giận cô ấy nhưng sau đó cũng 1 phần vì xử lí giúp Minh Diệp, tôi đi cả tháng mới
về, không nghe điện thoại, không nghe lời nhắn qua hộp thư.
Lúc tôi thấy mình không còn giận nữa thì về nhà, cô đã không còn ở đây nữa. Vội vàng gọi cho cô, không được! Nghe lời nhắn thoại, ban đầu cô giải
thích, khóc nức nở mong anh nghe điện thoại; sau đó là buồn bã nói rằng
mẹ phẫu thuật thất bại mà mất thì tim anh muốn vỡ ra.
Mới có 1
tháng mà sao Tiểu Tuyết của anh lại gặp nhiều chuyện như vậy. Anh giận
mình vì không ở bên cô lúc cô cần nhất, anh đến trường tìm cô, trường
nói cô xin bảo lưu kết quả. Hỏi bạn học thì mới biết cô về quê, anh xin
địa chỉ đi thẳng về quê cô.
Tìm mãi mới được, anh thấy cô đang
phơi đồ ở sân. Mặt mày hốc hác, gầy yếu đứng trước gió, cả người không
có sức sống. Thấy anh cô chỉ nghẹn ngào khóc, khóc không thành tiếng,
anh thấy rất hận mình. Thì ra anh là 1 thằng đàn ông tồi tệ như vậy.
An ủi cô, lau nước mắt, hôn cô, cô run run đáp trả, sau đó cô chủ động
kéo tôi vào phòng, tìm cúc áo, khuy quần rồi cởi ra. Cô xin tôi muốn cô
ấy, anh đau lòng đi vào đưa cho cô tất cả, dùng tất cả để mang lại cho
cô chỗ dựa.
Cộng dồn bao đau đớn, nghẹn ngào cùng nỗi nhớ, họ đã dây dưa đến tối, lúc tỉnh dậy trời nhá nhem tối, tôi ôm lấy cô, hôn lên tóc mai, cô cũng tỉnh dậy chỉ im lặng ôm anh.
Tôi biết mình làm cô thấy thiếu an toàn, anh liền hứa sẽ không bao giờ bỏ cô mà đi nữa,
cô mới dần vui vẻ, mặc đồ chuẩn bị thức ăn tối. Bữa tối đơn giản, cơm
rau đạm bac nhưng anh thấy rất vui vẻ.
Bản than anh nhận ra mấy tháng nay chính mình bồng bột, làm tổn thương cô, dằn vặt chính mình.
Chúng tôi trở về biệt thự, lại trải qua ngày tháng hạnh phúc, bỏ qua
mọi chuyện quá khứ. Tới 1 ngày tôi vui vẻ đi mua nhẫn chuẩn bị cầu hôn
cô ấy thì lại thấy cô ấy đi cùng tên trúc mã đó vào cửa hàng nhẫn.
Thấy anh ta lấy vài chiếc, đeo lên tay cô, cười nói vui vẻ. Sau đó tôi
theo họ đến quán café gần đó, nhìn chăm chăm. Hắn ta nắm lấy tay cô ấy,
cô ấy thì cười dịu dàng, sau đó hắn đứng dậy ôm lấy cô ấy, tôi liền tức
giận, đi tơi. Điên tiết hơn là tôi chưa tới đã thấy hắn hôn lên trán cô, tôi liền chạy lại, đá hắn, đấm hắn. Tuy tôi tập võ nhưng hắn cũng là
quân nhân, hắn cũng chẳng nhân từ cho tôi vài cú.
Sauk hi được
nhân viên can ngăn, tôi đứng dậy phủi áo, lau máu ở môi, nhìn cô để lai
câu “ anh rất thất vọng về em” rồi đi thẳng, mặc kệ cô có đuổi theo, kêu gọi, tôi cũng lái xe đi.
Thật buồn cười! Ngày sinh nhật tôi,
tôi còn định cầu hôn, vậy mà cô ấy đội nón xanh cho tôi, hỏi xem tôi có
điên không? Gọi Minh Diệp và Hướng Thiên ra uống rượu, tôi gọi vài cô
gái, tay trái tay phải mời rượu. Cảm giác nhạt nhẽo, tôi chỉ biết uống
rượu để quên hết tất cả.
Trong lúc mơ màng, tôi ngủi thấy mùi
hương của cô ấy, tôi nghe thấy cô ấy gọi tôi nhưng hình như mùi hương đó dần xa tôi. Tôi vội vàng lấy tay kéo lại, xác định đúng là mùi hương
của cô ấy, tôi liền xả giận lên đôi môi ấy, nói câu “ anh yêu em”. Không ngờ cô ấy cũng nói “ em cũng yêu anh” tôi liền vui mưng mặc kệ chuyện
gi đã xảy ra, mãnh liệt muốn cô ấy.
Lúc tôi tỉnh dậy, tôi thấy
cô ấy mở cửa, chỉ nói tôi ăn sáng xong sẽ nói chuyện, cả người tôi chìm
vào bóng đen. Tôi nghĩ cô ấy sẽ chia tay tôi, tôi cảm thấy có chút khó
tin là mình không nỡ.
Tôi biết mình yêu cô ấy nhưng tôi không
phải là người thiết tha chuyện tình cảm, lần đầu tiên tôi không nỡ xa 1
người con gái như vậy.
Tôi xuống phòng khách, thấy cô cầm 1 tờ
giấy, 1 quyển sổ màu đỏ tôi càng hoảng hốt hơn. Cô chỉ nói “ mong anh im lặng, coi như lần cuối nghe em nói”. Tai tôi ù đi, nghe không rõ những
gì mà cô ấy nói.
Sau đó cô ấy đưa cho tôi 1 tấm hình đen trắng,
nhìn không ra hình gì. Sau đó tôi ngạc nhiên nhìn lên, thấy cô cười mỉm, bảo tôi lật ra phía sau. Dòng chữ “ thai nhi 14 tuần tuổi, phôi thai
bình thường” cả người tôi lâng lâng.
Nhìn cô gật đầu, xác định
đó là con của tôi, tôi liền đổi sắc mặt. Sau đó cô nói, tất cả chỉ là
hiểu lầm, tên trúc mã đó nhờ cô thử nhẫn, hắn muốn tỏ tình với 1 cô gái
làm trong quân y.
Tôi cười ngây ngô, cảm nhận thứ hạnh phúc mang tên gia đình này.
Tôi đã có bé yêu, kết tinh tình yêu giữa chúng tôi.
Sau đó cuộc sống của chúng tôi rất hạnh phúc, 1 bé trai ra đời, ông nội đặt tên là Võ Thành Huy. Ba năm sau, Tiểu Tuyết lại mang thai, làn này
là 2 bé gái xinh đẹp như Tiểu Tuyết. Tôi đặt tên là Võ Tố Như và Võ Tố
Vy
Cho tới bây giờ, tôi không nghĩ rằng mọi thứ hoàn mỹ như vậy. Cô ấy là hạnh phúc của tôi, từ khi gặp cô ấy, tôi đã thấy trái tim này
không còn là của mình. Cô ấy là Tô Tiểu Tuyết, bông tuyết nhỏ sưởi ấm
trái tim tôi…