CHƯƠNG 5. CỤC CƯNG NHỎ…
Ngoại trừ giữa đường gặp được một nhiếp ảnh gia tóc xoăn quá mức nhiệt tình, mọi thứ đều thuận lợi. Vừa ra khỏi sân bay liền nhìn thấy người nhà tới đón, Đinh Hạo kinh ngạc: “Bạch Kiệt?”
Bạch Kiệt mặc một bộ đồ thể thao màu vàng nhạt, đang đứng kia nghĩ ngợi gì đó, nghe thấy có người gọi mới ngẩng đầu lên, nhưng tầm mắt lập tức chuyển sang bên cạnh vị trí phát ra âm thanh, tươi cười rạng rỡ: “Anh!”
Hai anh em Bạch Bân, Bạch Kiệt thật sự rất dễ nhận ra, cho dù là người lạ cũng chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra quan hệ huyết thống của hai người. Không những gương mặt tương tự, ngay cả biểu tình trên mặt cũng không khác nhau lắm, theo lời Đinh Hạo chính là, hai anh em nhà này đều thiếu vận động cơ mặt.
Bạch Bân có chút kinh ngạc khi thấy em trai tự mình tới đón, Bạch Kiệt kết hôn sớm, lúc này con đã chập chững biết đi, nhưng chính bởi vì biết đi rồi nên mới càng vất vả: “Đêm qua mới về đúng không, sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm một lát?”
Bạch Kiệt cười cười nhận lấy hành lý trong tay bọn họ đặt lên xe đẩy, vừa dẫn đường vừa trả lời: “Chúng em về từ hôm kia, nghỉ ngơi tốt rồi nội mới gọi điện cho các anh.”
Dọc theo đường đi, hai anh em nói chuyện vô cùng cao hứng, Đinh Hạo thỉnh thoảng cũng xen vào vài câu, cậu ở thành phố D chỉ là chơi đùa nho nhỏ, làm toàn đầu tư ngắn hạn, nếu muốn chân chính kinh doanh vẫn phải hỏi thêm Bạch Kiệt. Trương Quyên nữ sĩ sinh hai đứa con trai đều tài giỏi, con lớn nhất Bạch Bân theo chính trị, đứa con út Bạch Kiệt theo kinh doanh. Cô vốn là nữ doanh nhân thành đạt, Bạch Kiệt lại từ nhỏ bám theo cùng cô lăn lộn, trời sinh đã nhạy cảm với các con số, thủ đoạn kinh doanh đương nhiên không phải là trò đùa.
Đinh Hạo không trải qua hệ thống học tập, kinh doanh cũng chỉ là tự mình đánh giá có lợi nhuận, rất nhiều chuyện không rõ. Bạch Kiệt biết quan hệ của Đinh Hạo và anh mình, đã sớm coi cậu như người một nhà, có vài chỗ giải thích nửa ngày Đinh Hạo vẫn không hiểu, quyết định bay sang thành phố D giúp cậu một phen.
Đinh Hạo đương nhiên là liên tục đáp ứng, cậu cầu mong thần tài nhỏ ấy còn không kịp: “Bạch Kiệt, quả không uổng trước kia tôi thương cậu!”
Bạch Kiệt phía trước nở nụ cười, gật gật đầu: “Ừm, cậu bày rất nhiều trò vui cho tôi. Đinh Hạo, thùng sắt nhỏ hồi trước của cậu vẫn còn chứ? Năm đó mấy lần cậu thua tôi, tôi nhớ bên trong khóa không ít giấy vay nợ đâu…”
Mắt Đinh Hạo loạn chuyển, lập tức tiếp lời: “Vẫn còn vẫn còn! Bạch Kiệt, hay thế này nhé, tôi lấy tiền đó làm tiền góp vốn của cậu, khi nào tiện thì giúp tôi một chút. Không cần lo lắng nhiều, thỉnh thoảng đến xem là được…”
Bạch Bân bên cạnh nghe vậy mỉm cười, búng trán Đinh Hạo: “Lần mua bán này của em không tệ…”
Bạch Kiệt cũng đồng ý gật gật đầu: “Anh, vài năm nay cậu ấy học được thông minh, còn biết kéo người xuống nước.”
Đinh Hạo vẫn ở đó cổ vũ: “Bạch Kiệt cậu có giúp tôi hay không? Tốt xấu gì chúng ta đều là người một nhà…”
Bạch Kiệt cũng học xấu, vui đùa cùng Đinh Hạo: “Tôi họ Bạch, cậu họ Đinh, sao cậu lại là người một nhà với tôi?”
Sống lưng Đinh Hạo lập tức thẳng đứng, còn vô cùng đắc ý: “Tôi từ nhỏ đã ăn cơm nhà cậu lớn lên, còn nữa, tiền của tôi cũng là để nuôi anh cậu! Sao lại không phải người một nhà chứ?”
Bạch Bân vui vẻ, xoa xoa đầu Đinh Hạo, ấn cậu ngồi xuống: “Được rồi, giám đốc Đinh, nghỉ ngơi một chút rồi bàn chuyện sự nghiệp sau.”
Bạch Kiệt liếc nhìn qua gương chiếu hậu, hai người ngồi phía sau đều cười ha ha, nhất là anh trai cậu, ánh mắt cũng lộ ra ý cười. Vài hành động nhỏ lơ đãng biểu lộ đều khiến người ta cảm thấy cảm tình của hai người bọn họ đặc biệt tốt, như là đã sống cùng nhau rất nhiều năm, nhưng cũng thật sự là rất nhiều năm… Bạch Kiệt chợt cảm thấy thoải mái. Có lẽ, chỉ người này mới có thể khiến anh mình vui vẻ thật lòng, đúng không? Như vậy cũng rất tốt.
Dọc theo đường đi có chút kẹt xe, lúc về nhà vừa qua giữa trưa. Ông Bạch đoán trước nên đã chuẩn bị đồ ăn cho bọn cậu, vì Lisa cũng mang theo cục cưng nhỏ tới, cố tình gọi dì Ngô qua bên này giúp đỡ, bữa cơm tẩy trần cũng do dì Ngô tỉ mỉ chuẩn bị. Dì đã chăm sóc Đinh Hạo và Bạch Bân nhiều năm, vô cùng hiểu khẩu vị của hai người, vài món ăn đã khiến Đinh Hạo cảm động đến nước mắt lưng tròng: “Dì! Vẫn là dì làm chân gà chua ngọt ngon nhất! Nhà hàng cũng không ngon được như vậy !”
Bạch Bân im lặng không lên tiếng gắp thêm cho cậu một miếng gà. Đinh Hạo ôm bát cơm không buông tay, cứ thế ăn liền ba bát cơm mới tạm dừng: “Không được, không ăn nổi nữa…”
Ông Bạch không nói chuyện trong lúc bọn họ đang ăn, sợ quấy rầy tốc độ ăn cơm của Đinh Hạo, nghe Đinh Hạo nói vậy liền vui vẻ: “Ừm, ăn không nổi là đúng, ba bát cơm đã thấy đáy rồi!”
Bạch Kiệt ăn cũng không chậm, đại khái là ở nước ngoài khá lâu, cảm thấy hứng thú với thịt hơn, hơn nửa đồ trên bàn cơm là do cậu và Đinh Hạo cùng giải quyết. Lúc này đang cầm khăn tay lau lau miệng: “Con cũng no rồi, nội, Lisa đâu ạ?”
Ông Bạch chỉ chỉ trên tầng: “Mang cục cưng đi ngủ trưa, vừa đi một lát thôi, con nhỏ giọng cẩn thận không đánh thức cục cưng, nhé!”
Bạch Kiệt đáp ứng, vừa định đi lên lại bị ông Bạch gọi lại: “Đổi giày, đổi giày!”
Dì Ngô đã sớm chuẩn bị tốt, nhanh chóng lấy từ trong tủ giày ra đôi dép vải bông hàng gia công mới tinh đưa cho Bạch Kiệt: “Đây, ông đã chuẩn bị từ trước, dưới đế dép có lót bông, đi trên sàn gỗ không hề phát ra tiếng!”
Ông Bạch nhìn Bạch Kiệt đổi dép đi lên tầng xong xuôi, rồi mới đến gần nhỏ giọng mở lời với hai người Đinh Hạo: “Hạo Hạo à, nội nói này, cục cưng nhỏ kia thật xinh đẹp, giống như đúc Bạch Bân hồi trước…”
Đinh Hạo nghe câu này kiểu gì cũng cảm thấy mất tự nhiên, con của Bạch Kiệt và Lisa lại giống Bạch Bân? Sao lại nói như thế này?!
Ông Bạch vẫn nói tiếp, từ khi ông biết Bạch Bân và Đinh Hạo ở cùng một chỗ đã tính toán để hai đứa nhận nuôi một đứa nhỏ, nay lấy ở nhà Bạch Kiệt càng thích hợp. Dặn dò Đinh Hạo: “Đợt lát nữa cục cưng tỉnh, con chơi với nó một lúc, để nó quen thuộc với con, đúng rồi, nội bảo các con mua đồ chơi tới, có mua không?”
“A, có!” Đinh Hạo lấy một cái rubik ra từ đống hành lý, bọn họ đi quá vội, chỉ kịp đỗ ven đường mua món đồ chơi: “Nội, cái này được không?”
Ông Bạch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cậu: “Đứa nhỏ này tương lai gọi con là ba, sao lại lấy thứ như vậy đến đùa nghịch nó chứ?!”
Đinh Hạo cúi đầu nhìn rubik sáu mặt của mình: “Nội, chúng con không muốn nhận đứa nhỏ của Bạch Kiệt… Người ta khổ sơ sinh hạ được cũng không dễ dàng…”
Ông Bạch nổi giận, trầm giọng giáo huấn cậu: “Bọn nó vất vả thêm một lần thì lại có đứa khác! Các con mệt đến chết khiếp liệu có thể có sao? Hả?!”
Đinh Hạo thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, ho khan vài tiếng, cầu cứu nhìn Bạch Bân xin giúp đỡ.
Bạch Bân thử giải thích với nội mình: “Nội, chúng con còn trẻ, chưa cần vội…”
Ông Bạch không muốn nghe bọn họ giải thích. Hôm nay ông đã quyết tâm muốn Đinh Hạo và Bạch Bân trải nghiệm qua cuộc sống ‘bình thường’, ông cảm thấy ngay cả vợ chồng bình thường đều có thể vì không có con mà đòi ly hôn, huống chi Bạch Bân và Đinh Hạo là hai đứa con trai. Hơn nữa, lâu ngày cũng không thể chỉ tôi yêu anh, anh yêu tôi là có thể sống, phải có một liều thuốc làm cuộc sống thêm sinh động. Đứa nhỏ, chính là hy vọng tốt nhất.
Nghe hai đứa kia ngồi bên nói nửa ngày ‘không thích hợp’ ‘không tốt’ ‘không thể tưởng tượng’, ông quyết đoán vươn tay chặn lời bọn họ, trực tiếp an bài theo suy nghĩ của mình: “Đợt lát nữa Bạch Lộ đến, các con lấy vài thứ đồ chơi từ chỗ nó, nhớ phải chọn màu sắc rực rỡ, trẻ con đều thích đồ sặc sỡ!”
Đinh Hạo há miệng ra rồi ngậm lại, không ngờ bọn họ nói nửa ngày như vậy, ông Bạch không nghe vào một câu nào, lại quay chủ đề về đồ chơi.
Lúc ngồi ở phòng khách chờ Bạch Lộ, ông Bạch thuận tiện hỏi thăm tình huống làm việc của Bạch Bân, cũng hỏi Đinh Hạo vài câu. Ông không hiểu biết nhiều về kinh doanh, chỉ dặn dò Đinh Hạo đừng chỉ chăm kiếm tiền, quan trọng là học được nhiều thứ trong quá trình làm việc.
Nhìn hai đứa ngồi đối diện ngoan ngoãn vâng dạ, lại hỏi sinh hoạt thường ngày của bọn họ. Đang nói chuyện, chuông cửa chợt kêu vang, Đinh Hạo đoán là Bạch Lộ, liền đi ra mở cửa.
Bạch Lộ là em họ Bạch Bân, từ nhỏ đã vô cùng sùng bái Bạch Bân, lớn lên với Đinh Hạo bọn họ, không ít lần đánh nhau cãi nhau. Cô nghe nói Bạch Kiệt Lisa mang theo đứa nhỏ trở về, thật sự cao hứng, tay xách nách mang vội vàng tới, cửa vừa mở liền nhiệt tình gọi: “Cục cưng nhỏ ơi !!”
Đinh Hạo vui vẻ: “Này, Bạch Lộ, nhìn rõ rồi hãy gọi chứ!”
Bạch Lộ nhìn kỹ, không kiên nhẫn đẩy cậu ra: “Đinh Hạo cậu tránh ra chỗ khác, cục cưng nhỏ nhà tôi đâu?”
Ông Bạch khoa tay múa chân chỉ dẫn, làm động tác ‘suỵt’: ‘Nhỏ giọng một chút, giữa trưa vừa ngủ…” Lời ông Bạch còn chưa dứt, chợt nghe thấy trên tầng có người bước xuống, ẩn ẩn còn nghe được thanh âm đứa nhỏ.
Bạch Lộ chưa kịp buông đồ trong tay ra, lập tức tiến thẳng tới cầu thang, mắt cong cong mừng rỡ: “Cục cưng nhỏ, bác đến rồi!”
____________________