Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 75: Chương 75: Một Người Bạn Của Con




CHƯƠNG 75 PN4: MỘT NGƯỜI BẠN CỦA CON

Đinh Hạo đưa Lý Hạ đi chào bà Đinh, đúng lúc gặp phải Trương Dương đang vội vàng tới khám sức khỏe cho bà. Trương Dương ở nhà nhưng vẫn đeo gọng kính kim loại mảnh khảnh của mình, thoạt nhìn giống như một tên nhã nhặn bại hoại, cười cũng âm hiểm,… Đây là cái nhìn có chứa một ít cảm xúc cá nhân.

Nguyên nhân không phải lỗi tại anh, là do đại thiếu gia Bạch không thích người khác tiếp xúc thân thể Đinh Hạo, huống chi là bác sĩ Trương Dương tình địch năm nào. Người còn lại càng không nói tới, Đinh Hạo vừa nhìn thấy Trương Dương liền có cảm giác mông đau, cậu thật sự là bị Trương Dương kiểm tra tới phát sợ, hằn sâu ám ảnh cả thể xác và tinh thần rồi.

Bà Đinh rất điềm nhiên, bà để Trương Dương đo xong huyết áp, lại hỏi thăm vài chuyện thường ngày, rồi mới đánh giá quần áo của anh rồi góp ý: “Trương Dương à, con nên giống Hạo Hạo, mặc chút quần áo màu sắc đi! Con xem xem, không phải đen thì toàn trắng, quá cứng nhắc!”

Trong suy nghĩ của bà không hề ý thức được phong cách của cháu trai mình không phải ai cũng hợp nổi, bà cảm thấy người trẻ tuổi trên đời này đều nên coi Đinh Hạo làm chuẩn, Hạo Hạo bảo bối nhà bà mới là tốt nhất! Phần tự hào tận xương này thật sự là đặc trưng của nhà họ Đinh, người bên ngoài muốn học cũng học không nổi.

Trương Dương tính tình rất tốt, cười cười thu thập dụng cụ khám bệnh, tiếp lời bà Đinh: “Đinh Hạo lớn lên giống bà, mặc cái gì cũng dễ nhìn. Con mà học theo có khi chẳng ra cái gì đâu!”

Bà Đinh nhanh chóng an ủi anh: “Không sợ, bề ngoài con không đẹp trai bằng Hạo Hạo, nhưng cũng…”

Lý Hạ ở bên cạnh chớp mắt, trước kia hắn từng nghe kể về bà Đinh, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, nhưng có thể cảm nhận rõ nét được phần tình cảm cưng chiều ấy. Lý Hạ cảm thấy bà Đinh còn cưng chiều Đinh Hạo hơn cả Bạch Bân.

Bà Đinh nói chuyện xong với Trương Dương, liền nhìn thấy Lý Hạ, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “A, ai vậy?”

Lý Hạ cúi người: “Con chào nội! Con là bạn học của Đinh Hạo ạ!”

Bà Đinh ‘ừm’ một tiếng, bảo bọn họ ngồi xuống: “Đến thật đúng lúc, hôm qua vừa làm thịt hun khói, chúng ta nếm thử chút đi! Trương Dương à, nhanh bảo mẹ con đừng bận rộn ở phòng bếp nữa, mang thịt hun khói tới đây chúng ta cùng ăn đi!”

Trương Dương đáp ứng, đi vào phòng bếp. Mẹ Trương Dương thường xuyên tới đây chăm sóc bà Đinh, hơn nữa từ sau khi Trương Dương tốt nghiệp liền kiên quyết không lấy tiền công của Đinh Hạo nữa. Cảm tình của cô và bà Đinh rất tốt, lại vô cùng cảm kích với giúp đỡ hồi trước của Đinh Hạo, luôn miệng nói chiếu cố bà Đinh là chuyện đương nhiên.

Bạch Bân đi treo áo khoác của mọi người xong, thật tự nhiên ngồi xuống cạnh Đinh Hạo. Đinh Hạo đang ăn táo ngâm rượu, thấy Bạch Bân ngồi xuống liền thuận tay đút anh một quả: “Rất ngon… Thử một quả nhé?”

Bạch Bân thật tự nhiên cắn, táo ngâm rượu từ lâu đã ngấm, cắn hai miếng liền thấy miệng đầy hương rượu.

Bà Đinh cầm album ảnh trước đây của Đinh Hạo cho mọi người xem, chỉ vào từng tấm ảnh lật ra cười vui vẻ giải thích cho mọi người, tình cảm cưng chiều không cần nói cũng thể hiện rõ.

“Đây là lúc Hạo Hạo ba tuổi, khi đó đang mốt mặc áo lụa nhỏ đội mũ quả dưa, liền cố ý làm cho nó một bộ” Bà Đinh chỉ vào tấm ảnh, mắt cười đến nheo lại: “Ôi, thật sự là rất đẹp!”

Lý Hạ ăn một quả táo ngâm rượu, lại cắn miếng thịt hun khói Trương Dương mang đến, chỉ vào một tấm ảnh: “Nội, sao tấm này chụp không có mặc quần áo vậy?”

Đinh Hạo đang muốn lật trang đó qua, nghe Lý Hạ hỏi vậy liền không vui: “Lý Hạ, ăn của cậu đi! Nhiều món như vậy vẫn không chặn được miệng cậu sao!”

Lý Hạ liên tục ăn thịt hun khói đầy miệng, ngọt thơm vừa miệng ăn rất ngon, nhưng vẫn không chịu bỏ qua mối quan tâm của mình: “Thật sự không mặc gì mà…”

Trương Dương ngồi bên cạnh, cũng rất hứng thú lắng nghe, anh đã tới đây nhiều lần, nhìn thấy không ít ảnh cũ, nhưng lần đầu gặp tấm này.

Bà Đinh ngữ khí đắc ý, giải thích nghi hoặc cho mọi người: “Lúc chúng ta ra khỏi cửa, dặn dò Hạo Hạo, nói nhóc con ấy trăm ngàn lần không được làm bẩn, rách quần áo. Hạo Hạo nhà chúng ta từ nhỏ đã thông minh, cái đầu nhỏ xoay chuyển nhanh hơn tất cả mọi người, chơi một vòng, liền trần truồng chạy về. Còn nói với ta ‘Nội, vừa ra khỏi cửa con liền cởi sạch quần áo, không làm hỏng một tẹo gì luôn’…”

Một vòng người chung quanh cười phá lên, Lý Hạ thiếu chút nữa bị nghẹn thịt hun khói, ngay cả Bạch Bân cũng cười thành tiếng. Đinh Hạo quẫn bách: “Này này này! Đừng cười, có ai trước kia chưa từng trần truồng bao giờ đâu… Còn cười à! Lý Hạ, cậu đang làm gì đấy? Tôi cảnh cáo cậu, không được lấy di động chụp lại đâu!”

Lịch sử Đinh Hạo trần truồng thật ngắn ngủi, nhưng chỉ ngắn ngủi một hồi như vậy, còn bị chụp lại bằng chứng. Bây giờ điều cậu có thể làm chỉ là cố hết khả năng ngăn cản Lý Hạ lần thứ hai chụp lại bằng chứng và đem đi tuyên truyền…

Bạch Bân thừa dịp Đinh Hạo đấu tranh với Lý Hạ, ghé qua nói vài câu với bà Đinh, chụp dự bị lại tấm ảnh này.

Trương Dương ở bên cạnh tiếp tục lật xem, các thời kỳ Đinh Hạo dần lớn lên hiện ra vô cùng sống động, có hu hu khóc lớn, có rưng rưng nước mắt bị chấm một chấm đỏ trên trán để chụp ảnh, có lè lưỡi nhăn mặt bướng bỉnh,… Thường thường trong ảnh chụp mọi người chỉ có thể thấy nửa thân mình. Đinh Hạo lúc trước quá mức hoạt bát, không giữ chặt thì trong nháy mắt cậu có thể chạy mất tiêu!

Lật sang một trang, liền thấy được Đinh Hạo đã quy củ hơn một chút. Ăn mặc sạch sẽ hơn nhiều, tóc cũng vuốt lại gọn gàng, giống một cậu nhóc dễ thương, phía sau Đinh Hạo, bên người đã bắt đầu có bóng dáng Bạch Bân.

Ngón tay đang lật trang của Trương Dương tạm ngừng lại, anh nhìn ai người trong tấm ảnh kia, từ nhỏ đến lớn luôn thân mật, giống như không thể chen vào một ai khác. Cho dù là người thân hay bạn bè, đều không thể chen chân vào loại thân mật này được.

Lý Hạ ở lại nhà bà Đinh ăn cơm, tên này liên tục xới cơm ăn thật nhiều, thành công lấy lòng hai người phụ nữ đang ngồi. Bà Đinh thích Lý Hạ ngay thẳng, mẹ Trương thích Lý Hạ khen người khác vô cùng điêu luyện, liên tục bị Lý Hạ nói tới ngượng ngùng.

Mẹ Trương chủ động gắp đồ ăn cho Lý Hạ: “Đến đến đến, Lý Hạ ăn thêm miếng gà đi? Món này ngon lắm đó.”

Trương Dương ở bên cạnh nửa đùa nửa thật chen vào một câu: “Cái này trước kia là phúc lợi của con, bây giờ bị mất rồi!”

Mẹ Trương bị chọc cười, cũng gắp một đũa cho Trương Dương: “Nuôi con ăn nhiều năm như vậy mà chẳng nói được câu nào dễ nghe! Này, ăn đi!”

Yểng nhỏ nhát gan, thấy nhiều người vẫn không dám ra đây, lúc này ăn cơm mới bay qua tìm đồ ăn. Nó biết Đinh Hạo, đập cánh bay qua mổ tóc Đinh Hạo một ngụm: “Hạo Hạo! Phát tài, phát tài!”

Lý Hạ nhìn yểng nhỏ nói chuyện mắt sáng bừng, thanh âm này bắt chước thật giống Đinh Hạo, nhắm mắt lại không nhìn có khi còn tưởng Đinh Hạo đang nói chuyện ấy chứ!

Yểng nhỏ nhảy qua nhảy lại trên vai Đinh Hạo, nói xong ‘Phát tài’ còn nói ‘Năm mới hạnh phúc’, ầm ĩ đòi ăn. Đinh Hạo cho nó một miếng lòng đỏ trứng nhỏ, yểng nhỏ ăn xong lại đi xem Bạch Bân. Thấy Bạch Bân không ngẩng đầu nhìn nó, chỉ lo bóc vỏ tôm cho Đinh Hạo, lại quay đầu nhìn những người khác.

Yểng nhỏ quen thuộc với Trương Dương, nhảy nhót đi qua nghiêng đầu nhìn anh.

Trương Dương chọn một chút đồ ăn cho nó, yểng nhỏ dùng móng vuốt chọn qua chọn lại, duyệt được vài miếng liền mổ ăn.

Bà Đinh ngồi đối diện cười mắng: “Đậu Đỏ thật lười! Trước khi lúc ăn còn nói cát tường, bây giờ được khen nhiều, không thèm nói lời nào, còn học được kén chọn…”

Yểng nhỏ đang cọ xát ở một góc bàn ăn, nghiêng đầu nhìn Trương Dương nói: “Mua đậu xào, ăn ngon ngon?”

Trương Dương cười xoa đầu vật nhỏ, cự tuyệt yêu cầu của nó: “Không cho phép bỏ cơm, nhanh ăn đồ của mình đi.”

Tầm giữa chiều Trương Mông cũng tới đây, cô tới đưa thiệp mời. Trương Mông đã trưởng thành, sau khi tốt nghiệp tự mình tìm một công việc, làm lễ tân ở một khách sạn năm sao tại địa phương. Công việc này làm không dễ, khó tránh khỏi nhiều va chạm, đôi khi khách hàng uống rượu mắng vài câu cũng phải chịu đựng. Trương Mông trải qua thời gian, rõ ràng trở nên thành thục hơn rất nhiều.

Đây là trải nghiệm của cuộc sống, ai ai cũng đều có chuyện cũ không muốn nhắc lại, nhưng cố tình lại không thể xóa nhòa.

Trương Mông lần này ăn mặc rất trang trọng, bên cạnh đi theo một người đàn ông tướng mạo hàm hậu, hai người mang theo bao lớn bao nhỏ đến thăm bà Đinh. Người đàn ông kia không giỏi nói chuyện, nhìn có vẻ câu nệ, là một người thành thật.

Thời gian Trương Mông ở lại khá ngắn, trong lúc đó còn cố ý gọi Đinh Hạo một mình đi ra nói chuyện mấy câu. Cô sắp kết hôn, có vài chuyện không nói ra sẽ không thoải mái: “Đinh Hạo, chị nói với em chuyện này. Em nghe xong… Tát chị mấy cái cũng được, chị tuyệt đối không đánh trả, cũng không khóc.”

Đinh Hạo nhướng mày bảo cô tiếp tục nói.

Trương Mông chậm rãi mở miệng: “Lúc em đang học trung học, nội bệnh tình nguy kịch phải nằm viện, thật ra nguyên nhân là do chị. Khi đó vờ ngớ ngẩn, luôn cảm thấy nội thương em không thương chị… Hơn nữa, ba chị ở nhà cũng thường nói nội đổi hai gian nhà này, một cái là cho nhà các em, một cái cho nhà Đinh Hoằng, chị nghe xong không phục, chị cảm thấy là vì em mua thuốc cho nội, dỗ nội cao hứng mới như vậy…”

Đinh Hạo tựa vào ban công nhìn cô, nhìn Trương Mông khép hờ mắt tiếp tục nói.

“Chị muốn đối tốt với nội, hy vọng nội cũng thích chị. Chị đến hiệu thuốc, ở đó cũng có loại thuốc em mua cho nội, hai loại chai, chị chọn cái giá rẻ hơn mua… Chị giấu đi thuốc của em, để nội uống thuốc chị mua…” Thanh âm Trương Mông run rẩy, nức nở giải thích với Đinh Hạo: “Thật xin lỗi! Chị thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện ấy… Về sau chị nói với nội, nội tha thứ cho chị, còn bảo chị đừng nói cho em… Nhưng mà Đinh Hạo, chị nghẹn nhiều năm không nói như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu.”

Chuyện này là một khối tâm bệnh của Trương Mông, cô trải qua những tháng ngày tuổi trẻ không biết gì, càng đi tới trước, càng hiểu được lý lẽ, càng biết chính mình khi đó sai lầm như thế nào. Kết hôn xem như là bắt đầu một cuộc sống mới, Trương Mông mang theo tâm tình sám hối, thú tội, nói hết những chuyện đã ẩn chứa trong lòng bao năm: “Được rồi, Đinh Hạo nếu nổi giận cứ tát chị, chị…”

Đinh Hạo ngắt lời cô, hỏi sang một vấn đề hoàn toàn khác: “Khi nào thì kết hôn?”

Trương Mông sửng sốt, nhưng vẫn trả lời: “Cuối tháng này.”

Đinh Hạo tính tính một chút, ừm một tiếng: “Lúc đó tôi hết hạn nghỉ phép rồi, để xem đã, sẽ cố gắng sắp xếp về đây một chút.” Liếc mắt nhìn Trương Mông đang choáng váng, Đinh Hạo cười cười chỉ người đàn ông đang thành thật ngồi phòng khách kia, dặn dò: “Chị giúp tôi nói với anh ấy, người nhà họ Đinh, tuyệt đối không cho khóc về nhà mẹ đẻ! Bằng không không tha cho hắn đâu!”

Trương Mông mắt đỏ hồng rốt cục nhịn không được rơi nước mắt: “Chị, chị cũng biết tính tình chị không tốt, chọn một người thành thật… Ô ô, Đinh Hạo… Thật xin lỗi… Chị trước kia rất, rất… Ô ô!”

Đinh Hạo an ủi cô, cho dù như thế nào, một người đã trưởng thành vẫn sẽ khiến người khác vui mừng.

Đinh Hạo sợ ảnh hưởng đến bà Đinh nghỉ ngơi, liền trở về làng du lịch. Cậu nghĩ trong khách sạn còn nhiều phòng trống vô dụng như vậy, quyết định mời Trương Dương và dì Trương cùng nhau qua. Dì Trương muốn ở lại chăm sóc bà Đinh, bảo Trương Dương đi theo bọn họ: “Đều là người trẻ tuổi, nên ra ngoài tụ tập nhiều một chút.”

Lần này trở về vẫn ngâm suối nước nóng riêng, Lý Hạ có đề nghị tắm suối nước nóng ngoài trời tập thể, bị Bạch Bân vô tình cự tuyệt.

Trương Dương tính tình tốt, không có ý kiến gì với chuyện này, cười thu thập một chút rồi đi vào suối nước nóng. Anh tắm xong còn đi mát xa, làng du lịch suối nước nóng mời chuyên gia vật lý trị liệu thật không tệ, xoa bóp rất giỏi, thật sự có thể thả lỏng gân cốt giảm bớt mệt nhọc.

Trương Dương nằm úp sấp một lát chợt nghe tiếng cửa giấy bị kéo ra, còn có thanh âm quen thuộc gọi mình: “Trương Dương, lát nữa sang chỗ chúng tôi đánh bài đi? Mấy người Đinh Húc cũng đến, đúng lúc vừa một bàn…”

Trương Dương cầm kính mắt lên, hơi nước bám đầy mặt kính, trên lông mi cũng ướt sũng, nheo mắt nhìn Đinh Hạo: “Đi, nhưng mà tôi không giỏi đánh bài đâu.”

Đinh Hạo ngồi xuống nói chuyện với anh, nhìn người ta cởi trần nửa thân mình vẫn không hề ngại ngùng: “Đừng đừng, nếu anh lợi hại thì tôi biết thắng ai chứ? Chỉ trông cậy vào anh ngáng chân mấy người Đinh Húc thôi! Anh nhớ kỹ đó, anh là gián điệp chúng tôi phái qua…”

Trương Dương nằm đó bật cười, góc nhìn từ sườn mặt rất được, mang chút vẻ đẹp âm nhu. Nhưng từ ánh mắt khẽ nheo lại kia, cùng thân thể thon dài kiện mỹ, hoàn toàn không thể nhìn ra hơi thở nữ tính, điểm duy nhất tương đồng chính là, đều rất lôi cuốn.

Đinh Hạo nói vài câu lại bắt đầu đánh giá người ta, ghé qua thì thầm hỏi vài câu, thấy Trương Dương lắc đầu còn vô cùng kinh ngạc: “Vẫn chưa tìm được ai sao? Trương Dương, luôn tìm thức ăn ăn không tốt cho thân thể đâu…”

Trương Dương bật cười, nhưng không trả lời cậu, mặc kệ cậu hiểu lầm. Nghe Đinh Hạo nói nửa ngày, lần này không nhanh không chậm bỏ một câu: “Tôi có người mình thích.”

Đinh Hạo ‘a’ một tiếng, hiểu được: “Anh chắc chắn là đơn phương tương tư rồi! Người ta không để ý tới anh đúng không? Chậc, anh còn có ngày hôm nay cơ đấy, hồi học đại học tôi còn nghe nói có vài người khóc nháo với anh…”

Trương Dương đẩy đầu cậu ra, nói sang chuyện khác: “Đinh Hạo, tiền thuê phòng của cậu tôi đã chuẩn bị xong. Đúng lúc cậu trở về, mai trả cho cậu nhé.” Nơi ở của nhà Trương Dương bây giờ vẫn là căn nhà Đinh Hạo cho bọn anh thuê, nhiều năm như vậy, mỗi năm chích ra vài trăm đồng tiền thuê. Vài lần Trương Dương muốn đưa thêm, đều bị Đinh Hạo nói một câu ‘hồi môn thì đưa’ lảng tránh, anh cũng biết là Đinh Hạo muốn giúp anh, vẫn đợi tới nay đã dư dả một chút mới trả cậu.

Đinh Hạo vẫn đắm chìm trong chuyện bát quái, không hề tích cực với chuyện này: “Cái đó không vội, không phải anh còn muốn mua xe sao? Cứ dùng trước đi.”

Trương Dương nghe một câu của cậu khiến tâm ấm áp: “Tôi còn có, đủ dùng.”

Đinh Hạo cọ qua cọ lại không chịu đi, trong ánh mắt đều là khát khao học hỏi, cậu vô cùng muốn biết là ai đã khiến Trương Dương động phàm tâm: “Anh nói cho tôi biết đi, người anh thích là ai vậy? Tôi có quen không?”

Trương Dương nằm đó tiếp tục hưởng thụ, cười cong khóe mắt: “Không nói cho cậu.” Mãi tới khi Đinh Hạo đi rồi anh vẫn không nói là ai.

Trí nhớ đã trở nên mơ hồ lại chợt rõ ràng, rõ ràng không nhớ rõ khung cảnh lúc đó, nhưng lại vô cùng khắc sâu cuộc đối thoại ấm áp ấy.

… Trương Dương, anh học y đi? Học y tốt lắm! Tôi đã hỏi thăm rồi, tiền lương rất cao, đủ cho anh và mẹ sống những ngày tốt nhất.

… Chúng ta thân thiết như vậy, nếu tương lai anh làm bác sĩ, nhớ chữa bệnh cho nội tôi, làm bác sĩ gia đình cho nhà tôi nhé! Trương Dương, anh nhất định phải tri ân báo đáp, không những phải báo đáp, hơn nữa phải báo đáp triệt để, biết không?

Trương Dương, người anh thích là ai vậy?

Là một người, không thể nói cho cậu biết đâu.

Người nằm úp sấp thoáng lật người, ý bảo cần đứng dậy, lúc trước anh đã đồng ý với Đinh Hạo cùng nhau đi đánh bài. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng mát xa vật lý trị liệu, như đang buông xuống cái gì đó, hoặc như là trút bớt gánh nặng đeo trên lưng. Người còn sống đã không dễ dàng, có thể nhìn được người mình thích nhất nở nụ cười tươi, thì có gì không tốt đâu?

Đinh Hạo, chúc phúc cậu cả đời vui vẻ, luôn luôn hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.