CHƯƠNG 52. TÚ ÂN ÁI
Bạch Kiệt và Lisa cuối cùng vẫn luyến tiếc cục cưng, hai người đều vừa được làm ba mẹ không bao lâu, sao có thể để bé con nhà mình rời đi lâu như vậy? Đưa Đinh Hạo trông hộ chẳng được bao lâu đã tìm tới.
Lisa khóc mắt đỏ bừng, ôm bé con không buông tay: “Cục cưng, mẹ rất nhớ con… Ô ô…”
Bạch Kiệt yên lặng đứng bên cạnh, nhưng tầm mắt chưa từng rời khỏi bé con, có vẻ thật sự nhớ mong.
Bạch Bân thật ra rất hy vọng hai người bọn họ có thể mang cục cưng về, tuy thứ sáu hàng tuần có Lý Hạ chăm sóc, nhưng bé con ở bên cạnh, Đinh Hạo luôn không thể chuyên tâm. Nói không chuyên tâm là nói tới chuyện đứng đắn, Đinh Hạo trông trẻ con đến nghiện, một lớn một nhỏ chơi vui vẻ đến tối cũng không về nhà, đôi khi anh phải ra ngoài bắt người mới trở về. Bé con đi nhà trẻ, Đinh Hạo liền tan làm sớm đến đó chờ, việc trong công ty cũng chẳng thể chú tâm.
Bạch Bân thích Đinh Hạo coi trọng gia đình, nhưng điều kiện tiên quyết là gia đình của bọn anh, trọng tâm hẳn là phải có anh. Nói cách khác, Bạch Bân ghen tị với bé con, trong lòng không thoải mái.
Cục cưng đi theo Bạch Kiệt và Lisa về nhà, bây giờ sẽ thỉnh thoảng đến thăm Đinh Hạo. Đương nhiên, Đinh Hạo cũng ngẫu nhiên chủ động tới nhà trẻ đón bé trong tình huống cơ hội cho phép. Bạch Kiệt và Lisa trong khoảng thời gian ngắn không chuẩn bị có đứa con thứ hai, bọn họ thích cục cưng, muốn chăm sóc bé cẩn thận lớn lên trước đã.
Cuộc sống Đinh Hạo thiếu cục cưng, nhất thời liền rảnh rỗi hơn hẳn. Khi được nghỉ liền cùng Bạch Bân đi chơi bóng, leo núi, làm chút hoạt động hữu ích cho cả thể xác và tinh thần.
Cơ quan Bạch Bân tổ chức một chuyến đi khảo sát học tập, nói trắng ra chính là đi du lịch. Vài xí nghiệp trong khu khai thác biết được, cũng hùa theo tổ chức thành đoàn thể đi vô giúp vui. Công ty Lý Thịnh Đông xem như hàng đầu, đương nhiên cũng chen một chân, nhưng Lý Thịnh Đông quá bận, bảo quản lý dẫn mọi người đi. Đinh Hạo càng không nói tới, không đi cùng công ty cậu thì Bạch Bân cũng muốn dẫn theo. Lần này đi còn thật chính quy, cho dù chức vị cao hay thấp đều mặc trang phục thống nhất, túi du lịch thống nhất, cờ đỏ thống nhất, vừa nhìn liền biết cùng đoàn.
Đinh Hạo bề ngoài dễ nhìn, mặc trang phục thể thao màu trắng kia rất hợp, nhất là gương mặt nhỏ nhắn luôn tươi cười dưới chiếc mũ kia, thật khiến người thích. Cậu và Bạch Bân đến địa điểm tập hợp trước, xe ra sân bay đã tới, trên xe ngoại trừ lái xe vẫn chưa có ai. Lái xe mở cửa xe ý bảo bọn họ lên chọn chỗ ngồi trước, chính mình đốt điếu thuốc ra ngoài giải lao, trên xe có điều hòa đang bật, không thể hút thuốc.
Đinh Hạo ôm theo túi máy ảnh đi lên, cậu tìm một ghế tựa đôi ngồi xuống, tự giác giữ chỗ cho Bạch Bân. Bạch Bân cất túi du lịch của bọn họ lên ngăn trên, khi ngồi xuống còn nhíu mày: “Hạo Hạo, hay chúng ta không đi nữa? Đến bên kia chắc chắn phải ngồi ô tô liên tục, em có chịu được không?
Bên ngoài trời vẫn tối, cách cửa kính xe không nhìn rõ người, Đinh Hạo ngả đầu sang tựa lên vai Bạch Bân, đùa nghịch máy ảnh của mình: “Không sao đâu, bây giờ em tốt hơn nhiều rồi, tự mình đã có thể lái xe. Hôm qua không phải còn lái xe đi đón anh sao…” Bật máy ảnh lên, nghe tiếng máy rè rè nâng ống kính, màn hình sáng, Đinh Hạo lại bắt đầu nói sang chuyện khác: “Bạch Bân anh giúp em nhìn xem. Máy ảnh này là hôm qua em lấy từ chỗ Lý Hoa Mậu đó, nói là thứ tốt nhất của anh ấy, sao em thấy không giống đồ đắt tiền lắm nhỉ?”
Bạch Bân không có hứng thú với chiếc máy ảnh kia, vẫn cau mày: “Hay chúng ta bây giờ về nhà đi?”
Đinh Hạo không nghịch máy ảnh nữa, nở nụ cười, trong bóng đêm ôm lấy cổ Bạch Bân hôn lên: “Thật sự không sao mà. Em đã lâu không đi đâu, lần trước sinh nhật cũng vì chút chuyện mà chậm trễ… Chúng ta coi như lúc này đền bù đi?”
Bạch Bân kề sát môi cậu lại hôn một cái, bị cậu mềm giọng khuyên nhủ làm lung lay: “Được. Nhưng nếu mệt mỏi, nhất định phải nói cho anh biết.”
Lần này đi Quế Lâm, một đường phong cảnh như tranh, danh bất hư truyền.
Chỉ là khi đi thuyền trên sông không được hoàn mỹ lắm, trời đổ mưa phùn nhẹ, sương mờ mênh mông giăng khắp chốn. Nhân viên hướng dẫn du lịch ăn nói lưu loát, nói vài câu chọc cười cả thuyền: “Các vị lãnh đạo đại khái không biết, nơi này của chúng tôi rất ít khi có thời tiết như vậy! Đây coi như rất hiếm có! Mọi người nhìn dòng sông mưa bụi mênh mông như vậy, cũng thật đẹp đúng không?”
Đinh Hạo cảm thấy thú vị, chưa đợi đến điểm tham quan đã chạy lên chỗ ngắm cảnh trên tầng hai đi chụp ảnh. Thuyền đi thật chậm, còn bật một điệu hát dân gian, lúc này người trên khu ngoài trời tầng hai cũng ít, Đinh Hạo ôm máy ảnh chụp còn rất ra dáng, thật sự có vài phần cảm giác nhiếp ảnh gia.
Bạch Bân đứng phía sau che ô cho cậu, mưa phùn như tơ, nhiều lắm cũng chỉ làm ướt tóc người, nhưng anh vẫn không nỡ. Đinh Hạo quay đầu nhìn anh, anh còn thật sự giải thích với cậu: “Ống kính nếu dính mưa, em chụp sẽ không rõ ràng lắm.” Ôn nhu trong mắt kia sao có thể che giấu được?
Đinh Hạo chụp một hồi, rồi đi tìm chỗ có mái hiên ngồi xuống. sông núi nước non đẹp thì có đẹp, nhưng thuyền đã đi gần nửa giờ, phong cảnh vẫn không có thay đổi gì quá lớn. Vẫn như trước là dòng nước dịu dàng, núi cao nối tiếp, một ngọn nối một ngọn chưa từng gián đoạn.
Bạch Bân gập ô lại, ngồi xuống cạnh Đinh Hạo, xem ảnh Đinh Hạo chụp vừa rồi, đa phần là phong cảnh, thế nhưng còn có một hai tấm chụp ảnh anh. Đinh Hạo cười đắc ý: “Thế nào, em chụp đẹp không? Lúc Lý Hoa Mậu dạy em chụp ảnh có nói, chụp ảnh này ấy mà, nhất định phải bám sát cuộc sống, bám sát tự nhiên. Em chụp anh tự nhiên không?”
Bạch Bân cũng cười, búng trán cậu: “Ừ, rất tự nhiên, anh cũng không biết là em chụp lúc nào nữa.”
Bên cạnh ngồi một đôi vợ chồng đến từ Ấn Độ, hai người cùng nhau khoác một cái thảm, cũng đang nói nói cười cười. Đinh Hạo ghé qua, dùng thứ tiếng Anh sứt sẹo nửa đời mình vẫn không quen để chào hỏi, thế mà lại miễn cưỡng có thể đối thoại được vài câu.
Hai vợ chồng đều là nhà sử học, rất thích các di tích văn hóa lịch sử quốc gia. Con gái bọn họ đã lấy chồng, lần này cố ý đến Trung Quốc du lịch, nhìn xem vùng đất xinh đẹp này. Bọn họ nói cho Đinh Hạo: “Khi còn trẻ đã ước hẹn, đến khi có thời gian nhất định phải cùng nhau đi khắp những nơi xinh đẹp trên trái đất này.”
Đinh Hạo nghe xong, bảo Bạch Bân giúp phiên dịch, nói muốn chụp một tấm ảnh cho hai người. Hai vợ chồng Ấn Độ kia rất tự nhiên chuẩn bị tư thế, thậm chí còn nhập gia tùy tục giơ lên hai ngón tay, làm thủ thế chữ V. Đinh Hạo liên tục nhấn nút, trong màn ảnh, hai ông bà dưới làn mưa bụi mỏng manh bay lất phất, hạnh phúc dựa sát vào nhau. Đinh Hạo cảm thấy hình như mưa đã bay vào trong mắt, không tự giác có chút ươn ướt.
Ven đường đi ngang qua vài điểm phong cảnh, mọi người đều lôi máy ảnh ra, hướng dẫn viên du lịch vừa nói đây là ‘nơi chụp ảnh tốt nhất’ lập tức máy ảnh bị chia ra lần lượt chụp. Đinh Hạo cũng ghé vào giúp vui, gặp người quen thuộc còn được nhờ chụp cho mấy tấm, cũng có nhân viên nữ muốn xin chụp ảnh chung với Đinh Hạo, bị Đinh Hạo uyển chuyển từ chối, cười nói: “Lần này tôi đến chỉ muốn làm nhân viên chụp ảnh thôi, mọi người phải hoàn thành nguyện vọng cho tôi! Đến đến đến, các mỹ nhân tư thế tốt lắm, cười một cái nào!”
Bạch Bân không đi qua chụp ảnh, anh ngồi chỗ kia nhìn Đinh Hạo trong đám người, nhìn Đinh Hạo chụp được vài tấm liền ngẩng đầu tìm kiếm anh, hai người cũng không nói gì, tầm mắt gặp nhau liền cười một cái. Đến lúc xong, Đinh Hạo sẽ về ngồi cạnh Bạch Bân, khoe thành quả cho anh. Bạch Bân cũng sẽ chỉ vào màn hình máy ảnh, hắt một gáo nước lạnh vào Đinh Hạo: “Sắp hết pin rồi.”
Đinh Hạo không thèm để ý, khóe mắt cong cong khiến người khác đều cảm thấy phấn khởi theo: “Không sao đâu, không phải còn có máy ảnh của anh chưa dùng sao! Lát nữa em sẽ dùng của anh chụp tiếp!”
Đường dài, rất nhiều phong cảnh xuôi dòng xẹt qua, bị để lại phía sau thuyền. Có nơi được giới thiệu điển cố, cũng có nơi cam nguyện không có tiếng tăm gì tồn tại tô điểm cho cảnh non nước này, Bạch Bân nhìn màu xanh lá trải dài tầng tầng lớp lớp nhuộm sẫm trời đất, tâm tình cảm thấy trong lành giống như được mưa gột rửa qua, quả nhiên ra ngoài giải sầu vẫn là có lợi. Quay đầu nhìn Đinh Hạo bên cạnh, vị kia đã chán cảnh vật, bắt đầu mnở máy ảnh đi chụp chiếc bè trúc đuổi theo thuyền.
Đinh Hạo còn vừa chụp vừa cười xấu xa: “Nè, Bạch Bân! Anh nói nếu em chụp được rồi chỉnh sửa một chút, sẽ được coi như cảnh sát nằm vùng chứ? Liệu có được cảnh sát trả thù lao không nhỉ?”
Bạch Bân bật cười, gõ đầu cậu: “Nghịch ngợm.”
Khi chụp ảnh xong thời tiết đã trong xanh, Đinh Hạo và Bạch Bân xuống tầng một, trước lúc đi còn quay đầu liếc nhìn hai vợ chồng Ấn Độ kia một lần. Bọn họ vẫn như trước thân mật ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế trúc nhỏ bé, nhìn đám người qua lại chụp ảnh, ngẫu nhiên trao đổi một nụ cười, hai tay vẫn gắt gao nắm chặt.
Đinh Hạo đi theo sau Bạch Bân xuống cầu thang, thang ướt nước mưa thật trơn. Đinh Hạo bị Bạch Bân nắm tay, chậm rãi đi, nói cũng thật chậm: “Bạch Bân à, lúc về anh giúp em điền nguyện vọng nhé? Lần trước khi anh đề nghị, em liền nói với thầy Từ ý tưởng tiếp tục đến trường đào tạo chuyên sâu. Thầy nói hiện giờ học tại chức không quá nghiêm nữa, cuộc thi tiếng Anh cũng khá dễ…”
Bạch Bân đi phía trước nghe, khóe miệng nhịn không được cong cong. Anh cảm thấy người kia giống như bàn tay mình đang nắm lấy, thật ấm áp, nghe người phía sau lải nhải, nghe thế nào cũng cảm thấy hài lòng: “Được, chờ chúng ta trở về.”
Ánh mặt trời chiếu vào bóng núi in trong nước, trên mặt sông lấp lánh ánh vàng rực rỡ, ánh nắng cũng mang theo ấm áp dạt dào hạnh phúc, giống như những ngọn núi xanh ngắt nối tiếp không ngừng kia, chưa từng gián đoạn.