CHƯƠNG 10. YÊU TINH…
Đinh Hạo đoán Tiếu Lương Văn làm không phải chuyện tốt gì, nhưng thực sự không ngờ bọn họ tiến tới ngay trong văn phòng. Phải biết rằng, đừng nói đến Đinh Húc da mặt mỏng, ngay cả cậu cũng chưa bao giờ làm loại chuyện này trong văn phòng với Bạch Bân đâu! Khụ, cậu đều làm ở gian phòng bên trong cách vách văn phòng… Tốt xấu gì cũng cách một cánh cửa, có giường giảm bớt một chút không khí xấu hổ, không phải sao?
Đinh Hạo về đến nhà khi đã chạng vạng, là lúc trời bắt đầu tối nhanh nhất. Bước vào nhà việc đầu tiên là kéo rèm, bật đèn, toàn bộ căn phòng được bao phủ bởi ánh sáng vàng ấm áp.
“Hạo Hạo?” Bạch Bân nghe thấy tiếng mở cửa, ở bên trong gọi thử một câu, nghe thấy cậu trả lời liền bảo cậu ăn điểm tâm trước: “Sao về muộn như vậy? Trên bàn cơm có bánh ngọt và sữa, em ăn tạm trước đi. Anh hâm nóng đồ ăn một chút, lập tức sẽ có ngay…”
Phòng bếp và phòng ăn cách nhau một lớp cửa thủy tinh, có thể mơ hồ nhìn thấy Bạch Bân đeo tạp dề đang xào rau, âm thanh vui nhộn dưới khói dầu che lấp vẫn nghe được rõ ràng, ngay cả tiếng đảo xẻng xào đồ ăn cũng ẩn ẩn vọng ra.
Đinh Hạo hít hít mũi, ngửi được mùi đồ ăn, cảm thấy từ ‘nhà’ chính là dùng cho hoàn cảnh như vậy. Chạy tới mở cửa ra, không quan tâm khói dầu làm bẩn quần áo, trực tiếp ôm chặt Bạch Bân từ phía sau không buông tay: “Hôm nay ăn món gì ngon vậy?”
Bạch Bân đẩy cậu ra xa một chút, sợ dầu bắn đến người: “Thịt kho, bò xào tiêu, tôm bóc vỏ cải trắng, còn cả đậu hũ cay nữa, trưa nay không phải em nói trên máy bay chưa ăn no, phải về ăn thịt sao?”
Đinh Hạo vô cùng hài lòng với một bàn đầy thịt, cọ cọ trên người Bạch Bân: “Bạch Bân anh thật tốt!”
Bạch Bân một bên tay chân lanh lẹ bưng đồ ăn ra đặt lên bàn, một bên còn trêu cậu: “Em đừng bôi nước miếng lên người anh đấy, mèo tham ăn…”
Đinh Hạo không phục, lầm bầm: “Nước miếng thì sao chứ… Không phải anh ăn nhiều nhất là… Thôi…”
Bạch Bân nghe thấy, cúi đầu hôn cậu một cái: “Ăn trước rồi gây chuyện sau đi, em đó.”
Đinh Hạo đói đến bụng kêu vang, Bạch Bân cũng chỉ trừng phạt bằng miệng tên gây chuyện này một chút, rồi ngồi vào ăn bữa cơm nóng hổi. Bạch Bân lo lắng cho Đinh Hạo, nhân dịp ăn cơm lại hỏi han chuyện công ty của cậu: “Không có vấn đề gì chứ?”
Đinh Hạo đang ăn thịt kho, Bạch Bân đã tẩm ướp đầy đủ, ngay cả phần bì cũng được ninh đến mềm mại, thơm nức hương vị ngọt ngào của tương, ăn ngon đến nuốt luôn cả lưỡi. Nghe thấy Bạch Bân hỏi, mới miễn cưỡng hé miệng ra một chút, mơ hồ không rõ nói: “Không có việc gì, là mấy người sơ ý quên đổi sang mẫu đơn mới, Đinh Húc tốt bụng sợ làm chậm trễ việc của em, tăng ca chuẩn bị giúp…” Lại gắp một miếng cho Bạch Bân, còn khuyến mãi thêm một thìa cơm rưới nước thịt: “Nếm thử đi, ăn như vậy ngon lắm!”
Bạch Bân ăn cái gì cũng rất quy củ, luôn giữ nguyên một tư thế, nhưng không hề kén chọn, được cho cái gì thì ăn cái đó. Cầm thìa của Đinh Hạo ăn một ngụm, nhấm nháp hương vị ngọt lịm kia liền nhíu mày: “Lần sau phải cho ít đường hơn.”
Đinh Hạo bảo vệ thìa của mình: “Đừng mà, không cho đường không ăn được đâu!”
Bạch Bân không có yêu cầu cao với đồ ăn, nếu không phải mấy năm nay ở cùng Đinh Hạo chuyên gia kén chọn, sẽ không chú ý nhiều như vậy. Nói đi cũng nói lại, ít nhiều nhờ Đinh Hạo anh mới có thể luyện được tay nghề nấu ăn tốt đến vậy. Ví dụ như hôm nay, nếu Đinh Hạo không về, có lẽ bữa chiều chỉ tùy tiện một bát cơm rang trứng là có thể giải quyết, sao có thể nghiên cứu quan hệ giữa đồ ăn gia vị và cân đối dinh dưỡng khỏe mạnh thấu triệt như vậy được!
Đinh Hạo chuyển chủ đề khác nói được vài câu, chưa đến một hồi Bạch Bân lại hỏi: “Hạo Hạo, chuyện công ty rất phiền toái à?”
Đinh Hạo gật gật đầu, cậu chưa từng kinh doanh, hoàn toàn là tự mình mò mẫm, nếu không biết trước xu thế phát triển của tương lại, lại đầu tư nhiều tài sản cố định, có lẽ đã sớm thua lỗ rồi.
Bạch Bân nhìn cậu không nói gì. Trước kia khi Đinh Hạo còn đang học đại học, mỗi khi anh đi công tác về Đinh Hạo đều quấn quít lấy anh thân thiết một hồi, bưng trà rót nước cho anh xem văn kiện, nay Đinh Hạo cũng đi làm, hai người cơ hồ đảo ngược vị trí cho nhau.
Công việc của Bạch Bân là rèn luyện tại cơ sở, học tập phương pháp ứng xử, là tích lũy trải nghiệm, chuẩn bị đầy đủ cho tương lại, cho dù bận rộn cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi bình thường. Nhưng Đinh Hạo thì khác, cậu làm xung phong ở thương trường, một chiến trường không có khói thuốc súng nhưng rất vô tình, nếu cậu không giữ vững bước chân, người khác sẽ dẫm lên cậu để bước qua, Đinh Hạo vì vậy đã phải cố gắng rất nhiều.
Bạch Bân thường xuyên có thể nhìn thấy Đinh Hạo nửa đêm vẫn ngồi trong phòng sách đọc này nọ, thấy anh nhìn chằm chằm, đôi mắt tròn đen láy còn cười ha ha nói ‘Không sao đâu’ ‘Sẽ quen nhanh thôi’, nói không đau lòng là giả. Nhưng nhìn Đinh Hạo thật lòng như vậy, câu khuyên bảo nơi miệng lại không thể cất thành lời.
Đàn ông đều không muốn mình là kẻ yếu, anh không thể tiếp tục che chở Đinh Hạo một khe hở cũng không lọt như trước kia, con mèo nhỏ trong nhà đã trưởng thành, có quyền bước ra ngắm nhìn thế giới, không thể khiến cậu coi anh là trung tâm mà sống được.
Đây là con đường do Đinh Hạo tự tay chọn lữa, Bạch Bân chỉ có thể tận lực làm những điều trong khả năng chăm sóc cậu, vào thời điểm Đinh Hạo cần, xoa đầu cậu nói lời cổ vũ.
Tự tay thả con mèo nhỏ chính mình nuôi lớn ra ngoài, loại cảm giác này thật khó chịu. Bạch Bân có một loại sầu lo không hiểu nổi với công việc bên ngoài của Đinh Hạo, đôi khi anh sẽ tưởng tượng Đinh Hạo ra ngoài có thể bị thương hay không, đói bụng hay không… Anh nhìn Đinh Hạo lớn lên, Đinh Hạo rời đi lâu, loại cảm giác này ngày càng trở nên mãnh liệt.
Chuyện Đinh Húc chỉ là một mồi dẫn, vừa xuống máy bay liền xoay vòng quanh như vậy, Bạch Bân dám thề, cả chiều nay Đinh Hạo ngay cả một ngụm nước cũng chưa từng uống qua. Đinh Hạo là do anh tỉ mỉ nuôi nấng, công việc như vậy… Thật sự phù hợp với Đinh Hạo sao? Giống như lần đó mẹ Đinh Hạo có lơ đãng nhắc tới: ban đầu Đinh Hạo cũng không hy vọng có nhiều tiền đồ, bây giờ tự mình kinh doanh công ty, chắc sẽ mệt chết đi?
Anh nhìn Đinh Hạo trở về muộn, bộ dáng từng ngụm từng ngụm lùa cơm ăn, chợt cảm thấy đau lòng, rót cho cậu một ly nước đặt bên cạnh: “Hạo Hạo, bây giờ công ty đã có nhiều người, khởi nghiệp không phải chuyện giỡn chơi. Nếu không hay đến công ty khác học tập một chút rồi tự mình làm tiếp sau?”
Đinh Hạo nhận lấy ly nước uống một ngụm, lời này của Bạch Bân nếu nói lúc trước, cậu nhất định sẽ nghĩ anh đang coi thường mình, nhưng hiện tại, cậu có vài phần hiểu được. Đinh Hạo cảm thấy dáng vẻ Bạch Bân khẩn trương vì cậu thật đáng yêu, ngay cả gương mặt, lông mày nhíu lại cũng đáng yêu, đứng lên khom lưng hôn anh: “Bạch Bân, anh thật sự còn lải nhải hơn cả ba em, về sau em gọi anh là ba cũng được…”
Vị kia quả nhiên lại nghiêm mặt, ngữ khí nghiêm túc, nhưng không nhíu mày nữa: “Lại nghịch ngợm.”
Đinh Hạo nhìn anh một bộ chuẩn bị thuyết giao, lập tức giơ hai tay lên đầu hàng, không đợi anh mở miệng liền giành lời trước: “Em biết, em biết, nếu không chống đỡ nổi sẽ nói với anh! Bạch Bân anh cứ để em thử xem đi, hiện tại em vẫn làm được, cam đoan không bị… không bị thua lỗ! Hì hì!”
Bạch Bân nghe cậu nói cũng cười, lời nói nghiêm túc không thể tiếp tục khi kẻ dở hơi này đang ầm ĩ được: “Không phải vấn đề tiền bạc, em không thích có thể nói, cho dù kinh doanh cũng có rất nhiều lựa chọn, chúng ta chọn một cái em thích nhất là được.” Nhìn Đinh Hạo ăn no, kéo tay để cậu ngồi lên người mình, nắm nửa ngày, cuối cùng mới hỏi: “Hạo Hạo, em có muốn tiếp tục đến trường không?”
Đinh Hạo nhìn anh không nói gì.
Bạch Bân thử giải thích: “Không phải anh bắt buộc em đến trường, trong trường học cũng có sở nghiên cứu, có hạng mục hợp tác với công ty, nhóm Bạch Kiệt chính là hợp tác với trường đại học. Anh chỉ nghĩ, hoàn cảnh của trường học dù sao cũng… cũng không quá hỗn loạn, rất thích hợp với em. Thành phố D có mấy trường học không tệ, đúng rồi, hai ngày trước anh còn…”
Đinh Hạo bên kia vẫn nhìn anh không hé răng, Bạch Bân cũng không tiện nói thêm gì nữa, thử hỏi cậu: “Không thích đi học tiếp sao?”
Đinh Hạo nhướng mày: “Bạch Bân, có phải anh rất khẩn trương không?”
Bạch Bân sửng sốt, nhưng lập tức lắc đầu: “Không.”
Đinh Hạo vui vẻ, chăm chú nhìn gương mặt Bạch Bân: “Đừng nói thế, chắc chắn anh đang rất khẩn trương! Vừa rồi em ăn thịt không lau miệng đã hôn anh, dấu vết lớn như vậy, anh ngồi nửa ngày vẫn chưa đi lau, ha ha ha!” Vị này thật xấu, cười chảy cả nước mắt còn không cho Bạch Bân đi lau, kề sát vào tiếp tục ép hỏi: “Bạch Bân, anh nói đi. Có phải anh rất khẩn trương… em?”
Câu cuối cùng vô cùng quyến rũ lòng người, ngữ điệu hơi nâng lên, ánh mắt cũng long lanh.
Bạch Bân nhìn cậu một hồi, quyết đoán ôm người tiến thẳng vào phòng ngủ, anh cần phải cho yêu tinh này biết, rốt cuộc anh khẩn trương bao nhiêu!
________________