Niệm Mộ

Chương 25: Q.2 - Chương 25




Lúc ở trên giường, Chu Niệm ngồi bên cạnh một tay ôm trọn vòng eo của Sở Mộ, một tay cầm di động mới của Sở Mộ, hai người tựa sát vào nhau, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

Chu Niệm cười dùng môi cọ lên sườn mặt của Sở Mộ một hồi, nói, “Thầy, kỳ nghỉ đông bất luận lúc nào thầy nhớ em và Tiểu Đoàn thì có thể lấy cái này ra xem một chút, em ở ngay trong chiếc điện thoại để ở túi của thầy, như vậy thật thuận lợi!”

Trong mắt Sở Mộ tràn đầy nhu tình tiếu ý, vươn tay sờ lên gương mặt tươi cười của Chu Niệm trong tấm ảnh một chút, Chu Niệm lại bắt đầu chụp một tấm, vừa chụp vừa hỏi, “Thầy, thầy thích không?”

“Thích!” Sở Mộ trả lời, chạm lên màn hình điện thoại di động, tắt chức năng chụp ảnh.

Chu Niệm lại ôm hôn lên mặt Sở Mộ mấy cái, lấy điện thoại di động của mình ra, nói, “Tất cả đoạn quay của em em đều đưa vào điện thoại di động của thầy, thầy cũng để em quay phim thầy lưu lại trên điện thoại di động của em đi!”

Không đề cập tới loại yêu cầu này sẽ không gọi là Chu Niệm, Sở Mộ sớm có chuẩn bị, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói, “Tôi không đẹp, đừng quay, hơn nữa, nếu bị người khác nhìn thấy trong di động sẽ không ổn!”

“Em sẽ không để cho người khác xem điện thoại của em, thầy, quay một đoạn ngắn thôi! Một đoạn ngắn là được….” Đôi mắt Chu Niệm lóng lánh tràn ngập khẩn cầu chờ mong nhìn Sở Mộ.

Sở Mộ bị hắn nhìn liền nhẹ dạ, song, “Không được, tôi rất không thích quay phim, quay tôi tôi cảm thấy không quen.”

“Thầy, chỉ nửa tiếng, nửa tiếng là được! Xin thầy mà, thầy để em quay nửa tiếng đi!” Chu Niệm không để ý tới hình tượng ôm Sở Mộ vừa cầu xin vừa ma sát vừa sờ mó, thân thể Sở Mộ bị hắn làm cho nhũn ra, không có cách nào, cưới cùng đành phải thỏa hiệp, “Vậy chỉ nửa tiếng thôi!”

Chu Niệm hài lòng mà đem điện thoại di động quay Sở Mộ, Sở Mộ vừa nhìn đến chiếc điện thoại di động kia liền co quắp, căn bản không biết nên làm cái gì, nhớ đến chính mình đang mặc áo ngủ ở trên giường, bèn nhanh đi đến cầm điện thoại di động của Chu Niệm, xóa, “Đừng quay ở trên giường….”

“Đừng ngại, dù sao cũng chỉ có một mình em xem! Thầy tùy ý làm cái gì cũng được, dù thế nào em cũng không ngại, chỉ cần là thầy là được.” Chu Niệm đoạt lại chiếc di động Sở Mộ đang cố gắng che chở, Sở Mộ nhíu mày căn môi dưới trừng mắt liếc Chu Niệm, căm tức nói, “Xóa đoạn này đi, tôi…..”

Sở Mộ còn chưa phát hỏa xong, bỗng chốc bị Chu Niệm bổ nhào đẩy ngã xuống khăn trải giường, Chu Niệm vừa cắn vừa liếm lên môi anh, còn dùng thanh âm trầm thấp nói ra những lời phi thường không biết xấu hổ, “Thầy rõ ràng biết rõ em không có sức chống cự đối với loại biểu tình này nhất mà, thầy còn làm như vậy….”

Sở Mộ đưa tay đẩy hắn, trong miệng muốn mắng hắn, nhưng lại bị hắn lấp kín chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ “Ân….” “A…” vừa tức giận lại vô tội.

Môi lưỡi Chu Niệm ra sức dây dưa, vừa mút vừa liếm, lại thò tay vào trong áo ngủ xoa nắn chiếc eo của anh, sau đó lại vuốt ve hai điểm trước ngực của anh, khiến cho chiếc eo của Sở Mộ mềm nhũn, tiếng rên rỉ cũng êm ái kiều mị.

Rất nhanh Sở Mộ không còn chút năng lực phản kháng, dây dưa với Chu Niệm ở trên giường, hôn môi, vuốt ve….

Cho tới bây giờ Chu Niệm vẫn cứ hay dỗ ngon dỗ ngọt, đặc biệt lúc ở trên giường, câu nói “Em yêu thầy” càng không rời miệng.

Vốn không có bất kì dự định làm tình nào, hơn nữa ngày mai Chu Niệm còn phải đi thi, Sở Mộ cũng có công việc, thế nhưng không biết thế nào lại quấn lấy nhau mãi không dừng được.

Thủ đoạn trêu đùa khơi tình của Chu Niệm từ lúc ban đầu đã dùng trên người anh, sau đó hai người ở bên nhau cả một quãng thời gian dài, kỹ thuật càng ngày càng tiến bộ, chỉ cần Sở Mộ bị Chu Niệm đặt ở trên giường, liền giống như không có bất luận khả năng phản kháng gì, luôn bị làm cho dục tiên dục tử, mỗi khi làm đều hãm sâu vào bể dục, khi đã kết thúc, lúc phục hồi lại tinh thần đều hối hận không ngớt, vì thời gian dùng để lăn trên giường này, vốn được an bài phải xem một quyển sách, phải sửa một kiện bài tập, phải liên lạc với một người nào đó, hay phải tra tìm một vài tài liệu…..

Đầu tiên là bị đặt ở trong chăn, chân bị nâng lên cao cao, lúc bị chọc vào thật sâu, anh chỉ còn lại hơi sức để thở dốc cùng nhỏ giọng rên rỉ….

Vốn cho rằng một lần là đủ rồi, nhưng khi thân thể bị ôm khóa ngồi lên bụng dưới của Chu Niệm, cả người Sở Mộ như nhũn ra, căn bản không còn bao nhiêu khí lực, chỉ có thể đẩy nhẹ vai của Chu Niệm cự tuyệt, “Đừng đến nữa….Ngày mai còn có công việc…..”

Thanh âm của Sở Mộ oa oa trầm thấp, còn mang theo dục cự hoàn nghênh(1) của hơi thở tình triều cùng rất nhỏ tiếng thở dốc, một câu nói nhưng lại khiêu khích dục vọng như suối nguồn ở tận đáy lòng Chu Niệm, Chu Niệm làm sao lại thả anh ra, chỉ có thể ôm chặt eo của anh hơn, lưu lại một đám vết tích rõ ràng hơn ở trước ngực của anh. Hắn chưa bao giờ nói qua với Sở Mộ rằng thanh âm trong lúc làm tình của anh khiến cho bất cứ ai cũng không thể dừng lại được, hắn mong muốn thầy có thể luôn luôn dịu ngoan ở trong lòng hắn như vậy, chỉ thuộc về một mình hắn, loại thanh âm này cũng chỉ có thể để một mình hắn nghe được….

“Thầy….” Chu Niệm thở hổn hển nhẹ giọng lẩm bẩm, liếm hôn trước ngực Sở Mộ, ngón tay vuốt ve nhào nặn eo lưng của Sở Mộ, tay kia xoa lên cái mông của anh, tùy tiện mở rộng một chút, rồi đem dục vọng của mình chôn vào.

Sở Mộ bị hắn hung hăng húc một cái liền thiếu chút nữa bật khóc, chiếc eo mềm nhũng, có loại cảm giác như muốn rớt xuống, chỉ có thể vòng tay qua vai cổ của Chu Niệm, mở lớn chân thừa nhận người phía trên cưỡi anh, dạng tư thế này làm cho người ta cảm thấy ngượng ngùng, bể dục như sóng lớn đánh vào bờ đê, tiếng thở dốc rên rỉ không kiềm nén được, lưu lại một dấu vết trên lưng Chu Niệm…..

Khi cuối cùng cũng dừng lại, dưới nụ hôn của Chu Niệm Sở Mộ hoảng hốt phục hồi lại tinh thần từ cơn cao triều của dục vọng, tựa lên bờ vai của Chu Niệm nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi.

Chu Niệm xoa lỗ tai gương mặt của anh, thanh âm mềm mại dịu dàng, “Thầy, em yêu thầy!”

“Ân….” Sở Mộ nhỏ giọng hừ một tiếng, trong bóng tối đưa tay mò tìm bàn tay của Chu Niệm, nắm thật chặt, sau đó mười ngón tay dây dưa đan cài vào nhau.

Tắm rửa thu dọn chăn giường xong, Sở Mộ ôm Đoàn Đoàn đang hề hề đáng thương cào cửa vào trong phòng, nhìn thấy Chu Niệm đang đỏ mặt cầm di động ngồi trên giường, Sở Mộ nghi hoặc một chút, còn chưa đi đến, đã thấy Chu Niệm thả di động ở một bên làm như không có việc gì.

Chu Niệm càng làm như không có việc gì là càng có chuyện, Sở Mộ suy nghĩ một chút, trong ngực thoáng kinh ngạc, nhanh chóng đoạt lấy điện thoại di động của Chu Niệm, Chu Niệm nhìn anh đoạt lấy, có tật giật mình, không thể trấn định tự nhiên được nữa, bèn nhanh chóng lấy lại điện thoại di động che chở trong tay.

“Cậu vừa mở cái gì có đúng hay không, đưa cho tôi!” Trên mặt Sở Mộ lúc đỏ lúc trắng, nhanh đoạt lấy.

“Thầy nói cái gì a! Mở cái gì chứ….” Chu Niệm giả vờ không hiểu ý của Sở Mộ.

“Cho tôi kiểm tra!” Sở Mộ đưa tay muốn lấy điện thoại di động về đây.

“Kiểm tra thì kiểm tra, có cái gì đâu chứ! Thầy, em cũng không có làm chuyện xấu sau lưng thầy….” Chu Niệm nói, niệm niệm không muốn đưa điện thoại vào tay Sở Mộ.

Sở Mộ thả con mèo nhỏ lên mặt đất, vươn tay tiếp nhận điện thoại di động, tuy rằng Chu Niệm đang giả trang đáng thương, nhưng anh cũng sẽ không bị mắc lừa. Còn chưa có bấm vào, Chu Niệm thoáng cái đã bổ nhào đến, “Thầy, thầy không thể xóa đoạn phim em vừa quay thầy ban nãy, thầy đáp ứng với em đi….”

Sở Mộ liếc mắt nhìn hắn, không trả lời.

Chu Niệm khẩn trương mà nhìn Sở Mộ, Sở Mộ xoay người, ngồi trên mép giường mở thứ cất giấu trong điện thoại đ động, đoạn phim Chu Niệm vừa xem kia, là một dữ liệu vô cùng lớn, phản ứng một hồi mới mở ra, bắt đầu chính là cảnh anh mặc áo ngủ trên giường, biểu tình cẩn trọng, Sở Mộ vừa xem đã muốn xóa đi, Chu Niệm ngay lập tức đoạt lại, “Thầy nói sẽ lưu lại cho em mà, thầy không được nói không giữ lời.”

Sở Mộ ngây người một chút, không xóa, Chu Niệm liền muốn lấy điện thọa di động lại, “Thầy, trả lại cho em đi! Để em mở cho thầy xem, các đoạn phim khác đều là quay Tiểu Đoàn, còn có một đoạn quay mẹ em, thực sự, không có những người khác, thầy phải tin tưởng em!”

Sở Mộ đang đưa di động trả lại cho Chu Niệm, thì bất thình lình nhìn thấy một màn đen, anh còn tưởng rằng điện thoại di động xảy ra vấn đề, điện thoại di động vừa đến trên tay Chu Niệm mới đột nhiên nhớ đến đó là lúc Chu Niệm ném điện thoại di động sang một bên, màn hình bị che lại, điện thoại di động tự động chuyển sang chức năng quay phim trong bóng tối.

Sở Mộ cướp điện thoại về, mở loa, thanh âm phát ra thiếu chút nữa chấn ngừng trái tim của anh, sắc mặt bỗng chốc ửng đỏ, tay có chút run rẩy, nhanh chóng tắt loa, lúng túng thiếu chút nữa làm rớt di động trên tay.

Chu Niệm đoạt điện thoại lại, “Thầy, thầy đừng, đừng xóa….”

Sở Mộ đỏ mặt thiếu chút nữa bấm loạn chiếc điện thoại, không xóa là không có khả năng.

Xóa xong đoạn quay trong bóng tối thì cũng xóa luôn đoạn quay kia, trừng mắt với Chu Niệm ném di động lại cho hắn, “Cậu càng ngày càng hỗn trướng, loại phim này cũng quay lại.”

Sở Mộ thật sự tức giận, lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Niệm, đi ra cửa.

Chu Niệm hiểu chính mình đã phạm vào đại sai, ngây ngẩn một hồi mới phản ứng lại, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, Sở Mộ đang đứng hóng gió trên ban công.

Chu Niệm kéo anh vào, “Thầy, bên ngoài lạnh lắm, thầy mau vào đi.”

“Buông tay!” Sở Mộ vung tay Chu Niệm, tránh để người khác thấy anh và Chu Niệm lôi kéo nhau trên ban công, bèn đi vào nhà.

“Thầy, em không phải cố ý quay, lúc đó em thật sự không chú ý tới, thầy đừng giận.” Chu Niệm theo sau Sở Mộ, vẻ mặt hề hề đáng thương.

Sở Mộ không để ý tới hắn, tư mình đi vào phòng ngủ, đi vào liền đóng cửa lại, còn nói, “Về ở chỗ bên kia của mình đi!”

Chu Niệm phi thường ủy khuất đứng ở cửa, tuy rằng Sở Mộ đã hạ lệnh đuổi khách, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đứng tại chỗ gõ cửa, “Thầy, em sẽ không đi về bên kia đâu, vừa rồi em thật sự không phải cố ý, em chưa hề nghĩ sẽ quay lại, vừa rồi chỉ là trùng hợp, thầy….thầy….”

Chu Niệm một tiếng rồi lại một tiếng ủy khuất đáng thương, ở trong phòng Sở Mộ nghe thấy, trong lòng phiền muộn, Tiểu Đoàn nhảy lên đùi của Sở Mộ, tâm tình Sở Mộ không tốt cũng không muốn để ý đến nàng, vừa đặt nàng lên mặt đất, nàng liền đi đến cào cánh cửa, Chu Niệm kiên nhẫn ở ngoài cửa xin lỗi, cuối cùng Sở Mộ không đành lòng, đi đến mở cửa, dáng vẻ Chu Niệm thảm thương đau lòng đứng ở nơi đó, nhìn thấy Sở Mộ, thần tình trên mặt càng thêm đáng thương, “Thầy, xin lỗi. Lúc đó em thật sự không phải cố ý, nói như thế nào đi nữa, em vẫn có chừng mực, sẽ không làm ra những chuyện không có đạo đức….. ”

Sở Mộ diện vô biểu tình nhìn hắn, “Vậy cậu muốn lưu lại đoạn phim là có ý gì, còn nói có chừng mực, cậu xem cậu, hoàn toàn là tâm tính hài tử, cậu đúng mực ở chỗ nào?”

“Xin lỗi, em….Em….” Chu Niệm nói không ra lời, chỉ có thể cúi đầu không biết phải làm sao mới tốt.

Chu Niệm cúi đầu bộ dạng trầm mặc làm cho Sở Mộ nhìn thấy mềm lòng không nỡ, hai người trầm mặc đứng trong ngoài cánh cửa, cuối cùng vẫn là Sở Mộ đánh vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng, anh tiến lên kéo tay của Chu Niệm, Chu Niệm ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lệ quang mơ hồ ở trong mắt Chu Niệm khiến Sở Mộ sợ run một chút, túm lấy tay Chu Niệm kéo hắn đi vào trong phòng ngủ.

“Thầy, em không phải là hài tử!” Chu Niệm nhỏ giọng nói.

Sở Mộ sửng sốt một chút, sau đó mới chậm rãi ngồi lên ghế, “Cậu không phải là tiểu hài tử, nhưng cậu nói muốn tôi chờ cậu, rốt cuộc cậu muốn tôi chờ cậu tới khi nào thế? Cậu còn trẻ như vậy, nhưng tôi đã không còn trẻ tuổi nữa, tôi không có nhiều thời giờ như cậu, cũng không có nhiều tinh lực(2) như cậu…..”

Thanh âm của Sở Mộ bình ổn, như cơn gió lướt nhẹ qua mặt bằng, mang theo một ít thất vọng, mang theo một ít bi thương, còn có một ít mênh mông mờ mịt, thanh âm nhàn nhạt như vậy, nhưng ở trong ngực Chu Niệm lại như nổi lên kinh đào hãi lãng(3), hắn nhìn Sở Mộ, nhưng Sở Mộ lại chuyển mắt đi.

Chu Niệm muốn đi lên nắm lấy tay Sở Mộ, nhưng Sở Mộ lại đẩy hắn ra.

“Thầy, xin lỗi….Bây giờ em có thể nói với mẹ em, rằng em thật tâm yêu thầy, em vẫn luôn dự định mãi mãi cùng thầy trọn đời ở bên nhau, em sẽ….” Chu Niệm nhìn Sở Mộ, bởi vì biểu tình bi thương của Sở Mộ, hắn nghĩ lúc này bất luận chính mình nói cái gì đều không có một chút sức thuyết phục.

“Bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho mẹ của em, thầy xem có được không?” Chu Niệm ngồi xổm bên chân Sở Mộ, giương mắt lẳng lẳng nhìn chăm chú vào gương mặt của anh.

“Không cần! Đừng…..” Sở Mộ cầm tay Chu Niệm không cho hắn gọi điện thoại.”

“Mỗi ngày ở bên cạnh thầy em đều rất vui vẻ ấm áp. Em muốn cả đời này đều mãi mãi cùng thầy ở bên nhau như vậy, em không muốn xa thầy. Em biết gia đình em nhất định không đồng ý, nhưng mà, em nhất định sẽ nỗ lực, sẽ làm gia đình em đáp ứng. Em vẫn luôn muốn nói với mẹ của em, mỗi lần mẹ đến đây, em đều muốn giới thiệu thầy với mẹ, nói với mẹ đây là người em yêu, em muốn sống bên thầy cả đời này, thế nhưng, em sợ, em sợ mẹ của em không bằng lòng, hiện tại em căn bản không có biện pháp phản kháng với gia đình, xin lỗi, thầy, em thực sự không phải cố ý đâu, em….”

Chu Niệm vùi đầu lên đầu gối của Sở Mộ, thanh âm dần dần nghẹn ngào lên.

Trong lòng của Sở Mộ cũng không dễ chịu, anh biết bản thân chỉ đang giận chó đánh mèo mà thôi, bời vì bản thân anh cũng không dám đối mặt với áp lực gia đình, thậm chí vô pháp làm ra sự chọn lựa giữa con đường phía trước và ái tình.

Sở Mộ nhẹ nhàng xoa tóc Chu Niệm, thanh âm cũng đồng dạng nghẹn ngào, “Phải là tôi nói xin lỗi mới đúng. Tôi cũng không dám nói với gia đình. Đứng lên đi! Đừng ngổi chồm hổm nữa! Là tại tôi lại loạn tức giận, đều không phải là lỗi của cậu….”

“Thầy, không, là vấn đề của em, là em vẫn chần chừ với thầy không cho thầy một lời hứa hẹn rõ ràng, lần nghỉ đông này em sẽ về nói với mẹ, nhất định sẽ làm mẹ đồng ý cho thầy và em ở bên nhau.” Chu Niệm nói, nắm chặt tay Sở Mộ.

Sở Mộ khẽ thở dài, quay lại thì thầm, “Chu Niệm, tôi quyết định năm sau sẽ xuất ngoại học lên tiến sĩ, khi đó, tôi thấy, hay là chúng ta tách ra….”

Đột nhiên nghe được tin này từ miệng của Sở Mộ, Chu Niệm kích động sửng sốt, viền mắt đều đỏ, “Thầy, thầy đừng như vậy, thầy đừng nói chia tay, chuyện đó không có khả năng. Em muốn cùng thầy ở bên nhau, thầy đi em sẽ chờ thầy, nếu như thầy bằng lòng, em và thầy đi cùng nhau cũng được.”

Sở Mộ không nghĩ tới Chu Niệm kiên quyết muốn cùng anh ở bên nhau như thế, căn bản không chút suy nghĩ đã nói nguyện ý chờ anh, còn nói cùng nhau đi.

“Nhưng….” Sở Mộ muốn nói cậu còn trẻ, sau này còn có nhiều lựa chọn, hơn nữa sau này có thể sẽ thích người khác, giữa nam nữ còn thường gặp phải tình trạng ly hôn, huống chi giữa hai người đàn ông nào có quan hệ gì bảo đảm.

“Cậu không nên tùy tiện hứa với tôi cả đời như vậy, không được không chút nghĩ ngợi đã nói nguyện ý chờ tôi, không được mỗi ngày đều đem câu yêu tôi đọng trên miệng, cậu như vậy khiến tôi căn bản không có biện pháp rời khỏi cậu….”

Chu Niệm nắm chặt tay Sở Mộ, cắt lời anh, “Thầy, thầy đừng như vậy, tuy rằng em không biết cả đời này em sẽ làm nên sự nghiệp gì, nhưng em biết em muốn gì, em muốn thầy, sẽ không thay đổi, thầy, xin thầy tin em, em sẽ yêu thầy trọn đời này, suốt đời đều ở bên thầy, không phải là tùy tiện hứa cả đời với thầy, em muốn trao đổi cùng thầy, em muốn dùng cuộc đời của em trao đổi với cuộc đời của thầy, em đã suy nghĩ chuyện này rất rõ ràng, cho nên em không cần phải suy nghĩ thêm nữa, em không chia tay với thầy được, vô luận là chờ thầy hay là cùng thầy ở bên nhau, em đều nguyện ý, nhưng thầy nhất định không được nhắc đến chuyện chia tay, thầy không được vứt bỏ em….”

Chu Niệm đáng thương mà nói “Vứt bỏ”, Sở Mộ bị hắn làm cho vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, cuối cùng đành phải kéo hắn từ trên mặt đất lên.

Lần giận dỗi này cứ như vậy mà không giải quyết được cái gì, thời điểm nằm ngủ trên giường, Chu Niệm gắt gao ôm Sở Mộ, Sở Mộ không có cách nào pháp động, cuối cùng chỉ có thể cười khổ đẩy hắn ra nhiều lần, rồi lại khuyên nhủ, “Cậu đừng ôm tôi chặt như vậy, tôi sắp hít thở không được rồi này.”

“Em thật sự sợ thầy đi rồi, sau này sẽ không để ý tới em.” Chu Niệm căn bản không buông tay, rầu rĩ nói.

“Thật sự sắp bị cậu làm ngộp chết. Tôi sẽ không vô duyên vô cớ mà đi, lại nào dám không để ý tới cậu, cậu mau buông ra một chút.” Sở Mộ bất đắc dĩ nói.

Chu Niệm lúc này mới buông anh lỏng một ít, sau đó lại nói, “Sau này thầy cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, em sẽ không tách khỏi thầy, thầy cũng không được vứt bỏ em.”

“Cái gì vứt bỏ, tôi chưa từng nghĩ qua.” Sở Mộ phản bác.

“Thầy nói rồi thì không được đổi ý, sau này cũng không được nghĩ những chuyện này nữa.” Chu Niệm xác nhận, còn nói thêm, “Dù sao thì các môn em cũng gần học xong, đợt này có xét tốt nghiệp sớm, em cũng đi hỏi một chút, không thì em cũng tốt nghiệp sớm, rồi cùng đi với thầy. Thầy, thầy nói như vậy có được không?”

Sở Mộ nghiêng người hôn lên mặt Chu Niệm một cái, trấn an nói, “Hôm nay ngủ đi! Ngày mai còn có việc, tôi mệt rồi!”

Chu Niệm muốn an bài tốt các chuyện về sau, thế nhưng gặp phải Sở Mộ nói như vậy, hắn không thể liều chết quấy rầy anh ngủ, cuối cùng đành phải thở dài.

Chu Niệm thi lúc chín giờ sáng, đồng hồ báo thức được chỉnh đến tám giờ, ngày hôm qua Sở Mộ mệt mỏi, buổi sáng cũng không tỉnh.

Khi cánh cửa nhà trọ bị gõ vang, Sở Mộ mới tỉnh lại, nhìn Chu Niệm đang ngủ rất say, sau khi đứng dậy bèn dịch chăn cho hắn, lúc này mới đi xem là ai sáng sớm đã gõ cửa.

__

Chú giải

(1) Dục cự hoàn nghênh : đã chú thích ở Quyển 2 chương 4.

(2) Tinh lực : tinh thần và thể lực.

(3) Kinh đào hải lãng : sóng to gió lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.