Dịch: Hương Trà Thơm Ngát
Ai mà muốn gả cho một cái bao cỏ chứ.
Buổi tối, một mình ta thở dài trước gương. Mặc dù ta có vẻ ngoài thượng thừa, nhưng xương cốt bên trong vẫn được di truyền sự ngang ngược của nương, không phải là một nữ tử mỏng manh, yếu đuối, lại tùy tiện, cẩu thả, dễ dàng dọa nam tử chạy mất.
Nhưng mà, ta bắt nạt Kiều Vĩnh như vậy, còn không phải tại hắn tự tạo nghiệt hồi còn bé sao.
Nhắc đến khi đó, ta lại nghĩ tới một người.
Hồi bé, nương dẫn ta tham gia yến hội, Kiều Vĩnh nhân lúc nha hoàn không ở đó, dẫn mấy nam hài đến giật bím tóc của ta, xé khăn tay của ta, cậy vào việc cao lớn hơn ta bắt nạt ta. Ta chỉ có thể tức giậm chân, vành mắt ngấn lệ vòng quanh.
Lúc đó xuất hiện một vị đại ca ca, dáng vẻ thanh tú, nhã nhặn, nói chuyện lại mười phần khí thế, một tay kéo ta ra sau bảo hộ, rồi thu thập hội Kiều Vĩnh đến hoảng sợ chạy trốn.
Từ nhỏ đến lớn, ta luôn tự nghĩ rằng mình lớn lên sẽ gả cho đại ca ca này, cho dù ta căn bản không biết chàng là ai.
Cũng không biết đại ca ca hiện nay ở đâu, có hôn phối chưa.
“Lâm Niệm, ngươi ra đây!”
Một âm thanh bỗng phá vỡ sự yên tĩnh của ta khi còn đang nghĩ. Quả nhiên, người nào đó ngứa da, muốn bị đánh, tìm tới rồi.
--- ------ ------ ------ ---------
Ta vốn khí thế mười phần từ trong phòng đi ra, vừa nhìn thấy Kiều Vĩnh như con gấu, mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, không nhịn nổi, bám vào gậy trúc của ta, bắt đầu cười điên dại.
Hắn tức không chịu được, chỉ vào ta: “Cười cái gì?! Có gì mà đáng cười?! Tất cả đều là ngươi hại ta!”
Ta không chịu nổi, ngồi xổm xuống đất ôm bụng cười tiếp.
Hắn thở phì phò nhìn ta, đợi ta cười đủ rồi, hắn lại nghiêm túc hẳn lên.
Thân ảnh béo mập chiếu xuống mặt đất cực giống một con gấu đen cỡ đại.
Ta nhìn thấy lại không nhịn nổi mà cười. Kiều Vĩnh cúi đầu, giọng nói không biết làm sao: “Lâm Niệm, ta xin ngươi đấy, ta thích một nữ tử, ta không thể cưới ngươi được.”
Tên béo mới biết yêu rồi?
Ta nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi bịa ra chuyện quỷ gì đấy? Ngươi không phải ngày ngày đều nghĩ tới ăn ăn ăn sao, từ lúc nào bắt đầu thích cô nương rồi?”
Vẻ mặt hắn không giống giả tạo, đáng thương nói: “Là thật, ta xin ngươi, Lâm Niệm, ngươi nếu không tin, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi gặp cô nương ấy.
Ta liền gật đầu.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Ngày hôm sau, ta lại buồn bực thêm một chút.
Nếu Kiều Vĩnh nói thật, ta không thành toàn cho bọn hắn không được. Vậy ta lại làm sao bây giờ?
Ta tâm phiền ý loạn ra khỏi cửa, theo sau Kiều Vĩnh đi vòng trên phố.
Vòng tới vòng lui, ta nhận ra có gì đó không đúng: “Kiều Vĩnh, ngươi đưa ta đi đâu vậy, cái ngõ này không phải là đi Hoa Nguyệt Lâu sao?”
Hoa Nguyệt Lâu là một trong những thanh lâu nổi tiếng ở kinh thành.
Kiều Vĩnh trầm mặc ngoài dự đoán, chỉ tiếp tục đi về phía trước, không thèm trả lời ta.
Ta kéo tay áo hắn: “Ngươi nói rõ ràng đi, có phải muốn bẫy ta không đấy?”
Hắn hơi đỏ mặt, phun ra mấy chữ: “Ta thích một ca nữ, làm sao nào?!”
Ta sững sờ, buông tay ra: “Ngươi tìm chết à, Kiều Vĩnh, cha ngươi không đánh gãy chân ngươi?!”
Hắn tức đến đỏ rực cả mặt, cứ thế phẩy tay, đi mất, bỏ lại ta đứng đó.
Ta nhăn mày, có chút phiền muộn, nôn nóng, trong lòng nghĩ, thản nào có người lại nhìn trúng tên béo Kiều Vĩnh, hóa ra là ca nữ.
Việc này thật không dễ xử lý.
--- ------ ------ ------ ------ -------
Buổi chiều, ta gọi hết mấy tên hồ bằng cẩu hữu của Kiều Vĩnh đến quán rượu.
Ca ta ở phía sau giúp trấn giữ, ta đứng phía trước, hỏi: “Kiều Vĩnh và ca nữ thanh lâu kia là chuyện gì?”
Trương Thành - nhị nhi tử nhà lễ bộ thị lang - xoay đầu: “Lâm Niệm, ngươi vẫn chưa qua cửa đâu, đừng có càn quấy như vậy!”
Tên tiểu tử Trương Thành này, cho dù chức quan của cha hắn khá cao, nhưng từ nhỏ cùng chúng ta chơi đùa, lại có chút tình nghĩa huynh đệ.
Thấy mà tức, ta liền vỗ bàn: “Nói hay là không nói?”
Nhìn ta phát hỏa, từ điển của bọn hắn liền không có chữ “không nói” này.
Hóa ra, Kiều Vĩnh tháng trước cùng người ta đánh nhau ở thanh lâu, trực tiếp bị ném từ trên lầu xuống dưới. Ca nữ ấy lúc đó liền chạy tới, đỡ hắn dậy, lại giúp gọi đại phu, làm cho Kiều Vĩnh cảm động tới mức ngày hôm sau liền muốn dùng kiệu tám người khiêng đi cưới nàng.
Ta không nén được khó hiểu: “Các ngươi không phải huynh đệ của hắn sao? Sao để hắn bị đánh tới như vậy?”
“Hi hi.” Mấy tên này gãi gãi đầu, giả vờ ngớ ngẩn.
Tiễn bọn hắn đi, ta nhíu mày hỏi ca ta: “Ca nói xem, cha vẫn chưa để tin tức truyền ra ngoài đi.”
Ca trợn mắt: “Muội làm như tìm người trong cung dễ dàng sao? Phải thông qua đút lót từng tầng, từng tầng một, mới có thể tìm ra người có chút phân lượng trước mặt hoàng thượng nói chuyện. Cha cũng vội muốn chết rồi.”
Ta mệt mỏi ngả người trên ghế: “Vậy làm thế nào đây?”
Ca lại rất bình tĩnh: “Đừng vội, chúng ta ngày mai đi gặp cô nương ấy.”