Dịch: Ngát
~~~~~~~~~~
Ngày Kiều gia ra khỏi đại lao, bầu trời u ám, gió lạnh thấu xương, nương ta nói, qua thời gian này, có thể tuyết sẽ rơi.
Cha ta còn đặc biệt xin nghỉ phép, dẫn cả nhà chúng ta đến đợi ở cửa đại lao Hình bộ.
Thói đời nóng lạnh, thánh chỉ phục chức vẫn còn chưa hạ xuống, đưa mắt nhìn quanh, bốn phía bên ngoài Hình bộ vắng lặng, trống không, chỉ có hai chiếc xe ngựa của nhà ta đang đỗ ở đây.
Kiều bá phụ mẫu và Kiều Vĩnh cùng nhau đi ra, dù cách khá xa, nhưng mắt ta tinh, vừa nhìn đã thấy mái tóc hoa râm của bá phụ mẫu, hốc mũi lập tức chua xót.
Họ đi chậm rãi ra khỏi đại lao tối tăm, vừa tới cánh cửa lớn bằng gỗ, ba người cùng híp mắt lại, dường như không quá quen với ánh sáng mãnh liệt bên ngoài phòng giam.
Khi nhìn thấy cả nhà chúng ta, Kiều bá phụ ngơ ngẩn tại chỗ, sau đó mới nâng tay áo lên, có vẻ như đang lau nước mắt.
Ngay lúc đó, cha ta cười, chỉ vào ông ấy, nói với nương ta: “Bà nhìn Kiều Nguyên kìa, tuổi lớn thế này rồi mà nói khóc là khóc luôn được.”
Kiều bá phụ đã nhanh chóng bước tới trước mặt chúng ta, tinh thần của ông ấy khá tốt, nghe được thì liền cho cha ta một quyền: “Lão hồ đồ, còn nói xấu ta với em dâu.”
Chúng ta đều cười rộ lên.
Kiền Vĩnh đang đỡ nương hắn, lén lút liếc ta một cái, ta liền làm mặt quỷ với hắn. Hắn phì cười, chẳng xem thường ta giống trước đây.
Cha ta đã sớm đặt trước phòng bao ở Thiên Tường lâu, muốn giúp Kiều bá phụ đón gió, tẩy trần, đẩy xui xẻo đi. Vừa lên xe ngựa, ta kéo rèm lên nhìn, một nhà Thừa tướng cũng từ trong lao đi ra ngoài.
Cuối cùng, ta đã nhìn thấy dáng vẻ của Huỳnh Triệu Trung.
Thảo nào Tần Nhược sẽ thích hắn, hắn mặc trường bào tố sắc, từ xa cũng có thể nhìn ra là nhất biểu nhân tài, dù đã không còn thân phận cao quý, cử chỉ vẫn ung dung, ưu nhã như cũ.
Huỳnh Thừa tướng chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa đại lao, lưng có hơi khom xuống, ông nhìn về phương xa hồi lâu, không biết là đang nghĩ cái gì.
Đã từng là Thừa tướng tôn quý, sau khi gặp nạn, chẳng còn ai hỏi han như thường.
Ta không thể không thở dài, đang chuẩn bị hạ rèm xuống, bỗng nhìn thấy góc phố có một thị nữ bước nhanh về hướng họ.
“Ơ?”
Ca ca hỏi ta: “Sao thế?”
Ta cười: “Không có gì ạ.”
Nếu không nhìn lầm, người kia chính là nha hoàn bên người Tần Nhược.
·
Chúng ta vốn tưởng về đến kinh thành, sẽ không cần dựa vào tên cao to nữa, cũng có thể dò hỏi được tin tức của vụ án.
Ai biết được Đại Lý Tự và Hình bộ cứ như bị hạ lệnh cấm, chẳng có một tin tức nào từ trong đó mọc được cánh bay ra ngoài.
Ca ca hơi không hiểu: “Kiều gia không sao không phải là được rồi à? Muội còn biết chân tướng để làm gì?”
Dù nói như thế, nhưng phá án cũng như đoán đố đèn, câu đố đã giải được một nửa, ai mà không ngứa ngáy trong lòng chứ?
Qua không bao lâu là sinh nhật của Thái hậu, Hoàng thượng lại vừa thay đổi cách tổ chức giống như mừng năm mới, mở tiệc trong cung, mời một nửa số nhà quan viên ở kinh thành vào cung tham dự, thậm chí còn mời cả ta.
Ta hết sức bối rối, Trần Thiến Thiến lại đoán rất đàng hoàng, tự nhiên, đại khái là Hoàng thượng muốn mượn cơ hội để rửa oan cho Thừa tướng.
“Hoàng thượng trực tiếp hạ chỉ không phải là được rồi à, tại sao phải phí công như thế?”
“Vụ án này có tin vịt bay đầy trời trong dân gian, Hoàng thượng có thể không biết sao? Mượn cơ hội này công khai tình tiết vụ án, cũng miễn cho quần chúng suy đoán lung tung.”
Lời này nói cũng đúng.
Chỉ là, một mình ta ngồi xe ngựa, đi đến cửa cung, lại phát hiện ra cung yến lần này có thể mang theo thị nữ. Người ta đều có đôi có cặp, chỉ có ta lẻ loi một mình đi theo cung nữ, đúng là đáng thương.
Tiệc tối được đặt ở ngự hoa viên, ta đến sớm, trời vẫn chưa tối, bàn tiệc dài dằng dặc đã có người túm năm, tụm ba ngồi xuống.
Cung nữ dẫn đường giải thích cho ta về cách xếp chỗ, các cấm kỵ của bữa tiệc, rồi bị một thái giám đang bận đến xoay như chong chóng gọi đi mất.
Ta cúi đầu đi tìm thẻ gỗ mang tên ta trước chỗ ngồi, bỗng nghe thấy một tiếng nói rất kinh ngạc từ phía sau vang lên.
“Lâm Niệm, ngươi cũng đến à?”
Ta quay đầu nhìn, thì ra là bằng hữu tốt hồi bé của ta, hiện nay là thiên kim “đại quan” ngũ phẩm - Ngô Sầm Sương.
Hôm nay nàng khá để ý ăn diện, hoa phục đỏ tươi kết hợp với bộ diêu vàng lấp lánh, son môi đỏ thắm, trang điểm rất đậm, cả khuôn mặt đỏ bừng bừng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc đứng trước mắt ta.
À phải, nghe nói Ngô gia vẫn luôn muốn đưa nàng vào cung.
Ngay lúc đó, ta liền chẳng còn hứng thú gì cả.
Ngô Sầm Sương là bằng hữu tốt nhất của ta hồi trước, nhưng kể từ khi phụ thân nàng liên tục leo cao, rời khỏi phố Tuế Miên, nàng liền ỷ lại thân phận, đối xử với ta rất lạnh nhạt, còn giả vờ không quen biết ta ở quan học, lúc đó làm ta âm thầm rơi nước mắt mấy lần.
Ta không kìm được mà hỏi: “Ngươi không phải là không quen biết ta à?”
“Lời này của ngươi ở đâu ra thế!” Nàng lập tức lôi kéo tay ta, giọng điệu khoa trương, “Lâm Niệm, chức quan của nhà ngươi thấp, ngươi có muốn đến tham quan thì cũng phải suy nghĩ trước hậu quả chứ. Ngươi đi cùng ai đến thế? Nếu bị phát hiện ra ngươi không được mời, cái chức quan cửu phẩm của phụ thân ngươi cũng không được làm nữa đâu!”
Những người ở xung quanh đang nói chuyện, cười đùa, nàng gào to như thế, tất cả đều im lặng.
Tại sao người đã từng thân thiết không gì sánh được, lại luôn tìm cơ hội làm ta khó xử?
Ta đẩy tay nàng ra, lùi về sau một bước, trừng mắt nhìn nàng: “Ta…..”
“Ai khiến ai không làm quan được nữa?”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc làm tan khung cảnh tĩnh mịch lúc này, ta hơi ngạc nhiên, nhìn theo hướng âm thanh phát ra, quả nhiên là Cố Lẫm Chi.
Tên cao to đứng phía cuối dãy bàn tiệc, hình như vừa từ cửa đi vào, mặc áo choàng màu trắng, lại cùng màu với áo choàng của ta. Khá nhiều cung nữ đang bê đồ đi qua bên cạnh hắn, hắn cười với ta, nhấc chân đi đến.
Trong lòng ta ấm áp, Ngô Sầm Sương dường như chưa gặp qua Cố Lẫm Chi bao giờ, lông mày nhíu lại: “Công tử, ta quen biết hết con em nhà quan từ ngũ phẩm trở lên trong kinh thành, sao lại chưa gặp ngươi bao giờ?”
Trong chỗ ngồi dự tiệc
Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh
Tập tin gởi kèm:
Chú thích: thịt Đông Pha