Cuối cùng, Lục Ngạn Diễm thỏa hiệp, “Được rồi, anh ngủ ở khách sạn trấn này được chưa?”
Thấy đại nam nhân kiêu ngạo như Lục Ngạn Diễm đột nhiên thỏa hiệp, Lục Dung Nhan cũng có chút không đành lòng, “Được rồi! Anh ngủ lại nhà em, bất quá……”
“Bất quá cái gì?”
Lục Ngạn Diễm có chút không vui, “Không phải mượn giường nhà em nằm một chút mà thôi? Chẳng lẽ còn nói điều kiện?”
“Ừ! Nói trước ba điều kiện”
“… Nói.”
Ăn nhờ ở đậu, không thể không chịu thua.
“Ba mẹ em ngủ rồi, chút nữa vào nhà đừng lên tiếng, sáng mai bọn họ chưa rời giường thì anh phải rời đi. Ba mẹ em với Tiêu Tiêu tầm 7 giờ sẽ dậy, khoảng 6 giờ anh đi là được, điều kiện này không khó phải không?”
“…” Lục Ngạn Diễm cau mày, có chút nổi giận, “Lục Dung Nhan, anh là chồng trước của em mà thôi, không phải gian - phu, sao em có thể bắt anh như vậy mà trốn đông trốn tây?”
“Vì anh là chồng trước, nên em mới muốn vậy, hiểu không? Nếu là gian phu thật thì mới không cần trốn trốn tránh tránh đâu! Ba mẹ em hiện tại đang ước gì em đi tìm người khác!”
Lục Ngạn Diễm bị Lục Dung Nhan nói đến bực mình, ngực kịch liệt phập phồng vài cái.
“Rốt cuộc đáp ứng hay không đáp ứng nào?” Lục Dung Nhan hỏi hắn.
“... Anh không được gặp ai hả?”
“Chuyện đó thật cũng không phải thế.” Lục Dung Nhan nghiêm trang giải thích, “Em lo lắng ba mẹ nghĩ nhiều, minh bạch không? Chúng ta hiện tại đã ly hôn, đột nhiên anh lại chạy tới nhà em, ba mẹ em sẽ cho rằng hai ta còn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, em không muốn bọn họ lo lắng nhiều, em đã…”
“Được rồi, được rồi!” Lục Ngạn Diễm không kiên nhẫn cắt ngang lời Lục Dung Nhan nói, “Tự anh đi thuê khách sạn, chỗ nào thuê được?”
“…” Lục Dung Nhan có chút bất đắc dĩ, nhìn nghiêng khuôn mặt tức giận của hắn, nghĩ nghĩ, cô cũng lười nói thêm, chỉ chỉ phía trước, “Qua cầu, bên tay phải liền có.”
Lục Ngạn Diễm đẩy cửa xuống xe, Lục Dung Nhan cũng vội vàng xuống xe đuổi theo hắn.
“Anh chậm một chút, giày này của em không đi nhanh được.”
“Đừng đi theo, đi về nhà đi!”
Lục Ngạn Diễm có chút tức giận, nhưng chân bước vẫn vì một câu của cô mà rõ ràng chậm hơn rất nhiều.
Lục Dung Nhan cũng biết hắn đang so khí với mình, cô đuổi theo giải thích: “Không phải em không để anh ngủ lại nhà, mà nếu bị ba mẹ em biết, hôm sau lại hỏi đông hỏi tây, người già mà lải nhải thì… anh đâu phải không biết.”
“Em bỏ đi rồi ba mẹ anh cũng lải nhải như vậy, đâu thấy em suy nghĩ nhiều cho anh phân nào?!”
“……” Hiện tại là thế nào? Đi giận ngược lại mình hay sao?
“Ơm chuyện này sao oán thán em chứ!” Lục Dung Nhan vừa đi vừa giải oan, “Anh là chồng mà, nếu lúc trước không phải anh làm tròn trách nhiệm thì chúng ta đến nước ly hôn sao?”
“…” Phía trước, Lục Ngạn Diễm bỗng dừng bước, xoay người nhìn cô.
Lục Dung Nhan bị Lục Ngạn Diễm đột nhiên xoay người làm giật mình, bước chân trượt một cái làm cô sợ tới mức hoa dung thất sắc, một tiếng thét chói tai, cả người liền hướng tới mặt băng thân ái!
Xong rồi!! Lớn chuyện rồi!!!
Cô vốn tưởng mình sẽ ngã như chó gặm phân (vâng, nguyên văn của tác giả đó ạ!!!) nhưng không ngờ bỗng có một cánh tay rắn chắc vươn tới túm chặt tay cô, vòng eo cũng rơi vào vòng tay của ai đó, người không hôn đất mà lại rơi vào ai kia.
Mặt cô, vừa vặn trực tiếp đại khái ở vị trí bụng dưới của Lục Ngạn Diễm.
Cô thậm chí còn có thể tinh tường cảm giác được chỗ phồng lên kia, có chút hăng hái!!
Nghe được tiếng ai kia rên lên đau đớn, cắn răng mắng: “Lục Dung Nhan, em cố ý có phải hay không?”
“……” Lục Dung Nhan mặt đỏ bừng, vội vàng đứng dậy, “Sao thành ra em cố ý? Nếu anh không đỡ em thì… đâu đến nỗi đập vào anh như vậy? Em còn ghét bỏ thứ trên người anh đó!!”
“Vậy anh không đỡ là được rồi!?” Lục Ngạn Diễm buông cô ra, “Thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết tấm lòng người tốt!”
Lục Ngạn Diễm nói xong, bước về phía trước.
Lục Dung Nhan còn lòng còn sợ hãi, nhỏ giọng nói thầm nói: “Mắng người ta là chó, anh mới là chó á!!”
“Còn đứng ở kia lẩm nhẩm lầm nhầm làm gì? Có đi hay không?”
Lục Ngạn Diễm ở phía trước tức giận thúc giục cô.
“… Tới đây!”
Không phải nói không cho cô đi theo sao?
Lục Dung Nhan đưa Lục Ngạn Diễm tới nhà trọ duy nhất trong trấn, kết quả đã đóng cửa.
Lục Ngạn Diễm có chút vô ngữ liếc nhìn Lục Dung Nhan.
“Việc này cũng không thể trách e đi? Làm sao em biết được người ta đóng cửa.”
Cũng đúng, mùa đông tuyết lạnh, ai lại nửa đêm đi thuê phòng chứ!!
“Được rồi, cùng em về nhà đi thôi!” Lục Dung Nhan hà hơi vào hai tay lạnh cóng, “Ở bên ngoài thổi gió lạnh, đông lạnh mà chết mất.”
Lục Ngạn Diễm không nói chuyện, chỉ kéo tay cô, mạnh mẽ nhét vào trong túi mình, rồi sau đó, đi về phía nhà cô.
Lục Dung Nhan không dự đoán được hắn sẽ có hành động ấm áp như vậy, đương nhiên, việc này trong mắt Lục Dung Nhan thuộc về khác thường, thật sự quá khác thường.
Cô định thử rút tay ra khỏi tay hắn, cẩn thận hỏi Lục Ngạn Diễm, “…… anh làm gì lôi kéo tay của em?”
“……” Lục Ngạn Diễm hung tợn lườm cô một cái.
Gặp qua nữ nhân khó hiểu phong tình, nhưng thật chưa thấy qua ai giống như cô không hiểu phong tình!
Lục Ngạn Diễm có loại xúc động, muốn đập một cái lên đầu cô.
Bị lườm, Lục Dung Nhan lại khó hiểu tim đập thình thịch, kinh hoàng… chẳng lẽ, gia hỏa này đang chơi trò giống phim thần tượng… sưởi ấm cho mình?!
Có thể sao? Loại chuyện này thật sự không giống việc người này làm với mình.
Lục Dung Nhan còn đang miên man suy nghĩ, liền nghe Lục Ngạn Diễm nói: “Ngốc cái gì nữa?! Lấy chìa khóa mở cửa a!”
“A?”
Lục Dung Nhan bỗng nhiên hoàn hồn, mới phát hiện, hai người cũng không biết khi nào đã đi đến cửa nhà.
Sao nhanh như vậy!
Lục Dung Nhan vội vàng lấy chìa khóa ra, đang định mở cửa, lại ngừng, “Chúng ta nói hết ba điều kiện đã……”
“Đã biết! Đừng có dông dài, mở cửa!”
“…Dữ cái gì chứ!”
Lục Dung Nhan ngoan ngoãn mở cửa.
Lục Ngạn Diễm vào cửa cô còn đưa tay lên môi, ý bảo hắn an tĩnh.
Lục Ngạn Diễm có chút bực mình, “Em thật sự coi anh là gian - phu? Nhà này anh còn tới ít hay sao hả?”
“Nhỏ giọng coi nào…”
“……” Lục Ngạn Diễm không vui hướng lên trời trợn mắt.
Thật không hiểu sao tự mình tìm tội, chạy suốt đêm mạo hiểm tuyết lớn để đi tìm nữ nhân không có lương tâm này. Với tính tình của Lục đại viện trưởng, lẽ ra sẽ xoay người bỏ đi, nhà cô có gì mà quý? Nhưng hắn lại yên lặng chịu đựng, còn tuân thủ quy định của cô, không dám lớn tiếng ở nhà bọn họ.