- Chủ nhiệm Lâu, hay là vậy đi, tâm nguyên của anh bị em chiếm mất rồi, vậy anh cũng ước một điều ước với em đi, ước điều mà em có thể thực hiện được cho anh đó! Như thế nào?
- Ước điều ước mà em có thể thực hiện cho tôi?
Lâu Tư Trầm hơi cong môi:
- Em có thể thực hiện cho tôi, vậy đó còn là tâm nguyện không?
Mặt Mộ Sở xụ xuống, lời hắn nói hình như có chút đạo lý.
- Lời nói như vậy, nhưng cũng là một phần tâm ý của em mà!
Mộ Sở tự xoa xoa đầu tình, ngại ngùng mà cười.
Lâu Tư Trầm nhìn cô một cái:
- Tôi mốn gì thì em cho cái đó phải không? Đối với người như em, lời nói có đáng tin không?
- ...... cái gì mà loại người như em chứ?
Hiển nhiên, cái tên này vẫn thù chuyện lúc sáng cô cho hắn leo cây mà!
- Anh là đồ ích kỉ! Cho dù lúc sáng em cho anh leo cây, bây giờ cũng bù lại rồi mà? Hơn nữa, em còn là lấy đức báo oán đó!
- Lấy đức báo oán?
Lâu Tư Trầm híp chặt đôi mắt lại:
- Tôi có làm cho em oán sao?
- Chuyện lúc sáng anh làm với em còn cần em nhắc anh sao?
Mặt Mộ Sở đỏ hồng lên, tức giận mà nhìn hắn:
- Đó là do anh cưỡng ép, em không có đồng ý nha? Hơn nữa......còn thô lỗ như vậy!
Lâu Tư Trầm nhướng mày, hút một hơi thuốc ở trong tay, cố ý phả khó vào cô, nhìn vào cô:
- Vậy lần sau khi tôi tiến vào, có phải là nên hỏi em một tiếng cho vào hay không?
- ......
- Em nói không cho, tôi vẫn phải cưỡng ép. Nhưng muốn em nói cho, cái miệng không thành thật đó của em, tôi cảm thấy phải phía nhiều sức lực rồi, hiển nhiên địa điểm này không thích hợp cho chúng ta chậm rãi mà làm, cho nên vẫn là tốc chiến tốc thắng đi!
- Không nói lý!
Mặ Mộ Sở đỏ lên nhìn hắn một cái, tự mình thổi tăt nến đi, cầm lấy dao cắt bánh ra, một bên nói:
- Sáng nay em không nên quên mất chuyện có hẹn ăn cơm cùng anh, em thật sự có lý do, trưa nay công việc quá bận, ngay cả thời gian nghe điện thoại của anh cũng không có, bận thì em lại hồ ddood đi, cho nên......
Mộ Sở vô tội mà nhún vai, rồi tiếp tục nói:
- Sau đó em vừa hay ở cùng với Cẩn Ngôn, cho nên mới hẹn cùng nhau ăn cơm, ai biết trùng hợp đến vậy, gặp phải anh và bác sĩnh Trình! Nhưng mà anh có bác sĩ Trình cùng nhau ăn cơm rồi mà, làm gì mà còn hẹn em, còn đưa ra khuông mặt khó chịu đó......
- Bị người ta cho leo cây, đúng lúc có người mời ăn cơm, em thấy tôi có lý do để từ chối khống?
- ......
Mộ Sở sờ sờ mũi, có chút chột dạ.
Cắt xong bánh cho vào đĩa, đẩy đến trước mặt hắn:
- Anh nếm thử đi, thật là không tệ đó!
Lâu Tư Trầm không gấp, mà hỏi cô:
- Vừa nãy nói thỏa mãn yêu cầu của tôi, còn tính không?
- Đương nhiên tính.
Mộ Sở gật đầu:
- Anh muốn em giúp anh hoàn thành tâm nguyện gì?
- Tặng một món quà cho ttoi?
- Quà gì?
- Thắt lưng.
- Thắt lưng?
Mộ Sở đơ một hồi.
Thấy cô do dự, Lâu Tư Trầm nhướng mày:
- Không được?
- Không phải không được......
Mộ Sở xua xua tay, nghĩ rồi mới cùng hắn thương lượng:
- Chủ nhiệm Lâu, hay là đổi một món quà khác đi!
- Hơ!
Lâu Tư Trầm cười lạnh một tiếng:
- Đã nói lời của em căn bản tin không được mà!
- Không phải!
Mộ Sở vô tội cắn cắn môi:
- Không phải không đồng ý tặng cho anh, chỉ là...... chỉ là em thiếu tiền, anh cũng biết mà, tiền lương của em không cao, thường ngày lo phí sinh hoạt thì em không còn bao nhiêu, nhưng mà thắt lưng anh đeo cũng phải mười mấy vạn mấy chục vạn, em thấy rẻ nhất cũng phải mấy vạn, em...... em không có nhiều tiền như vậy để mua......
Cuộc sống hiện nay của Mộ Sở thực sự cự kì khó khăn, đừng nói mấy vạn, ngay cả mấy ngàn cô cũng không lấy ra được!
- Ai nói muốn mấy vạn?
- Mấy ngàn em cũng......
Mộ Sở cũng không dám nhìn hắn.
- Mấy trăm!
Lây Tư Trầm chau mày.
Đây đã là cực hạn của hắn rồi.
- Mấy trăm?
Mộ Sở chớp chớp mắt:
- Như vậy làm sao mà được, anh có thể đeo sợi thắt lưng vài trăm đồng sao! Vậy đeo ra ngoài sẽ bị người nhìn cười sao?
- Đâu ra mà em nhiều lời vậy? Tặng hay không tặng?
- Tặng!
Mộ Sở chỉ có thể gật đầu.
Mấy trăm, cô cũng miễn cưỡng tặng được đi, nhưng sợ đại chủ nhiệm Lâu hắn chê bai, mua cho hắn e là hắn chỉ để trong tủ mà thôi.
Lâu Tư Trầm lúc này mới đồng ý mà cắn một miếng bánh kem.
- Ngon không?
Mặt Mộ Sở đầy chờ đợi nhìn hắn, đợi hắn trả lời.
Lâu Tư Trầm vốn không thích ăn ngọt, hắn cho đại bánh kem vào miệng, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Mộ Sở, mới chậm rãi gật đầu:
- So với bữa cơm hôm đóe em nấu ngon hơn một chút.
Mộ Sở ảm đạm, bĩu môi:
- Có thể không nhắc đến bữa cơm hôm đó em làm được không?
- Hết cách! Ấn tượng sâu sắc.
- Vậy cũng không thể chỉ ngon hơn hôm ấy một chút được đi?
Cái bình phẩm này, Mộ Sở không phục.
- Em tự ăn thử!
Lâu Tư Trầm nói xong, liền đưa một nửa còn lại lúc nãy mình ăn, nhét vào miệng cô.
Mộ Sở bất ngờ, ngậm một miệng bánh, mày nhướng lên, cố ý làm một bộ mặt kì thị:
- Anh thật gớm quá, ăn một nửa......
Miệng nói như vậy, nhưng cô vẫn nuốt miếng bánh socola trong miệng xuống.
Vị socola ngọt ngọt, tan vào trong miệng, ngọt đến tận trong lòng.
- Ăn ngon lắm mà!
Mộ Sở nói xong, lại lấy tay quét mộng miếng kem trên bánh, cho vào miệng, như một đứa trẻ vậy, nhưng lại mãn nguyện mà mút lấy:
- Chủ nhiệm Lâu, anh ăn nhiều sơn trân hải vị, cho nên khẩu vị mới khắc khe như vậy, biết không?
- Khẩu vị của tôi khắc khe khi nào?
Lâu Tư Trầm hiển nhiên hỏi lại một câu, rồi đưa tay kéo cô ngồi bên kia lên chân mình ngồi, khiếng cô ngồi đối diện mình, đưa tay nắm lấy cằm cô:
- Miệng tôi mầ khắc khe, thì có thể nuốt được em?
- Anh......
Mộ Sở cạn lời, vừa ngại mà vừa giận:
- Em có như anh nói mà tệ như vậy không?
- Em thấy sao?
Ánh mắt Lâu Tư Trầm nhìn Mộ Sở từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt lõa lồ đó, dường như khiếng Mộ Sở hận không biết kím cái lỗ nào chui xuống.
Mộ Sở bị hắn nhìn đến ngại, vờ tức giận đẩy hắn một cái, đứng lên từ chân hắn:
- Vậy thì ủy khuất chủ nhiệm Lâu anh rồi, em khó ăn như vậy, anh cũng nuốt xuống được, dạ dày còn chịu nỗi không?
Lâu Tư Trầm lại đưa tay kéo cô quay về lại trong lòng mình:
- Khẩu vị tôi tốt, không kén!
- ......
Hắn thật sự không kén nha!
- Tâm tình không tệ, uống với tôi một lý rượu đi.
Lâu Tư Trầm nhìn cô nói.
- Nhưng một lúc không phải anh phải lái xe sao?Lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe!
- Mộ lát tìm tài xế là được rồi, nếu còn không được, vậy đi bộ thôi! Cũng chảng xa!
Không biết là do Mộ Sở hoang tưởng, cô cứ cảm thây Lâu Tư Trầm lúc này nhìn cô có vài phần ôn hòa, khiếng cô mê loạn.
- Được thôi!
Cô gật đầu, đáp ứng:
- Nhưng mà, em không thể uống nhiều, chỉ một ngụm nhỏ thôi nha?
Một lát nữa cô còn phải về xem Đuôi Nhỏ nữa!
- Tửu lượng không tốt?
Trong ấn tượng của Lâu Tư Trầm dường như hắn chưa từng thấy Mộ Sở uông say qua.
Mộ Sở gãi gãi đầu:
- ......Hơ hơ hơ, tửu lượng tệ.
Lâu Tư Trầm híp mắt:
- Sao lại vậy?
- Anh đừng hỏi nữa, nói chung là em chỉ uống một tí thôi.
- Ok!
Lâu Tư Trầm cũng không hỏi thêm nữa, mở nắp chai ra, đổ rượu vào ly, một ly đưa cho Mộ Sở:
- Cheers!
- Sinh nhật vui vẻ!
Hai người nâng ly cụng với nhau, phát ra âm thanh tinh túy.
Rượu đỏ vào cổ họng, ngọt đến tận trong lòng, bên ngoài, tuyết bay phấp phới, bên trong đình càng ôn tình ấm áp.
Lâu Tư Trầm một tay ôm lấy eo Mộ Sở, hắn hướng mắt lên nhìn cô, trong đôi mắt đen láy mang theo nhu tình:
- Nhảy với tôi một điệu đi!
Mộ Sở nhìn hắn ngạc nhiên, bên môi còn mùi vị của rượu, nhưng không say bởi rượu, mà lại đắm say trong đôi mắt nhu tình đó của hắn.
- Nhưng em không biết......
- Tôi giúp em.
- Được thôi!
Một đêm lãng mạn như vậy, đúng là nên cùng nhau nhảy một chút.
Lâu Tư Trầm nắm lấy tay của Mộ Sở đứng dậy, tâm trạng của Mộ Sở khá tốt:
- Chúng ta ra bên ngoài đình đi, tuyết đang rơi đó!
- ......Được!
- Đợi chút!
Đột nhiên Mộ Sở nghĩ đến một chuyện quan trọng:
- Nhảy làm sao mà thiếu âm nhạc được!
Mộ Sở nói xong, bật điện thoại, tìm một bài hát cổ điển.
Âm nhạc nhẹ nhàng từ điện thoại cô vang lên, bên ngoài mục đình, tuyết bay phấp phới, Lâu Tư Trầm thân sĩ hướng tay trái mình lên về phía Mộ Sở, mời nhảy, Mộ Sở nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, hai người theo nhịp điệu của nhạc, đứng trong tuyết rơi mà ôm nhau nhảy.
Trong không khí, tràn ngập hơi lãng mạn, khuyết tán, thâm nhập vào tận sâu trong tim hai người......
Phút này, dường như vị ngọt không chỉ ở cái bánh kem socola đó nữa, cùng không phải do rượu, mà xung quanh bốn phía đều nhuốm lên cảm giác ngọt ngào mê người, lấn vào tim người.
Tay của Lâu Tư trầm đặt ở eo thon của Mộ Sở, đầu cuối thấp, chạm lên trán của cô, hai mắt nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn của cô, khàn giọng hỏi:
- Đã uống thuốc chưa?
- Hả?
Mộ Sở vẫn còn chút chưa kịp phản ứng
- Thuốc tránh thai.
- ......
Sắc mặt Mộ Sở có chút thay đổi:
- A, đương... đương nhiên uống rồi!
Lúc cô nói những lời này, có chút chột dạ, lại sợ hắn không tin, liền bor sung thêm một câu:
- Anh yên tâm đi, lúc chiều khi quay về bệnh viện việc đầu tiên em là là mua thuốc.
Lời này, cô đương nhiên là lừa người.
Lâu Tư Trầm “ừ” một tiếng, bàn tay ấm nóng của hắn lại dời thấp xuống, hắn nói tiếp:
- Vậy công dụng của thuốc chắc vẫn chưa hết!
- ......Này!!
Mộ Sở cạn lời, đưa tay nắm lấy cái tay không an phận của hắn, mắt lườm hắn một cái:
- Không khí tốt như vậy, đầu óc anh có thể nghĩ đến chuyện khác không?
- Không còn cách nào khác.
Lâu Tư Trầm ôm chặt Mộ Sở vào trong lòng, khiếng cơ thể mềm mại của cô dính sát vào mình, hắn gác đầu lên bờ vai gầy yếu của cô, cánh tay khóa chặt cô lại:
- Nhìn thấy em, mọi chuyện trong đầu tôi đều bị biến thành một chuyện...... đó là, ngủ với em! Ngủ thật nhiều cách, thật nhiều tư thế!